[Phiên Ngoại Đồng Nhân] Có Một Kẻ Họ Ôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cút đi! Đồ ăn mày!"

"Các ngươi nghe xem, trên mùi nó toàn là xú uế, thối chết đi được. Mau đuổi nó đi chổ khác."

"Tiểu tử thối, mau cút để lão tử còn buôn bán. Thối chết đi được."

Trên đường lớn tiên kinh, người qua kẻ lại không sao đếm xuể. Trước cửa một hàng quán đông đúc khách khứa có một tiểu hành khất bộ dạng gầy gò ốm đói đang xin ăn. Nhìn tướng tá của nó nhắm chừng một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn nó đi mất.

Tiểu ăn mày ánh mắt ươn ướt ngước nhìn tiểu nhị gia bên trong quán, làn nước trong xanh thoáng chực trào rơi xuống, bộ dạng đói khổ khiến người ta không khỏi cầm lòng. Nhưng vì không biết nó đã bao lâu không tắm rửa thay y phục mà trên người nồng nặc phát ra một mùi thối kinh khủng, người bên cạnh đứng cách xa hai thướt cũng nghe ra.

Nhị gia bên trong nhìn nó có chút không đành lòng nhưng lại vì ngại chưởng quầy la mắng nên cũng không còn cách nào khác đành phải đuổi nó đi.

Trong thời đại này có ai động lòng vì một tiểu ăn mày là nó, họ lo thân mình còn chưa xong.

Đứa trẻ cuối nhìn cái bát mẻ trong tay, đã mấy ngày nay nó chưa có gì vào bụng, thật sự đói đến sắp ngất đi. Trong cái bát trống rỗng rơi xuống một giọt nước mắt, nó quẹt tay lau mắt mình, cắn răng rời khỏi hàng quán.

Một ngày nào đó nó sẽ trở lại, nó sẽ trả cho đám người xua đuổi nó một cái giá đắc.

Cuối cùng tiểu ăn mày lang thang đến bờ sông, nó dùng cái chén mẻ múc đầy nước rồi uống cạn, nó điên cuồng uống nước sông đục ngầu, giống như muốn dùng nước để lấp đầy cơn đói mấy ngày qua.

Đến khi nó uống không nổi nữa mới nằm lăn ra bãi cỏ xanh sau lưng, tiếc hận trừng mắt nhìn trời cao.

Một đứa nhỏ trói gà không chặt, thôn làng nó sống không may mắc phải dịch bệnh, người trong làng chết không còn ai. Cha mẹ nó cũng không qua khỏi, thế là một đứa nhỏ vốn nên được nâng niu trong vòng tay phụ mẫu lại phải lang thang đầu đường xó chợ để xin ăn.

Đám trẻ lên năm cùng tuổi nhìn thấy nó liền hùa nhau đuổi đánh, có hôm còn trói tay trói chân nó treo trên cây, có lúc lại ném đá nó đến chảy máu đầu. Tiểu ăn mày rất sợ đám trẻ đó, nếu như ngày đó gặp phải thì nó xem như còn nữa cái mạng.

Nó rốt cuộc là đã làm sai cái gì để ông trời phải trừng phạt nó như thế?

Tiểu ăn mày chỉ tay lên trời, câm hận hét lớn: "Rồi sẽ có một ngày ta nhất định giống như mặt trời thiêu đốt các ngươi."

Đột nhiên từ đâu bay đến một dị vật lạ, thứ đó bay trên trời tạo thành một đường cong rồi đập mạnh xuống đầu tiểu hành khất.

Cơn đau đớn da thịt truyền đến toàn thân, nó hoảng sợ bật người dậy, cơ thể theo quán tính run lên bần bật.

Đằng sau một đám trẻ thường dân cười sang sảng chế giễu: "Thằng ăn mày, mày muốn thiêu đốt ai? Mày gan nhỉ?"

Tiểu ăn mày cật lực lắc đầu, hai chân nó lùi lại phía sau muốn chạy trốn. Nó xoay người chạy thì đằng sau một lực tay mạnh mẽ đẩy nó ngã xuống đất.

"Hả? Muốn chạy? Mày chạy đi đâu?" Kẻ vừa đẩy nó là một tên tiểu tử mập mạp, mỗi lần tên nhóc này nói chuyện thì mỡ trên người rung lắc theo thừng thanh âm.

"Ta...ta không có...tha cho ta đi!" Tiểu ăn mày lồm cồm ngồi dậy, hai tay nó chấp lại gần như van xin đám hài tử này.

Một đứa để tóc ba chỏm trong đó không nương tay mà dùng một cọng dây thừng cột vào cổ nó. Trong khi tiểu ăn mày còn đang căng mắt sợ hãi thì tiểu tử mập mạp đó đã bước tới cầm lấy sợi dây kéo mạnh một cái về phía mình. Đứa trẻ khốn khổ lăn dài trên đất, mặt cấm xuống cát, những hạt sạn nhỏ chui cả vào mắt mũi miệng.

Nó siết chặt nắm tay cố gắng khống chế cơn giận, nó biết mình không chống cự được, nếu cố chấp đối đầu chỉ nhận lấy hậu quả nặng hơn mà thôi.

Tiểu hành khất bị bắt đi bốn chân như chó nhỏ, cứ mỗi lần nó đi chậm thì sợi dây trên cổ lại kéo mạnh về trước, đến nỗi lớp da trên cổ cũng toát ra mà chảy máu.

Thật sự xem nó là một con chó.

Giữa trưa nắng chiếu như đổ lửa, đám hài tử thường dân chơi cũng đủ mệt nên quyết định cột nó vào một cái cây cọc giữa trời nắng.

"Này tên cẩu đần, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, buổi chiều bọn ta sẽ đến chơi với ngươi nha." Một đứa cười khanh khách  ói với nó.

Tiểu ăn mày nằm la liệt dưới đất, nó sớm đã kiệt sức đến nhấc tay không lên.

Nếu ông trời thương nó chi bằng cho nó chết lúc này đi, cuộc sống như một con chó thế này có gì mà luyến tiếc chứ.

Bỗng nhiên dây thừng trên cổ lỏng ra một chút, tiểu ăn mày ngạc nhiên, cố gắng nhích đầu lên nhìn lại, quả thật dây thừng đã bị cắt đứt. Nó tiếp tục ngước mắt lên nhìn phía trước, đầu tiên đập vào mắt nó chính làm đôi ủng đen sạch sẽ, lên trên một chút là y phục màu tím sẫm, nhìn vải vóc chắc không phải nhà bình thường. Hơn nữa nó biết gia văn này, là gia văn liên hoa của Vân Mộng Giang Thị.

Tiếng nói trong trẻo nhưng đầy kiêu ngạo của một nam hài tử trên đỉnh đầu truyền xuống: "Đứng dậy!"

Tiểu ăn mày nheo mắt nhìn lên, tay chân nó đã không còn chút sức lực nào, bảo nó làm sao mà đứng lên.

Lúc này đằng trước truyền tới tiếng bước chân dồn dập, kéo theo đó là tiếng mắng chửi non nớt: "Ngươi là ai? Sao lại ở đây xen vào chuyện của bọn ta, nói trước tên ăn mày này là bọn ta nhặt được, ngươi đừng hòng đem đi."

Hài tử kiêu ngạo xoay lại nhìn đám nhóc, trong mắt là sự coi thường không chút che giấu, hừ lạnh: "Dám ở trong tiên kinh làm ra loại chuyện này, nhìn qua biết ngay là một đám công tử bột. Bản công tử không muốn đôi co với các ngươi."

Nhóc mập mạp tức đến mức cái bụng nó cũng lắc qua lắc lại cực kì buồn cười, nó muốn đứng ra lên giọng nhưng một đứa nhỏ ốm như cây tăm kế bên lại nhanh nhảu kéo tay nó lại.

"Đừng, gia văn trên người hắn là của Vân Mộng Giang Thị, chúng ta là thường dân, tốt nhất đừng đụng đến thế gia bọn họ. Bỏ đi A Mập lần sau chúng ta đến tìm nó." Tiểu tử ốm thấp giọng giải thích.

A Mập nghe thấy Vân Mộng Giang Thị thì khí thế trên người nó cũng giảm xuống rất nhiều. Thế lực nhà nó đối với đám dân thường thì không ai dám chống đối nhưng còn người của gia tộc tu tiên nó lại không dám lỗ mãng.

Vậy là đám nhóc được A Mập dẫn đi nhanh chóng, trước khi đi nó vẫn lom lom nhìn tiểu ăn mày đầy giận dữ.

Nhóc Vân Mộng nghiên đầu nhìn nó, sự kiêu ngạo toát ra từ trong xương tủy. Thanh âm thúc giục: "Mau đứng lên, ngươi yếu đuối như thế nên chúng mới đem ngươi ra chơi đùa đấy."

Tiểu ăn mày nhắm nghiền mắt, lời nói đứt quãng: "Ta...ta mấy ngày nay không có gì vào bụng. Đói quá...không đứng dậy nổi."

Hài tử áo tím móc trong ngực áo ra một cái màn thầu, đưa tới trước mặt nó: "Ăn đi!"

Đối với người khác màn thầu quả thật khô khan khó nuốt nhưng đối với một kẻ ăn mày mấy ngày bụng đói thì không gì sánh bằng. Nói không ngoa trong mắt nó chính là cao lương mỹ vị một đời khó cầu. Tiểu ăn mày mặt mũi sáng rỡ lập tức chộp lấy cái bánh ăn đến ngấu nghiến.

Hài tử áo tím sợ nó nghẹn nên đưa luôn cho nó một hồ lô nước mát. Nó bất chấp giật mạnh uống lấy uống để, cảm giác có gì đó vào bụng thật tốt.

Sau một lúc ăn uống tiểu ăn mày mới nhớ mình còn nợ hài tử áo tím một lời đa tạ.

Nó đứng dậy, cung kính dập đầu: "Đa tạ ơn cứu giúp."

Hài tử áo tím lùi lại một bước, không muốn nhận lấy đại lễ như thế. Nó nhàn nhạt nói với tiểu ăn mày: "Sau này ngươi sẽ không may mắn gặp được ta, nên tự mình mạnh lên đi."

"Ta...ta chỉ là một kẻ ăn mày." Nó ủ rũ cuối nhìn hai bàn tay mình, lí nhí nói.

"Ngươi nói vậy là định cả đời này làm ăn mày sao? Không có tiền đồ như vậy? " Thật sự một đứa nhỏ dùng giọng điệu non nớt để nói ra câu này hoàn toàn không hợp, nhưng sự kiêu ngạo của nó lại càng tạo thêm sức nặng.

Tiểu ăn mày lúc này mới dám ngước lên nhìn mặt hài tử áo tím. Nó bất ngờ vì dung mạo tinh ranh hoạt bát của đứa trẻ này, vừa lanh lợi và sáng sủa, dù là một đứa trẻ nhưng nó đã định sẽ là một nam nhân tuấn tú về sau.

Ăn mày nhỏ nhìn đến ngẩn ngơ, nó không biết rằng chính dung mạo này sẽ luôn xuất hiện trong giấc mộng nó suốt đời, mãi cho đến lúc chết.

"Tiểu công tử, ngươi thật là đẹp." Tiểu ăn mày buộc miệng thốt lên, ánh mắt mê mẩn không thể di dời.

Hài tử áo tím cao ngạo cười mỉm, ngầm thừa nhận lời khen của nó.

Bỗng nhiên trong lòng tiểu ăn mày vang lên một tiếng ý nghĩ, nó muốn hài tử này, nó muốn chiêm ngưỡng sự kiêu ngạo của hài tử lâu thêm chút nữa.

Lúc vô thức nó đã nói lên một câu: "Nếu ta mạnh lên ngươi có làm bạn với ta không?"

Hài tử áo tím không suy nghĩ mà gật đầu: "Dĩ nhiên."

Tiểu hành khất chống tay dưới đất chầm chậm đứng dậy. Ánh mắt lóe lên sự kiên định bất khuất: "Ta sẽ không yếu đuối, sẽ không phụ công ngươi cứu ta một mạng."

Hài tử áo tím cong môi hài lòng: "Được, ta hứa với ngươi sau này nếu ngươi mạnh lên chúng ta sẽ là bằng hữu. Chỉ cần ngươi thật nổi bật nhất định ta sẽ nhận ra ngươi."

Chỉ cần ngươi thật nổi bật nhất định ta sẽ nhận ra ngươi.

Đời nó bao nhiêu lâu nay chưa từng có ai nhớ ra nó, đột nhiên có kẻ nói như thế khiến nó cực kì vui vẻ. Đối với những người quanh năm luôn có kẻ vậy quanh sẽ không biết được cảm giác của kẻ cô độc mờ nhạt.

Hài tử áo tím như nhớ ra gì đó liền gấp rút rời đi trước khi đi còn vẫy tay vọng lại: "Ta là Giang Trừng, ngươi nhớ kỹ."

Không may là nó đã nhớ rất kỹ.

Tiếc là sau này của nó khi gặp lại hài tử đã là hai kẻ hoàn toàn khác nhau. Ngoài ra, người cũng không còn nhớ lời hứa ban đầu nữa.

Nó thật nổi bật, nhưng hài tử đó lại một thân chán ghét nó. Chẳng phải nó đã nổi bật hay sao?

Mấy tháng sau.

Nam nhân phong thái cao quý cuối đầu nhìn tiểu ăn mày, lạnh lùng nói: "Theo ta, ta nuôi ngươi."

Tiểu ăn mày chớp mắt: "Theo ngài con sẽ mạnh như ngài sao?"

"Thừa lời."

Nó vẫn cố chấp chớp mắt: "Con có nổi bật không? Theo ngài người khác sẽ ngước nhìn con ư?"

Nam nhân mất kiên nhẫn gật đầu một cái.

Tiểu ăn mày phấn khích nắm lấy góc áo y, dè dặt theo sau. Nam nhân tuấn tú nhẹ nói một câu thay đổi cả cuộc đời nó.

"Từ nay về sau ngươi họ Ôn."

P/s: Đăng chương giờ này có ai xem không nhỉ?
Ôn Triều ngày xưa chẳng qua chỉ là một hài tử chịu vô vàn ngược đãi của dân chúng mà thôi. Sau này vặn vẹo nhân cách cũng không trách được.
Trong đồng nhân này hắn là con nuôi của Ôn đần, *thở dài* ta còn dư âm của đồng nhân A Lam và Ôn đần quá a.
Xui cái nữa nếu người khác nhặt còn có cơ may bình thường nhưng Ôn đần mà nhặt xem như đời hắn thúi luôn.
Nói ra từ góc nhìn của ta, Ôn Triều vẫn không ghét nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net