Đoản 13: Chung Cực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tiểu Hồi là con thỏ ăn thịt
Quốc gia: Trung Quốc

Chung cực là gì? Mười năm trước tôi không ngừng hỏi mọi người chung cực là gì. Nhưng câu trả lời tôi nhận được chính là bọn họ từng người từng người một rời đi.

Tôi không biết vì sao tôi lại đứng ở đây, trước cửa Thanh Đồng cao lớn sừng sững chất đầy thi thể của bọn họ.

Bọn họ đều đã chết, tất cả mọi người bên cạnh tôi đều đã chết.

Tôi bước qua thi thể bọn họ, từ từ đến gần một thân ảnh đứng trước cửa Thanh Đồng. Bàn Tử nằm dưới chân hắn, toàn thân hắn đầy máu tươi. Thân ảnh kia cầm một thanh Hắc Kim Cổ Đao, đứng ở đằng xa, đưa lưng về phía tôi.

“Vì sao?” Tôi nghe thấy âm thanh của bản thân, vì sao? Tôi ở chỗ này vì điều gì?

Người nọ xoay lưng lại nhìn tôi, trên mặt vấy đầy vết máu, nhàn nhạt nói: “Ngô Tà, bọn họ muốn biết chung cực. Bọn họ phải chết.”

Hoá ra tôi tên Ngô Tà, trong nháy mắt ký ức từ bốn phương tám hướng ùa về, chèn ép khiến tôi không thở nổi. Tôi run rẩy quỳ trên mặt đất ôm lấy đầu, thanh âm đứt đoạn: “Tiểu Ca, anh sao có thể giết bọn họ...”

Hắn không nói lời nào, quăng Hắc Kim Cổ Đao, dùng một tay nhuốm đầy máu kéo tôi đứng lên, không hề cho phép tôi phản kháng.

“Ngô Tà, nơi này là chung cực, cậu không muốn biết sao?”

Toàn thân tôi trở nên lạnh lẽo, một cơn ớn lạnh bủa vây trong lòng khiến tôi không ngừng run rẩy, tôi mất rất lâu mới tìm về được âm thanh của bản thân.

“Không, Tiểu Ca, chúng ta về nhà đi.”

“Ngô Tà, không trở về được, ‘chung cực’ đang gọi cậu.”

Tiểu Ca kéo tôi đến khe cửa đang mở, nội tâm tôi vô cùng hoảng sợ, loại sợ hãi này giống như mơ thấy bản thân rơi xuống vực sâu vạn trượng, muốn tỉnh dậy nhưng không thể nào tỉnh. Thân thể tôi không biết vì sao không chịu sự khống chế của tôi, phảng phất như mọi thứ ở đây đang kiểm soát tôi. Tôi quay đầu nhìn thi thể người chất đầy trên đất, bản thân rơi vào hố sâu tuyệt vọng không cách nào kiểm soát nổi.

Mười năm, sự hiếu kỳ của tôi sớm đã không còn, tôi đã không còn muốn biết chung cực là thứ gì.

Tôi bước vào cửa Thanh Đồng, bên trong là bóng đêm vô tận.

“Ngô Tà, đây là chung cực.”

Tôi nhìn không gian trước mắt, nơi này trống không, chỉ có tôi và Tiểu Ca, vô số ống dẫn trong suốt nối vào cơ thể chúng tôi, từ ống dẫn chảy ra thứ gì đó sáng lấp lánh, phía cuối ống dẫn là không gian vô tận tựa như hố đen vũ trụ, không ai biết nó dẫn đến nơi nào. Thân thể của tôi không còn giống của tôi, tôi không cách nào có thể kiểm soát nó, không thể nhúc nhích, không thể mở miệng, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả.

Tôi không có cách nào dùng tư duy của người thường để giải thích cho mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, tôi cùng Tiểu Ca giống như vật thí nghiệm trong một phòng thí nghiệm khổng lồ.

“Ngô Tà, đây là chung cực, cậu có thể chấp nhận không?”

“Nơi này rốt cuộc là nơi quỷ quái gì?”

“Tôi nói ra thì cậu có thể chấp nhận không?”

“... Còn khó chấp nhận hơn chuyện bọn họ đều chết sao?”

“Tôi hiểu rồi, cậu nghĩ chung cực là gì?”

Tôi trầm ngâm chốc lát, trong mắt tôi rốt cuộc chung cực là thứ gì?

“Chung cực đại khái là một loại vật chất không thể nhìn thấy, tựa như thiên bẩm, là một loại năng lượng, có khả năng chỉ dẫn hoặc đánh lạc hướng suy nghĩ của não bộ. Năng lượng đến từ thiên nhiên giống như ngói lưu ly trong Cố Cung, có thể khiến hình ảnh ở một thời không khác chiếu lại trong tương lai, thoạt nhìn tưởng rằng không thể nào, nhưng loại năng lượng này có thể biến không thể thành có thể.”

“Cho nên cậu cho rằng nó như vậy, vậy cậu nghĩ mười năm cậu bằng cách nào mà đón tôi?”

Tôi ngẩng người chốc lát, mười năm, tôi làm cái gì? Tôi trải qua năm năm, sau năm năm điên rồi thì khiến Uông gia tan rã. Sau đó, chúng tôi đón Tiểu Ca về nhà. Tôi làm như thế nào? Tôi dùng mạng cược.

Tôi tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài, Tiểu Ca nhắm hai mắt lại, vô số ống dẫn trong suốt nối với cơ thể hắn.

“Ngô Tà, cậu từng đi qua chung cực, trong lúc cậu không nhận ra, cậu đã bị chung cực tác động tạo ra một hiện thực khả năng không thể tồn tại, chung cực chính là biến hiện thực không có khả năng tạo thành hiện thực có khả năng. Cậu lý giải không sai, nhưng cậu, không thể chấp nhận.”

“Không thể nào! Tôi chỉ là người thường, sao có thể mang năng lực này”. Tôi liều mạng giãy giụa nhưng dường như chỉ có ý thức đang giãy giụa, thân thể vẫn không nhúc nhích. Tôi muốn ra ngoài! Tôi phải đi về!

Tôi chưa từng bùng nổ suy nghĩ như hiện tại, chưa từng sợ hãi và tuyệt vọng đến như vậy. Đáy lòng tôi sợ điều gì, tôi cũng không rõ tôi đang sợ điều gì.

“Ngô Tà, cậu đang sợ điều gì?” Thanh âm của Tiểu Ca trước sau như một, không hề có cảm tình cùng dao động.

“Anh không phải Tiểu Ca, anh là ai!” Thanh âm tôi run rẩy, tôi không muốn nghe hắn nói tiếp bất cứ cái gì. Tôi linh cảm được, tôi không thể chấp nhận.

Một tiếng thở dài nữa lại xuất hiện, “Ngô Tà, cậu hỏi tôi là ai, cậu không nhớ rõ thần thụ Thanh Đồng sao, cậu cẩn thận ngẫm lại, không đúng chỗ nào, cậu còn nhớ rõ điều gì? Đó là hiện thực hay tất cả là giấc mộng của cậu?”

“Anh câm miệng!” Tôi nổi giận, nháy mắt xung quanh càng trở nên tối tăm hơn, tôi đột nhiên bình tĩnh lại, cảm thấy càng sợ hãi, trong lòng tự nhắc nhở chính mình, đừng nghe, không nghe.

“Bởi vì cậu muốn biết, cậu khiến cho tôi nói, muốn nghe cũng là cậu, sợ hãi sự thật cũng là cậu. Ngô Tà, cậu đã từng đến ‘chung cực’, thần thụ Thanh Đồng chính là do cậu huyễn hoá ra, không từng có Vương Bàn Tử, không từng có tôi, không từng có Ngô Tam Tỉnh, không có bất kỳ ai, bởi vì từ đầu đã chỉ có một mình cậu.”

Sự lạnh lẽo che trời lấp đất mà đến, chèn ép tôi không thở nổi. Tôi rất lâu mới tìm được âm thanh của bản thân “Tôi trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng chỉ là mơ?”

“Không phải mơ, nhưng cũng không phải hiện thực. Chung cực có thể đem những gì cậu nghĩ vật chất hóa, nhưng chung cực không tạo ra hiện thực giả, chỉ có thể xây dựng trên cơ sở vốn có.”

Tôi nhớ đến Lão Dương, nhớ đến vật chất hoá, sau đó không còn sợ hãi nữa, tôi ở hiện thực giống như một giấc mộng, rơi xuống vực sâu không cách nào tỉnh lại.

“Tôi không thể chấp nhận, chung cực là thứ này, như vậy khác gì người tạo ra thế giới này, thế thì tôi dứt khoát tạo ra một thế giới khác.”

“Tôi nói, chung cực không phải tạo ra hiện thực giả, nó xây dựng dựa trên cơ sở vốn có, không có cách nào đem suy nghĩ không hoàn hảo tạo ra thứ mới. Chung cực có thần thụ Thanh Đồng, nhưng không phải thần thụ Thanh Đồng cậu đã tạo ra.”

“Vì sao tôi ở đây?”

Tiểu Ca im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi cho rằng hắn sẽ không nói nữa thì hắn đột nhiên mở miệng: “Chung cực, đang đợi cậu, cậu bị nhốt trong huyễn hoặc của bản thân nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đến rồi.”

“Vì sao anh biết tôi như thế này? Anh dường như còn hiểu rõ tôi hơn chính tôi. Anh không phải Tiểu Ca, anh là ai?”

Đáp lại tôi lại là sự im lặng, Tiểu Ca lạnh nhạt nhìn tôi, mặt mày nhạt nhoà như khói nhẹ, tôi thấy bờ môi hắn nhẹ nhàng đóng mở.

Âm thanh của hắn xuyên đến não tôi, tựa như một viên đạn bắn xuyên qua ý thức đánh tan tất cả phòng bị của tôi, khiến cho sự lạnh lẽo không ngừng dâng lên từ lòng bàn chân, từ từ bủa vây cả người tôi.

“Khi tôi bước vào Thanh Đồng cũng đã chết, cậu đứng trước hài cốt của tôi huyễn hoá ra tôi. Cậu khiến tôi từ cửa Thanh Đồng bước ra. Ngô Tà, thật ra tôi chính là cậu.”

Cho nên hắn hiểu rõ con người tôi, bởi vì hắn là do tôi huyễn hoá ra, là sự ngưng tụ những tuyệt vọng cùng không cam lòng trong ký ức tạo ra hắn.

Chuyện này không thể nào! Thật sự không thể nào!

Tiểu Ca từng bước tiến về phía tôi, “Chung cực đối mỗi người đều không giống nhau, đối với người Trương gia là một loại ý thức trách nhiệm truyền qua từng thế hệ.”

“Nhưng có người đối với chung cực này, nảy ra những suy nghĩ khác biệt, họ muốn ngăn cản Trương gia thực thi ý thức trách nhiệm, cho dù sự khác biệt nhỏ nhất cũng có thể khiến cho Trương gia tan rã, mười năm trước, tôi trở lại nơi này, ‘chung cực’ không phải đơn thuần chỉ là ‘chung cực’, người phát hiện ra chung cực hơn nữa còn tạo ra cửa Thanh Đồng, ‘gã’ đã trở lại, ‘gã’ rất mạnh, tôi đánh không lại.”

“Gã là ai?”

Tiểu Ca nhìn tôi, dường như có thể nhìn xuyên thấu qua năm tháng nào đó, nhẹ nhàng lắc đầu: “Gã là người cậu từng gặp qua, gã đã xuất hiện trước khi cửa Thanh Đồng tồn tại.”

“Tôi không tin, đây chỉ là tôi đang mơ. Khi tỉnh dậy tôi vẫn ở thôn Vũ, tôi...”

“Ngày cậu đến đón tôi cũng là ngày cậu biết được chung cực, cậu không thể chấp nhận, cũng không thể tin tưởng, cho nên cậu ở trong chung cực huyễn hoá ra tôi, mười năm, vì sao tôi không mất trí nhớ, bởi vì tất cả đều là ký ức của cậu đối với tôi, mười năm, vì sao tôi không cho cậu đi canh Thanh Đồng? Bởi vì cậu biết, canh Thanh Đồng là ý thức trách nhiệm của người Trương gia, không phải ai đối với chung cực cũng có thể canh giữ. Ngô Tà, nhìn xem, đây là hiện thực.”

Ký ức nửa đời trước tràn về, tôi nói với Tiểu Hoa, Hạt Tử, mấy người bọn họ, trong giấc mơ của tôi luôn có cửa Thanh Đồng sừng sững, tôi phải quay lại, tôi phải nhanh chân đến xem chung cực rốt cuộc là thứ gì, tôi muốn huỷ hoại nó. Bọn họ ngăn không được sự nóng nảy của tôi, bây giờ bọn họ đều đã chết, bọn họ bị Tiểu Ca giết. Là tôi sao? Là do tôi làm sao?

Vì sao tôi muốn làm vậy?

Tôi giết bọn họ, là bởi vì trong tiềm thức tôi luôn cảm thấy tôi sẽ hại chết bọn họ sao?

Tôi thoát khỏi gông cùm xiềng xích, điên cuồng đánh về phía Tiểu Ca, hắn đứng yên không nhúc nhích, một quyền của tôi khiến khoé miệng hắn chảy máu. Hắn nghiêng đầu, nhổ máu trong miệng nhìn tôi.

Tôi khóc không được, tôi chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Chung cực rốt cuộc là thứ gì. Vì sao tôi phải biết, tôi hại chết mọi người cũng vì tôi biết chung cực sao? Không phải, đây không phải thứ tôi muốn biết, chung cực là thứ gì? Tôi đột nhiên tỉnh ngộ.

...

Chung cực là thứ gì không quan trọng, tôi chỉ cần biết tôi nên làm gì, tôi run run rẩy rẩy ôm lấy Tiểu Ca, vỗ vỗ hắn, “Tôi xin lỗi.”

Tôi nhìn Tiểu Ca, hắn cười, trước sau không dính khói lửa phàm tục, tôi nói xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, hắn lắc đầu xoay người đi vào bóng tối vô tận, một chút một chút, dần dần biến mất.

Tôi nhìn không gian xung quanh dần dần sụp đổ tan biến, nội tâm cẩn thận nhớ lại những chuyện trải qua mấy năm nay, tôi luôn đuổi tìm những thứ viễn vông, những điều mà bản thân tôi luôn khát vọng. Từ khi nào bước vào thế giới hư vô này, tôi cũng không biết rõ.

Nếu chung cực muốn thông qua tôi, truyền đến một loại tín ngưỡng, vậy thì chung cực cũng không phải thứ gì tốt. Nó tìm lầm, nó không nên tìm Ngô Tà.

Tôi nhìn hiện thực đang dần dần hiện ra rõ ràng, xuyên thấu qua khe hở cửa Thanh Đồng, tôi thấy mọi người đang chờ tôi, Bàn Tử làm một tư thế cố lên, Hạt Tử đang cười nham nhở, Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn tôi.

Chung cực trước nay không phải là thứ gì, mà là bạn quyết định nó là thứ gì.

“Tỉnh dậy tỉnh dậy, anh phát cái gì điên vậy? Vừa khóc vừa cười.”

Tôi mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà. Trong nháy mắt có chút mê mang, tôi nhìn chiếc Nokia của mình.

Năm 2006.

Tôi nghĩ nghĩ, mắng một câu: “Mẹ nó, mơ một giấc khá dài.”

Facebook/wuxiedehua


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net