[Phiên Ngoại Đồng Nhân] Cam Tâm Tình Nguyện_Hạ Tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Triều thu thế kiếm, khó hiểu ngẩn đầu nhìn hướng tu sĩ Triệu gia ngự kiếm bay tới trong vẻ hốt hoảng. Hắn vừa nghe thấy gã nhắc tới Ôn Trục Lưu đang không ổn liền bất an không thôi.

"Ngươi nói cái gì? Y làm sao?"

Tu sĩ đó gấp gáp hạ xuống trước mặt hắn, trước sự ngỡ ngàng của hắc y nhân gã liền tiết lộ một tin động trời: "Tông chủ tẩu hỏa nhập ma, hiện tại phát điên không kiểm soát được, thỉnh công tử trở về."

Ôn Triều nhìn gã một mặt viết đầy hoảng sợ liền biết không phải nói đùa, hắn liếc đám hắc y nhân vẫn còn cầm kiếm phủ đầy sát khí, lại nhìn đến hai đứa nhỏ vô tội một bên, rồi nói với tu sĩ nọ: "Đưa chúng đi, ta một mình trở về."

Tu sĩ Triệu gia nhận lệnh thi hành, không nói hai lời liền gắt gao đứng chắn trước Lam Tư Truy cùng Kim Lăng.

Phần Ôn Triều, hắn vốn định dùng truyền tống trận nhưng ngặt nỗi linh lực trong người vừa tiêu hao gần nữa nên không thể khia triển thuật chú được. Chỉ còn biện pháp là ngự kiếm phi hành, dù cho không đến ngay tức khắc nhưng cũng đã rất nhanh rồi.

May mắn là Ôn Triều xuống núi không đi được bao xa nên quãng thời gian tự nhiên cũng ngắn đi không ít.

Trong lòng hắn hiện tại là một mớ rối như tơ vò, từ trước đến nay Ôn Trục Lưu là một người tâm bình như nước, chẳng có việc gì khiến y phải mất khống chế đến độ tẩu hỏa nhập ma. Nên hiện tại nghe tin dữ Ôn Triều liền đứng ngồi không yên, y nhất định không sao, y không được xảy ra chuyện gì.

Đợi hắn hồi tiên phủ.

Triệu gia quanh năm yên ổn đột nhiên có biến khiến trên dưới tiên phủ đều lâm vào bất an, chỉ mong vị kia về nhanh nhanh một chút.

Một tu sĩ đứng bên ngoài phòng của Ôn Trục Lưu mặt đen còn hơn cả đáy nồi, gã lo lắng nhìn sắc mặt của vị đạo cô không mời mà tới ngồi trên bàn trà. Vị đạo cô này nữa canh giờ trước xông vào tiên phủ, không nói một lời đã đem tông chủ nhà bọn họ trực tiếp đánh ngất đi, nhờ vậy y mới tạm thời nằm yên trên giường.

Đúng lúc đó ngoài đại môn có tiếng người hô lên: "Công tử về rồi, mở cổng!"

Người trong tiên phủ sắc mặt ai cũng giãn ra chút ít, đối với vị công tử là tâm can bảo bối của tông chủ nhà mình ít nhiều cũng nể mặt mười phần.

Ôn Triều vừa bước qua đại môn liền nhìn thấy một cảnh đổ vỡ bừa bộn, toàn bộ đồ trong phủ nằm la liệt tứ phương, hiện đang được dọn dẹp, hắn cũng đủ biết tình trạng của y đang rất tệ.

Bước chân càng không thể ngăn được mà nhanh hơn, tim cũng không thể ổn định mà kịch liệt đập nhanh hơn.

Cửa tư phòng mạnh mẽ bị đẩy ra, người nằm trên giường một thân bất động, tựa như đắm chìm trong cơn mê mù hướng, khó mà tỉnh lại. Hắn như vậy đem đạo cô áo trắng bỏ ngoài mắt, một cái cũng chưa kịp liếc tới đã một mạch chạy đến bên giường, bàn tay chẳng biết nên đặt vào đâu cho đúng, chết trân mà nhìn y.

Tư phòng đượm mùi lưu hương không nhanh không chậm vang lên thanh âm mềm mại của nữ nhân: "Tâm độc phát tác, không chế trụ được, tẩu hỏa nhập ma."

Lúc bấy giờ Ôn Triều mới giật mình vì sự có mặt của nữ nhân kỳ lạ. Hắn nghi hoặc nhìn nàng, một câu vừa nãy đã thực sự đánh vào bức tường thành trấn định của hắn, Ôn Triều ngây ngốc quay qua giữa phòng, lúc này mới từ từ đánh giá nữ nhân áo trắng.

Nữ nhân trên tay cầm phất trần, thời gian chẳng hề lay chuyển được dung mạo nàng, mà càng lúc trải qua phong trần càng thêm phần thanh thuần thoát tục.

Ôn Triều nheo mắt, cố nghĩ ra danh tính người này nhưng trong đầu là một mảng mù khơi, nữ nhân này không phải tầm thường, phong thái hoàn toàn là của cao nhân đắc đạo. Hắn hạ thấp giọng, thanh âm lành lạnh rít qua kẻ răng: "Cô nương là ai? Vì sao biết đến tâm độc, cô nương nói y tâm độc phát tác, tất cả chuyện này là sao?!"

Nữ nhân ngồi trên bàn trà vung tay áo lụa, lọn tóc đen huyền trượt qua đầu vai rũ xuống lưng áo, sóng nước trong mắt không chút động đậy, giống như đối với nàng nhân sinh trước mặt chỉ là một mớ phù du, không gì lay động được. Xung quanh phát ra một cổ phong thái bất nhiễm bụi trần, tiên khí vờn quanh.

Nàng một tay đặt phất trần lên bàn, chầm chậm hé mở cánh môi đỏ mọng, huyền bí lên tiếng: "Ta chỉ là một nhân sĩ vô danh trong thiên hạ, danh xưng không đáng nhắc tới. Vị đây chắc hẳn là Ôn công tử đúng không? Cho ta mạo muội hỏi một vấn đề, gần đây ngài có động thủ sát nhân không?"

Ôn Triều trong đầu mờ mịt một mảng nghi hoặc, nhưng đối với lời nữ nhân này nói hắn không thể coi thường. Ôn Triều nghiêm túc gật đầu:" Hai canh giờ trước từng xuất thủ."

Nữ nhân thần sắc không mấy ngạc nhiên, ánh mắt đen huyền như chứa cả trời đêm của nàng lướt qua Ôn Trục Lưu nằm bất động trên giường, bất động thanh sắc nói: "Y không nói với ngài thời gian này đừng nên động thủ sao?"

Nói với hắn? Y chưa từng mở miệng, nhưng nói cái gì? Ôn Trục Lưu rốt cuộc giấu hắn chuyện gì đây?!

Nhìn thấy thần sắc chấn kinh của hắn, nàng cũng đoán được Ôn Trục Lưu một lời cũng chưa từng tiết lộ, là y muốn một mình chịu đựng, một mình trải qua.

Ôn Triều đi tới bàn trà, ngưng thở nhìn nàng: "Cô nương, ta hỏi cô một câu. Bảo Sơn Tán Nhân, đạo sĩ mai danh ẩn tích có phải cô không?"

Nữ nhân mặt không đổi sắc, âm thầm thừa nhận.

Bảo Sơn Tán Nhân lấy trong tay áo càn không ra một quyển bí thuật, chầm chậm giảng giải: "Công tử trong người mang tâm độc, loại độc dược này từ trước đến nay cũng không phải chưa từng xuất hiện, thời điểm hơn năm mươi năm trước khi ta tầm sư học đạo từng gặp qua người có bệnh căn tương tự. Có điều nàng không may mắn, nam nhân nàng yêu trong lòng có dị tâm, không dám đồng sinh cộng tử cùng nàng. Tâm độc trong người nữ nhân đó ngấm ngầm phác tác, một thời gian sau bạo phát mà chết."

Ôn Triều càng nghe càng rối, tâm độc là hắn tự mình sinh ra khi trong lòng xung khắc với việc sát sinh trong Lò Luyện Nhân, lương tri hắn bài xích việc giết chóc nên mới từ hành động phát sinh chống đối. Hắn đã tìm vô số cao nhân nhưng ai cũng lắc đầu bất lực, độc phát từ tâm từ trước đến nay chưa từng gặp phải.

Hiện tại nghe thấy Bảo Sơn Tán Nhân nói như thế hắn liền tìm thấy điểm sáng. Mà theo lời nàng ta nói Ôn Triều càng cảm thấy bất an, một linh cảm xấu dần len lói trong đầu hắn.

Ôn Triều nuốt lấy một ngụm khô khan: "Bảo Sơn đạo trưởng, ngài nói rõ hơn...rõ hơn một chút được không?"

Bảo Sơn Tán Nhân nâng đôi mắt trắng đen rõ ràng lên nhìn Ôn Triều, nhìn thấy trên mặt hắn hoàn toàn một vẻ lo lắng đến ngu ngốc thì chỉ thầm thở dài.

Một kẻ vô tâm dửng dưng chỉ vì hắn chưa tìm được thứ đáng để mình dồn cả tâm can mà đối đãi. Đến khi tìm được rồi hắn lại sợ chân tình mình không đủ gửi gắm cho y.

Nàng lật quyển bí thuật, thanh âm trong trẻo mà khô khan: "Tâm độc là độc phát từ tâm, từ lương tri cùng hành động song hành. Ngươi giết người là bị ép, trong suy nghĩ ngươi bài xích việc mình làm, từ đó sản sinh ra thuốc dẫn độc, độc nối liền từ tâm, là loại khó giải nhất. Có điều trước đây cũng có người mắc phải, sư phụ ta tìm được biện pháp dẫn độc ra khỏi cơ thể, có điều nữ nhân mắc phải độc không may mắn cho lắm."

"Khoan đã! Đạo trưởng vừa nói là dẫn độc chứ không phải giải độc?!" Ôn Triều đột nhiên cắt ngang lời Bảo Sơn Tán Nhân hắn bắt ngay được trong điểm.

Bảo Sơn Tán Nhân thầm khen trong lòng, thiếu niên này quả nhiên là kẻ sáng dạ.

"Công tử bình tĩnh, nghe đến hết cũng không muộn. Ta vừa nói đến nữ nhân đó, ngài hẳn không biết năm mươi năm trước nữ nhân đó là người của Tiết gia, cùng là đồng học với Tiết Trùng Hợi, nàng ta đối với việc giết người rất gay gắt phản đối, có điều người mà nàng thành tâm đối đãi cư nhiên lại là kẻ lòng đầy dã tâm, không ngại khuấy lên gió tanh mưa máu cả một tu chân giới trong thời gian dài. Như ta đã nói nàng ta không muốn giết chóc nhưng nàng bị ép phải như thế, cuối cùng độc phát từ tâm."

Nàng ngưng trọng, rũ mắt nhìn bí thuật lại chầm chậm nói tiếp:"Giải tâm độc, lúc đó kỳ thực chỉ là một cách nói khoa trương. Sự thật nó chỉ là dẫn độc từ người này sang người khác, biện pháp đó là trong lúc cả hai đang hoan lạc liền hấp thụ độc dược của đối phương qua cơ thể mình. Nhưng mà người dẫn độc phải thật tâm thật ý tự nguyện chấp nhận, đối với người mang độc là nhất lòng nhất dạ không mang dị tâm."

"Tiếc thay, nàng đã thương sai người. Gã ta trong lòng một chút thật tâm đối đãi nàng cũng không có. Nàng bất hạnh nhưng Ôn công tử, ngài thật sự may mắn."

Ôn Triều có ngốc đi nữa nghe đến đây cũng hiểu rõ mười phần.

Tâm độc, độc phát từ tâm.

Muốn giải được độc phải có một mảnh chân tâm đồng ý cùng nhau đồng sinh cộng tử chấp nhận khuyết thiếu trong người kẻ mang độc.

Ôn Triều trước mắt hơi mờ một tầng nước, chẳng hiểu sao hắn cảm thấy bản thân từ khi tỉnh lại đến nay rất hay đổ lệ, mà người khiến hắn nhu nhược thế này từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi.

Hắn từ từ quay người, nhìn nam nhân trên giường đoạn nhè nhẹ nói: "Là y cam tâm tình nguyện sao? Thì ra là thế, thì ra là thế!"

Thì ra là không phải y nghiện chuyện đó mà là vì tranh thủ thời gian hấp thu độc dược.

Thì ra không phải tâm độc của hắn ngủ yên sau bốn năm mà là vì có người cam tâm tình nguyện thay hắn nhận hết đớn đau.

Ôn Triều ba bước đi tới bên giường, đối với hắn lúc này ba bước đó giống như ba trăm bước, ba ngàn bước, ba vạn bước...

Chưa bao giờ ba bước chân lại xa xôi và nặng nề đến thế.

Hắn khụy gối bên đầu giường, hai tay đan chặt bàn tay y, thổi từng đợt hơi ấm: "Trục Lưu...ngươi tỉnh, mau mau tỉnh."

Có điều người trên giường đến mi mắt cũng chẳng buồn nhíu lại.

Phía sau truyền đến tiếng của Bảo Sơn Tán Nhân phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Tâm độc lần đầu tiên phát tác nên y có phần không chế trụ được. Hơn nữa ta đã nói ngài may mắn thì chính là may mắn, lúc trước chắc hẳn ngài đã cảm nhận được Đồ Lục Huyền Vũ cũng mang kịch độc giống mình đúng chứ? Hiện tại ta nói cho ngài biết một tin tốt, Đồ Lục Huyền Vũ mạnh một, thánh thú Huyền Vũ mạnh mười, mà Triệu tông chủ đã người thú một thể với Huyền Vũ nên tâm độc của ngài chuyển sang người Triệu tông chủ không hại mà còn lợi."

Đáy mắt âm u của Ôn Triều cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng mờ nhạt: "Đa tạ! Đạo trưởng, thành thật đa tạ!"

Gò má chầm chậm lăn dài một hàng lệ trong veo.

Bảo Sơn Tán Nhân lắc đầu tỏ ý không có gì rồi cũng rất tinh ý mà đứng dậy đi khỏi tư phòng, trả bọn họ không gian yên tĩnh.

Bàn tay Ôn Triều đan lấy tay y càng lúc càng nắm chặt, như kêu gọi tâm trí của y lưu lạc cõi vĩnh hằng trở về.

Thời gian một ngày một đêm chậm rãi trôi qua mà Ôn Triều chưa một lần chợp mắt.

Người nằm trên giường mi mắt khẽ động đậy, hai hàng mi dày nhè nhẹ lao xao. Mí mắt dần dần hé mở, bóng hình thân quen ngập tràn trong đồng tử mờ câm.

"A Triều?" Cổ họng đắng nghét gắng thốt ra hai tiếng nghẹn ngào.

Ôn Triều xót xa nhìn y: "Ngươi...ngươi đúng là khiến ta tức chết."

Ôn Trục Lưu thì thào khô khốc: "...A Triều, khi tâm độc phát tác...ta thật giận ngươi...vì sao ngươi giấu ta...giấu ta một mình chịu hết dày vò như thế?! A Triều, ta không nghĩ rằng nó đau đến vậy, ngươi rốt cuộc...phải mạnh mẽ đến đâu chứ?!"

Nghe y nói hắn không thể che giấu được nữa. Người đầu tiên trải qua loại dày vò cùng hắn, người đầu tiên cảm thông cho hắn, là y.

Một mình y.

"Trục Lưu, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi cam tâm tình nguyện đối đãi ta." Hắn gục đầu vào vai y, òm òm nói ra câu cảm tạ.

"Vậy ngươi cũng nên dùng kiếp này cam tâm tình nguyện đối đãi ta thật tốt đi."

Ôn Triều không trả lời nhưng tâm hắn đã chân thành đáp ứng rồi.

Cam tâm tình nguyện đối tốt ngươi.

_Hoàn phiên ngoại_

Thuyền trưởng: Lại một đồng nhân nữa kết thúc cũng là một năm đã khép lại. Mọi người đồng hành cùng ta cũng hơn bốn tháng rồi nha, mau ghê mau ghê.
Tết nguyên đán sắp tới, chân thành chúc tất cả mọi người có một mùa xuân yên ấm an vui cùng bạn bè và người thân.
Ăn xong tết nhớ quay lại đây ngày ngày chèo thuyền ngaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net