[Đồng Nhân_Ôn Nhược Hàn x Lam Khải Nhân] Một Đời Một Kiếp Duyệt Tâm Ngươi-Hồi 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 7: Cầm lên được bỏ xuống được

Bàn tay Ôn Nhược Hàn cứng lại giữa khoảng không, y nhìn Âm Thiết trong tay hắn, mày kiếm nhíu lại: "A Lam, đừng đùa."

Lam Khải Nhân cố gắng không nghĩ tới cơn đau đang âm ỉ dưới hạ thân, bộ dạng điềm tĩnh thờ ơ nói: "Mục đích ngươi tới đây là thứ này sao?"

Nhìn thấy biểu cảm xa lạ của hắn lòng ngực y râm rang khó chịu, khi bị Âm Thiết khống chế cũng không đau đớn bằng lúc này. Ôn Nhược Hàn né tránh câu hỏi của hắn, y không biết phải trả lời thế nào vì mục đích ban đầu y đến đây chính là Âm Thiết.

"A Lam ta thật sự cần nó." Ôn Nhược Hàn siết chặt nắm tay, đôi mắt tràn ngập kiên định.

Lam Khải Nhân cười lạnh một tiếng. Hắn tự cười chính mình quá ngu dốt, cười chính mình quá nhẹ lòng. Thế mà chỉ với vài cái hôn, vài lời dối trá mà hắn đem tâm mình trao cho y, thật lòng tin tưởng tình cảm của Ôn Nhược Hàn.

Hắn thật tin tưởng, thật muốn nữa đời sau an an tĩnh tĩnh cùng y vui vẻ trải qua. Hi vọng điều này có thể kéo y trở về con đường dương quang sáng lạng thế mà y lại chỉ hướng đến cây cầu độc mộc tối tăm, u ám.

Lam Khải Nhân trong lòng tự đưa ra hàng ngàn câu chất vấn bản thân mình, tự giễu cợt rồi tự đau thương.

Hắn trao tâm cho y để rồi y lợi dụng nó tổn thương mình. Nhưng hắn không muốn điều đó, hắn không muốn trở thành một quân tốt trên con đường mà y dọn sẳn, nếu phải trở mặt hắn cũng phải làm cho ra lẽ.

Ôn Nhược Hàn thấy hắn một câu cũng không đáp liền nhẹ giọng: "A Lam, ta hứa với ngươi sau khi mục đích đạt được sẽ lập tức phong ấn nó."

"Ha...Ôn Nhược Hàn, ngươi làm ta sáng mắt nha, vì Âm Thiết mà không tiếc dùng thân mình để đổi à? Ngủ một đêm, đổi một món sao? Ti tiện! Hạ đẳng! Kỹ nam!" Lam Khải Nhân mỉa mai nhìn y, từ lời nói đến thái độ đều một vẻ khinh bỉ.

Sắc mặt Ôn Nhược Hàn lập tức đen lại, gằn giọng: "A Lam!"

"Con mẹ nhà ngươi dám nạt ta?" Quát xong liền xuất kiếm ra khỏi vỏ, miệng niệm khẩu quyết điều khiển linh kiếm đâm tới người Ôn Nhược Hàn.

Ôn Nhược Hàn không nghĩ rằng hắn kích động đến xuất kiếm chém người, y né người tránh nhưng vẫn bị lưỡi kiếm chém một đường ngay bả vai. Sắc mặt liền âm trầm khó đoán.

"Mẹ kiếp! Ông đây chưa nổi giận mà tên chết tiệt nhà ngươi còn lớn tiếng?! Ta mắng ngươi là đồ kỹ nam đó, làm gì được ta?" Hắn chớp mắt cố ngăn đi thứ ấm nóng đang dần chảy trào ra trong mắt, quăng túi càn khôn có chứa Âm Thiết cho y, nghiêm giọng nói: "Ngươi cầm nó bước ra khỏi đây. Từ nay về sau, ta cùng ngươi không liên hệ."

Nét mặt Ôn Nhược Hàn không nhìn rõ ra là đang nghĩ gì, y cầm túi càn khôn trong tay, nắm chặt đến mức gân xanh đều nổi lên.

Y nghiêm túc nhìn hắn, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng dứt khoát lướt qua người hắn rời đi. Lam Khải Nhân xoay người chuyển mũi kiếm đến tay y, xoẹt một cái cắt đứt sợi dây xanh buộc trên cổ tay Ôn Nhược Hàn.

Ôn Nhược Hàn thân thể cứng lại, đáy mắt run lên, cuối nhìn cổ tay trống trơn của mình.

Sợi dây tối qua hắn ân cần buộc trên tay y, cứ thế bị cắt đi.

Mạt ngạch đứt rồi.

Lam Khải Nhân cố đè lại thanh âm đang dần run rẩy của mình, cao giọng: "Đây là do ngươi chọn. Lam Khải Nhân ta đây cầm được buông được, yêu được bỏ được. Mạt ngạch đã đứt, duyên phận chúng ta từ đây chấm dứt."

Nói xong liền thu kiếm, không chút luyến tiếc xoay người đi vào.

Bên ngoài Ôn Nhược Hàn thẫn thờ không đi nổi một bước, y không xem đến vết thương trên vai đang chảy máu ướt cả nền đá mà cuối người xuống nhặt mạt ngạch đã bị đứt thành hai nữa.

Y đứng nhìn cánh cửa sương phòng của Lam Khải Nhân rất lâu, giống như đợi hắn bước ra mắng cho mình một trận vậy. Phải đợi đến khi Ôn Trục Lưu từ trên mái nhà nhảy xuống kéo hắn quay về Loạn Táng Cương.

Ôn Nhược Hàn không biết lựa chọn này có đúng không, chỉ biết nếu không làm y nhất định hối hận cả đời.

Sau khi y trở về Loạn Táng Cương thì Lam Khải Nhân cũng nhốt mình trong Tàng Thư Các ba ngày liền.

Những ngày này trôi qua đối với hắn giống như nước chảy hoa rơi, hoàn toàn không nhìn ra được tư vị trong lòng. Hắn không biết như vậy có đúng không? Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cứ tưởng người cùng mộng nhưng cuối cùng cũng hóa hư không.

Mạt ngạch của hắn đứt rồi, xem như tự thức tỉnh mình, ngã xuống được thì đứng lên được. Một tên nam nhân thôi mà, với hắn chỉ như bèo nước gặp nhau, đã định sẵn không có kết quả.

Chỉ là hắn nghĩ mãi cũng không biết lý do Ôn Nhược Hàn rơi vào ma đạo, lẽ nào cám dỗ của Âm Thiết thật sự lớn như vậy? Có thể kéo một người từ dương quang chính đạo rơi xuống bùn nhơ?

Thôi thì hắn không nghĩ nữa, chuyên tâm gầy dựng Cô Tô, giáo dưỡng hai huynh đệ Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ thật tốt.

Đến nữa tháng sau Kim Quang Thiện cũng đại giá quang lâm đến cửa tìm hắn. Lam Khải Nhân lúc này gần như đã đạp tên họ Ôn đó ra khỏi suy nghĩ của mình, giống như y chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của hắn, trở lại làm một Lam tiên sinh đạo mạo uy nghiêm, tiên khí ngút trời.

Hắn một thân y phục trắng ngồi ngả ngớn trên ghế dài trong thư phòng, tay lật qua lật lại mấy quyển sách, không thèm nhìn Kim Quang Thiện mà nói: "Lại đến làm gì?"

"Ôn Nhược Hàn nhập ma rồi." Kim Quang Thiện đi thẳng vào vấn đề.

Bàn tay lật sách của Lam Khải Nhân thoáng khựng lại nhưng rất nhanh đã tiếp tục, hành động rất nhỏ này lại không qua được con mắt của Kim Quang Thiện. Hắn nhìn chăm chăm từng biểu cảm trên khuôn mặt Lam Khải Nhân như muốn soi xét xem thái độ của hắn đối với chuyện này như thế nào.

Quả nhiên là có để tâm.

Nắm tay Kim Quang Thiện siết chặt, hắn cố dùng giọng bình tĩnh nhất để nói: "Nghe nói hắn đã tìm được mảnh Âm Thiết thứ hai."

Lam Khải Nhân nhướng mày, thái độ cũng bình thường trở lại: "Vậy sao?"

"Ta nghe ngóng được hắn dùng Âm Thiết để hồi sinh một người."

Câu nói này gần như đánh sụp dáng vẻ không để tâm của hắn, tay cũng thôi không lật sách nữa, không khí lúc này gần như khiến người ta hít thở khó khăn. Kim Quang Thiện trầm ngâm chẳng mở lời nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt Lam Khải Nhân.

"Âm Thiết không phải tà vật sao?...Làm sao có thể hồi sinh, hơn nữa người đó lúc này chắc chỉ còn là một bộ xương khô...Đây là chuyện không thể nào." Lam Khải Nhân không biết rằng giọng điệu hắn lúc này rất miễn cưỡng, giống như không muốn chấp nhận sự thật.

"Có lẽ ngươi không biết nhưng cơ thể người đó, Ôn Nhược Hàn bảo vệ rất kỹ." Kim Quang Thiện nhẹ giọng nói.

Kim Quang Thiện muốn cảnh tỉnh hắn, giáng xuống tâm can người một nhát dao.

Người được đề cập trong lời nói của Kim Quang Thiện không chỉ Lam Khải Nhân biết mà cả Giang Phong Miên và Ngụy Trường Trạch đều biết, thậm chí giữa bọn họ còn xảy ra một số chuyện mà bất cứ ai cũng không muốn nhắc lại.

Vết thương lòng của Lam Khải Nhân tưởng chừng như đã lành vậy mà lại vì một hai câu nói của Kim Quang Thiện khiến nó một lần nữa rỉ máu.

Hắn lẽ nào...bị Ôn Nhược Hàn xem là người kia?

Nghĩ đến đây sắc mặt hắn càng lúc càng tệ mà Kim Quang Thiện cũng không khá hơn bao nhiêu.

Một chuỗi viễn cảnh từ năm mười lăm tuổi bắt đầu kéo về. Câu chuyện mà ngũ đại gia chủ luôn muốn quên đi.

P/s: Các chương sau sẽ quay về quá khứ.

Ở đây sẽ làm rõ "người kia" trong sự cố chấp của Ôn Nhược Hàn là ai.

Hắn vì sao lại muốn Âm Thiết? A Lam có phải bị xem là thế thân không? Và là thế thân của ai?

Đậu xanh ta muốn chặt cái tay mình quá, muốn nhanh kết nhưng càng viết càng có nhiều chổ khai thác, muốn phế cái tay này aaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net