chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Hán x Triệu Hổ.

Trên sân thượng của Cục cảnh sát, Mã Hán phì phèo khói thuốc. Nhiều lúc rơi vào trầm tư, rối loạn, anh mượn tìm chất nicotin để giải tỏa. Thói quen này không bỏ được.
Điện thoại anh vẫn đầy tin nhắn và cuộc gọi dai dẳng của Trần Giai Di, anh phiền muộn tắt máy.

- Anh Mã.

Mã Hán quay lại, thấy Triệu Hổ đứng đó. Cậu chàng rực rỡ, vui tươi, tính cách thật trái ngược với anh.

- Cậu về rồi à? Ừm, Tề Nhạc ổn chứ?

- À, cô ấy ổn.

- Cậu có vẻ không vui?

- Mã ca, nhiều lúc em thấy bản thân rất kỳ lạ. Em phát hiện, em không yêu Nhạc Nhạc nhiều như em nghĩ, tình yêu ấy nên gọi với cái tên tình cảm anh trai dành cho em gái thì đúng hơn.

- Hổ tử...?

- Mã ca, tay anh... không sao chứ?

- Ừ, tay tôi không sao.

- Nhưng khuôn mặt anh thật nghiêm trọng a.

- Hổ tử, cậu từ khi nào lại bắt mạch được cảm xúc của người khác vậy? - Anh phì cười.

- Có lẽ ở bên tiến sĩ Triển, em dần học được cách quan sát tâm lý của người khác. Anh luôn là người em quan sát... a...

Biết mình lỡ mồm, Triệu Hổ bụm miệng lại. Mã Hán ngạc nhiên, rồi dịu lại, anh nói nhẹ nhàng:
- Giai Di một mực theo đuổi tôi, em gái cũng bắt tôi phải chấp nhận cô ấy, tôi đã thử mở lòng, thử xem tôi có thể toàn tâm toàn ý yêu cổ hay không. Nhưng,... tôi thấy mệt mỏi. Đó là thứ tình cảm ép buộc và thụ động. Tôi không hạnh phúc... bằng việc ở cạnh cậu...

- Mã ca à...

- Hổ, có lẽ tôi thích cậu. Cậu nhiệt tình, tỏa nắng, làm tôi bị cuốn hút. Ở bên sếp, tiến sĩ Triển, Công Tôn, Bạch Cẩm Đường, Bạch Trì, hay Triệu Trinh,... tôi dần dần cảm thấy yêu một người con trai dễ dàng hơn rất nhiều. Họ thật hạnh phúc.

- Mã ca, chúng ta cũng có thể hạnh phúc! - Triệu Hổ nói lớn, khóe mắt rưng rưng.

- Ừ, đồ ngốc. - Mã Hán cười, đưa cánh tay dài ôm lấy cậu, cúi đầu xuống hôn. Nụ hôn ngượng ngạo nhưng làm xóa mờ đi khoảng cách của hai người.

- Em sẽ nói rõ với Tề Nhạc, rằng em không thể yêu cô ấy được nữa.

- Ừ, anh cũng thế, anh sẽ nói rõ ràng với cô nàng minh tinh kia, anh không thể đáp lại tình cảm của cô ấy. - Nói xong, anh ôm Triệu Hổ vào lòng, cả hai lặng lẽ đón nhận ánh chiều hoàng hôn buông xuống.
-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net