Em sẽ ngừng yêu anh..khi em chết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc đây cũng chỉ là một mối tình ràng buộc.. Bắt đầu là em kết thúc cũng là em...

--------------------------------------------------

Ngày gặp được anh, cô cứ ngỡ đây là định mệnh của đời mình nên bất chấp tất cả, điên cuồng theo đuổi anh. Theo anh mọi lúc mọi nơi, bất kể ở đâu đều như một cái đuôi nhỏ theo anh chỉ là anh từ trước giờ vẫn luôn lãnh đạm với cô. Không sao, chỉ cần cô cố gắng là được.

Nhưng cô lại không biết không phải sự cố gắng nào cũng có hồi đáp...cô có theo anh bao nhiêu lâu đi nữa thì nhận lại cũng chỉ một cái nhếch môi lạnh lùng mà thôi. Cô dù có theo anh 1 năm..2 năm...3 năm...mãi mãi, thì người anh chọn vẫn chỉ là cô gái ấy. Đã sớm biết nước mắt có vị mặn lại không biết nó đắng cay như thế nào, chua xót như thế nào. Người này luôn đứng dõi theo người kia nhưng người kia lại bận nhìn về người nọ lãng quên người luôn chờ đợi phía sau mình..

-"Diệp Tử Nghi khi nào cô mới ngừng theo đuôi tôi đây? Cô không thấy mình phiền phức lắm à?" Anh tỏ vẻ chán ghét nhìn cô.

-"Em sẽ ngừng theo anh..khi em chết." cô cố kìm nén đau đớn như muốn nứt ra ở lồng ngực. Dẫu biết anh ghét cô, dẫu biết là cô phiền phức nhưng lời nói từ anh lại không thể không tổn thương. Cô đúng là ngốc thật mà...

"Vậy thì cô chết đi!" Anh quay đầu đi không do dự buông ra lời tàn nhẫn, vội lơ đi cảm xúc không biết tên trong lòng mình. Chết sao? Cô dám ư?

Đáp lại anh chỉ là một nụ cười nhẹ của cô, tựa như cười với anh lại như cười chính mình. Mày, rốt cuộc là cái gì đây hả Tử Nghi? Mày chỉ là một đứa ngu ngốc với đáng thương mà thôi, không ai yêu mến mày cả! Nếu có chắc chỉ là thương hại mày thôi...

2 tháng sau...

Ngày mai, là ngày cưới của anh.

Cô đứng như trời trồng nhìn tấm hình cưới đặt ở trước một nhà hàng sang trọng. Trong đó là một đôi trai tài gái sắc nhìn vô cùng xứng lứa vừa đôi. Là Lâm Anh? Cậu ấy tại sao lại chụp hình cưới cùng anh? Người mà anh yêu, là cậu ấy sao? Ha, đời đúng là trớ trêu mà. Cô còn nhớ đã biết bao lần mình kể chuyện mình thích anh, nỗi hạnh phúc của mình khi anh cười với cô trước mặt bạn thân của mình. Xem ra hành động của cô giống như là giễu võ giương oai rồi. Nhưng tại sao là cậu ấy? Tại sao không phải một ai khác? Tại sao? Tại sao vậy?

Mãi suy nghĩ cô không để ý đụng vào một người trước mặt.

"A"

-"Ấy chết, cô có sao không?" Cô vội lại đỡ, đập vào mắt là một gương mặt vô cùng quen thuộc.

-"Lâm Anh? Là cậu đấy ư?" Cô sững sờ nhìn người trước mặt.

-"Đúng vậy, cậu là..Tử Nghi?" Cô gái khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp lại tựa như đang cố nhớ.

"Đúng vậy, là tớ đây." Cô khẽ mỉm cười nhưng nụ cười có chút cứng ngắc. Tại sao lòng cô lại nặng nề khi trông thấy cậu ấy chứ, là ghen tỵ sao? cô thật đáng ghét.

-"Haha, xin lỗi vì lâu quá không gặp nên tớ hơi quên xíu. Nào, vào đây ngồi uống trà với tớ nào." Cô gái mỉm cười rạng rỡ làm tư thế mời dáng vẻ của nữ chủ nhân.

-"À, tớ nghĩ không cần đâu..." Cô cố từ chối, nói chuyện với vợ của người mình yêu sao? Nói ra sợ người ta cười cho.

-"Không được, cậu phải vào cùng với tớ, bọn mình đã lâu không nói chuyện với nhau rồi" Cô ta cứ khăng khăng một mực mà lôi kéo cô.

"À ừ..." Tử Nghi bước chân có chút không vững mà gắng sức bước theo cái nắm tay đầy vội vã của cô ta.

"Được rồi, cậu uống gì?"

"Hừm..Trà, có được không?" cô mất tự nhiên đáp.

"Cậu mắc cười quá, đương nhiên là được rồi." cô ta mỉm cười giả lả tựa như rất vui với biểu hiện ngây ngốc của cô.

"Phục vụ, cho một ly cà phê không đường và một ly trà nhé."
Ả khẽ vẫy vẫy tay hô to gọi phục vụ bên kia bàn đến nhưng không làm mất đi vẻ sang trọng thanh lịch của mình. Chỉ có Tử Nghi vẫn ngồi đó như pho tượng gỗ nhìn Lâm Thanh như có điều suy nghĩ, cô ấy đúng là tiểu thư nhà giàu có khác, chả bù cho mình.. Mà khoan...

"Cà phê không đường sao? Tớ nhớ là cậu rất thích cà phê sữa mà, loại mà cực kì ngọt luôn ý." Cô khó hiểu nhíu mày hỏi dù xa cách bao nhiêu năm nhưng cô vẫn nhớ rất rõ sở thích của bạn thân mình.

"À, tớ đã từng rất thích nó nhưng bây giờ thì thay đổi rồi. Vì Phong cũng thích uống nó." Cô ta mỉm cười trên môi là ý vị không thể nói rõ...

"Phong...." cô thừ người ra, từ trước tới giờ cô vẫn giữ thói quen là mỗi buổi sáng vẫn thường hay pha một ly sữa cho anh vì chỉ nghĩ đơn giản là muốn tốt cho sức khỏe của anh, lại chưa từng chịu nghĩ đến sở thích của anh ra sao. Ngẫm nghĩ lại, mình đúng là ngốc thật, chả trách Phong lại chọn cô ấy...cô ấy còn sẵn sàng bỏ sở thích của mình để giống với Phong..còn mình thì...

"Ừm, sẵn đây tớ cũng nói luôn, tớ và Phong sắp làm đám cưới rồi. Xin lỗi nhé, tớ biết anh ấy là người cậu yêu lúc trước, nhưng tớ cũng rất yêu Phong..." Cô ta cắn môi, tỏ vẻ khó xử.

Cô khẽ ôm lồng ngực không dấu vết nhưng nơi trái tim lại rỉ máu của mình, đúng vậy cô yêu Phong thì đã sao chứ? Cô ấy cũng yêu Phong, hai người họ là lưỡng tình tương duyệt, còn mình, ha? Cũng chỉ là một đứa hèn mọn, cầu xin tình yêu, một tình yêu đơn phương rách nát, có tư cách gì ở bên anh chứ? Bạn bè? Người yêu? Người thân? Tất cả đều không. Kẻ thù? À chắc anh xem cô như là kẻ thù...

"Không sao đâu, tớ không để ý đâu, dù sao chuyện tớ thích anh ấy cũng là 5 năm về trước rồi mà. Cậu không cần phải áy náy cảm thấy có lỗi với tớ đâu." Nhắm mắt làm ngơ cố tình nói ra lời nói trái với lòng mình, có ai biết được vết thương trong lòng cô rốt cuộc sâu nặng đến độ nào? Mà thôi, cô cũng chẳng cần để ý nữa.

"Nghi, cậu đừng cố tỏ ra mạnh mẽ. Tớ biết là cậu vẫn còn yêu Phong mà, nhưng tớ xin cậu hãy buông Phong ra đi, vì người Phong yêu là tớ, anh ấy cũng đã cầu hôn tớ rồi mà." Cô ta bỗng xúc động mạnh nhào tới chỗ cô sau đó lại giơ lên bàn tay được đeo lên một chiếc nhẫn tinh xảo được làm bằng đá quý đeo ở ngón áp út ra trước mặt cô.

Nhẫn cầu hôn? À đúng rồi mai là đám cưới rồi, sao lại không có nhẫn cầu hôn chứ? Mà không biết anh ấy khi cầu hôn sẽ ra sao nhỉ? Là đứng giữa một trái tim nến, mặt đồ vest cầm một bó hoa, xung quanh có tiếng đàn và sau đó bước nhẹ tới để tỏ tình giống như trong phim sao? Thật khó tưởng tượng, nhưng mà dù có tưởng tượng đến đâu đi nữa vẫn tránh không được một sự thật, người anh ấy cầu hôn-chỉ có thể là Lâm Anh. Không thể và sẽ không bao giờ là cô. Nghĩ tới đây trái tim không hiểu sao lại nhói lên từng hồi. Biết thì cũng đã biết, mày lại đang đau lòng tiếp vì cái gì nữa đây?

"Cậu không cần phải làm vậy. Tớ đã không còn thích hay bám theo anh ấy nữa. Anh ấy bây giờ là của cậu, không phải của tớ." Cô lắc đầu nhẹ, vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhưng khóe mắt hồng hồng lại tiếc lộ tâm tình của cô lúc này.

Cô ta nhìn vào đôi mắt của cô, đôi môi cong lên một nụ cười đắc ý thoáng qua nhanh đến mức cô không nhìn thấy. Khẽ điều chỉnh lại đầu tóc của mình sau đó như điên mà nhào tới chỗ cô lần nữa. Muốn đấu với tao sao? mày còn non lắm "bạn thân" ạ.

"Cậu nói dối, cậu rõ ràng vẫn còn bám theo anh ấy. Tử Nghi tớ xin cậu buông tha cho tớ và anh ấy đi, tớ xin cậu." Mỗi lời nói phát ra cô ta điều như vũ bão mà xông đến chỗ cô lấn đến mức cô sắp ngã.

"Cậu..cậu làm gì vậy, buông tớ ra..." Bị thái độ dữ dằn của ả làm cho hoảng sợ, cô gấp đến độ luống cuống tay chân không biết làm gì.

"Mày là đồ đê tiện Tử Nghi, ngay cả khi Phong và tao sắp đám cưới mày vẫn không buông tha cho anh ấy, đồ hồ ly tinh. Hồ ly tinh cũng như mẹ mày thôi, đồ con hoang." Cô ta nói khẽ chỉ đủ cho hai người nghe nhưng thái độ lại ác liệt vô cùng.

"Cậu... quá đáng." Cô như dã thú bị thương mà dùng hết sức đẩy cô ta té ngã xuống đất, có thể chửi rủa cô nhưng tại sao lại động đến mẹ cô chứ? Bà ấy cũng chỉ là một nạn nhân thôi mà.

Bị đẩy té cô ta bỗng trở mặt, khuôn mặt dữ dằn bỗng chốc biến thành khuôn mặt ủy khuất, hai mắt lã chã chỉ chực khóc trông vô cùng đáng thương cùng oan ức. Cô đang sững sờ vì màn lật mặt nhanh như chớp của cô ta thì đằng sau vang lên tiếng nói.

"Tử Nghi, cô làm cái gì vậy?" Một giọng nam trầm thấp lạnh lùng cất lên.

(Còn tiếp)

P/s: đơn giản vì mừn thích nên mừn cắt thôi :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net