[Đồng Nhân_Ôn Nhược Hàn x Lam Khải Nhân] Một Đời Một Kiếp Duyệt Tâm Ngươi-Hồi 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 18: Một Đời Một Kiếp Duyệt Tâm Ngươi_Thượng

Ôn Nhược Hàn không cam tâm rời khỏi, nhưng trong tay vẫn nắm chặt đoạn mạt ngạch giống như nắm lấy sợi dây cứu mạng cuối cùng, với y bây giờ chỉ có thứ này mới đem lại cảm giác Lam Khải Nhân từng một lòng gửi trao tâm niệm nơi y, từng tin tưởng y.

Vậy mà y đã làm gì?! Đã làm gì thế này?! 

Bên ngoài Phục Ma Điện Ôn Trục Lưu vội vã tiến vào, hắn nhìn thấy công tử nhà mình bộ dạng lạnh lẽo mà cô độc đang ngồi nhìn chăm chú mạt nghạch trên tay. 

"Công tử, thương thế của ngài chỉ vừa chuyển biến tốt một chút thôi, ngài đừng lao lực." Ôn Trục Lưu bộ dạng cung kính lễ độ, rõ mười phần nể sợ.

Bỏ ngoài tai lời khuyên của Ôn Trục Lưu, y căn bản một cái nhướng mày cũng không buồn đáp lại. 

Thương thế của y? Phải rồi, lúc thực hiện lời hứa với Lam Khải Nhân y đã thật sự mang Âm Thiết đi phong ấn. Chỉ là y quá xem thường sức mạnh của nó nên mới bị phản phệ, oán khí bủa vây ăn mòn thể xác lẫn tinh thần, cũng may lúc đó có Ôn Trục Lưu không ngại hiểm nguy lao vào vòng xoáy kéo cái mạng hấp hối của y trở về.

Sau đó là đối diện với cái chết đang đến từng ngày từng giờ. Có lúc y thật sự muốn buông xuôi vì gần như cơ thể không chống chọi lại được nhưng tận sâu trong đầu vẫn vang lên một lời nhắc nhở, y còn nợ hắn một lời giải thích. Hơn nữa y cũng không cam tâm cứ thế mà chết đi, Lam Khải Nhân không thể một câu mà đoạn tuyệt với y được. Y không cho phép.

Ôn Nhược Hàn không ngẩn đầu lên mà trầm ngâm lên tiếng: "Ôn Trục Lưu, gân mạch đứt rồi nối lại được không?"

Ôn Trục Lưu hơi ngẩn người nhưng nhớ lại bộ dạng của Lam Khải Nhân thì hắn cũng phần nào hiểu được câu hỏi này. Hắn gật đầu: "Tùy theo mức độ. Nhẹ thì có thể dùng kim đan vận công nối lại...nặng thì tàn phế suốt đời."

Lúc nói đến cuối cùng hắn thật không dám thở mạnh vì nhận thấy sắc mặt Ôn Nhược Hàn đang dần lạnh lẽo nhưng y chỉ nhẹ giọng: "Mạt ngạch đứt rồi, nối lại được không?"

"...Được!"

Ôn Nhược Hàn giơ tay đánh ra một đạo linh lực lên ngực hắn, điên tức quát lên: "Ngươi nói láo, vốn dĩ là không nối được. Ngươi nhìn đi, căn bản không nối lại được! Mạt ngạch của hắn cho ta không nối lại được rồi..."

Nhận trực tiếp đòn tấn công của Ôn Nhược Hàn khiến hắn lăn dưới đất mấy vòng, cuối cùng còn đau đớn thổ huyết vậy mà trong mắt không có lấy một tia oán trách, từ đầu tới cuối là một bộ dạng phục tùng kinh trọng.

Hắn lồm cồm đứng dậy, cắn môi: "Công tử..."

Ôn Nhược Hàn ôm đầu thống khổ, y đã hoàn toàn kích động, từ trước đến nay chưa từng có ai, chưa từng có việc gì có thể đạp đổ phong thái vững vàng như núi của y, chỉ có Lam Khải Nhân là ngoại lệ duy nhất, hắn chính là ngoại lệ duy nhất.

Y khàn giọng: "A Lam, ta sai rồi...ta thật sự sai rồi! A Lam, đừng bỏ mặt ta. Ta không nên hồi sinh hắn, ta không nên...Ta không nghĩ đến cảm nhận của ngươi, ta sai rồi. A Lam ta thật sự sai rồi!..."

"Ôn Trục Lưu ngươi giúp ta, giúp ta xin hắn đi! Ta không thể không có hắn...ngàn lần vạn lần không thể mất hắn...Ta đã giữ lời hứa, ta không tu ma nữa...cũng không cần gì hết...Ôn Trục Lưu ngươi nói với hắn đi!" Ôn Nhược Hàn gần như điên loạn đến nơi, y nắm lấy vạt áo người trước mặt ra sức kéo lấy, cố gắng thoát khỏi chốn tối tăm bùn lầy.

Phục Ma Điện tĩnh lặng âm u dần vang lên thanh âm nức nở thống hận bi phẫn.

Y tính sai tất cả, từ khi nuôi ý định hồi sinh Lam Duật là đã sai rồi, vốn dĩ hiện tại có lẽ hai người đã đồng sàn cộng chẩm, có thể nhìn thấy hắn cười, có thể nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo sáng chói của hắn chứ không phải chui rúc ở đây tự trách mình làm sai.

Ôn Trục Lưu cụp mắt không đành lòng nhìn công tử nhà mình chật vật đau đớn khổ sở đến cực độ. Hắn theo chân người này đã lâu, trước giờ y một thân phong thái hiên ngang lẫm liệt, là người tâm lạnh tàn nhẫn, một chút điểm yếu cũng chưa từng để lộ ra. Còn người trước mắt này hắn hoàn toàn xa lạ.

Bên ngoài Điện Phục Ma mặt trời đã khuất núi, ánh dương tà đỏ rực cả chân trời, nhuộm lấy lòng người một màu thê lương.

Tại Lan Lăng Kim Thị. 

Mấy ngày sau vết thương trên người Lam Khải Nhân đã có dấu hiệu khép miệng, một phần do thuốc của Cố đại phu rất tốt, một phần vì Kim Quang Thiện luôn túc trực truyền linh lực điều tức cơ thể hắn nên mới có thể nhanh chóng có kết quả như vậy.

Mười mấy ngày sau đã có thế xuống giường hoạt động, tuy còn nhiều hạn chế nhưng bù lại hắn đã không phải nằm chết một chổ nữa. Trong cơ thể Lam Khải Nhân vẫn còn dấu vết của hàn khí từ băng động chưa được loại bỏ hết nên cứ nữa đêm sẽ lại tái phát một lần, cơ thể run rẩy sút mồ hôi lạnh, từng thớ thịt như bị xé ra khỏi người.

Cứ mỗi lần như thế hắn đều hận không thể chết đi cho xong. Lam Khải Nhân bước chân xuống giường thay y phục, lúc đầu nhiền chổ bất tiện nhưng về sau hắn cũng dần quen với việc mình chỉ có một tay này. 

Thay y phục xong hắn liền muốn xuất môn trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Thời gian hắn nằm dưỡng thương một chổ ở Kim Lân Đài chưa từng quay về đó lần nào, tuy Kim Quang Thiện ra mặt giúp hắn sắp xếp mọi thứ nhưng hắn vẫn có chổ không an lòng. Hơn nữa đám tiểu Lam Hi Thần và tiểu Lam Vong Cơ đã lâu không có hắn kèm cặp chẳng biết có tiến bộ nhiều không?

Kim Quang Thiện đối với mọi lời đề nghị của Lam Khải Nhân đều gật đầu răm rấp nhưng chỉ với chuyện hắn muốn rời khỏi Kim Lân Đài chính là nhất mực không đồng ý. Thân thể hắn còn yếu, đi đứng bất tiện, tốt nhất là phải tịnh dưỡng thêm một tháng nữa mới ổn.

"Quang Thiện, ta muốn trở về nhìn đám tiểu bối nhà ta mà." Lam Khải Nhân kéo nhẹ tay áo hắn giật nhẹ hai cái, ánh mắt mong đợi nhìn hắn.

"Ngươi đó, bộ dạng này để Hi Thần và Vong Cơ thấy thì xem chúng nó còn kính ngươi nữa không?!" Kim Quang Thiện chắc lưỡi nhắc nhở hắn, tuy lời nói chán ghét nhưng thái độ hoàn toàn là một bộ dịu dàng.

Lam Khải Nhân mím môi, đấm nhẹ vào vai hắn: "Dám không kính ta, ta liền bắt chúng trồng cây chuối chép gia quy."

Kim Quang Thiện bị hắn chọc cho bật cười, đáy mắt dâng lên từng tia dung túng.

Từ lúc về Kim Lân Đài đến nay Lam Khải Nhân chỉ khóc một lần duy nhất, từ đó trở đi hắn chính là trở lại làm chính mình của khi trước, phong lưu tiêu sái, vui vẻ lạc quan, giống như thật sự chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Không ai ngoài hắn rõ nhất, phế rồi thì thôi vậy, cưỡng cầu có được gì, chi bằng tự thân lại đứng lên một lần nữa, hắn không tin với thiên phú và sự cố gắng của mình thì không thể luyện kiếm bằng tay trái. Hắn muốn đứng trên đỉnh cao một lần nữa, muốn dương quang lại trở về là của mình.

Kim Quang Thiện tuy là bị chọc cười nhưng vẫn giữ quyết định không cho hắn trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ mà tự mình sẽ đến đón hai tiểu bối mang đến để hắn nhìn cho đã.

Sau khi Kim Quang Thiện đi khỏi hắn liền một mình dạo quanh nội viên Kim Lân Đài, quả nhiên thiên hạ chỉ có mỗi Lan Lăng Kim Thị là giàu nứt đố đổ vách, giàu đến mức mấy thỏi vàng đặt trên hòn giả sơn đều là hàng thật, mà khắp nội viện có đến mấy trăm cái hòn giả sơn như vậy.

Nghĩ tới cùng, Cô Tô Lam Thị nhà hắn tuy không giàu có phô trương thế này nhưng cũng không phải là một gia tộc nghèo. Dù sao được xếp vào hàng ngũ đại thế gia của tu chân giới thì chí ít cũng không phải gọi cho có.

Hắn đi một lúc liền cảm thấy không ổn, hình như đúng thật miệng vết thương có hơi nứt ra nữa rồi, lưng áo hắn ươn ướt dính vào trong da thịt. 

Sắc mặt Lam Khải Nhân có phần tệ đi, hắn lầm bầm: "Nếu để tên họ Kim đó biết thế nào cũng sẽ tụng một bài tam tự kinh thật dài cho xem."

Nghĩ thế hắn toang đứng dậy muốn trở về sương phòng, bước chân hắn vừa động một cơn gió nhẹ từ sau lưng thổi tới cuốn tung làn tóc đen tuyền, bạch y khẽ tung bay, dáng dấp phiêu phất tựa tiên nhân.

Một cánh tay nhẹ nhàng vươn ra quàng lấy bờ vai hắn từ sau ra trước, nhẹ nhàng ôm lấy, cái chạm lướt qua như hoa rơi mặt nước, giống như sợ sẽ làm đau người trong lòng. Hõm cổ Lam Khải Nhân truyền đến một làn hơi ấm nóng, người sau lưng gục đầu vào cổ hắn hít lấy một hơi dài, tựa như trấn an chính mình.

"A Lam, cuối cùng cũng gặp được ngươi." Thanh âm khản đặc chậm chậm vang lên.

Cơ thể Lam Khải Nhân chấn động mạnh mẽ, đáy mắt gợn lên làn sóng hận ý, bây giờ hắn chỉ cần nghe thấy giọng nói này thì không khỏi run rẩy.

Lam Khải Nhân tận lực dùng tay trái vận lực thúc mạnh vào hông nam nhân phía sau, mạnh mẽ li khai khỏi vòng tay y. Hắn run giọng gầm nhẹ: "Cút!"

Vì không hề đề phòng nên Ôn Nhược Hàn ăn trọn một quyền của hắn, y cau mày nhưng không hề có ý định từ bỏ, lo lắng nói: "A Lam, ngươi còn đang bị thương, đừng vận sức."

"Cút! Khỏi! Mắt! Ta!" Lam Khải Nhân ác ý gằn mạnh, nếu ánh mắt có thể giết người thì lúc này Ôn Nhược Hàn đã chết đến mấy lần, sát khí xung quanh bủa vây quanh cơ thể hắn cuồn cuộn dấy lên.

Bước chân Ôn Nhược Hàn khựng lại, y chưa từng sợ điều gì, nhưng lúc này đặc biệt sợ hắn sẽ thật sự hận y, thật sợ hắn sẽ không cần y nữa. Chỉ cần nghĩ đến đó tâm can y đã quặng thắt đến không thở nổi.

"Ngươi đánh ta đi, ngươi giận ta cứ đánh ta đi nhưng đừng bảo ta cút đi, được không?!" Ôn Nhược Hàn hai bước xấn tới giữ lấy bờ vai hắn, nghiêm túc đến mắt đỏ lựng lên.

Lam Khải Nhân nhếch môi cười lạnh, ánh mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng: "Ta lấy gì đánh ngươi? Quên nhắc cho ngươi nhớ, tay của ta, phế rồi!"

Tay của hắn, phế rồi.

Trái tim Ôn Nhược Hàn như bị ai đó bóp chặt lại, khó chịu cùng cực. Y nhìn đến cánh tay buông thỏng của Lam Khải Nhân, đau lòng khôn xiết. Y chính là sợ thái độ dửng dưng này của hắn, chính là bộ dạng xa lạ này của hắn.

Lam Khải Nhân cố đè nén cơn giận trong lòng, hắn không muốn vì tức giận mà tổn hại thân thể, dù sao thì ngu ngốc một lần là đủ rồi. Vì một tên nam nhân mà đi đến mức này cũng thật bẻ mặt cho Lam gia quá.

"Ôn Nhược Hàn, lời nói với ngươi lúc ở Cô Tô đã nói hết. Sợi dây đã đứt rồi đừng cố nắm lấy làm gì, ta buông tay, ngươi cũng nên buông tay. Ta đi đường dương quang của ta, ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, đừng ở đây làm chướng mắt ta." Lam Khải Nhân một bộ lạnh lùng xa cách nói, trước dáng vẻ gần như gục ngã của y xoay người rời đi.

Bên tai y chỉ còn ong ong lại mấy câu rời rạc của Lam Khải Nhân, tâm can nhói lên từng đợt sóng trào, hận không thể moi nó ra để giảm bớt đau thương.

"A Lam, ta không tu ma nữa. Ta đã phong ấn Âm Thiết rồi, ta đi cùng ngươi, đi đâu cũng được, ta đều đi cùng ngươi." Y cất bước đuổi theo, lời nói mười phần gấp gáp.

Lam Khải Nhân không trả lời, hắn sợ lúc mình mở miệng sẽ không giấu được sự run rẩy.

"A Lam! Mạt ngạch ta sẽ nối lại, ta sẽ nối lại...ngươi không thể bỏ mặc ta." Vành mắt y đỏ hoe, càng nói càng rối loạn, càng nói càng lộ ra sự bất an lo lắng.

Lam Khải Nhân dừng bước, thanh âm không cao không thấp nói: "Ôn Nhược Hàn, lúc ở Cô Tô ta đã cho ngươi chọn. Ngươi nhớ mình chọn gì không? Là chọn Âm Thiết, là chọn cứu Lam Duật, là chọn bỏ mặc ta...Lúc Lam Duật muốn giết ta trong băng động, khi đó trong đầu ta đều nghĩ ngươi sẽ đến, nên ta đợi ngươi, đợi ngươi thật lâu. Lúc lưỡi băng cắt đứt gân mạch ta, ta cũng toàn tâm toàn ý đợi ngươi, ta tin ngươi. Rồi Quang Thiện đến, rồi ngươi đến, ngươi một cái cũng không nhìn ta, cứ thế một kiếm đâm hắn. Ngươi từ đầu đến cuối trong mắt đều không có ta."

"Ngươi lấy tư cách gì bảo ta không thể bỏ mặc ngươi?" Hắn phất tay áo, một thân cao ngạo đến không thể chạm tới được. 

Ôn Nhược Hàn toàn thân cứng đờ, nắm tay siết chặt, móng tay bấm vào thịt da đến tứa máu. Y một câu cũng không thể phản bác, một câu cũng không thể giải thích.

Y vươn tay kéo, khi bàn tay vừa chạm vào vạt áo hắn thì luồng kình phong dữ dội quét đến đánh thẳng vào ngực Ôn Nhược Hàn. Y ngã mạnh ra sau, lúc ngẩn đầu lên thì trước mắt xuất hiện thân ảnh mặc phục y vàng kim thêu đóa Kim Tinh Tuyết Lãng sừng sửng chắn trước mặt Lam Khải Nhân, gắt gao đem hắn bảo hộ sau lưng.

Kim Quang Thiện thẳng lưng chỉa mũi kiếm về phía y, nghiến răng: "Thu cái tay bẩn thỉu của ngươi lại!:"

Ôn Nhược Hàn nữa khắc trước còn cảm thấy trống ngực đình trệ, hít thở khó khăn vì Lam Khải Nhân cự tuyệt hắn, nữa khắc sau liền nộ khí xung thiên vì sự xuất hiện của Kim Quang Thiện. Y chống tay đứng dậy, ánh mắt nheo lại không chút thiện ý, ý niệm vừa động trong tay liền xuất hiện linh kiếm.

Kim Quang Thiện nhếch môi đắc chí, tựa hồ đã chờ đợi trận đánh này thật lâu.

"Hồ đồ! Quang Thiện, vết thương sau lưng ngươi còn chưa lành, ngàn lần không được kích động. Mặc kệ hắn." Lam Khải Nhân tay trái nắm lấy bàn tay đang cầm kiếm của Kim Quang Thiện ra sức khuyên giải.

Mắt Ôn Nhược Hàn nóng bỏng khóa chặt hành động đó vào trong mắt, trong lòng không ngừng đố kị. Giọng điệu đó phải dành cho y, sự lo lắng đó phải dành cho y. 

"Kim Quang Thiện ngươi dựa vào đâu mà cướp hắn, dựa vào đâu mà an nhiên đứng bên cạnh A Lam?" Y vung kiếm đánh tới, tiếng quát nạt vang vọng cả nội viện.

Mắt thấy mũi kiếm lao tới hắn liền vung kiếm lên cản trở, thân ảnh cao lớn thoắt cái mạnh mẽ lao về phía trước. Kim Quang Thiện mắt lóe hàn quang, kiếm khí quét ngang yết hầu y, quát: "Ta dựa vào cái gì? Dựa vào mình chưa từng làm gì có lỗi với hắn, chưa từng dối gạt hắn, chưa từng bỏ lỡ hắn."

Vừa dứt lời Ôn Nhược Hàn càng ra tay ác liệt hơn.

Đánh hơn trăm chiêu cuối cùng Kim Quang Thiện cũng thấm mệt, vết thương sau lưng nứt ra, máu ướt cả lưng áo nhưng vẫn không có ý định dừng lại. Lam Khải Nhân đoán thấy mọi chuyện không ổn, nếu đánh tiếp e rằng tên họ Kim này có chết cũng không buông kiếm ra mất. Hắn lấy trong tay áo ra một lôi phù, miệng niệm khẩu quyết sau đó tung về phía Ôn Nhược Hàn.

Lôi phù phát động trên trời giáng xuống một đạo sấm chớp đánh vào giữa hai kẻ hiếu chiến, Kim Quang Thiện văng ra sau, nhanh chóng được một tay Lam Khải Nhân tóm lấy.

Ôn Nhược Hàn văng xa một bên, y ngẩn đầu nhìn người vừa ra tay, chỉ thấy hắn một thân xa lạ, y thật sự để mất hắn sao?

"A Lam!"

"Ta đền một tay cho ngươi, ngươi đừng bỏ mặc ta, được không?" Ôn Nhược Hàn khổ sở lên tiếng.

Nói rồi liền một kiếm hướng đến cổ tay phải, dứt khoát chém xuống.

P/s: Một đời một kiếp duyệt tâm ngươi_Thượng Trung Hạ_Sẽ kết thúc đồng nhân này nha. Tức còn hai chặng nữa sẽ cặp bến rồi.

Thật là sắp hết rồi á, muốn khóc luôn. Cảm ơn những bình chọn, những bình luận của mọi người nha. Fiction này lúc đầu đứng hạng 330 trong 29 nghìn truyện, sau hơn hai tuần thì đã vượt lên 198 trong số 29 nghìn rồi. Hảo hảo cám ơn các nàng nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net