[Đồng Nhân Nhiếp Dao] Đã Để Lỡ Nhau_Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Canh ba nữa đêm Kim Quang Dao giật mình tỉnh lại, cơn đau xé rời từ hạ thân truyền lên khiến hắn hít vào một hơi khí lạnh, mồ hôi trên trán đổ ra như trút. Hắn không biết bị làm bao lâu, chịu sự dày vò này bao lâu mà dưới sàn đâu đâu cũng là thứ dịch thể ái muội, thậm chí hòa lẫn trong đó còn có máu người đỏ hồng.

Hắn cắn môi cố không phát ra âm thanh, ánh mắt trống rỗng cuối nhìn thân thể. Trên dưới không chổ nào lành lặn, từ cổ trở xuống dày đặt dấu vết xanh tím dọa người. Khóe môi còn bị cắn rách đến đau rát, hắn chống hai tay muốn đứng dậy nhưng nơi đó quả thật bị xâm phạm đến mức sưng tấy. Mỗi lần cử động đều xót đến cứng người.

Kim Quang Dao nhìn Nhiếp Minh Quyết nằm bên cạnh, cơ thể y cũng lõa lồ không mảnh vải che thân, hắn dời mắt xuống thứ đã hành hạ mình cả đêm đang nằm yên giữa hai chân y. Một cảm xúc xấu hổ truyền đến, hắn lập tức quay mặt đi.

Nhìn xung quanh đồ đạc ngổn ngang hỗn loạn, có lẽ là trong lúc hắn chống cự đã làm đổ mọi thứ. Kim Quang Dao cắn môi đứng dậy tìm một bộ áo bào khoác lên người, hiện tại mỗi một cử động đều khiến cả cơ thể hắn run rẩy kịch liệt.

Hắn bị chà đạp, bởi người mà hắn kính trọng, người cưu mang hắn, cho hắn một mái nhà. Người dạy hắn làm thế nào để cầm đao tốt hơn, người luôn tin tưởng giao cho hắn những trọng trách lớn lao, Kim Quang Dao không ngờ y sẽ lại như thế...chà đạp mình. Vô vàng cảm xúc ngổn ngang đang chi phối thần trí hắn. Cảm giác đau đớn cùng hổ thẹn bao trùm lên suy nghĩ hắn, Kim Quang Dao thật sự không biết nên đối diện với y như thế nào.

Vừa nãy là vì thần trí Nhiếp Minh Quyết bị quấy nhiễu, tâm ma trỗi dậy mới làm ra loại chuyện đó. Nếu là bình thường y chính là một tông chủ ngay thẳng cương trực, làm sao có thể...Phải! Làm sao có thể?! Chính bởi vì Đao Linh oán khí quá nặng nên y mới như thế...

Tự mình huyễn hoặc bản thân, sau khi có được đáp án mình muốn hắn lại có chút mất mát.

Nếu tông chủ không bị chi phối, y sẽ không có loại suy nghĩ đó với hắn.

Kim Quang Dao mạnh tay tự tát mình một cái thật mạnh, hắn hồ đồ rồi.

Nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết mê man nằm dưới sàn hắn không nhịn được liền muốn đỡ y lên giường, chỉ là hạ thân sưng đau đến bỏng rát, hắn đi đứng còn khó khăn chứ đừng nói đến hành động mạnh. Kim Quang Dao tay nắm chặt mép tường, men theo hành lang trở về phòng mình, mỗi một bước đi đều như trải qua lăng trì tùng xẻo, khốn khổ đến mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Trở về sương phòng hắn liền lao vào tắm rửa, cơ thể vô vàn dấu hôn đỏ rực, hắn ra sức kì cọ nhưng vẫn không phai nhạt đi chút nào. Ánh nước trong mắt chực trào rơi xuống.

Sau khi tắm xong hắn chọn một bộ y phục sạch sẽ mặc vào. Cuối cùng vẫn là quyết định trở lại sương phòng của Nhiếp Minh Quyết, để y như thế đến sáng quả thật không hay cho lắm. Kim Quang Dao đứng lên ngồi xuống khó khăn cực điểm, hắn bưng đến một chậu nước sạch, vắt khăn lau ráo nước rồi bắt đầu lau chùi cơ thể cho y.

Qua nữa canh giờ cuối cùng cũng mang Nhiếp Minh Quyết an yên đặt trên giường, mi tâm Kim Quang Dao mồ hôi rơi xuống như tắm. Hắn không cần nhìn cũng biết nơi hạ thân bí mật của mình đã bị động đến chảy máu một lần nữa, khi nãy tắm rữa vệ sinh hắn có chạm qua nơi đó, sưng tấy đến mức đáng sợ.

Làm xong một loạt chuyện Kim Quang Dao cũng yên tâm trở về phòng mình, sáng mai thức dậy quả thật không biết nên đối mặt thế nào. Chỉ hi vọng mọi chuyện không quá tệ.

Ngày hôm sau Nhiếp Minh Quyết gần trưa mới tỉnh dậy, y bóp chặt thái dương, đầu đau như búa bổ. Y nhớ đêm qua sau khi chống chọi với oán khí của Đao Linh hết sức nguy hiểm, xém chút nữa dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, nhưng cuối cùng hình như y đã bình an qua khỏi. Trong đầu trống rỗng không nhớ đến chuyện gì sau khi mất đi ý thức, y mường tượng mình đã bỏ qua chuyện gì đó rất quan trọng.

"Mạnh Dao?" Nhiếp Minh Quyết cất tiếng gọi, thanh âm khàn đục mà trầm thấp đến dọa người.

Hồi sau bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, viên quản ngục hớt hãi chạy vào, quỳ mạnh xuống đất: "Bẩm tông chủ, Ôn thị đưa người tới làm loạn. Ôn Triều dẫn đầu muốn đem Tiết Dương đi."

Sắc mặt Nhiếp Minh Quyết đanh lại lạnh lẽo, y một tay chưởng ra một đạo linh lực phá nát bàn gỗ, tức giận gầm lên: "Lý nào lại vậy?! Mạnh Dao đâu?"

"Thuộc hạ không biết."

Nhiếp Minh Quyết nâng một tay kêu gọi Đao Linh, bội đao ong lên một tiếng rồi từ giá đỡ bay vút lên nằm gọn trong lòng bàn tay y. Nhiếp Minh Quyết nhanh chóng bước xuống giường, khoác vào một tấm áo bào đặt sẵn trên đầu giường rồi mang khuôn mặt đằng đằng sát khí bước ra ngoài.

Ở bên ngoài người của Kỳ Sơn Ôn Thị đứng rợp cả một sân, áo bào đen đỏ nổi bật mà bá khí. Kẻ đứng đầu hống hách ngang ngược, trong mắt hoàn toàn không xem Thanh Hà Nhiếp Thị ra gì.

Gã phất tay áo đoạn cao giọng nói: "Giao Tiết Dương ra đây, Ôn thị sẽ cùng các ngươi hòa bình nói chuyện. Bằng không..."

"Bằng không thì sao?"

Đại môn mở rộng, nam nhân thân cao thước chín tay cầm trường đao hiên ngang bước ra. Phía sau là hai hàng tu sĩ Thanh Hà Nhiếp Thị khí phách nối bước theo sau. Từng người đều mang trên mình nét lẫm liệt cao ngạo.

Ôn Triều nheo mắt, có chút xem thường: "Xích Phong Tôn đại danh đỉnh đỉnh? Tư thế này là muốn đánh nhau sao?"

Nhiếp Minh Quyết ghim mạnh trường đao xuống đất, mặt đất rung lên một đợt chấn động nhẹ, y không khách khí nhếch môi cười: "Ngươi là ai? Dám đứng trước mặt Xích Phong Tôn ta lên mặt làm cao?!"

Cơ thịt trên mặt Ôn Triều giần giật, gã vung tay áo, quát lớn với tu sĩ sau lưng mình: "Giết hết cho ta! Một kẻ cũng không để thoát."

Kẻ dám coi thường gã, tuyệt không tha một tên.

Nhiếp Minh Quyết rút trường đao khỏi mặt đất đoạn xông lên hướng thẳng Ôn Triều mà bổ xuống, ngay khi lưỡi đao bóng loáng hạ xuống thì một mũi kiếm từ phía sau chớp nhoáng lao ra ngăn cản Đao Linh chém xuống. Nhiếp Minh Quyết lùi về sau một bước, mắt đen đục ngầu nhìn kẻ vừa bước ra từ sau lưng Ôn Triều.

"Ôn Trục Lưu, tên này giao cho ngươi đó." Ôn Triều nhẹ giọng như đang nói đến một con kiến nhỏ.

Đao Linh trong tay y hữu lực xoay một vòng, tư thế ngang tàng như muốn giẫm đạp mọi thứ dưới chân mình. Nhiếp Minh Quyết vung trường đao, lực đạo mạnh mẽ cuốn lấy không khí quét đến trước người Ôn Trục Lưu, khí lưu ma sát với Đao Linh rít lên một tràng âm thanh đoạt mạng. Ôn Trục Lưu hạ chân làm trụ, tay phải nâng kiếm đỡ đòn. Đao kiếm va nhau tạo ra tiếng leng keng chói tay, từ cổ tay gã truyền lên một tràng cảm giác tê rần, hiển nhiên vì Nhiếp Minh Quyết ra lực quá mạnh.

Ôn Trục Lưu bị đánh lùi về sau ba bước, gã hít lạnh một hơi, cư nhiên không dám xem thường đối thủ của mình nữa. Gã siết chặt chuôi kiếm, mũi chân đạp nhẹ xuống đất nâng cả cơ thể xoay tròn trên không, lợi dụng lực xoay tạo thành những đòn vô phương hướng. Nhiếp Minh Quyết hừ nhẹ, y vận lực ngã người về sau né tránh, cả cơ thể Ôn Trục Lưu cứ thế lao qua khỏi người y.

Sân ngoại viện dần thấm đẫm máu tươi, người người ngã xuống mỗi lúc một nhiều hơn, người Nhiếp thị cũng có, Ôn thị cũng không kém phần. Cứ như thế đao kiếm giao nhau khiến xác người la liệt tứ phương.

Trong lúc hai người đang giằn co qua lại thì có người hô lớn lên: "Tiết Dương thoát rồi!"

Trường đao trong tay Nhiếp Minh Quyết càng tỏa ra sát khí nồng nặc, cơn giận cuồn cuộn phát sinh trong ngực. Y dồn lực một chưởng đánh mạnh vào ngực Ôn Trục Lưu sau đó liền xoay người chạy về hướng đại lao.

Y băng qua hàng trăm xác người, giẫm đạp lên máu tanh mà điên cuồng chạy đến ngục thất.

Nhiếp Minh Quyết quẹo vào ngõ nhỏ, trước mắt y là đại lao mở tung, người người nằm la liệt trên đất, thảm không nỡ nhìn.

Tròng mắt y nổi đầy tơ máu, hô hấp dồn dập tắc nghẽn, lồng ngực kịch liệt co rút thắt chặt. Nhiếp Minh Quyết toàn thân cứng đờ, không tin nỗi việc đang diễn ra trước mắt mình.

"Mạnh Dao!"

Kim Quang Dao giật mình quay người, hắn nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết sắc mặt như cuồng phong nổi bão đang lom lom như muốn ăn tươi nuốt sống mình. Hắn bàng hoàng buông thanh kiếm trên tay xuống, sợ hãi lắc đầu: "Không phải ta..."

Cơ thể của viên quản ngục chậm rãi ngã xuống.

Nhiếp Minh Quyết vừa chạy đến đã nhìn thấy hắn chính tay đâm một nhát kiếm vào ngực viên quản ngục, kiếm trên tay là của Ôn thị, hành vi lưu loát đến mức không đọng một giọt máu trên y phục.

Kim Quang Dao hai mắt đỏ ngầu, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt y. Mỗi bước lùi lại đều động đến vết thương nơi hạ thân đầy xấu hổ, hắn không dám đối mặt với y lúc này, ánh nhìn của Nhiếp Minh Quyết chính là muốn giết hắn.

Ngay lúc này Kim Quang Dao như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, hắn cơ mặt co rút, mũi chân điểm mạnh trên đất lao về phía Nhiếp Minh Quyết.

Xoẹt!

Mũi kiếm bóng loáng ghim chặt trên ngực hắn, Nhiếp Minh Quyết căng mắt nhìn thiếu niên lao ra trước mặt mình, hai tay theo bản năng đỡ lấy hắn ôm vào lòng.

Ôn Trục Lưu còn muốn hạ kiếm xuống thì Ôn Triều phía sau đã lên tiếng can ngăn: "Bỏ đi! Dạy cho chúng bài học là được, dù sao với tình hình hiện tại thì Thanh Hà Nhiếp Thị cũng không gượng được lâu."

Nói xong liền kéo người Kỳ Sơn Ôn Thị rút lui.

Nhiếp Minh Quyết bất chợt ho ra một phúng máu tươi, y không nói không rằng đẩy mạnh Kim Quang Dao ra đất, thái độ phẫn nộ cùng điên tiết: "Ngươi đã làm cái gì?"

Kim Quang Dao quỳ rạp dưới đất, cũng may lúc nãy vết thương không sâu lắm, hắn hoàn toàn có thể chịu đựng được. Kim Quang Dao hai mắt đỏ lên: "Thuộc hạ...thuộc hạ không..."

"Ngươi câm miệng! Mạnh Dao, ngươi vừa giết một người của Nhiếp thị sao?"

Kim Quang Dao tròng mắt ngấn nước: "Tông chủ, quản ngục nhiều lần đoạt công của ta, mọi thứ ta làm hắn đều cưỡm tay trên của ta. Hắn còn mang thân phận của ta ra làm thú vui, lăng mạ ta, vũ nhục ta. Chẳng lẽ ta xuất thân từ kỹ viện là sai sao? Mẹ ta là kỹ nữ là bà ấy lựa chọn sao? Hay ngài cho rằng ta muốn như vậy? Một đứa con rơi của Kim gia nhưng không được thừa nhận là bản thân ta lựa chọn sao? Hắn ta, bọn họ, chúng lấy tư cách gì để lăng nhục ta? Ngài không hiểu, ngài vốn không hiểu."

Đao Linh trên tay Nhiếp Minh Quyết rung động kịch liệt, y tức giận đến mức gân xanh trên trán cũng ồ ạt nỗi lên: "Mạnh Dao! Ngươi..."

Kim Quang Dao tuyệt vọng ngước mắt nhìn y, vậy là y một chút cũng không nhớ.

Hắn đáng lí ra phải vui mới đúng chứ.

Nhiếp Minh Quyết tức giận siết lấy cằm hắn, lực tay lớn đến mức bóp chặt khớp hàm khiến nó kêu răng rắc. Đáy mắt y trầm đục phủ sương dày: "Ngươi cút đi!"

Lồng ngực Kim Quang Dao đình trệ tức khắc: "Tông chủ?"

Mọi thứ đang dần đi đúng kế hoạch của hắn, mọi hành động cùng chủ ý của Nhiếp Minh Quyết hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng lúc này nghe thấy chính miệng y đuổi mình, hắn lại có chút thất vọng cùng mất mát.

"Đi đi, về Lan Lăng hay đi đâu cũng được. Nể tình ngươi đỡ ta một kiếm, ta sẽ để ngươi đi." Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng buông một câu, vì y đứng quay lưng nên hắn không thể nhìn thấy được bộ dạng khổ sở lúc này.

Đây là kết quả hắn dự đoán được từ trước.

Kim Quang Dao quỳ rạp dưới đất, hai chân run rẩy chầm chậm đứng dậy, hắn chấp hai tay thi đại lễ. Thanh âm rũ rượi bi thương: "Tông chủ, ơn tri ngộ của ngài, thuộc hạ nhớ kỹ."

Nói rồi liền xoay gót rời đi, hàng nước trong veo rơi trên gò má.

Đây là tất cả kế hoạch của hắn, từ chuyện Ôn Thị đến Nhiếp Minh Quyết thấy hắn giết người, tất cả đều do hắn sắp đặt.

Duy chỉ một chuyện hắn không lường được, cảm giác bị đuổi đi lại có chút không nỡ.

P/s: Sắp quay lại hiện tại rồi. Ta thấy A Dao nhà ta thiệt thòi lắm, tuy có hơi mưu mô nhưng mà vẫn tội nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net