[Đồng Nhân Truy Lăng] Kim Tinh Tuyết Lãng, Một Đời Liễm Phương_Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp Hoài Tang ngồi trên đất, nước mắt cũng từ từ khô lại, hắn đứng lên nhìn Kim Lăng chật vật được Lam Tư Truy giữ sau lưng, trong mắt chẳng hiểu rõ là tư vị gì.

Quan Âm miếu sụp đổ, có những bí mật, biết cũng được, không biết cũng được, đều theo Liễm Phương Tôn tuẫn táng tại đây.

Trong lòng mỗi người đều là một mớ rối rắm. Ánh mắt Ngụy Vô Tiện như có như không dừng trên bóng lưng Nhiếp Hoài Tang, hắn muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng vẫn không có mở miệng.

Trời sắp sáng, ngoài đại môn Lam Cảnh Nghi hì hục cũng đuổi tới nơi. Cậu nhìn thấy Lam Tư Truy cùng Kim Lăng bên kia liền muốn chạy đến xem tình hình.

"Tư Truy! Kim Lăng, không sao chứ?"

Lam Tư Truy lắc đầu: "Không sao."

Kim Lăng rủ mi, có hơi nhìn qua Ôn Ninh khép nép đứng sau lưng Ngụy Vô Tiện, chân tiến một bước lại rút về.

"Lan Lăng Kim Thị, suy tàn rồi sao?" Hắn ngửa mặt lên trời, ngữ điệu bình tĩnh đến mức giống như không phải gia tộc hắn vậy.

Giang Trừng trấn an: "Còn ngươi!"

"Nhưng mà cữu cữu, vị trí tông chủ đó ta không muốn làm." Hắn khép hờ mắt, những chuyện đêm nay trải qua dạy cho hắn một bài học thật lớn.

Ngồi càng cao, gió càng mạnh. 

Giang Trừng: "Tùy ngươi, có ta ở đây, ta chống lưng cho ngươi."

Hắn nói xong, nhét vào tay Kim Lăng một thứ: "Không làm gia chủ Kim gia, thì tạm thời giữ cái này."

Kim Lăng thấy là Tử Điện, định trả lại thì Giang Trừng lại khẳng định: "Hội đàm sắp tới ngươi sẽ cần."

Qua ngày hôm sau tội danh của Kim Quang Dao bị chiêu cáo thiên hạ, từ người lớn kẻ nhỏ ai ai cũng đều thuộc như cháo, có kẻ còn xướng thành bài vè, dạy cho đám tiểu hài tử đọc chơi. 

Thanh danh của Liễm Phương Tôn hôm trước thanh cao như mẫu đơn, hôm sau đã vấy bẩn đầy bùn nhơ.

Lan Lăng Kim Thị lại phải đứng ra hứng chịu một trận sóng to gió lớn chưa từng có.

Cái ghế tiên đốc Kim gia để trống đương nhiên là chủ đề bàn tán sôi nổi của các đại gia tộc, trên dưới chẳng khác gì rắn mất đầu, nội bộ càng đấu đá kịch liệt hơn nữa. Cuối cùng phân làm hai phe vây cánh, một ủng hộ Kim Lăng, một ủng hộ Kim Xiển.

Nhưng mà bên ủng hộ Kim Lăng cũng không có bao nhiêu.

Ngày tập hợp các gia tộc đến chủ trì công đạo đặc biệt náo nhiệt. Có điều Vân Mộng Giang Thị không đến, Cô Tô Lam Thị cũng không thấy mặt.

Nhiều kẻ không biết Kim Lăng nhất quyết không cho Giang Trừng cùng Lam Hi Thần đến. Dù sao hắn cũng trưởng thành rồi, có những việc nên tự gánh vác đi thôi.

Có nhiều người còn thấy chổ dựa của Kim Lăng là Vân Mộng Giang Thị cũng không đến nên nghĩ rằng tiền đồ của hắn đến đây là xong. Rất nhiều kẻ lùa gió bẻ măng, định bụng đạp đổ luôn Kim Lăng, không muốn nhìn hắn ra vẻ thiên chi kiêu tử nữa.

Kim Lăng trở về Kim Lân Đài,còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy Kim Xiển được các vị trưởng bối cùng tu sĩ trên dưới đồng loạt ủng hộ hắn ngồi lên vị trí tiên đốc.

Hắn cùng Kim Lăng có bối phận ngang nhau, nhưng qua chuyện này Kim Lăng dù sao cũng gọi Kim Quang Dao một tiếng tiểu thúc, mà Kim Quang Dao lại vướng phải loại ô danh trời đất bất dung như vậy nên hiển nhiên Kim Lăng liền bị nói ra nói vào.

Có vị trưởng bối tuổi tầm ngũ tuần, trước đây đặc biệt nâng gót chân của Kim Quang Dao, hiện tại thấy tình hình thay đổi liền lật mặt không nhận người quen.

"Chư vị, đa ta đã hạ cố đến Kim Lân Đài hôm nay. Như chư vị đã biết, một gia tộc không thể một ngày vắng gia chủ, Kim Quang Dao hắn tội ác tày trời, là vết nhơ của tiên môn chúng ta. Hắn chết, là ông trời có mắt, ác giả ác báo, chết rất đáng. Lan Lăng Kim Thị hổ thẹn vì ác nhân này, chỉ mong ngày sau chọn được một tiên đốc tốt, khiến Kim gia một lần nữa dương quang sáng lạng."

Diêu tông chủ gật đầu: "Kim tiên sinh nói có đạo lý, hậu nhân của kẻ ác ít nhiều cũng nhiễm chút mùi tanh, ngồi lên vị trí tiên đốc khó lòng phục chúng."

Ngoài đại điện Kim Lăng chỉ biết cười trào phúng.

Tiếp theo đó là người người gật đầu đồng tình: "Đúng vậy đúng vậy! Ngày trước cũng bởi vì Kim Quang Dao làm tông chủ lại dung túng chất tử mình quá mức, khiến Kim công tử cũng vì vậy mà tự cho mình là con ông trời, hoàn toàn không nói lý lẽ, ta ở đây cũng không đồng ý Kim Lăng làm tiên đốc."

Kim Xiển nhấp một ngụm trà, khóe môi đắc ý cong lên.

Dịch Vi Xuân trịnh trọng đứng lên, hướng Kim Xiển: "Kim công tử, cái ghế tiên đốc này, chỉ sợ ngươi không ngồi thì trên dưới Kim gia đều bất an."

Phương Mộng Thần từng tham gia vây quét Loạn Táng Cương cũng hùa theo: "Kim gia không thể một ngày không chủ."

Âu Dương tông chủ muốn lên tiếng lại chậm mất để con trai mình ngỗ nghịch giành trước. Âu Dương Tử Chân cao giọng: "Diêu tông chủ, hậu nhân của kẻ ác trong miệng ông từng cứu cái mạng của ông đó. Nói năng có thể tích đức không?"

Âu Dương tông chủ giật tay con trai mình, không để cậu ở chổ này náo loạn: "Con im cho ta!"

"Cha!" Âu Dương Tử Chân khó chịu ra mặt, cậu tuy thiên phú không cao, rất hay vướng tay chân của bạn bè mình nhưng cậu sẽ không đứng nhìn người khác lên tiếng vũ nhục bạn mình.

Cậu cũng không quan tâm Kim Lăng coi cậu là gì, nhưng từ khi trải qua sinh tử, cậu đã coi hắn chẳng khác gì bằng hữu.

Vị Diêu tông chủ vừa nãy căn bản còn khí thế hừng hực đột nhiên không biết nói gì nữa. Không chỉ riêng hắn, mà những người ban nãy mạnh miệng cũng đều cảm thấy mặt mũi đỏ hồng.

Quên mất ở Loạn Táng Cương Kim Lăng đã làm bia sống giữa mấy ngàn hung thi.

Có điều Diêu tông chủ là ai được chứ, gã không phải ngọn đèn cạn dầu, để ngồi lên được vị trí gia chủ đương nhiên sẽ không bị bắt bí dễ như vậy.

Gã cười khùng khục: "Âu Dương công tử nói như vậy là sai rồi, Kim Lăng làm như vậy là trách nhiệm của hắn. Ngươi quên người dồn chúng ta chổ chết đó là tiểu thúc của hắn ư? Hắn làm bia sống chẳng qua chỉ là tích chút đức cho mình thôi, hơn nữa cũng không phải mình hắn, ngươi quên còn hai vị công tử Lam gia kia sao? Người ta cũng vẽ Triệu Âm Kỳ lên người, có ai ở đây kể công? Với lại, chổ này há lại để tiểu bối như ngươi nói chuyện?!"

Âu Dương Tử Chân tức đến mức cả tay chân đều run lên, cậu thật chỉ muốn quăng cái ghế vào đầu gã tông chủ không biết liêm sỉ này.

Dịch Vi Xuân cũng không buông tha: "Nói mới nhớ, Kim Lăng từ trước đến nay chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, hắn sao có thể vì mọi người mà đem mình vào nguy hiểm được. Có khi nào đây là âm mưu từ trước không?"

"Thật đáng sợ như vậy? Lòng người sao có thể nham hiểm như thế?"

"Hay là dứt khoát trục xuất hắn khỏi tiên môn đi, giống như Mạc Huyền Vũ ngày trước, đuổi hắn đi đi!"

"Không không không! Đuổi hắn đi nhở đâu lại giống như Ngụy Vô Tiện, được hiến xá trở về còn phiền phức hơn nữa, hay là cứ dựa theo luật của đại giới, trực tiếp bêu đầu thị chúng."

Nghe đến bêu đầu thị chúng cả Kim Lân Đài liền ồ lên.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Nhở đâu Kim Quang Dao cũng được hiến xá, mượn xác Kim Lăng trở về báo thù thì thật sự phiền phức.

Giết chết rồi mới nhẹ nhàng hơn.

Dù sao cũng có tội danh sẵn rồi, đổ lên đầu hắn là được. Cho dù có một cái miệng của Giang Trừng cũng không sao bảo vệ hắn nổi, tất cả người có mặt ở đây đều không tin Giang Trừng sẽ vì một Kim Lăng mà đối đầu cả Tu Chân giới.

Kim Xiển từ nãy đến giờ không nói chuyện, lúc này lại mở miệng: "Kim Lăng vẫn nên để Kim gia đóng cửa xử lý, không phiền chư vị."

Âu Dương Tử Chân đỉnh đầu gần như bốc khói, không cho cậu xen miệng trưởng bối cũng được, Kim Xiển nói thì cậu cũng nói.

"Tên kia, Kim Lăng tội gì mà phải xử lý? Từ một người có công giải vây các người quay qua quay lại trên miệng thối mấy lão già kia liền thành đồng lõa với Kim Quang Dao, các ngươi có còn tính người không?"

"Cái miệng thối của mấy lão già" giận dữ đập bàn: "Âu Dương tông chủ, ngươi biết dạy con không?"

Âu Dương tông chủ chưa kịp can ngăn con mình thì cậu đã dứt khoát lật bàn trà: "Cha ta dạy ta làm người phải biết trước biết sau, dạy ta làm người phải mang ơn, phải biết báo ơn, chứ không phải loại ăn không nói có như đám già các người."

Quả thật không hổ danh bằng hữu chi giao của Lam Cảnh Nghi, học gì không học, lại học cái mớ mắng người phải câm nín này.

Kim Lăng vốn dĩ không quan tâm đến cái ghế tiên đốc Lan Lăng, có điều hắn làm người từ trước đến nay luôn không chịu thiệt. 

Bị người ta đem ra đầu lưỡi mà lăn lộn đến dơ hết thanh danh, hắn còn đứng yên nhìn thì cũng uổng cho cái danh thiên chi kiêu tử của hắn quá.

Diêu tông chủ bật người đứng dậy, lời chưa ra đến miệng đã nghe thấy thanh âm kiêu ngạo ngang ngược của người quen.

"Đông vui như vậy? Các ngươi cũng thật tệ, hội đàm sao thiếu được ta?"

Kim Lăng ngược sáng mà đứng, Kim bào trên người hắt phải ánh nắng, chỉ vàng thêu trên áo càng thêm rực rỡ, chu sa đỏ mười phần diễm lệ.

Khí thế cao ngạo của hắn cùng với nam nhân trên bích họa ngoài hội trường hoàn toàn y đúc, khiến người ta bị lấn át đến cuối đầu.

Nhìn thấy hắn, Kim Xiển vô thức nuốt khan yết hầu, đáy mắt dâng lên một tầng dục hỏa.

Kim Lăng khoanh tay trước ngực, chầm chậm đi tới, hắn nhìn Âu Dương Tử Chân, trong mắt khó giấu chút cảm kích.

Hắn đi đến trước mặt Diêu tông chủ.

Cẩn thận dùng khăn lau thật sạch hai tay mình.

Chát!

Một tiếng vang dội, không hề kiên nể mà thẳng tay tát cho gã một bạt tay.

Toàn bộ Kim Lân Đài lâm vào ngưng trọng, hai tu sĩ phục tùng sau lưng Diêu tông chủ liền đồng loạt rút kiếm.

Kim Lăng cũng không vội vì ngoài điện "gừ" một tiếng linh khuyển cao tới ngực nam nhân trưởng thành đã xông vào, trực tiếp đè hai tên tu sĩ xuống đất, khiến chúng không nhúc nhích được.

Diêu tông chủ thẹn quá hóa giận, rút kiếm quát: "Con mẹ ngươi tiểu tử thối, chất tử của ác nhân trên người cũng sặc mùi máu tanh."

Kim Lăng nhướng mày: "Ông tới một bước, ta thả chó cắn đứt cổ một tên."

Dịch Vi Xuân đập bàn: "Lý nào lại vậy? Ngươi có còn thiên lý không? Ngạo mạn như vậy cho dù Giang tông chủ đứng ra cũng không bảo vệ được ngươi đâu."

Mắt Kim Lăng lúc này mới dời qua tên nam nhân độc mồm độc miệng này, hắn phủi phủi tay giống như phủi đi đất cát trên tay mình, trên mặt không giấu được ghét bỏ.

"Lý nào lại vậy? Ta cũng thật muốn hỏi lý nào lại vậy. Cứu vật, vật trả ơn. Cứu nhân, nhân trả oán. Cắn ngược ta một cái như vậy, răng ngươi còn chắc không?" 

Nói xong hắn liền thẳng tay quất mạnh xuống, lửa điện ánh tím bạo ngược in trên mặt Dịch Vi Xuân, chẳng mấy chốc máu chảy ròng ròng.

Dịch Vi Xuân ôm mặt, lát sau nhả ra một ngụm máu lẫn nước bọt, trong đống máu tanh tởm có mấy cái răng rơi ra.

Lúc này Kim Lăng mới nhớ tới hôm đó ở miếu Quan Âm vì sao Giang Trừng lại đưa hắn Tử Điện, để thẳng tay quất người chứ còn gì nữa.

Hắn cười: "Nói chuyện hùng hồn nhưng răng không chắc thì tốt nhất nên ngậm miệng."

Tử Điện trong tay Kim Lăng ánh lửa xoèn xoẹt, giống như một con rắn độc, chỉ cần ai dám bén mảng đến gần chủ nhân nó, nó sẽ đánh ngươi nát tan hồn phách.

Kim Lân Đài đồng loạt rút kiếm, người nào người nấy đều sợ hãi thần khí này. Nó từng cùng Tử Tri Chu danh chấn bốn phương, lại cùng Tam Độc Thánh Thủ gặp thần đánh thần, gặp quỷ đánh quỷ, tên tuổi của Tử Điện đã là ám ảnh của mọi người.

Hiện tại không ai dám lỗ mãng.

Trưởng bối Kim gia lập tức đứng ra dàn xếp, ông ta giở giọng rất công bằng liêm chính: "Kim Lăng, gia huấn Kim gia ngươi nuốt hết rồi sao? Ở chổ này gây gỗ đánh nhau còn ra thể thống gì, ngươi như vậy, Kim gia thật sự không thể giao cho ngươi."

Kim Lăng cười lớn, nụ cười trào phúng đến lạnh người: "Mẹ kiếp, bản công tử còn chưa đến lượt lão già ông quản. Vốn dĩ ta còn mắt nhắm mắt mở cho qua, cái ghế tiên đốc ai ngồi cũng được, nhưng giao cho Kim Xiển thì con mẹ nó các ngươi đừng có mơ."

Nói xong hắn còn quất mạnh Tử Điện xuống đất thị uy.

"Người đâu, đuổi hết đám già này ra khỏi Kim Lân Đài!" Kim Lăng thị uy, tu sĩ Lan Lăng đều sợ hãi mà răm rắp nghe lệnh.

Từng người từng người đều lần lượt bị tống tiễn ra khỏi đại điện, chỉ có Âu Dương Tử Chân được Kim Lăng giữ lại, hắn thấp giọng nói: "Chuyện hôm nay, đa tạ! Ngươi gặp đám Lam Nguyện, đừng nói chuyện này cho bọn họ nghe."

Âu Dương Tử Chân gật đầu rồi cũng rời khỏi.

Người người bị đuổi đi hết, chỉ còn lại mỗi một Kim Xiển thảnh thơi ngồi thưởng trà.

Hắn chống tay lên cằm, đuôi mắt thờ ơ chiêm ngưỡng dung mạo xung khí của Kim Lăng, có chút thích chí cười: "Kim Lăng a Kim Lăng, ngày này cuối cùng cũng đến thôi, ngươi muốn cản cũng không được rồi."

Kim Lăng không nói không rằng quất Tử Điện tới chổ hắn, Kim Xiển lại chỉ hơi nghiêng đầu tránh né, ánh điện xẹt qua, cắt lên gò má hắn một đường mỏng như mũi kim.

Hắn đưa tay chạm lên mặt, máu dính lên ngón tay, hắn thích thú nếm vị máu của mình, cười sáng lạng: "Thứ đồ chơi này Giang tông chủ sao lại đưa cho ngươi nhỉ?"

Kim Lăng âm thầm đánh giá thiếu niên trước mắt này, hắn tựa như không giống với Kim Xiển trước đây, hắn diễn có phải quá thành thạo rồi không?

"Đâu mới thật sự là con người của ngươi?" Kim Lăng hỏi.

Hắn đứng lên, hướng cái ghế tiên đốc, yên vị ngồi xuống: "Đâu mới là con người của ta? Kỳ thực ta cũng thật là thắc mắc. Có điều, ngươi nên làm quen với ta thế này đi, trước đây phải giả vờ gây khó dễ cho ngươi ta cũng thật mệt mỏi. Sau này, không thế nữa."

Đang nói thì ngoài điện truyền tới tiếng bước chân, hắn âm hiểm cười, quay lại đối mặt với Kim Lăng thấp giọng nói: "Cho ngươi xem một thứ, nhưng mà phải im lặng nha, ngoan một chút đấy."

Dứt lời tay áo Kim Xiển bay ra một sợi dây vàng, linh lực chuyển động quấn lấy cả người Kim Lăng, hắn muốn triệu hoán Tuế Hoa tới chém người nhưng nhận ra linh lực của mình không điều động được.

"Ây da, ngoan một chút, dây này được làm cùng một loại với Phượt Tiên Võng, ngươi bị trói bằng nó sẽ không dùng linh lực được đâu." Kim Xiển vừa nói vừa điểm ngón tay lên trán Kim Lăng, tức thì cả người hắn bất động, chỉ có thể mở mắt trừng trừng không sao nhúc nhích được.

Cuối cùng Kim Xiển đem hắn giấu sau rèm châu, cách đại điện rất gần, có thể nghe hết mọi thứ ở đây.

Kim Xiển giấu hắn xong, lại hướng ra phía cửa, nhìn thấy người tới liền yên vị quay trở lại tĩnh tọa: "Nhiếp tông chủ, đến trể như vậy?"

Nhiếp tông chủ? Kim Lăng cứng đờ sống lưng, bởi vì bị cố định cơ thể hướng ra ngoài đại điện nên hắn rất nhanh đã nhìn thấy Nhiếp Hoài Tang một thân hắc bào thêu chỉ vàng, gia văn Thanh Hà Nhiếp Thị vẫn như cũ oai hùng như vậy.

Mà trên mặt Nhiếp Hoài Tang lại không thấy chút ngờ nghệch ngu ngốc như bình thường.

Hắn phất quạt giấy, trầm tĩnh gật đầu: "Chúc mừng Kim tông chủ!"

Kim Xiển bật cười: "Còn chưa phải, gọi như vậy có phải sớm quá không? ."

Nhiếp Hoài Tang đong đưa quạt giấy: "Ta đã nói, chỉ cần thu thập hết tội trạng của Kim Quang Dao cho ta thì cái ghế tiên đốc Lan Lăng Kim Thị, nhất định là của ngươi."

Đầu Kim Lăng uỳnh một tiếng ngơ ngác, hắn hình như hiểu ra một số thứ rồi.

Hắn đã hiểu vì sao Kim Xiển phản bội Tô Thiệp dù cho gã có lấy cái vị trí tông chủ ra hứa hẹn, Tô Thiệp dưới suối vàng sẽ không ngờ được sau lưng Kim Xiển còn có chổ dựa vững chắc cùng đáng tin hơn. 

Bức thư kể tội Kim Quang Dao là Nhiếp Hoài Tang đưa tới, là Kim Xiển phía sau giúp hắn lo liệu.

Kim Lăng thật sự không ngờ tới.

Kim Xiển vuốt ve Kim Tinh tĩnh tọa, vô cùng thỏa mãn: "Đúng vậy! Lần đổi trao này, ai trong chúng ta cũng không có lỗ. Có điều thật không lường được Kim Quang Dao vậy mà tự mình nạp mạng, để xổng Xích Phong Tôn cũng quá uổng phí, hắn có thể trở thành...."

Cạch! Quạt giấy gõ lên bàn gỗ.

Nhiếp Hoài Tang nâng mắt: "Ca của ta, sẽ trở thành cái gì? Trước mặt ta ngươi muốn nói cái gì hả Kim Xiển?"

Biết mình lỡ lời, Kim Xiển liền không nói đến chủ đề này nữa.

Tuy hắn so với Nhiếp Hoài Tang nhỏ hơn mười mấy tuổi nhưng hắn đã sớm trải đời, sớm mưu tính, trước nay giỏi nhất nhìn mặt đoán lời. Đương nhiên biết tên họ Nhiếp này đã không vui thì sẽ không nói đến nữa.

Dù sao thì hắn vẫn cần Thanh Hà Nhiếp Thị phía sau hỗ trợ, Kim Xiển sẽ không ngốc đến mức lật mặt ngay lúc này.

"Nhiếp tông chủ, là ta lỡ lời. Nhưng việc quan trọng trước mắt là Vân Mộng Giang Thị, ngươi nói Giang Trừng sẽ ra mặt giúp Kim Lăng giành lại cái ghế này không?"

Nhiếp Hoài Tang ung dung lắc đầu: "Sẽ không! A Lăng nó đã kinh tởm cái vị trí này đến lợi hại rồi, bây giờ ngươi đã có thứ mình muốn cũng đừng gây phiền phức cho nó nữa, dù sao tính theo vai vế, nó cũng xem như là cháu của ta."

Kim Xiển mỉm cười đồng ý.

Khi hắn tiễn Nhiếp Hoài Tang ra về có nghe hắn lạnh nhạt chia ranh giới:" Mục đích đạt được rồi, quan hệ của chúng ta cũng không có gì để nói. Thanh Hà Nhiếp Thị cùng Lan Lăng Kim Thị từ đây về sau không dính líu."

Nét cười trên mặt Kim Xiển ngưng trọng nhưng cũng không thất thố. Chỉ là chẳng ngờ tới Nhiếp Hoài Tang lại tẩy trắng nhanh như vậy.

Thuyền trưởng: Thiên hạ lật mặt nhanh như lật bánh tráng dậy đó quí vị.
Ngươi sạch một đời không ai nhớ, nhưng chỉ cần một vết nhơ thì thanh danh gì đó lập tức bay ra cửa sổ.
Bạn Xiển, đề nghị bạn cởi tróiiiiiiiiiiii!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net