[Đồng Nhân Nhiếp Dao] Phanh Thây Xẻ Thịt _Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lễ kết bái của ba người diễn ra đặc biệt gây chấn động toàn tu chân giới. Kẻ bên dưới ngẩn đầu ngưỡng mộ, người trong cuộc có kẻ vui mừng cũng có kẻ vô tâm vô phế.

Trên lễ tế trời, Nhiếp Minh Quyết đứng giữa cả ba, y thẳng lưng cầm trụ nhang lớn, thanh âm nhàn nhạt nhưng không thiếu phần nghiêm túc: "Tam Tôn tại đây kết giao huynh đệ, nếu có lòng riêng trời không dung thứ."

Nếu có lòng riêng trời không dung thứ!

Phải chăng đây đã định sẳn là một lời nguyền?!

Lam Hi Thần một bên mỉm cười hòa nhã. Kim Quang Dao rũ hàng mi dày cuối nhìn nén nhang trong tay, không biết tâm tư đang suy nghĩ gì mà thoạt nhìn qua có chút lơ đễnh. Phải đến lúc người hô lênh bái lễ thì hắn mới như được kéo về hiện thực, Nhiếp Minh Quyết đứng bên cạnh bí mật quan sát nhất cử nhất động của hắn, thái độ để tâm đến mức chính y cũng không phát hiện ra.

Xích Phong Tôn cương trực chính khí, anh tuấn tiêu sái, uy nghiêm có thừa. Trạch Vu Quân điềm đạm phong nhã, tướng mạo vô song, ôn nhu thanh tịnh. Liễm Phương Tôn thông minh xuất chúng, thanh tú cao quý, khiêm nhường có lễ. Toàn bộ kết hợp thành một thể khiến người ta không rét mà run.

Tam Tôn từ đó danh chấn thiên hạ.

Thời gian đó oán khí trong Đao Linh của Nhiếp Minh Quyết càng lúc càng quấy phá nhiều hơn, tính khí của y cũng bắt đầu trở nên nóng nảy hơn rất nhiều. Bình thường Lam Hi Thần luôn dành chút thời gian cách mấy ngày lại đến Thanh Hà đàn một khúc thanh tâm cho y, giúp được y phần nào đối chọi được với oán khí làm loạn. Nhưng càng lúc thời gian của Lam Hi Thần lại không nhiều như trước nữa, mỗi chuyến đến Thanh Hà lại càng ít đi, tâm tình nóng nảy của Nhiếp Minh Quyết cũng theo đó nặng nề thêm.

Vì thế cũng không biết bắt đầu từ tâm ý gì và từ khi nào thì Kim Quang Dao đã thường xuyên đến Cô Tô để học nghệ đánh đàn. Hắn là người đã chứng kiến oán khí đã hành hạ y đau đớn như thế nào, từng chứng kiến y vì nó mà thần trí điên loạn, cứ mỗi lần nghĩ đến hắn sẽ bất giác không an lòng. Tuy nói rằng từ lần kết bái đó Nhiếp Minh Quyết đối với hắn không mặn không nhạt, thái độ đó của y vô tình tạo nên thương tổn cho cả hai. Không chỉ riêng Kim Quang Dao mà còn có y.

Tin tức truyền đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc cũng đến tai Nhiếp Minh Quyết. Y mỗi lần đều đặn nghe thấy Liễm Phương Tôn cùng Trạch Vu Quân đêm ngày tham luận chuyện học đàn, mỗi lần nghe thấy trong lòng đều không mấy dễ chịu. Người đó từ khi nào đã không còn lẽo đẻo bên cạnh y? Từ khi nào chỉ biết quấn lấy nhị ca không rời như thế?

Nghĩ như thế y liền lựa một ngày trời xanh năng ấm hạ giá đến Lan Lăng Kim Thị một chuyến. Có lẽ vì trong lòng khó chịu, có lẽ vì đã lâu không được thấy gương mặt thanh tú lanh lợi đó.

Việc Nhiếp Minh Quyết đích thân đến Kim Lân Đài cũng khiến trên dưới Kim gia bị dọa một phen, vì bình thường hiếm khi thấy Xích Phong Tôn rời Thanh Hà đi đâu xa, nhưng hiện tại thân phận của y còn là đại ca của Kim Quang Dao, y đến đây cũng không gì không hợp lẽ.

Trong thư phòng, Kim Quang Dao bày ra một dạng tam đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện bưng trà kính y. Nhiếp Minh Quyết đón lấy chén trà nóng bốc hơi thơm lừng, vô tình ngón tay lướt qua mu bàn tay hắn, cảm giác da thịt trơn mịn đó như cọ qua trái tim y ngưa ngứa. Cũng may trước giờ y giỏi nhất là một mặt lạnh nhạt vô tâm nên khắc đó dù trong lòng bối rối nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không có gì.

Kim Quang Dao thanh âm có chút vui vẻ: "Đại ca hôm nay hạ cố đến đây khiến đệ thật sự vui lắm. Huynh có muốn xuống đường thăm thú tiên kinh Lan Lăng không?"

Nhiếp Minh Quyết ngước nhìn gương mặt phấn khích của hắn, đáy lòng cũng mềm mại đi không ít, nhưng trên mặt nhất quyết không chút biểu tình. Ngữ điệu cũng lạnh nhạt móc xỉa: "Ta không đến ngươi cũng đâu có nhớ đến người đại ca này, chẳng phải chỉ biết có nhị ca thôi sao?"

Trước nay Kim Quang Dao giỏi nhất chính là nhìn nghe mà đoán tâm tình người khác, hơn nữa hắn đã hầu hạ y non một năm trời, tâm tình gì của y hắn đều có thể dễ dàng đoán ra trong hai ba câu nói. Lúc này bất chợt hắn có cảm giác ngữ điệu này của y không đúng, nhưng lại nhìn không ra là sai sai ở chổ nào. Xa cách hơn một năm lại khiến hiểu biết về y trở nên giảm sút như vậy, Kim Quang Dao quả thật thấy mất mát.

Hắn bật cười giả lã: "Đại ca, xem huynh nói kìa, đệ làm sao không nhớ đến huynh, chỉ là huynh trước giờ công vụ luôn bận như vậy, cả ngày hầu như không có thời gian rảnh, ta muốn đến nhưng sợ phiền đến đại sự của huynh. Chi bằng đến chổ nhị ca có thể học hỏi một chút."

"Ta không còn bận như trước nữa, thời gian rảnh cũng không phải không có." Lúc nói ra câu này chính y cũng bị mình dọa, chẳng lẽ y mong hắn đến như thế sao?

Quả thật thời gian sau khi Kim Quang Dao rời khỏi Nhiếp thị thì y cũng không còn bán mạng vào công vụ nữa, hoặc nói đúng hơn y đã quen cùng người nào đó thảo luận công văn, không còn người đó, y cũng cho mình một đoạn thư thái. Kỳ thực, y chính là sợ khoảng không gian tịch liêu của thư phòng, mỗi lần có vấn đề khúc mắc y cũng không biết thảo luận cùng ai. Chính vì thế dần dần y bắt buộc phải giảm bớt lượng cộng việc lại.

Sự xuất hiện của Kim Quang Dao thay đổi y, sự biến mất của hắn càng khiến y không thể quay đầu.

Những chuyện đó người thân cận của y ai cũng biết nhưng đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân chẳng ai dám nói ra nói vào.

Không đợi Kim Quang Dao trả lời y đã nhanh hơn mà nói: "Bỏ đi, ngươi về lại khó xử."

"Đệ không sao, đa tạ huynh..." Kim Quang Dao không biết câu đó có phải y chính là nghĩ đến đoạn thời gian trước đây hắn từng là người hầu hạ mình hay không, có phải y sợ tu sĩ Nhiếp gia đem chuyện đó ra nói ra nói vào. Y nghĩ cho hắn ư?

Nhiếp Minh Quyết lãng tránh ánh mắt hắn, không mặn không nhạt: "ừ!" một tiếng.

Nhất thời không gian giữa bọn họ lại lâm vào ngượng ngùng, bây giờ có muỗi bay qua cũng có thể nghe rõ ràng tiếng vo ve vo ve. Nhiếp minh Quyết không chịu được gò bó, y liền lên tiếng: "Không phải nói đưa ta đi thăm thú sao? Có đi không?"

"Đi chứ đi chứ! Tiện thể nhị ca cũng có công vụ ở gần Lan Lăng, có cần nói huynh ấy một tiếng không?" Kim Quang Dao hứng khởi một cách kỳ lạ, đã thật lâu không cùng y ở cùng một chổ.

Nghe đến Lam Hi Thần sắc mặt Nhiếp Minh Quyết tương đối lạnh nhạt nhưng bên trong đã không mấy vừa lòng, y nói: "Ngươi quả thật ba câu không rời nhị ca nhỉ?"

Chưa bao giờ y cảm thấy nhị đệ này lại phiền phức như vậy, có chút phật lòng.

Kim Quang Dao lắc đầu nguầy nguậy: "A, nhị ca đang bận công vụ, vẫn là không nên phiền huynh ấy, chúng ta đi thôi."

Tiên kinh Lan Lăng phồn hoa nhộn nhịp, nơi đâu cũng đều tấp nập người qua kẻ lại, quả thật đông đúc hơn tiên kinh Thanh Hà một chút. Nhiếp Minh Quyết mặc dù nói là thăm thú nhưng vẻ mặt y từ đầu đến cuối đều lạnh đến dọa người, tuy trên đường có một nam nhân anh tuấn bất phàm như thế cũng thu hút rất nhiều ánh mắt nhưng họ vẫn là sợ dáng vẻ âm trầm của y nên cật lực cách xa,

Cứ đến những nơi nhìn có vẻ lạ y sẽ chủ động hỏi chuyện, còn nếu không Kim Quang Dao đều luyên thuyên chỉ chổ nọ chỉ chổ kia giới thiệu cho y. Bất chợt trong lòng hai người đều có cảm giác thời gian giống như đang quay lại khi tất cả khởi đầu, quay về lúc chính họ chưa từng có khúc mắc.

Nhiếp Minh Quyết thầm muốn thời khắc này có thể kéo dài thêm càng lâu càng tốt.

Đi đến một đoạn đường Nhiếp Minh Quyết tỏ ý muốn vào trong thực đường để dùng thử thức ăn ở đây, hai người bước vào liền nhận được sự tiếp đãi tận tâm của chưởng quầy. Hai người chọn những món trứ danh của nơi này, kêu một lúc cũng đầy cả bàn ăn, rượu trên bàn cũng là một vò lớn. Kim Quang Dao biết tửu lượng mình không tốt nên tự biết thu liễm lại, chỉ chực chờ rót rượu cho y.

Nhiếp Minh Quyết thấy thái độ hắn như thế cũng không nén được mà cong môi cười: "Ngươi xem ngươi kìa, muốn chuốc rượu ta sao?"

"Đâu có..." Lồng ngực Kim Quang Dao thoáng đập nhanh một nhịp, y cười, thật lâu chưa thấy nụ cười thân thiết như thế.

Non nữa canh giờ bàn thức ăn không vơi nhiều nhưng vò rượu lại kêu thêm vò nữa, đây được xem là lần phóng túng duy nhất của Xích Phong Tôn khi ở bên ngoài, y uống quên trời đất.

Đối diện Kim Quang Dao luôn huyên thuyên chuyện trên dưới tiên kinh cho hắn nghe, nói tới nói lui lại quay về vị Trạch Vu Quân đang đi công vụ ở đâu đó. Nhiếp Minh Quyết lúc đầu còn hứng thú lắng nghe, sau sắc mặt càng lúc càng âm trầm nhạt toẹt, Kim Quang Dao lại cho rằng bởi vì rượu nên mới thế, hắn lại càng không biết tiết chế mà nói đến lăn quay trời đất.

"Nhị ca thật sự giỏi, đệ đang theo học cầm của huynh ấy, hi vọng có thể trao dồi thêm chút kỹ nghệ." Hơn nữa cũng muốn giúp đại ca...

Nhị ca tốt, nhị ca giỏi, nhị ca cái gì cũng biết. Còn đại ca y thì sao? Bỏ xó à?

Cái miệng linh hoạt kia vẫn cứ tuôn ra những lời y không muốn nghe, chỉ nói tới y thôi không được sao? Thật ồn, thật muốn hắn câm miệng, thái độ ngưỡng mộ cùng đắc ý đó nên chỉ dùng để nói y, không cho phép hắn nói đến người khác.

Không đợi Nhiếp Minh Quyết kịp khống chế bản thân thì y đã rướn người tới, một tay kéo gáy hắn, mạnh mẽ lấp đầy.

Kim Quang Dao hai mắt trợn trừng, hương rượu thơm nồng quanh quẩn bên chóp mũi, khi hắn chưa kịp định hình thì y đã nhẹ nhàng buông ra, ngữ điệu nghiêm khắc cảnh báo: "Trước mặt ta đừng nhắc tới kẻ khác."

Nói xong liền rũ người gục xuống bàn.

Mẹ kiếp! Kim Quang Dao nhìn xung quanh, cũng may hắn thuê một gian phòng riêng nếu không thì chẳng biết giấu mặt vào đâu. Vừa nãy vò rượu thứ hai là y đích thân chọn, tuy tiểu nhị có nói rượu này rất mạnh nhưng y tỏ vẻ xem thường nhất quyết muốn uống, kết quả lại thành thế này.

Xích Phong Tôn đại danh đỉnh đỉnh, ngài còn chút tiết tháo nào không vậy?

Kim Quang Dao khổ cực dìu một nam nhân cao hơn hắn một cái đầu trở về Kim Lân Đài, tuy có mệt mỏi nhưng hắn lại không chút oán than, vì hắn trân trọng khoảng thời gian quý giá này. Hương rượu trên người y, hơi thở nóng ấm của y, tất cả mọi thứ hắn đều muốn lưu lại.

Thời gian vui vẻ không bao lâu, Nhiếp Minh Quyết cùng Kim Quang Dao lại nổi lên xích mích. Chính là vì chuyện hắn thành thân, nói xích mích cũng không đúng lắm, chỉ là y đối với hắn trở nên lạnh nhạt như ban đầu.

Biết làm sao được, vị trí của hắn trong Lan Lăng Kim Thị càng lúc càng không ổn. Vừa hay Tần Tố có thể giúp hắn củng cố lại địa vị, hắn khó khăn lắm mới leo lên được chổ cao như thế này, sẽ không thể vì bất cứ chuyện gì mà mất trắng tất cả. Hắn không cam tâm.

Ngày đại hôn Nhiếp gia không đến, bái thiếp cũng được gửi trả lại, quà mừng càng không có. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, y biết điều đó nhưng chẳng hiểu sao không tài nào chấp nhận được chuyện Kim Quang Dao thành thân. Y muốn cản, lấy lý do gì ngăn cản? Cũng không thể làm trò cười cho thiên hạ được, y cuối cùng là vì cớ gì?

Hôm đó Lan Lăng Kim Thị đèn đốt xuyên đêm, Thanh Hà Nhiếp Thị tịch liêu cô quạnh.

Cũng không biết thời gian qua bao lâu, cách thời điểm Ngụy Vô Tiện huyết tẩy Bất Dạ Thiên lần hai cũng không xa. Khi đó Lan Lăng Kim Thị tổ chức yến hội mỗi năm một lần, đương nhiên người được mời không thể thiếu gia chủ của tứ đại thế gia. Nhiếp Minh Quyết vốn dĩ không đến nhưng vì Lam Hi Thần hết lời xuống nước mới kéo được y đến đây.

Đương lúc tiệc tàn Nhiếp Minh Quyết rời khỏi đại sảnh, tình cờ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc phía sau vách tường, lồng ngực y thắt lại, bước chân theo quán tính lại tiến tới gần. Người nam nhân đứng đối diện Kim Quang Dao phát giác được có người đến liền nghiêng đầu sang nhìn, gã vừa thấy Nhiếp Minh Quyết liền gấp gáp nói gì đó với Kim Quang Dao rồi nhanh chóng rời đi.

Tuy khoảnh khắc ngắn nhưng y vẫn nhận ra, kẻ đó là Quỳ Châu Tiết Dương. Gã vốn nên bị giết trong lần định tội ở Kim Lân Đài sau khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc mới đúng. Lúc này lại ở đây to nhỏ với Kim Quang Dao, không khỏi khiến y sinh lòng nghi ngờ.

Nhiếp Minh Quyết mang theo khúc mắc bước tới nắm lấy bả vai hắn, thanh âm trầm xuống lạnh người: "Kẻ đó là ai?"

Kim Quang Dao hít lạnh một hơi, hắn biết y đã thấy nên không giấu giếm mà thú nhận: "Tiết Dương."

Khí tức quanh thân Nhiếp Minh Quyết cuộn lên đầy sát khí, bàn tay y siết vai hắn đến khớp xương cũng kêu răng rắc. Y hạ thấp giọng: "Ngươi giữ hắn?"

Kim Quang Dao căng thẳng gật đầu, cơ thể gắng gượng không sợ hãi.

Bất chợt một luồng gió lạnh phất qua, cơ mặt Kim Quang Dao co rút đau đớn. Nhiếp Minh Quyết tức giận giáng xuống mặt hắn một bạt tay.

Thuyền trưởng: Sắp rồi sắp rồi sắp rồiiiii
Toàn là kẻ thông minh, tại sao không chịu nhìn nhận lại tâm mình coi, tức không chịu được.
A Dao là một kẻ vì danh vọng và lợi ích của mình mà có thể lục thân không nhận. Trên con đường của em ấy có thể có máu rơi, có âm mưu, có toan tính, duy chỉ không có mềm lòng.
Với Nhiếp Đại cũng thế, một khi bản thân cảm thấy bị đe dọa em ấy sẽ coi Nhiếp Đại là cái gai trong mắt mà trừ khử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net