[Đồng Nhân Trục Triều] Kết Giao_Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở lại mặt đất Ôn Trục Lưu không nén được giận giữ mà xung huyết nhìn hắn: "Ngươi phát điên cái gì?"

Ôn Triều từ trước đến nay đứng trước mặt y đều khó giữ được trấn định chứ đừng nói là lúc y tức giận, một khi y xù lông thì còn khó dỗ hơn cả thiếu nữ, hắn cố lựa lời nghe cho êm tai, vuốt mông ngựa: "Đừng đừng đừng, ta không hành sự lỗ mãng nữa, nghe ngươi hết."

Bên này một người giận một người vuốt, bên kia trái lại không mấy thuận lợi, bởi vì bội kiếm không có nên trăm ngàn lần khó khăn. Kim Tử Hiên gần như không trụ nổi trên vách đá, một tay đã trầy trật máu me, sắp sửa rơi xuống hồ. Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện hai người một bên chiếu cố lẫn nhau, cũng vì cái chân đau của y nên mỗi bước đều không dễ dàng. Giang Trừng là người ổn định nhất trong cả bốn, hắn liên tục tránh né được công kích, chỉ là không có cơ hội phản công.

Đồ Lục Huyền Vũ vây giữa mặt nước, mỗi lần nó rướn cổ phun lửa đều ngay lập tức chiếu sáng cả hang động, nếu có thể nhân cơ hội này nhìn thấy mà tấn công thì lợi cả đôi đường, nhưng cũng vì nó quá thông minh, dù với thân thể to lớn nhưng ẩn nấp lại nhanh nhẹn nên khó mà bắt được thời cơ.

"Ôn Trục Lưu, hiện tại ta ra lệnh cho ngươi yểm trợ đám công tử đó đánh lạc hướng yêu thú, ngươi làm được không?" Ôn Triều cuối nhặt một thanh trường kiếm bị tu sĩ Ôn gia trong lúc chạy ra làm rơi, trong mắt lóe lên ánh sáng.

"Tốt nhất ngươi mau nói ngươi đang bày cái gì trong đầu đi." Y không trực tiếp đồng ý mà nhất quyết phải hỏi cho ra lẽ, thái độ kỳ lạ của hắn khiến lòng y bức rức không yên.

Biết sớm muộn cũng không giấu được, nhưng hiện tại nói quạch ra hết cũng không có thời gian, hắn cố sắp xếp từ ngữ trong đầu thật ngắn gọn mà dễ hiểu: "Dàn trận địa, vây công yêu thú, ta muốn đến gần nó."

"Ngươi..." Ôn Trục Lưu thật sự liệt hỏa công tâm, tức giận đến nói không ra lời, y không biết hắn suy nghĩ cái mớ gì trong đầu nữa.

Ôn Triều tuốt kiếm, đồng tử đen kịch khó giấu được kiên định quyết tâm: "Yên tâm, lò luyện nhân còn không làm gì được ta thì thứ rùa rụt cổ này xá gì chứ."

Hắn nói xong liền vận lực điểm mũi chân lao ra phía mặt hồ, linh lực trong người nâng đỡ cơ thể, mỗi bước lướt trên nước đều nhẹ tựa lông hồng, không mảy may sai sót. Hắn hướng đến phía Giang Trừng đang đứng, tay áo càn khôn lóe sáng bay ra một thứ, Giang Trừng nháy mắt đón lấy, lòng chấn kinh, là Tam Độc.

"Đánh cho chuẩn!" Ôn Triều nói xong liền hướng ba phía còn lại phóng ra Tùy Tiện, Tị Trần cùng Tuế Hoa cho ba người còn lại.

Linh kiếm trong tay, cả bốn người đều như hổ mọc thêm cánh, không giấu được ngạc nhiên nhìn Ôn Triều.

Ngụy Vô Tiện cầm Tùy Tiện, nhếch môi cười: "Ôn nhị công tử, ngươi cũng thức thời lắm."

Đáp lại hắn Ôn Triều chỉ phất tay một cái, nhướng mày: "Hai người bọn ta đánh không lại, đương nhiên cần người giúp, kiếm cũng trả rồi, bớt ghét ta đi."

Giang Trừng đạp lên Tam Độc, tìm một mõm đá có thể đứng vững, nghe thấy hắn nói liền cao giọng đáp trả: "Còn khuya."

Mấy ngày nay trầy trật hạ đầu cuối người ở Ôn Gia hắn nhớ kỹ lắm, Ôn Triều này lên mặt bao nhiêu hắn cũng nhớ, hiện tại chỉ hận không thể một cước đạp tên khốn này bay vào miệng yêu thú nữa thôi.

Ôn Triều cước bộ đạp thủy chẳng mấy chốc đã tiếp cận được Đồ Lục Huyền Vũ, chỉ là không biết nó cùng hắn tâm linh tương thông ra sao mà hướng nào Ôn Triều muốn đến gần nó cũng đều biết cả. Thủy cước đã đạp lên mai rùa, Ôn Triều hai tay bấu chặt vào mai, cũng không biết nó nấp dưới hồ bao lâu mà trên người rong rêu phủ dày cả tất, muốn bấu vào đâu cũng thật khó khăn.

Ngay khi Ôn Triều nhảy lên mai rùa thì Ôn Trục Lưu đã cầm kiếm chờ sẳn, chỉ cần yêu thú có dị động y sẽ lập tức bay lên thu hút sự chú ý của nó, nhưng mà kỳ lạ thay Đồ Lục Huyền Vũ lại không có bất kỳ động thái tấn công hắn, nó rướn cái cổ dài lên nhìn Ôn Triều ngồi trên mai mình, đồng tử to lớn có hơi hiền lại.

Yết hầu Ôn Triều nuốt khan, hắn đối diện với lò luyện nhân mãnh thú hung ác cũng không ít nhưng chưa có con nào to lớn như thế này, căn bản là có chút căng thẳng.

Ngụy Vô Tiện đứng trên mõm đá, một tay dìu Lam Vong Cơ, mắt không ngừng theo dõi dị động bên này. Giang Trừng và Kim Tử Hiên thở cũng không dám thở mạnh, theo sát nhất cử nhất động giữa mặt hồ.

Chỉ có Ôn Trục Lưu bên ngoài bình tĩnh bên trong lửa cháy xém lông mày, nếu có người đứng gần nhất định sẽ nghe ra nhịp đập như móng ngựa truy binh trong ngực y, căng thẳng tột cùng.

Ôn Triều bắt gặp đồng tử có phần dịu lại của Đồ Lục Huyền Vũ thì cơn tức ngực cũng giảm đi đáng kể, hắn cố gắng nói thật nhỏ: "Tiểu tổ tông, ngươi có liên quan đến tâm độc trong người ta không?"

Đồ Lục Huyền Vũ hơi nghiêng cái đầu to lớn của mình, chớp chớp mắt, hé răng "e" một tiếng.

Hang động chật hẹp, giữa không gian yên ắng đến kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy nên dù Ôn Triều có hạ thấp giọng đến mấy thì năm người có mặt trong đây cũng nghe rất rõ ràng.

Bốn vị công tử thế gia không hẹn mà nhìn nhau, cùng mang khó hiểu quay lại nhìn một người một thú giữa mặt hồ.

Ôn Triều cũng ý thức được mọi người đều nghe hết rồi mới từ từ chuyển dời ánh mắt đến vị trí của đại tổ tông đang đứng, thấy y sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt cũng có phần trầm lặng như nước. Xong rồi xong rồi, xong thật rồi, lần này y thật sự nổi giận không nhỏ, với bộ dạng này Ôn Trục Lưu có thể giết hắn từ xa được rồi.

Hang động yên tĩnh vang lên tiếng người lành lạnh: "Tâm độc?"

Thái dương hắn rơi xuống một giọt mồ hôi, mẹ ơi sợ quá.

Giống như sợ hắn không nghe thấy, y còn cố ý lớn giọng hơn một chút, hàn khí phóng ra đủ đông chết cả người lẫn thú: "Công tử, ngươi còn gì giấu ta nữa không?

Y gọi công tử làm cho sống lưng hắn chạy dọc một hơi khí lạnh, thà y gọi tên mười tám đời tổ tông nhà hắn, thà y đánh hắn, mắng hắn còn hơn một tiếng "công tử" này.

"Công tử", hai chữ này lọt vào tai Ôn Triều còn có một ý nghĩa khác, chính là: Ôn Triều, ngươi chết chắc rồi.

Một lời đe dọa trắng trợn.

Bây giờ hắn đột nhiên cảm thấy Đồ Lục Huyền Vũ không còn đáng sợ nữa, đáng sợ chính là vị đại tổ tông âm thầm phóng sát khí kia kìa.

Đồ Lục Huyền Vũ phát giác thấy ý đồ không tốt của Ôn Trục Lưu, lại cảm nhận được tinh thần Ôn Triều đang lo sợ nên nó liền rướn cổ gào lên một tiếng lớn, quay về hướng Ôn Trục Lưu đang đứng mà phun lửa.

Tình hình thoáng cái biến chuyển không sao đỡ được, yêu thú như vậy mà lại đang bảo vệ Ôn Triều.

Hắn cũng là bất ngờ một phen, lập tức bấu vào mai rùa, gấp gáp trấn an nó: "Đừng đừng đừng, tiểu tổ tông ngươi tốt nhất đừng động đến y, hai chúng ta sẽ chết không có chổ chôn đó."

Đồ Lục Huyền Vũ hình như cũng cảm thấy hắn nói đúng, liền rụt cổ lại "e" một tiếng rồi nhìn Ôn Triều đầy bất an.

Ôn Triều trợn mắt nhìn nó: "Bảo ngươi im, ngươi liền im à? Yêu thú, ngươi là yêu thú đó, dáng vẻ dữ tợn vừa nãy đâu mất rồi?"

Hỏi nó, nó cũng chẳng biết vì sao, nó chỉ cảm thấy bên trong con người này có cùng một ràng buộc với nó, nó không thấy đơn độc nữa, sống trăm năm nay lần đầu tiên nó có cảm giác đó. Nên hắn nói gì nó cũng nghe, cũng thấy đúng cả.

Ngụy Vô Tiện là người đầu tiên nhặt lại tam quan của mình, hắn nhìn đến gần như không thể tin được chuyện đang sảy ra trước mắt: "Đồ Lục Huyền Vũ? Này cũng quá giả đi."

Giang Trừng chuẩn bị tư thế sẳn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào hiện giờ cũng buông kiếm mà trợn mắt: "Nó nghe hiểu tiếng người?"

Kim Tử Hiên nghệch mặt nhìn yêu thú vừa nãy còn chăm chăm phun lửa vào mặt hắn đang ngoan ngoãn rụt cổ nghe lời, không khỏi ấm ức: "Thật sự nghe hiểu được?"

Chỉ có Lam Vong Cơ vẫn lom lom Tị Trần trong tay, không hề buông lỏng cảnh giác.

Giống như nghe hiểu những gì bọn họ đang bàn về mình Đồ Lục Huyền Vũ híp mắt nhìn quanh một lượt, quăng đi vẻ ngoan ngoãn khi đối mắt với Ôn Triều, trong miệng lấp lóe tia lửa.

Cảm nhận thấy mọi chuyện diễn ra buồn cười như thế này cũng là vì tâm độc, lai lịch của Đồ Lục Huyền Vũ giữa cái thiện và cái ác mà hình thành, còn hắn, miễn cưỡng cũng có thể gọi là như vậy. Nên để giải thích cho việc con rùa này sinh ra thiện cảm với hắn cũng là vì tâm độc.

Ôn Triều đánh liều một phen: "Tiểu tổ tông, ngươi trước tiên vào bờ cái đã."

Lần này quả thật Đồ Lục Huyền Vũ thu lại ánh mắt dữ tợn của mình, bốn cái chân quạt quạt nước bơi trở vào bờ, nếu kích thước nhỏ một chút thì chẳng khác gì thú nuôi là bao.

Bơi lên bờ Ôn Triều lập tức nhảy xuống khỏi mai rùa, Ôn Trục Lưu nhanh chóng kéo hắn nắp sau lưng mình, mắt long sọc nhìn Đồ Lục Huyền Vũ, yêu thú đương nhiên không yếu thế, nó trừng đôi mắt lớn bằng cái chậu rửa mặt lên nhìn y, hoàn toàn không nhượng bộ.

Ôn Triều phía sau đỡ trán, tình hình căng thẳng đột nhiên chớp mắt một cái liền trở tay không kịp thành kết cuộc thế này, cả sáu người đều không biết nên khóc hay nên cười.

Có điều qua lần này hình tượng Đồ Lục Huyền Vũ là yêu thú dũng mảnh trong truyền thuyết cũng theo bát nước này đổ đi không hốt lại được.

Hắn hướng mắt qua tứ đại công tử phía sau, thở ra một hơi: "Các vị công tử vất vả rồi, lên đường bình an." Kèm theo đó là một điệu cười vô lại.

Ngụy Vô Tiện nhếch môi hừ lạnh: "Ôn nhị công tử xem như có lòng." Nói rồi cả bốn người đều hướng về cửa động trở ra.

Có điều khi chân vừa chạm tới bên ngoài liền bị đánh bật trở lại, cả bốn người bị kết giới vô hình phản ngược.

Ôn Triều nhíu mày nhìn Ôn Trục Lưu, có chút phấn khích: "Kết giới? Hang động này giấu cái gì nữa đây?"

Thuyền trưởng:  Điểm sáng nhất phải kể đến Đồ Lục Huyền Vũ rồi, cưng bé rùa quá à.
Mọi người có ai cắm trại xuân không? Hay cắm 26/3? Ta nôn tới 25 quá đi.

Tết có chương đặc biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net