Đoản 10: Cầm đèn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ba lượng rượu gạo một tách trà

Quốc gia: Trung Quốc

Từ khi có ký ức, tôi đã cùng Bàn Tử đứng trên một con thuyền nhỏ. Hắn cầm lái, tôi cầm đèn. Ngày qua ngày đi tới đi lui giữa dòng đời này cùng bờ đối diện.

Trên Vong Xuyên có vô số con thuyền nối liền không dứt, nhưng ánh sáng yếu ớt của trường minh đăng trên tay người cầm đèn không thể rọi được bóng tối xung quanh, lấp lánh mà nhàn nhạt, phiêu diêu mờ ảo.

Bàn Tử lúc nào cũng ngâm nga một bài hát, tôi nghe thấy quen thuộc, liền hỏi hắn.

Hắn liếc nhìn tôi một cái, nói: “Cao lương đỏ.”

Bàn Tử nói đây là những gì tôi nói cho hắn.

Trước khi tôi đến, hắn vẫn luôn ở cùng một người có vết sẹo trên mặt, người mặt sẹo kia đứng ở đầu thuyền lắc lư trường minh đăng, luôn hát: “Đi phía trước đi, tuyệt đối chớ quay đầu.” Dần dần Bàn Tử cũng học được.

Nhưng tôi không nhớ rõ.

Bàn Tử giải thích nói, con mẹ nó uống canh Mạnh Bà rồi thì còn có thể nhớ hả?

Tôi hỏi, người anh em kia đâu?

Bàn Tử nói, đầu thai rồi. Cậu là người anh ta muốn độ, độ xong liền đi rồi.

Thuyền trên Vong Xuyên đều là những cô hồn đang đợi người. Trước kia chưa buông bỏ xuống được, liền canh giữ ở nơi không thấy ánh sáng mặt trời này, hộ tống cho người kia một đoạn đường cuối cùng.

Tôi cũng là người Bàn Tử đợi.

Sau đó, chúng tôi cùng nhau đợi.

Tôi cũng không nhớ rõ đang đợi ai.

...

Chúng tôi không biết đã đi tới đi lui trên Vong Xuyên bao nhiêu năm. Nhưng vẫn đợi không thấy.

Lúc vừa mới đến đây, Bàn Tử thường xuyên nói cho tôi một vài chuyện, tỷ như hồn phách không có hình, chỉ là một áng sương mù, nếu như nhân gian có người nhớ, mới có thể hoá thành bộ dáng trong lòng bọn họ. Lại tỷ như hắn nói hồn phách tôi thanh tân thoát tục, vừa nhìn đã biết tuổi trẻ có tài.

Tôi không có chỗ nào để kiểm chứng, nước Vong Xuyên tối đen như mực, nhìn không ra bất kỳ bóng người nào.

Bàn Tử hỏi tôi, hắn trông thế nào?

Tôi nói, nguyên soái.

Hắn đáp, đẹp trai thế à?

Tôi nói, Thiên Bồng Nguyên Soái.

Hắn cười mắng, thân thuyền theo thân thể hắn đong đưa khiến mặt nước gợn sóng.

Dưới chín suối không có ngày đêm, cũng không có thời gian, thỉnh thoảng sẽ có quỷ sai đến nhân gian ngồi trên thuyền chúng tôi, mấy phen dò hỏi mới biết thì ra tôi cùng Bàn Tử đã ở chỗ này đưa đò hơn trăm năm.

Nhưng hơn trăm năm trôi qua, bộ dáng của chúng tôi không trở nên mơ hồ, ngược lại còn có thể cùng người đối diện miêu tả rõ ràng.

Khi đưa đò, tôi cùng Bàn Tử nghe linh hồn kể chuyện lúc sinh thời, sau đó nghiên cứu ra một loại mật mã, dựa vào việc tạo ra âm thanh để trao đổi thông tin.

Tôi cùng Bàn Tử rất đắc ý, trên dòng Vong Xuyên này, không có người thứ ba có thể nghe hiểu những gì chúng tôi nói.

Chúng tôi nghe qua rất nhiều câu chuyện, thậm chí cho rằng sẽ cứ như vậy lại trải qua hơn trăm năm.

Hôm nay chúng tôi vừa độ xong một vị học giả sống thọ, được nghe kiến thức về kiến trúc.

Khi về Bàn Tử gõ tín hiệu, kêu rằng đau đầu, tôi vừa định trêu chọc, nhìn về phía hắn lại sững sờ cả người.

Bóng dáng chúng tôi ngày càng mông lung, cơ hồ tan thành mây khói.

“Cậu ấy muốn đi.” Bàn Tử chèo thuyền gỗ.

Lại một mảnh tĩnh lặng, sau đó: “Đã lâu không gặp.”

Cũng là gõ tín hiệu, chẳng qua không phải phát ra từ chỗ chúng tôi.

Chúng tôi ngơ ngác nhìn bờ phía bên kia, chỉ thấy một áng sương mù trên bến đò.

Không có âm thanh, không có hình dạng.
Nhưng chúng tôi biết, là hắn.

Chúng tôi chỉ là, đã lâu không gặp.

Trăm năm trong nháy mắt, chấp niệm nhớ cố nhân.

Facebook/wuxiedehua


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net