kiếp sau vẫn là phu thê (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản
"Chàng còn yêu ta không?" Nàng đứng trước mặt hắn, hiện tại hắn không còn là người mà nàng yêu lúc trước nữa hắn trở nên nhạt dần với nàng kể từ khi xưng vương.

"Còn" chỉ vẻn vẹn một câu nhưng trong câu nói ấy không hề có hồn của nó.

"Vậy hôn ta đi!!" Nàng đi đến ôm lấy hắn.

"Ta không hứng, nàng ra ngoài đi!!"

"Người đâu, đưa hoàng hậu về cung"

Nàng trở về cung của mình, đôi mắt hướng về nơi xa xăm nhớ lại những ngày tháng trước kia của họ, nàng là một tiểu thư tài sắc vẹn toàn bên ngoài nam nhân theo đuổi nàng nhiều vô số kể họ ngưỡng mộ nàng về nhan sắc đẹp kiêu sa, cầm kì thi họa.

Rất nhiều công tử phương xa đến để cầu hôn nàng nhưng nàng không đồng ý,không một ai có thể lọt vào mắt của nàng cả trừ hắn một tên học trò nghèo chỉ biết đọc sách.

Nàng yêu hắn thầm thương trộm nhớ hắn lo lắng cho hắn lên kinh ứng thí, hắn đỗ trạng về thăm nàng rồi hắn lại ra chiến trường giết giặc hắn được xem là người hùng của triều đình hắn mưu mô tài trí.

Đến một ngày Lăng Vương không có con cái cũng chẳng có dòng dõi để kế thừa ngôi vị hắn được Lăng Vương truyền ngôi vị.

Hắn trở về nơi xưa tìm lại nàng, nàng vẫn chờ đợi hắn và khá bất ngờ khi biết được tin hắn đã được truyền ngôi vị.

"Ta yêu nàng mãi mãi yêu một mình nàng, ta sẽ bảo vệ nàng cả đời này của ta".

Chợt nàng nhớ ra rằng mình đã bỏ quên thứ gì đó, quay lại chỗ hắn để tìm bên ngoài có người gác không cho nàng vào trong.

"Các ngươi tránh ra để ta vào"

"Hoàng hậu, hoàng thượng đang nghỉ ngơi người không thể vào trong"

"Ta lấy đồ của ta rồi đi"

"Không nghe lệnh của ta?"

Họ lui về phía sau nàng đẩy cửa đi vào, vào bên trong nàng nghe được tiếng thở dốc vang khắp bên trong, tiếng của nữ nhi và nam nhân đang hòa quyện vào nhau.

Nàng cố gắng bình tĩnh đi từ từ vào trong nàng nghe được tiếng cười đùa vui vẻ bên trong là hắn người mà nàng rất yêu.

"Hoàng thượng người ta muốn làm phi"

"Được, chỉ cần nàng làm cho ta thoải mái"

"Thiếp sẽ hầu hạ người chu đáo, nhưng hoàng thựtng lỡ như hoàng hậu biết được rồi sao người sẽ không tác hợp cho chúng ta đâu"

"Ta là hoàng thượng nàng ấy chỉ là hoàng hậu làm sao có quyền ngăn cảng ta"

"Đúng ta không có quyền ngăn cảng chàng, chàng cứ việc lập thiếp nếu muốn có thể cho nàng ấy ngôi vị hoàng hậu này ta chẳng cần nữa"

"Thục Nghi, nàng.... nàng nghe tất cả rồi?"

"Thì sao? Chàng chuẩn bị hưu thư đi!! Nếu chàng không còn yêu ta nữa thì còn vương vấn để làm gì? Ta đã yêu lầm người rồi chàng không phải chàng học trò ngày nào mà ta yêu nữa!!

" Ta không cần chàng cho ta làm hoàng hậu ta chỉ cần chàng trở về như ngày xưa bên cạnh nhau dù là ngôi nhà lụp xụp ta vẫn nguyện yêu chàng"

Nàng chạy khỏi đó, lúc này hắn mới ngộ nhận ra một giọt nước mắt rơi xuống khi hắn nhớ tới quá khứ của cả hai đúng là hắn đã quên tất cả rồi.

#Ai muốn tiếp không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC