Phần 29 : Ta Chết Để Ai Vui 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trắc Phi Tri Kỉ.

Chương 1: Vực Sâu Này, Nơi Một Người Vì Hắn Mà Chết.

Năm đó, Thái tử Hành Phong Liên bí mật ra ngoài cung kết giao một người, là Tam tiểu thư Hình gia, Hình Cung Nhi. Hành Phong Liên hắn xem Hình Cung Nhi như một tri kỉ, tin tưởng, tín nhiệm Hình Cung Nhi, thậm trí hắn còn hay trốn đi nói chuyện với Hình Cung Nhi, nói tất cả những điều hắn thấy, kể cả người hắn thich.

Tại đêm trăng tròn, pha trộn sao trời long lanh ấy, cả hai con người như cũ hẹn nhau tại vùng núi ngoại thành.

...

"Cung Nhi, ngươi nói xem, ta có nên nói phụ hoàng cho ta lấy nàng ấy hay không?" Giọng trầm thấp của Hành Phong Liên khẽ khàng lưu truyển trong đêm tĩnh mịch, rồi đi vào tai Hình Cung Nhi

Hình Cung Nhi nghe, nàng suy tư một hồi, như hiểu thấu nàng ấy trong miệng hắn là ai, nên nghiêm túc nói: "Thái tử, nàng ấy xuất thân không trong sạch, Cung Nhi e Hoàng thượng sẽ không đồng ý nếu mà người nói ra..." Lời nói ra, tuy gương mặt Hình Cung Nhi bình thường, nhưng ở sâu đôi mắt xinh đẹp đã chất chứa bi thương khó phai.

Hành Phong Liên không hề phát hiện sự khác thường của nàng, hắn chỉ nghe lời nàng vừa nói. Để ý ba chữ không đồng ý ấy, trên gương mặt tuấn lãng bỗng chốc hiện ra vẻ thất vọng.

Phần nàng, sớm đã lén để ý từng biểu cảm khuôn mặt hắn, thấy hắn ủ rũ vì lời mình thế, nàng liền cười an ủi nói lại: "Nhưng Thái tử, nếu Hoàng thượng biết tình cảm người với nàng ấy sâu đậm, thêm người cố gắng thuyết phục, tin rằng hoàng thượng thuận ý ban hôn đó!" Lời vừa dứt, như nàng tạo nên sợi hi vọng cho hắn, hắn lập tức ngẩng đầu, bên môi cong cong.

Hắn nhếch miệng: "Cung Nhi, ngươi nói đúng! Ta chỉ cần cho phụ hoàng biết chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, phụ hoàng nhất định sẽ hiểu! Sẽ không nỡ chia cắt!"

Nàng trông hắn vui vẻ, bộ dạng tinh thần phấn chấn lên thì nàng mỉm cười, đáng tiếc đây là nụ cười gượng gạo, ngoài cười mà sâu trong tâm nàng đang đau, đau rỉ máu. Thật sự muốn òa khóc cho mối tình nàng ôm mong bao lâu.

Đúng, nàng thích hắn từ lâu, mà hắn không biết, chỉ khư khư cố gắng vì ái nhân của hắn thôi.

Bỏ đi, rốt cuộc là nàng tự đa tình, bây giờ trách chi hắn chứ? Huồng hồ khi bắt đầu là định sẵn hắn vui vẻ là được thây.

Hình Cung Nhi dập tắt tiếng lòng, mặc dù quyết không khổ, mà nàng vẫn nhịn không nổi, giấu hắn khẽ giơ tay lau đi khóe mắt hơi ướt, tay còn lại len lén đặt tại ngực trái, nơi có trái tim chẳng nghe lời lí trí, cứ nổi ngàn đớn đau của minh. Rồi nàng dùng ánh mắt trong veo đăm chiêu hắn, nhìn hắn đang mải miết vừa kêt vừa ngắm trăng sáng trên trời đêm.

Đôi mắt hắn thuần túy dịu dàng, nhẹ nhàng phản chiếu trăng tròn, đôi lúc ánh mắt sáng lạn khi nhắc đến người trong lòng, môi không ngừng cử động, cong lên tươi cười.

Nàng thích hắn như thế, cứ tự nhiên vui sướng, mặc xung quanh có gì, mặc chuyện gì xảy đến, đều cười lên vì một người.

Thích hắn hoàn toàn chẳng chú ý nàng, để khi nàng nhìn hắn, hắn không phát giác gì, như vậy nàng mới có thể nhìn hắn lâu hơn.

Trời đêm sao trăng tỏa sáng hết thảy, nhưng không làm sáng tỏ được tình cảm hai người trên núi cao.

...

Thời gian sau, có yến tiệc diễn ra ở Hoàng Cung, trong tiệc là Hoàng thượng, Quý phi, Thái tử và các Vương gia cùng những Quan thần, cả các vị công tử tiểu thư. Thời điểm yến tiệc diễn ra, bỗng nhiên thích khách từ tứ phía xông ra ngay đại điện, hô giết cẩu hoàng đế. Thấy thích khách cầm đao chém giết, người chạy người hét sợ hãi, người ngất lịm đi, quân lính hộ vệ thay nhau kéo vào ngăn cản thích khách.

Trong hỗn loạn đan xen thì một mũi tên bất giác bay tới nhắm vào Thái tử, khoảng khắc mũi tên sắp tới ngực Thái tử thì một người lao ra che chắn thay, vì thế mũi tên tức thì đâm vào ngực người đó.

Hành Phong Liên thất kinh, hậu tri hậu giác đỡ lấy Hình Cung Nhi dần yếu ớt ngã xuống.

Hắn lo lắng gọi nàng: "Cung Nhi! Ngươi..." Hắn nhìn mũi tên dài trước ngực nàng xen lẫn máu tươi đỏ thẫm đang chảy, trong lòng ngờ vực xót xa

Nàng nở nụ cười, khó khăn phát ra tiếng: "Cung... Cung Nhi không sao! Thái tử... người có bị thương ở đâu không?"

Hắn lắc đầu, nàng thấy thế cười an tâm. Sau ngất đi trong vòng tay hắn. Khi ấy ý thức cuối cùng của nàng là vui mừng, mừng bởi hắn không sao cả, nàng tới kịp lúc để đỡ thay, nếu không nàng chẳng thể chịu được cảnh tượng mũi tên tàn nhẫn đâm sâu vào hắn kia, sẽ phải bất lực trông hắn ngã xuống trước nàng, lúc đấy nàng rất đau lòng.

...

Sự kiện hành thích tại yến tiệc, rất nhanh lưu truyền ra ngoài, người trong Kinh Thành bàn tán xôn xao, càng để ý hơn việc Hình tam thư không màng thân mình, lấy thân đỡ thay Thái tử một mũi tên.

Sau đó mọi người lại trông thấy Thái tử ngày ngày lui tới Hình phủ, nghe đâu là thăm Hình tam tiểu thư.

"Cung Nhi?" Tiếng mừng rỡ của hắn truyền tai nàng, nàng lơ mơ mở mắt thấy gương mặt tuấn lãng quen thuộc của hắn, nàng tức thì bừng tỉnh, muốn ngồi dậy, là vừa cử động nhẹ thì ngực đau đáu do vết thương chưa lành, cũng phát hiện mình cả người vô lực, yếu ớt.

Nhìn nàng loay hoay, dường như là tìm cách ngồi dậy, hắn vội cản hành động ấy, tay đè lại nàng, thấp giọng ngăn: "Ngươi đừng động, nếu không vết thương trên người sẽ rách ra."

Nàng ngưng động tác, nâng mắt, ánh mắt mơ màng chạm phải sự lo âu, đan xen quan tâm từ hắn, lại nhìn bàn tay đang đặt tại tay mình, nàng vẻ mặt ngơ ngác, đáy lòng hơi lay động, không rõ ràng trôi nổi lên cảm xúc ấm áp.

Dưới ngờ nghệch của nàng, hắn nghiêm túc nói: "Cung Nhi, cảm tạ ngươi vì đã đỡ cho ta... Nhưng sau không được chạy ra nữa nhé?"

"Thái tử?" Nàng khó hiểu, cảm xúc ấm áp vừa nổi lên kia bất chợt biến tan, trở thành thoáng qua, thay vào đó là sợ sệt vô hình.

"Những năm quen biết, ngươi giúp ta rất nhiều rồi, thêm lần này, ta sợ không thể trả hết ân tình ngươi đưa..." Câu chữ càng ngày càng nhỏ, vừa đủ mình nàng nghe rõ.

Nàng tự nhiên cười khẽ, sợ sệt giảm bớt, lấy hơi khàn yếu đáp: "Thái tử, Cung Nhi làm vậy là có mục đích của mình... Thái tử không cần phải trả gì cả. Người đâu, ta đói rồi, muốn ăn gì đó." Câu cuối nàng gọi người vào, cố tình không để hắn nói thêm gì.

Nàng ngưỡng tưởng hắn sẽ vì thế mà tức giận bỏ đi, nhưng bất ngờ hắn im lặng, chờ đồ ăn được mang vào, hắn đích thân cầm lấy, bỏ qua sự giằng co từ nàng, cứ đích thân đút nàng ăn.

Tuôn ra một câu đường đường chính chính: "Dù muốn dù không, ngươi đã là ân nhân của ta, ta phải làm tròn chức trách chăm sóc ngươi khỏe!"

Nàng đứng hình, còn nhớ những ngày tháng đấy hắn đã quan tâm nàng ân cần thế nào, săn sóc nàng ra sao. Điển hình một động tác nhỏ của nàng, hắn chăm chú nhìn, cả tiếng nàng kêu khẽ hắn cũng vội nghe, thúc trực nàng từng canh giờ.

Chính nàng cảm nhận được ôn nhu bản thân luôn mong mỏi có, mong chờ một ngày hắn cho...

Để mà nói, cái quãng ngày giờ không tính ngắn ngủi ấy đẹp đẽ lắm, tuyệt nhiên tốt nhất với nàng, hơn hẳn tháng ngày bên hắn, ngồi nghe hắn kể về ái nhân, hay khoảng khắc cùng hắn ngắm trăng sao, nghe tiếng đàn của hắn vang dội khoảng trời.

Biết là khoảng ngày đặc biệt, nên đã dùng khắc cốt ghi tâm thời gian đó, để nó là một phần kí ức quan trọng, đôi lúc buồn, nhớ tới sẽ vui
...

Ba tháng sau Hoàng thượng thấy Thái tử để tâm Hình tam tiểu thư, lại nhớ đến hành vi, chuyện Hình tam tiểu thư đã làm, Hoàng thượng tựa hồ nghĩ sai cả hai người là quan hệ nam nữ, trước ngỡ ngàng thiên hạ, ban xuống thánh chỉ ban hôn. Hình tam tiểu thư, Hình Cung Nhi trở thành Trắc phi của Thái tử.

Thời gian thành hôn là lập đông, cách bốn thâng.

Hành Phong Liên cùng Hình Cung Nhi nghe tin, người hoảng hốt, kẻ rối loạn. Hắn trong Hoàng cung không biết bao lần cầu Hoàng thượng rút lại thánh chỉ đã ban, còn nàng ở Hình phủ, cầu xin phụ thân luôn lãnh huyết của mình,

Tiếc thay hai người không được như ý, bởi lẽ khẩn cầu thứ đã quyết định là vô dụng.

Có điều nàng ngược lại nhận khổ sở, vì xin phụ thân ấy, nàng quỳ giữa trời mùa hạ nắng nóng, không quản mặt đất thô ráp gập ghềnh và cháy bỏng như lửa, nàng quỳ suốt bảy ngày bảy đêm,



"Cung Nhi, ta quyết rối, lát nữa ta sẽ cùng nàng ấy rời khỏi nơi này..." Hắn hạ thấp giọng để vừa đủ cả hai nghe.

Nàng đơ ra, buột miệng nói : "Thái tử, thật sự không muốn lấy Cung Nhi?"

Hắn ngơ ra đáp : "Sao được chứ? Chúng ta là bằng hữu! Cung Nhi... ngươi sao hỏi vậy?" Giọng điệu hắn mang theo nghi hoặc, mắt hắn chằm chằm nhìn nàng.

Nàng không né tránh, ngược lại điều chỉnh cảm xúc rối loạn, nàng trước nghi vấn hắn dành cho, nở nụ cười thản nhiên đáp : "Cung Nhi hỏi vậy thôi, không có ý gì cả. Thái tử, mặc kệ như nào, Cung Nhi vẫn ủng hộ người! Cung Nhi chúc người thượng lộ bình an, cùng giai nhân có một đời hạnh phúc." Nàng nói xong không chờ hắn nói thêm gì xoay người rời đi, không nhắc nhở chuyện chính mình biết từ chỗ phụ thân, bởi nàng có một biện pháp khác

Hành Phong Liên, người không biết hoàng thượng biết, còn đề phòng hết, bao gồm phòng người chạy trốn! Nhưng nếu người thật sự không muốn bên Cung Nhi thì Cung Nhi sẽ giúp người không phải lấy Cung Nhi nữa.

Lần gặp này là lần cuối Cung Nhi được thấy bóng hình người, gương mặt của người, giọng nói và tiếng cười người có, vậy sẽ không tiếc nuối, khi sau này không còn, chẳng thể thấy, nghe được.

Hành Phong Liên, Cung Nhi yêu người rất nhiều, Cung Nhi mong người có thể hạnh phúc!

Nàng cất bước chân chầm chậm về trước, để hắn phía sau thắc mắc đứng nhìn.

Đưa tay gạt hàng lệ long lanh chất chứa buồn bã, chả biết từ khi nào đã lăn dài trên đôi gò má, phủ nhận còn luyến lưu hắn ở trái tim

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net