Đoản 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng ăn,mọi người vẫn đang yên lặng ăn cơm. Chỉ có một người mặt mày ủ dột,thương tâm từ nãy tới giờ....

"Yunho à........"

"Yunho à,sao cậu có thể bỏ tớ mà đi chứ....."

"Cậu thật quá đáng,tại sao đi lâu như vậy......"

"Yunho,cậu rất nhẫn tâm cậu biết không....."
......
......

Những câu nói một mình từ thủ thỉ the thé bỗng biến thành gào thét bi thương :

"Yunho a,tớ nhớ cậu.....!"

Mọi người đều bị làm cho giật mình,Shim Changmin đang gắp miếng trứng cuộn liền run tay bị rơi xuống đất.

Yoochun và Junsu nhìn cậu đồng cảm.

Shim Changmin đau lòng nhìn đồ ăn dốt cuộc phát điên
:

"Jaejoong huynh ! "

Người nào đó không nghe vẫn tiếp tục thương tâm kể lể.....

Changmin túm vai jaejoong lắc lắc :

"Jaejoong huynh,jaejoong huynh, huynh tỉnh lại cho em "

Ánh mắt jaejoong có chút mơ màng nhìn changmin :

"Changmin à...."

Changmin đau đầu nói :

"Huynh đừng có như vậy nữa có được ko "

Jaejoong ko nói gì chỉ im lặng cúi đầu.

Shim Changmin đập bàn hét lên :

"Ko phải Yunho huynh chỉ đi vệ sinh một lúc thôi sao,huynh bày ra cái biểu cảm như sắp tận thế cho ai xem hả ?? Hai người cũng đâu phải cách nhau nửa vòng trái đất!!"

Jaejoong đáng thương nói :

"Cậu ấy đã vào đó hơn một tiếng đồng hồ rồi...."

"Huynh lo lắng chuyện đó sao,thì chắc là huynh ấy bị táo bón nên đi ko được đó...."

Yoochun và Junsu bị cái sự thẳng thắn của cậu làm cho sặc cả cơm,hai người kho khan liên tục. Một hạt cơm theo đường chuyền chạy đến đậu thẳng lên mặt Changmin.

Changmin trợn mắt nhìn hạt cơm kia,mặt từ từ đỏ lên,dùng hết sức phát huy cái giọng ca cao ngút ngàn của mình :

"A A A A A a a a a a a......."

Mọi người trong phòng khổ sở lấy tay bịt tai lại.

Còn vị "Yunho huynh" được cho là "táo bón " trong truyền thuyết kia,đang ngủ gà ngủ gật trong nhà vệ sinh cũng bị giọng hét oanh tạc làm cho giật mình tỉnh giấc,đập đầu vào tường tạo thành một tiếng vang thật lớn.....

Như vậy,chỉ trong một buổi tối ngôi nhà nhỏ hết truyền ra những âm thanh khóc lóc kinh dị rồi lại đến la hét thất thanh. Cứ như đi nhà ma vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net