[Đồng Nhân Nhiếp Dao] Lan Lăng Dậy Sóng_Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gió lạnh từng cơn thổi qua gáy tóc, đây là lần đầu tiên Kim Quang Dao rời khỏi mật thất kể từ khi bị Nhiếp Minh Quyết giam giữ. Giữa đêm đen trùng trùng hắn có thể cảm nhận được sự bức ép đến từ oán khí quanh thân y, mỗi lúc càng khó chịu hơn.

Quan trọng là trên người hắn không có gì ngoài một tấm áo choàng khoát cẩu thả, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Vòng tay y đặt trên eo hắn, cố định thân người Kim Quang Dao một cách an toàn, dù là trên không cũng sẽ không rơi xuống.

Lát sau khi hắn cảm thấy luồng khí tức mãnh liệt dần tan ra thì trước mắt cũng hiện ra nội viện của Lan Lăng Kim Thị. Bọn họ đứng trên mái nhà, âm thầm quan sát.

"Đẹp không? Có tiếc không?" Nhiếp Minh Quyết kề vào tai hắn, thổi vào một làn hơi nhẹ.

Kim Quang Dao muốn đẩy y ra nhưng vẫn là hữu tâm vô lực, hắn gằn giọng: "Nhiếp Minh Quyết ngươi hiện tại chính là noi bước của Ôn Nhược Hàn khi đó ư? Ngươi muốn diệt Lan Lăng có phải là đề cao mình quá không?"

Y nở nụ cười chế giễu: "Mạnh Dao ơi là Mạnh Dao, một năm qua tài ăn nói của ngươi giảm sút không ít nhỉ?! Muốn khích ta sao? Bộ dạng này của ngươi...không ổn đâu."

Kim Quang Dao còn muốn nói nữa thì hắn bất chợt nhìn thấy bên dưới sân viện phía đông có động tĩnh, hắn căng thẳng nhìn qua, cánh cửa một gian phòng chầm chậm hé mở. Trái tim Kim Quang Dao căng như dây đàn, giống như một khắc nữa sẽ đứt đoạn từng khúc.

Chỉ thấy gian phòng đó nhô ra một cái đầu nhỏ, tiếp theo là một cái tay nhỏ, cuối cùng là thân ảnh nhỏ nhắn của một tiểu hài tử lấp ló thò ra ngoài.

Tiểu hài tử tuổi tầm sáu, bảy trên tay cầm một thanh trường kiếm, mà trường kiếm này trước đây nổi danh thiên hạ, tên gọi Tuế Hoa.

Đứa nhỏ ngó nghiên một lúc xác định xung quanh không có ai mới mạnh dạn toan chạy ra ngoài. Lúc nó đẩy cửa đại môn liền không may mắn có người phát hiện, Kim Quang Dao đứng trên mái nhà ánh mắt dõi theo không rời.

Bên dưới truyền tới thanh âm mềm mỏng của một nữ nhân: "A Lăng? Sao lại ở đây? Nữa đêm nữa hôm ôm kiếm chạy đi đâu?"

Kim Quang Dao khi nghe thấy giọng nói này trong lòng dâng lên chút cảm xúc khó tả, hắn mím môi nâng mắt nhìn. Nhiếp Minh Quyết thấy bộ dạng hắn như thế trong lòng liền nổi lửa, bàn tay đặt trên eo bất ngờ bóp mạnh.

Hắn nhíu mày, mồ hôi trên trán rịn ra như tắm.

Dưới sân viện tiếp tục truyền đến tiếng nói non nớt ngập tràn ủy khuất: "Ta đi tìm tiểu thúc."

Lúc này nữ nhân bên dưới được ánh trăng soi tỏ, dung mạo dưới trăng xanh thanh tú tao nhã, không ai khác chính là Tần Tố.

Nàng ngồi xuống trước mặt Kim Lăng, một tay dịu dàng vuốt ve gò má nó, ánh mắt nhìn Tuế Hoa kiếm khư khư nắm trong đôi tay nhỏ bé, không nhịn được hiền từ cười một tiếng.

"A Lăng ngoan, tiểu thúc không sao đâu. Ngươi không cần nữa đêm nữa hôm cầm kiếm chạy ra ngoài, ngươi không tin hắn vô sự sao?"

Kim Lăng ánh mắt đỏ hoe, tựa như uất ức, tựa như bất lực, nó đè thấp giọng nói: "Tiểu thúc yếu như vậy sẽ có chuyện thật đó. Trạch Vu Quân cũng nói tung tích của hắn không thu được một mảnh, ta là người Lan Lăng, ta có thể đứng yên nhìn tiểu thúc bặt vô âm tính sao?"

Tần Tố vuốt ve gò má căng mọng của Kim Lăng, thanh âm non nớt của nó hoàn toàn không phù hợp với lời nói này, nhưng chẳng hiểu sao khi nói ra lại khiến người ta ấm áp đến lạ.

Kim Quang Dao đứng trên mái nhà, không kiềm được cũng có hơi thất thần, đứa cháu nhỏ được hắn nhìn từ nhỏ mà lớn lên, tuy thời gian đa phần đều bị cửu cửu nó mang đến Liên Hoa Ổ nhưng những lúc nó ở Lan Lăng đều bám riết lấy hắn không buông. Đối với nó đương nhiên Kim Quang Dao cũng có loại tình thân khắn khít.

Chỉ là hắn không ngờ, đứa nhỏ này cư nhiên lại thương hắn đến vậy.

Thật không uổng công mấy năm qua vỗ cho béo tròn, Kim Quang Dao nghĩ thế trong lòng cũng nhẹ nhàng đi nhiều.

Tần Tố gật đầu cười: "A Lăng giỏi nhất, nhưng chẳng phải cửu cửu ngươi đang giúp ngươi tìm đó sao?! Yên tâm, tiểu thúc ngươi không sao, chẳng phải hắn hứa sẽ tặng ngươi một con linh khuyển sao, hắn chưa tặng, sao dám xảy ra chuyện gì chứ."

Kim Lăng thấy nàng nói cũng có lý liền cụp mắt nhìn Tuế Hoa kiếm, đoạn không tự nguyện mà trở về gian thất của mình, lúc nó đi vào còn quay đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng đứng đó như muốn tận mắt nhìn nó trở vào mới an tâm.

Trên mái nhà, Nhiếp Minh Quyết ánh mắt âm u nhìn về phía Tần Tố, ngữ điệu ngập mùi sát khí: "Ả nữ nhân này có gì tốt à? Nhìn kiểu nào cũng chướng mắt."

"Ngươi đừng nhắm vào nàng, oan có đầu, nợ có chủ." Kim Quang Dao hai tay siết chặt trong kim bào, một nỗi lo lắng bất an dần dâng lên. Nếu Tần Tố và Kim Lăng xảy ra chuyện, cả đời này hắn sẽ không thể tha thứ cho mình.

Sắc mặt Nhiếp Minh Quyết trầm xuống, ngữ điệu lại đều đều không quan tâm đến thái độ của hắn: "Ngươi cản được sao?"

Con giun xéo mãi cũng quằn, chó bị dồn đến chân tường cũng biết cắn lại, mấy ngày nay Kim Quang Dao đã cố gắng nhẫn nhịn đến cực hạn, cơn giận dồn nén cuối cùng cũng phải bộc phát, hắn không kịp suy nghĩ đã giơ tay đánh một đạo linh lực thẳng vào ngực y, Nhiếp Minh Quyết bị tấn công bất ngờ liền trở tay không kịp nên nhận một chưởng này của hắn, mi tâm nhíu chặt.

Kim Quang Dao nhất thời thoát được gọng kìm của y, hắn cắn đầu ngón tay nhanh như cắt vẽ một đạo phù trước mắt, Kim Quang Dao thủ ấn đọc chú, đạo phù phát sáng bọc lấy cơ thể hắn rồi chớp mắt biến mất.

Lúc Nhiếp Minh Quyết toan giơ tay muốn bắt hắn thì người đã biến mất không chút vết tích.

Cưỡng chế truyền tống trận.

Y siết nắm tay, sát khí xung quanh cuồn cuộn bủa vây, đáy mắt dâng lên từng tầng sát tâm. Kim Quang Dao cư nhiên chạy thoát khỏi tay y, có phải hắn thật sự cho rằng cả đời này hắn đều có thể dễ dàng chạy thoát?!

Mấy ngày qua hoàn toàn không làm cho hắn tỉnh ngộ.

Nhiếp Minh Quyết thừa biết hắn chạy tới nơi nào, chỉ là thời khắc này chưa thích hợp để y lộ diện. Khắc sau, y nương theo màn đêm mà tan vào cỗ oán khí rồi biến mất.

Lại nói đến Kim Quang Dao vừa cưỡng chế truyền tống thì linh lực tiêu hao quá nữa, hắn gắng gượng nhìn khung cảnh xung quanh một lát, phát hiện nơi này đúng là thư phòng của Lam Hi Thần thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Kim Quang Dao gượng chút hơi tàn, hắn nương tay kéo một bộ y phục sạch sẽ treo trên giá tủ xuống, cẩn thận mặc lên người rồi sau đó mới gấp gáp chạy ra ngoài.

"Kim Quang Dao?"

Cửa thư phòng vừa mở, một nam nhân y phục tím tiêu sái đứng bên ngoài, nhìn thấy Kim Quang Dao bên trong khiến hắn hết sức kinh ngạc, nam nhân y phục tím chưa kịp bàng hoàng xong thì Kim Quang Dao đã mềm oặt mà ngã xuống.

Nam nhân có gương mặt kiêu ngạo phản ứng nhanh liền đưa tay ra đỡ, cổ họng vận lực gào lên: "Lam Hoán!!!"

...
...
...

Ánh sáng lờ mờ chiếu rọi qua mí mắt, người nằm trên giường cố gắng đưa tay lên nhưng phát hiện ra một chút sức lực cũng không có, cái đầu nặng nề ong lên mấy tiếng, Kim Quang Dao khó nhọc muốn lên tiếng: "A..."

"Ngươi còn yếu đừng ngồi dậy. Cưỡng chế truyền tống trận? Đúng là chê mạng mình quá lớn." Một giọng nam nhân truyền đến bên cạnh giường, ngữ điệu vừa kiêu ngạo vừa có sức nặng.

Kim Quang Dao mở mí mắt nặng nề ra, hắn nhìn thấy nam nhân dung mạo anh tuấn ngồi chéo chân bên bàn trà, bộ dạng cao ngạo không xem ai ra gì, người này là đương kim Vân Mộng Giang tông chủ_Giang Trừng. Nhìn thấy hắn ở đây Kim Quang Dao cơ hồ cũng không ngạc nhiên lắm.

Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một khung cảnh ngày trước trên Bách Phượng Sơn, Giang Trừng cùng nhị ca hắn...có mờ ám.

Kim Quang Dao đỡ lấy cái đầu nặng nề của mình, khàn giọng hỏi: "Ta ngủ bao lâu?"

Giang Trừng nhấp trà: "Trọn ba ngày. Mạng ngươi cũng không nhỏ, cơ thể ban đầu đã yếu đến mức đứng không vững còn có gan cưỡng chế truyền tống, ngủ ba ngày cũng còn nhẹ chán."

Kim Quang Dao sắc mặt trắng bệch, hắn xốc chăn đứng lên, Giang Trừng chỉ nhìn chứ không bước tới đỡ, trong lòng thầm mắng Kim Quang Dao là kẻ liều mạng.

"Nhị ca ta ở đâu?"

"Y có việc, ta không quản." Giang Trừng nhìn hắn có vẻ lo lắng nên chắc lưỡi không tình nguyện giải thích: "Ngươi đừng lo, y nhìn xa trông rộng, biết ngươi có lý do nên mới bán mạng truyền tống đến Vân Thâm, hẳn là Lan Lăng lúc này không thể trở về, y không có đưa tin về đó. Nhưng mọi chuyện thế nào đợi y về ngươi tự mình nói đi."

Lúc này trên mặt Kim Quang Dao mới có lại chút huyết sắc, hắn biết Giang Trừng xưa nay tính tình tương đối "cực phẩm" nên hầu như tránh nói chuyện được bao nhiêu thì tránh, vị tông chủ này nổi danh gay gắt, khắp tu chân giới ai mà không biết, nhưng lúc này tình thế cấp bách hắn buộc phải tìm cách nhờ vả.

"Làm phiền Giang tông chủ giúp ta một chuyện, ngươi cho mời tông chủ của Mạt Lăng Tô Thị đến gặp ta được không?"

Giang Trừng liếc hắn, hơi cao giọng: "Mạt Lăng Tô Thị Tô Thiệp sao?"

Kim Quang Dao chậm rãi gật đầu.

Giang Trừng không nói gì liền đứng dậy bước ra ngoài. Tầm hai canh giờ sau ngoài cửa liền có người đi tới, cửa gỗ vang lên tiếng gõ cùng giọng nói dễ nghe: "Tông chủ, là ta."

Bấy giờ Kim Quang Dao đã hồi phục được sáu phần linh lực, trong người cũng không còn khó chịu bao nhiêu liền ngồi dậy đi tới bàn trà, hắn rót một chén rồi cao giọng nói ra cửa: "Vào đi!"

Tô Thiệp bước vào, gã là một nam nhân cũng chẳng kém Kim Quang Dao bao nhiêu tuổi vậy mà lúc này nhìn dáng vẻ của hắn đều lộ ra một tầng mỏi mệt, thần sắc trên mặt tối đi hẳn mấy phần, không còn bộ dạng của một gia chủ cứng nhắc nữa.

Gã nhìn thấy Kim Quang Dao, trước tiên là tròng mắt hơi đỏ lên, chân cẳng run rẩy liền khụy xuống sàn, thanh âm đè xuống rất thấp: "Tông chủ, là ta tắc trách. Ngài chịu khổ rồi."

Kim Quang Dao lắc đầu, đáy mắt vốn phủ sương đen giờ đã thanh tỉnh mấy phần, hắn nghiêm giọng: "Mấy ngày nay bên ngoài thế nào? Lan Lăng vẫn ổn chứ?"

Tô Thiệp khó xử: "Vì ngài đột nhiên biến mất mà ta lại không thể tự nhiên ra vào Kim gia nên nội bộ bên trong không nắm được bao nhiêu, có điều...bên ngoài bắt đầu lan truyền tin vịt..." Gã ngập ngừng chột dạ nhìn Kim Quang Dao.

"Cứ nói."

"Bá tánh truyền miệng nhau Kim Quang Thiện là một kẻ mặt người dạ thú, nhưng chuyện ăn chơi xấu hổ của ông ta được đào lên không xót một chuyện, Lan Lăng Kim Thị bên trong thối rửa mục nát, bên ngoài sớm có mưu đồ đi theo ngõ cũ của Kỳ Sơn Ôn Thị, một tay che trời. Hiện tại...hiện tại đang có vài người muốn lật đổ Lan Lăng." Tô Thiệp càng nói càng nhỏ giọng, vì bộ dạng của Kim Quang Dao đã quá mức dọa người.

Hắn siết chặt khăn trải bàn, nhàn nhạt nói: "Đại ca, ngươi thật độc ác."

Thuyền trưởng: Chạy rồi, bị bắt được càng thảm đó A Dao... Nhưng thôi cố gắng chống tới cùng nha.
Đả đảo tư bảnnnnnn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net