Đoản 6: Cuối tháng ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tô Kỳ Diễn
Quốc gia: Trung Quốc
Note: Hơi hướng Bình Tà

Giới thiệu:

"Cậu còn nhớ rõ Tiểu Tam Gia kia của Ngô gia không?"

"Chính là cái người thường được người ta nhắc đến, Ngô Tiểu Phật Gia tàn nhẫn độc ác?"

"Cậu ta tới núi Trường Bạch nhiều ngày rồi, nghe nói là đi tìm cố nhân, gọi là gì... Trương Câm Điếc, đúng, Trương Câm Điếc!"

"Chuyện cũng đã mười mấy năm, anh nói xem cậu ta tội gì phải như thế?"

"Cậu không nghe nói sao, Trương Câm Điếc ở dưới đấu, khi chết trong tay còn nắm chặt ảnh chụp rất lâu trước kia."

"Người môi giới nói bức ảnh đó là ảnh chụp duy nhất của Trương Câm Điếc lúc còn sống, nhưng không phải hắn, mà là Tiểu Phật Gia của Ngô gia."

Đào lý xuân phong một chén rượu, đêm mưa giang hồ đèn mười năm.

Ngô Tà, từ nay về sau, tôi không còn thấy sự thiên chân của anh.

Một tháng này, kính anh Ngô gia Tiểu Tam Gia, ngoài cửa Thanh Đồng áo xanh như thuở đầu đến mười năm.

Ngô Tà, anh mau tỉnh lại.

Anh xem, đây chỉ là một giấc mơ.

Muộn Du Bình vẫn ở đây, Bàn Tử vẫn ở đây, Tiểu Hoa vẫn ở đây, Hạt Tử vẫn ở đây, Phan Tử vẫn ở đây, mọi người vẫn ở đây.

Anh xem, ánh trăng vẫn sáng tỏ như vậy.

Hết thảy đều quen thuộc như vậy.

Hết thảy đều còn tràn ngập hy vọng.

2017.05.03
Đầu tháng ba và cuối tháng ba
Kính Ngô Tà sinh nhật vui vẻ
Nguyện anh khoẻ mạnh như thuở đầu.

Thân ái, Trương Khởi Linh:

Đã lâu không gặp.

Đột nhiên nhớ tới thời điểm khi chúng ta gặp nhau, anh đeo thanh đao sắc mặt nặng nề, lại dăm ba câu xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của tôi.

Có lẽ do thời gian trôi quá nhanh, kỳ thật sơ tâm của anh vẫn chưa thay đổi.

Nếu không có tôi, anh cũng sẽ không thay đổi, vẫn như cũ chỉ là Trương Khởi Linh luôn truy tìm chân tướng kia.

Mười năm tới, không có tôi ở bên cạnh, anh liệu sẽ cảm thấy cô độc không?

Ngoái đầu nhìn lại lần đầu gặp nhau, thử nghĩ, nếu chúng ta chưa từng gặp nhau, tôi liệu có thể sẽ giống như anh nói, quãng đời còn lại thiên chân.

Chỉ là nếu như vậy, chúng ta chỉ có thể ở trong hàng tỉ biển người gặp gỡ thoáng qua. Tôi không thấy được anh, thế gian này cũng sẽ không có người nhớ rõ một chàng trai trầm lặng kiệm lời tên "Trương Khởi Linh".

Sau khi gặp được anh, tôi vẫn luôn sống rất mệt mỏi, cái loại mệt mỏi này xuất phát từ nội tâm, tôi thường xuyên chịu không nổi. Nhưng là, khi anh ngẫu nhiên mở miệng kêu tên tôi, một tiếng "Ngô Tà" kia, tôi thật sự, thật sự chưa từng hối hận.

Cho nên nói, may mắn, tôi cùng anh gặp gỡ.

Chỉ có tôi nhớ rõ, khi anh cười, thế gian này thế mà lại tốt đẹp.

Kiếp sau, chỉ mong không lại gặp gỡ.

Cũng nguyện anh kiếp sau không hề cô độc, có người bên cạnh.

Trương Khởi Linh, một lần cuối cùng, đưa anh về nhà.

2015.08.17
Mười năm phó ước.

Facebook/wuxiedehua


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net