[Đồng Nhân Truy Lăng] Thật Tâm Thật Ý Bảo Hộ Ngươi_Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi Kim Lăng bí mật được người nào đó giải cấm ngôn hắn liền huyên thuyên không dứt lời về con Thực Hồn thú náo loạn gần đây, nói đến Giang Trừng đi một bên cũng cảm thấy lùng bùng lỗ tai.

Hắn đột nhiên mở miệng chen ngang lời Kim Lăng: "Hình như thời hạn còn chưa tới một nén nhang?"

Kim Lăng chưng hửng một lúc mới ngờ ngợ gật đầu, vẫn chưa bỏ thói châm biếm: "Hình như vậy. Chắc là Hàm Quang Quân tu vi thụt lùi rồi đi?!"

Giang Trừng bất ngờ không dùng thái độ có phần nhã nhặn hơn để dạy dỗ Kim Lăng: "Ta nói ngươi đó, sau này hạ tầm mắt một chút, kẻo lại bỏ lỡ nhiều thứ." 

Đừng giống như hắn, phải trải qua sóng to gió lớn mới cảnh tỉnh, như thế quá lãng phí.

Kim Lăng lại không để ý lắm đến tâm tư của cữu cữu mình mà chỉ đăm đăm nghĩ đến việc bắt được Thực Hồn thú náo loạn vùng Đại Phạn sơn này.

Giang Trừng dừng bước liếc đứa cháu của mình, chán nản đánh giá hắn từ đầu tới chân.

Dung mạo tuấn tú thì khỏi phải bàn cãi đi, cha hắn lúc trước cũng chính là một thế gia công tử mà dung mạo phải dùng hai từ mỹ lệ để diễn tả, cũng bởi vì như thế nên được Di Lăng Lão Tổ tặng cho một cái biệt hiệu "Hoa Khổng Tước" để đời.

Thực lực lại không tôi, được nghiêm khắc giáo huấn từ nhỏ nên xếp giữa mấy tiểu công tử thế gia vẫn là có tiềm lực hơn nhiều. Điểm này Giang Trừng đặc biệt đắc ý, dù sao người cũng là hắn nuôi lớn, có thể không tự hào sao?!

Đứa nhỏ này dưới con mắt Giang Trừng mà lớn lên, tính tình thế nào hắn rõ nhất, tuy có chút cay nghiệt, tính khí lại không tốt, về điểm này thì hắn cũng không có gì biện minh. Nhưng mà Giang Trừng cũng biết bản chất Kim Lăng thực ra lại rất lương thiện. 

Hắn trên đời chỉ căm ghét hai thứ, thứ nhất tà ma ngoại đạo, thứ hai Di Lăng Lão Tổ_Ngụy Vô Tiện.

Kim Lăng nhập tâm suy nghĩ rất lâu, đến lúc sực tĩnh thì mới phát hiện Giang Trừng sớm đã tách ra rồi. Hắn có hơi ngạc nhiên, theo lẽ thường thì mỗi khi hắn thất thần thì cữu cữu đều sẽ một cước đạp hắn lăn quay, hôm nay cứ thế mà tách ra thôi à?

Trùng hợp hắn cũng đi tới hang một hang động, vừa bước tới đã nghe thấy bên trong có tiếng của Lam Cảnh Nghi phát ra, Kim Lăng cao hứng đi vào, thứ hắn nhìn thấy chính là bức tượng Vũ Thiên Nữ được người dân bày lễ vật cúng kiến, tuy lễ vật đã cũ kỹ nhưng vẫn thấy rõ nơi đây trước kia rất được lòng người tin bái.

Kim Lăng vừa vào liền giở giọng khinh thường: "Đám dân ngu muội này gặp cái gì cũng đều đem lên cúng kiến thờ bái, cũng chẳng nghĩ xem thần phật có rảnh để lo cho chúng hay không? Vừa nhìn đã thấy không phải thứ tốt lành mà cũng có thể thành tâm cầu nguyện, đui hết rồi sao?!"

Lam Tư Truy đốt lên một tấm Minh Hỏa phù, soi tỏ hang động, đồng thời ánh lửa đỏ cam hắt lên gương mặt y, tuấn tú bất phàm, mọi cử chỉ đều trầm ổn, so với vị Hàm Quang Quân đó đúng là có mấy nét tương đồng.

Y nhìn thấy Kim Lăng liền có hơi mất tự nhiên một chút, người ngoài nhìn không ra nhưng kỳ thực nếu để ý kỹ vẫn sẽ thấy kỳ lạ. 

Từ khi Kim Lăng bước vào, ánh mắt Lam Tư Truy rất ít khi rời khỏi hắn.

Giống như quan sát, lại giống như trông chừng.

Lam Cảnh Nghi đối với Kim Lăng cũng không mấy thiện cảm, nghe lời hắn nói rất chói tai nên nhịn không được liền bật lại: "Ngươi quản cái miệng mình cho tốt, người dân nơi đây bảo Thiên Nữ rất linh nghiệm, kẻo nàng quật chết ngươi"

Kim Lăng xì một tiếng, gân cổ bật lại: "Linh nghiệm? Cục đất vô tri này chỉ mang có chút hình hài con người mà được phong làm thần nữ, nực cười là các ngươi còn tin tưởng? Được, nếu nói vậy ta ở đây cầu nguyện với Thiên Nữ mau đem cái thứ rút hồn dân làng này hiện thân ra trước mặt bổn công tử đi!"

Đối với thái độ ngang ngược không nói lý của Kim Lăng thì Lam Cảnh Nghi rất muốn phi thân lên dùng phù triện dán chặt miệng hắn lại, có điều cậu chỉ vừa tiến lên mấy bước đã bị một cánh tay giơ lên cản lại, Lam Tư Truy trầm ổn lắc đầu: "Cảnh Nghi, đừng chấp hắn."

Kim Lăng bên này liền được nước làm tới, hắn nhìn hai đệ tử mặc áo tang này càng không thuận mắt, thái độ cay nghiệt : "Cần ngươi quản chắc!"

Chốc lát sau Lam Tư Truy mới chậm rì rì lên tiếng: "Kim công tử...

Lời còn chưa dứt phía sau lưng liền truyền tới động thái núi lỡ, mấy môn sinh của các gia tộc khác kinh hoàng hô lên: "Thay đổi rồi!"

"Cái gì thay đổi?"

Một tu sĩ lấp bấp kinh hãi: "Tư thế...tư thế của Thiên Nữ thay đổi rồi!"

Cả đám người liền lăm vào phòng thủ, một kẻ nào đó ném thẳng phù triện bốc cháy đến bàn thờ thiên nữ, tức thì lửa bốc cao quá đầu, người người hỗn loạn.

Tượng Thiên Nữ một tay rồi lại một chân cứ như thế nhấc khỏi mặt đất, một bước gọn gàng bước qua khỏi đám lửa ngùn ngụt. Môn sinh bỏ chạy khỏi hang động táng loạn, ở lại cũng chỉ có được mấy kẻ gan dạ lòng đầy phấn khích.

Kim Lăng không hề hoảng loạn, hắn vừa định rút cung tiễn ra tấn công thì đột nhiên cổ tay bị người nào đó nắm lấy kéo qua.

Lam Tư Truy mạnh mẽ nắm tay hắn kéo tới sau lưng mình, gắt gao lấy thân mình chắn trước hắn.

Kim Lăng còn chưa hiểu rõ ý định của y thì đã nghe thấy y bình ổn nói: "Kim công tử, ngươi không cần làm gì cả!"

Y vừa nói xong liền đẩy hắn ra ngoài cửa hang, một tay kéo Lam Cảnh Nghi đang chật vật né đòn tấn công của Thiên Nữ.

Về Kim Lăng, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng mà vừa nãy, chỉ mới vừa nãy thôi...

Bóng lưng Lam Tư Truy đối với hắn sao có phần quen thuộc?

Giống như trước đây đã từng ở vị trí phía sau này nhìn thấy.

Thật lâu trước đây...

Kim Lăng gõ mạnh vào trán mình một cái, đem cái thứ suy nghĩ vớ vẫn đó vứt ra khỏi đầu mình. Hắn lấy lại tinh thần chạy ngược vào trong hang động: "Nơi này còn chưa tới lượt Lam gia các ngươi ra oai đâu."

Lam Tư Truy vừa nghe thấy tiếng còn chưa kịp quay đầu đã cảm thấy một luồng khí sắc bén vừa xoẹt qua mang tai mang theo linh quang màu vàng nhạt. 

Đến khi nó cắm vào mắt trái tượng Thiên Nữ y mới nhìn rõ nó là một mũi tên vàng.

Thiên Nữ lãnh một mũi tên giống như chẳng hề hấn gì, nàng ta xoay người một cái đem hang động trực tiếp đánh sập xuống.

Lam Cảnh Nghi chật vật né tránh đá tảng từ trên cao rơi xuống, cậu đảo mắt tìm Lam Tư Truy nhưng còn chưa kịp thấy huynh đệ nhà mình đang ở đâu thì cảm thấy cổ áo bị cái gì đó nhấc lên. Quay đầu nhìn lại thì đập vào mắt là gương mặt khổng lồ của Thiên Nữ tượng, nàng ta nắm cổ áo Lam Cảnh Nghi lên giống như đang xách một con thỏ con.

Lam Tư Truy bên này vừa dùng bội kiếm chém bể một hòn đá tảng rơi xuống chổ Kim Lăng, quay qua một cái liền thấy cảnh Lam Cảnh Nghi gặp nguy. 

Y quăng bội kiếm ra phía trước, đọc khẩu quyết điều kiếm phóng tới cánh tay Thiên Nữ.

Kiếm quang chợt lóe rồi chính xác cắt đứt một đầu ngón tay Thiên Nữ tượng, Lam Cảnh Nghi được buông ra, chật vật rơi xuống đất, những tưởng cậu sẽ như thế mà ôm đất mẹ thì bất ngờ một bàn tay vươn ra nắm lấy cậu một lần nữa.

Cậu ngước mặt lên nhìn thì thấy ngay gương mặt kiêu ngạo của Kim đại công tử.

Kim Lăng ngự kiếm né tránh Thiên Nữ tượng tóm được Lam Cảnh Nghi xém chút nữa đập ngực xuống đất.

Hắn bay đến chổ Lam Tư Truy, liếc y một cái rồi tiện tay kéo thêm một người mà mình chướng mắt bay ra khỏi hang động.

Ra đến bên ngoài cũng là lúc động Thiên Nữ sập xuống.

Kim Lăng không chút nương tình thẳng tay quẳng hai người xuống đất. 

Lam Tư Truy bình ổn thân mình, chạm đất nhẹ nhàng. Lam Cảnh Nghi không cần nói xém chút nữa ngã lăn quay nhưng được y đỡ lấy.

Cậu bất mãn hô to: "Kim Lăng, ngươi có cần mạnh tay vậy không?"

Lam Tư Truy lo lắng nhìn theo nhất cử nhất động của hắn, đối với chuyện ban nãy được hắn giúp đỡ trong lòng không rõ là tư vị gì.

Đúng lúc đó ngay động Thiên Nữ xảy ra biến hóa, từ trong hang động đổ sụp một cánh tay bằng đá vươn ra, rồi chân, rồi cả một cơ thể thạch Thiên Nữ.

Kim Lăng bản tính háo thắng, hắn nhìn bức tượng khổng lồ trước mắt, trong lòng lửa bốc ngùn ngụt.

Hắn muốn các ngươi nhìn xem, nhìn xem hắn so với các ngươi mạnh hơn rất nhiều.

Tuế Hoa kiếm kim quang sáng rực toàn thân rồi lập tức một đường lao thẳng tới chổ tượng Thiên Nữ. 

Lam Tư Truy không nói một lời cất bước đuổi theo hắn.

Ngay lúc sắp sửa đụng vào nhau Kim Lăng liền bất thình lình hành động, mũi chân hắn đạp mạnh xuống thân kiếm lấy thế lộn ngược một vòng ra phía sau, đổi tư thế nắm lấy chuôi kiếm đâm một đường thẳng vào giữa trán tượng Thiên Nữ.

Trán Thiên Nữ nứt ra một đường dài loang ra khắp mặt.

Tất cả động tác đều thuần thục trong một khoảnh khắc rất ngắn.

Tu sĩ gia tộc khác trố mắt nhìn một loạt hành động của Kim Lăng mà không khỏi cảm thán.

"Kim Lăng từ khi nào trở nên lợi hại như vậy?"

"Trước còn nói hắn dựa vào Lan Lăng Kim Thị cùng Vân Mộng Giang Thị mà ngang ngược, thật muốn đám người đó nhìn thấy cảnh này, người ta là có thực lực chân chính đó có được không?"

"Ta cũng từng nói như thế, hiện rút lại còn kịp không?"

"Giang tông chủ nuôi dạy, còn không lợi hại được chắc."

Đám người xông xao hẳn lên vì bất ngờ trước thực lực thật sự của Kim Lăng.

Ngay khi Tuế Hoa đâm vào giữa trán tượng đá chỉ làm lộ ra mấy vệt nứt, còn lại không sinh ra biến chuyển gì, Kim Lăng bất an nhíu chặt mày.

Hắn không tài nào rút kiếm ra được. 

Chính lúc sơ xuất đó đã khiến hắn lộ ra sơ hở.

Kim Lăng chỉ kịp nhìn thấy một bàn tay to lớn nắm gió quật mạnh về phía này, hắn theo phản xạ nhắm chặt mắt chịu trận, cố chấp không buông Tuế Hoa ra khỏi tay.

Hắn biết mình tiêu rồi, một khi bàn tay đá này quật xuống hắn sẽ chỉ còn nữa cái mạng.

Khi Kim Lăng đã chuẩn bị sẳn tinh thần bị thương thì đúng lúc đó lại xảy ra dị biến.

Cơ thể Kim Lăng được một vòng tay rộng lớn bao bọc lấy, ôm trọn hắn trong lồng ngực vẫn còn phập phồng nhịp thở.

Sự bảo bọc này hắn chưa từng cảm nhận thấy. Ngay cả cảm giác lúc nhỏ được phụ mẫu ôm Kim Lăng cũng không nhớ rõ nữa, bởi vì hắn quá nhỏ.

Còn hiện tại, rất kỳ lạ, rất ấm áp...rất an tâm.

Hắn chỉ cảm thấy một lực rất mạnh đập mình bay ra rất xa...nhưng mà không đau.

Hắn cảm thấy mình rơi xuống đất rồi, lăn hẳn mấy vòng, lăn đến đầu óc cũng sắp hỏng đến nơi. 

Nhưng mà vòng tay đang ôm hắn lại không chút nơi lỏng. 

Kim Lăng chậm rãi mở mắt. Cái hắn nhìn thấy chính là góc mặt nghiêng quen thuộc của thiếu niên Lam gia đó.

Rất gần, gần đến mức cảm nhận được hơi thở nặng nề của y. 

Gần đến mức cảm nhận được lồng ngực đang đập loạn của y.

Thiếu niên này hắn từng chạm mặt rất nhiều lần, trong lòng cũng phải thừa nhận rằng y dung mạo rất tuấn tú, là kiểu ngoại hình xuất chúng bất phàm, nhìn qua một lần khó lòng quên được.

Kim Lăng xém chút nữa bị dung mạo y mê hoặc đến thất hồn lạc phách.

Đúng lúc đó đằng xa truyền tới tiếng hô cảnh tỉnh tinh thần hắn: "Tư Truy!"

Kim Lăng lúc này mới từ trong lòng y lật đật ngồi dậy, nhờ vậy hắn mới nhìn thấy toàn thân y.

Lưng Lam Tư Truy thương tích dày đặt, y phục có lẽ bởi vì tượng đá quật ngang mà trở nên rách tươm, phía trong lộ ra lớp áo trắng nhầy nhục máu thịt.

Kim Lăng gần như ngưng thở, bàn tay có phần ngập ngừng không biết đặt ở đâu cho đúng. Sợ lại đụng phải nơi có vết thương. 

Lam Tư Truy lúc này nhìn qua thật rất thảm hại.

Còn chưa đợi mọi chuyện yên ổn thì Thiên Nữ đã chuẩn bị bước tới. Tượng đá giơ một chân chuẩn bị đạp xuống, phía sau đầy tiếng kinh hô của các tu sĩ gia tộc khác.

Thình lình một tiếng sáo rất khó nghe vang lên.

Lòng Kim Lăng như bị cái gì đó bóp chặt, hắn ngẩn đầu nhìn ba bên bốn phía.

Bỗng nhiên ầm một tiếng!

Một bóng người áo đen từ đâu vọt ra chặn lại bước chân của tượng Thiên Nữ, đẩy tượng đã loạng choạng ngã về phía sau.

Tiếng sáo vẫn chưa ngừng lại.

Đám đông lại được một phen náo loạn: "Quỷ...Quỷ Tướng Quân, Ôn Ninh!"

"Là Quỷ Tướng Quân, thật sự là hắn!"

Tai Kim Lăng nghe ong ong mấy tiếng, hắn quay đầu nhìn kẻ vừa mới xuất hiện. 

Người này một thân hắc y, da thịt tái nhợt, mắt trắng dã một màu, gân đen từ cổ lên đến mặt, trên người quấn đầy xích sắt. Thoạt nhìn vừa âm u vừa tràn đầy tử khí.

Kim Lăng lại quay đầu tìm kiếm, hắn nhìn thấy người thổi sáo.

Mạc Huyền Vũ?

Tiếng sáo âm u như réo gọi, hệt như truy hồn yêu ma quỷ quái.

Kim Lăng chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, sống mũi cũng cay xè đỏ ửng.

Hắn vô thức nắm chặt lấy Tuế Hoa kiếm, hận ý trong mắt không sao kiềm chế được, hắn gần như mất đi lý trí, đã không còn quan tâm đến thiếu niên thương tích đầy mình nằm trên đất.

Trước mắt hắn là kẻ đã tước đi mạng sống của cha hắn. 

Khiến mẹ hắn sớm như thế trở thành quả phụ.

Khiến hắn sớm như thế thành một kẻ không cha.

Mà hơn hết rõ ràng kẻ này đáng ra đã phải chết, nhưng hiện tại hắn lại xuất hiện trước bàng dân thiên hạ.

Kim Lăng vừa định nhấc chân đứng lên thì cổ tay lần nữa bị ai đó nắm lấy, giữa không gian náo loạn nghe thấy hai chữ: "Nguy hiểm!"

Hắn rũ mắt nhìn cổ tay mình, nhìn thấy thiếu niên vật vã mình thương tích nằm trên đất, hơi thở y rất yếu, giống như chỉ khắc sau sẽ hoàn toàn tắt lụi.

Kim Lăng của bây giờ thần trí không mấy tỉnh táo nữa, hắn hất tay y ra, cầm Tuế Hoa đứng dậy, hướng mắt tới chổ Quỷ Tướng Quân.

Lam Tư Truy trong mắt vụt qua một tia thất vọng, cứ thế ngất lịm đi, được Lam Cảnh Nghi cẩn thận đỡ lấy.

Tuế Hoa kiếm chợt lóe ngân quang, một đạo kình phong màu vàng nhạt ẩn hiện quanh thân kiếm. Kim Lăng không mở miệng nói một lời mà đã lao tới như vũ bão, mũi kiếm lom lom lưng Ôn Ninh mà đâm tới.

Có điều mọi chuyện với hắn ngày hôm nay đều không suông sẻ.

Trước khi hắn đánh tới Ôn Ninh đã an toàn tẩu thoát.

Kim Lăng hít thật sâu một hơi, xoay người nhìn Mạc Huyền Vũ. Hắn đang bị Hàm Quang Quân giữ lấy, sáo trúc trong tay buông thỏng xuống, giống như đã ngẩn người một lúc lâu.

Môn sinh Lam gia lần lượt kéo tới, thi nhau đỡ lấy cơ thể đầy thương tích của Lam Tư Truy.

Lam Vong Cơ cũng đảo đôi mắt lưu ly nhạt màu qua chổ y, bàn tay vẫn không buông Mạc Huyền Vũ ra, nhàn nhạt hỏi Lam Cảnh Nghi: "Sao lại thế?"

Lam Cảnh Nghi cuối gầm mặt: "Bị tượng Thiên Nữ đã thương." 

Lam Vong Cơ nhíu mày thật sâu, đứa trẻ này một tay y chăm mà lớn lên, bản tính cẩn thận đều thừa hưởng từ y tất cả, có thể dễ dàng sơ xuất bị một tượng đá đả thương ư?!

Ánh mắt y như có như không lướt đến Kim Lăng đang đứng gần tượng Thiên Nữ. Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của y, Kim Lăng chột dạ rũ mắt xuống.

Đồng tử nhạt màu như nhìn thấu được chuyện gì đó.

Đột ngột một tia sét ánh tím không biết từ đâu quét tới, chính xác nhắm ngay Mạc Huyền Vũ đánh xuống.

Lam Vong Cơ chuyển tầm mắt, Tị Trần linh quang xuất vỏ.

Thuyền trưởng: Cảm giác nhìn thấy kẻ giết cha mình vẫn còn sống sờ sờ trước thật sụe không dễ chịu. Nên đừng trách A Lăng vì sao bỏ mặc bạn Truy không lo.
Có điều đồng nhân này ngược Truy là chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net