[Đồng Nhân Trục Triều] Ngoài Dự Tính_Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên giường lớn có một nhược quán thiếu niên đang ngủ say, cũng không biết là hắn ngủ hay chính là không có cách nào tỉnh lại được. Sắc mặt hồng hào, hơi thở đều đặn, nhìn qua cũng chẳng khác gì đang say giấc nồng là mấy.

Cảnh vật đã đổi mấy lần xuân hạ thu đông nhưng hắn vẫn im lìm không động tĩnh.

Cây hạnh ngoài sân đã trổ mấy mùa hoa, tuyết đọng mái hiên cũng tan từ thuở nào, chim yến lũ lượt có đôi lại kéo thêm về đàn yến nhỏ đậu khắp mái đình, hòe non trước cửa từng chỉ cao tới thắt lưng nay cũng đã mon men bằng đầu người.

Trong tư phòng quanh năm hương ấm, như vẫn sợ người nằm đó bị lạnh nên có người cẩn thận đắp thêm cho hắn tấm chăn mỏng.

Không gian yên tĩnh vang lên tiếng thở dài: "Vẫn chưa tỉnh sao?! "

Ngay sau đó giọng nói mềm mại của nữ nhân khẽ khàng cất lên: "Công tử nằm đó cũng non bốn năm rồi, rốt cuộc ngài ấy muốn ngủ đến khi nào?"

Nam nhân áo đỏ một thân phong thái cao cao tại thượng ngồi cạnh giường trúc, hắn vốn là kẻ sát phạt quyết đoán, trên mặt chưa từng vương chút trạng thái bi sầu rõ ràng, nhưng lúc này hắn cũng không ngại để lộ ra ngoài.

"A Triều, xin lỗi đệ."

Nhị đệ hắn nằm đó cũng đã lâu, tất cả mọi chuyện âu cũng là vận rủi khó tránh khỏi.

Nếu hắn không ngàn dặm xa xôi gửi về tin tức của Đồ Lục Huyền Vũ thì tên ngốc này cũng sẽ không bằng sống bằng chết truy cho được yêu thú về làm lễ cho Ôn Nhược Hàn. Là hắn suy nghĩ không chu toàn.

Nhưng có mấy ai ngờ được kỳ thực trên đời này vẫn còn tồn tại thánh thú thượng cổ, mấy ai ngờ được dưới cái động rách nát đó chôn giấu một thứ quá đỗi kinh người như thế.

Suy cho cùng có ai biết trước mà tránh.

Khi bọn Ngụy Vô Tiện mang người trở về Kỳ Sơn thì đã một lời đem đầu đuôi ngọn ngành kể lại hết cho Ôn Húc nghe.

Ôn Triều trong lúc cấp bách đã tự mình muốn bạo phát tu vi cùng đồng quy vu tận với thánh thú, may mắn Đồ Lục Huyền Vũ có nhận thức, nó lập tức một đòn ngăn cản hắn.

Có điều, tuy chưa hoàn toàn bạo phát nhưng thân thể đã xảy ra thương tổn, gân mạch kinh kỳ bị thương không nhỏ, cộng thêm một đòn bạo kích từ Đồ Lục Huyền Vũ nên Ôn Triều dù có thoát chết nhưng cũng không thoát được một kiếp nạn.

Cơ mà kỳ lạ, ngay sau đó đáng lý ra thánh thú Huyền Vũ nên phá tan động Đồ Lục mà đại khai sát giới mới đúng, nhưng mà có một chuyện đã bất ngờ sảy ra.

Hang động nổ tung.

Có điều thuộc hạ thân tín của hắn cũng vùi thây nơi đó.

Ôn Húc tuy là không ưa gì tên mặt lạnh bên cạnh Ôn Triều nhưng không thể không công nhận y là một kẻ trung thành.

Trung thành đến mức vì chủ quên thân.

Nữ nhân lại lần nữa lên tiếng an ủi: "Đại công tử, không phải lỗi của ngài. Nhị công tử nằm đây cùng yêu thú Ôn Trục Lưu kia đều không phải lỗi của ngài."

Ôn Húc xoay người nhìn ra sân viện, dung nhan tuấn tú thoáng vụt qua tia lơ đãng, mi mục rũ xuống, tách trà trong tay nguội lạnh từ bao giờ.

"Ôn Trục Lưu chết rồi, ta đền lại nó một người mới vậy." trong mắt hắn một tia kỳ lạ nhanh nhẹn lướt qua.

Giữa không gian yên tĩnh có phần tịch mịch, gió thu thổi vào đong đưa rèm châu thả xuông trên cửa, hương liệu trong bát hương cơ hồ vẫn còn quấn quýt quanh chóp mũi.

Bỗng nhiên từ đâu nghẹn ngào một tiếng nấc nhẹ: "Đại ca!"

Chén trà trong tay Ôn Húc thình lình rơi xuống đất, hắn khó giấu kích động quay người lại nhìn thiếu niên trên giường...tỉnh rồi.

Thực sự tỉnh rồi!

Ôn Húc từ trước đến nay chưa từng vì điều gì mà kích động đến vậy, hắn quơ tay múa chân đoạn khua trà, đoạn lật chăn, đoạn luôn miệng hỏi xem nhị đệ có chổ nào không ổn không.

Đối với dáng vẻ vui quá hóa rồ của đại ca mình, Ôn Triều vừa mới tỉnh lại không chú ý nhiều đến thế, hắn yếu nhược vịn lấy tay Ôn Húc, trước mắt hoa lên một mảng nhạt nhòa.

"Đại ca, huynh nói...ai chết rồi?" Ôn Triều cổ họng ngủ quên bốn năm trời, lúc này đột ngột hoạt động liền có chút khản đặc không ra hơi.

Chỉ thấy Ôn Húc dè dặt vuốt mấy cọng tóc mai bên tai hắn, trầm ổn thuật lại: "A Triều, Ôn Trục Lưu chết rồi."

Chết rồi? Chết rồi...

Ai cho y chết? Công tử là hắn chưa ra lệnh, ai cho y chết?...

Hắn không tin!

Ôn Triều thân thể nhược bại không thể cử động được nhiều, hắn cố hết sức nâng bàn tay đang run rẩy của mình lên, ra sức nắm lấy ngực áo Ôn Húc, cơ thể không kiềm chế được mà từng đợt từng đợt co thắt lại.

Ngón tay cấu vào lòng bàn tay, đau nhưng không sao dừng được.

"...Đại ca, huynh nói cái gì?" Ôn Triều gục đầu vào hõm vai Ôn Húc, tròng mắt đen kịch cơ hồ ánh nước ngập hơn nữa, thanh âm thều thào mỏng manh đến dõng tai lắm mới nghe thấy.

"Chết rồi, cùng thánh thú đồng quy vu tận."

Tư phòng một khắc tịch mịch tưởng chừng một kiếp trôi qua.

Hồi lâu sau Ôn Húc không nghe thấy động tĩnh của hắn mới hơi lo sợ mà đỡ lưng Ôn Triều, nhẹ giọng: "A Triều!"

Đáp lại hắn là một cơ thể phát run đến dữ dội. Ôn Húc giật mình đẩy vai hắn ra, chấn động nhìn hắn một hồi.

Ôn Triều khuôn mặt đẫm lệ, những giọt nước mắt đã từ lâu tưởng chừng như không thể rơi được nữa, hắn tưởng đâu nhị đệ cũng như mình...cả đời cũng không thể vì chuyện gì mà rơi nước mắt.

Thế mà hắn đã thật sự khóc, không những vậy còn khóc rất thảm.

Ôn Húc vụng về vỗ vỗ lưng hắn, triệt để dùng mọi cách thức cố gắng xua tan đi tâm trạng mất mát của Ôn Triều, nhưng dường như mọi thứ đều là vô ích.

Ôn Húc lúc này như trời giáng thiên lôi, đánh vào lòng hắn một nhát thật đau. Nhị đệ một đời hắn nghiêm khắc dạy dỗ, lần này đã hoàn toàn bỏ ngoài tai lời hắn nói.

"A Triều, ngươi thân là nam nhi, trầy da tróc thịt cũng không được rơi lệ." hắn không dùng ngữ khí nghiêm nghị bình thường, mà chỉ đơn giản một lời nhắc nhở như một bậc huynh trưởng hiền từ dỗ dành đệ đệ mình.

"Đại ca...y rõ ràng, rõ ràng là đang muốn trả thù ta, dùng cách thức của ta...để trừng phạt ta. Đại ca, đáng lý ra ta mới là người tự bạo, là y...là y..." Ôn Triều bấu thật chặt vạt áo Ôn Húc, lời nói không đầu không đuôi, cứ thế ai oán lẩm bẩm một mình, mặc kệ người khác nghe có hiểu hay không, hắn vẫn cứ nói.

"Ôn Trục Lưu, ai cho ngươi chết? Đại ca, ngươi mau đưa ta đi, mau đưa ta đi!" đợi hắn lẩm bẩm xong liền tự mình muốn làm loạn một trận, chăn màn trên giường bị hất tung xuống cả.

Ôn Húc ghì chặt tay hắn, có hơi không biết phải làm sao: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Đi! Đi đến hang động, ai cho y chết kia chứ, Ôn Trục Lưu cả gan làm trái lệnh, đại ca, huynh giúp ta phạt y, giúp ta phạt thật nặng tay để y không dám tự tiện nữa. Đại ca, giúp ta đi, phạt y, phải phạt y, ta muốn tự tay phạt y nhưng ta không nỡ." Ôn Triều gấp gáp đến độ lời mình nói đầu đuôi ra sau, ngữ nghĩa thế nào cũng không để ý nữa.

Hắn muốn xuống giường, thân thể bạc nhược gió thổi đã ngã của hắn đừng nói nhấc chân, chỉ một cái trở mình cũng đã khó khăn rồi.

Ôn Húc thật sự không đành lòng nhìn hắn như thế, nhắm chặt mắt thở dài.

"Đại ca, huynh ngồi ở đó làm gì? Mau giúp ta đến đó, ta nói cho huynh biết, là y gạt ta đó, y gạt ta, còn gạt luôn cả huynh, gạt cả thiên hạ, người như y sao có thể nói chết là chết được. Huynh đừng tin y, ngàn lần đừng tin, cũng tại...cũng tại y theo ta quá lâu đi, nên mới học phải tật xấu của ta, không tin y, không thể tin y được." Hắn nói một hồi lại chẳng nhận thức được mặt mình cư nhiên lại ướt thêm một màng nước mắt.

Hắn không tin, ngàn lần không tin.

Không cho phép bất cứ ai tin y đã chết.

Thuyền trưởng: Lúc A Triều khóc, ta cũng khóc theo.😭😭😭 Bàn phím ướt nước hi vọng không bị chạm dây😭😭😭.
Từ đầu đã không ngọt, giờ lại chuẩn bị ngược.
Mà mọi người nhớ đừng bỏ qua chữ nào hết nha, mấu chốt Lưu Lưu nằm ở chương này nè. Bật mí là một chi tiết cực kỳ nhỏ, ta cũng spoil số phận của Lưu Lưu trong đây luôn rồi đó a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net