#7: Khải Nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên ôm tay Vương Tuấn Khải thủ thỉ:

- Tiểu Khải, mùa đông tới rồi. Chúng ta đi mua quần áo đi.

Cũng không phải cậu thích đâu, là bởi vì ai đó thường xuyên xé quần áo cậu (???) nên cậu hết áo mất tiêu rồi. Vương Tuấn Khải xoa đầu Vương Nguyên:

- Nghe lời anh đi! Sau đó anh sẽ mua cho.

- Không!!! Em không nghe!!!

- Em không nghe lời anh, anh không mua nữa.

- Không có, em nghe lời anh mà.

Dịu dàng xoa đầu người ta, nụ cười răng khểnh ôn nhu chết người:

- Ngoan. Nghe lời anh! Đừng mua.

...............................................................................

...........................................................................................

........................................................................................................

- Vợ à, anh biết lỗi rồi. Anh chỉ định chọc em thôi mà.

- Biết rồi thì vào nhà vệ sinh và sám hối. Tối nay ra sofa cho tôi.

- Vợ à, anh xin lỗi.

- Tôi không có thừa lỗi cho anh xin.

Aiya, Vương Tuấn Khải, lần này em cứu không được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net