[Phiên Ngoại Đồng Nhân] Mộng Tiên Tri_Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Xiển lòng căng như dây đàn, từng đoạn từng đoạn đứt phựt.

Hắn buông kiếm, hai tay kết thành thủ ấn, khởi tạo kết giới bảo hộ chính mình.

Lại không biết tu vi của Lam Tư Truy tu luyện đến đâu mà một đòn này đánh xuống liền đem căn hầm noãn các quét thành bình địa.

Sức gió trong không khí kéo tới như vũ bão, y triệu hồi cổ cầm, nhân lúc kết giới của Kim Xiển bị hao tổn mà thi triển Huyền Sát Thuật đánh đến đối phương không còn manh giáp nào.

Giữa lúc Kim Xiển không chống đỡ được, kết giới chia năm sẻ bảy thì trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một bóng đen hư ảnh, bóng đen đến nhanh mà đi cũng nhanh, đem theo Kim Xiển thoi thóp biến mất.

Rời khỏi Kim Lân Đài một trận bão táp, Kim Xiển được một bóng đen dìu lấy, đưa hắn lên một ngọn núi trọc, hiện giờ nhìn qua hắn thật sự là vô cùng thê thảm.

Trên người bị Huyền Sát Thuật đả thương, một bên mắt bị hủy, đang ròng ròng chảy máu, lồng ngực bị khoét một lỗ lớn, y phục tả tơi lấm lem máu đổ.

Hư ảnh bóng đen hơi cúi đầu, kẻ này không ai khác chính là quỷ nam đã kết minh cùng Kim Xiển, tuy là quỷ nam đã được cứu nhưng thần hồn bị đã tổn hại rất nhiều, hiện tại có thể miễn cưỡng duy trì hình hài một cái bóng không hơn không kém.

Kim Xiển được hắn đem lên một ngọn núi trọc, trong căn nhà tranh xập xệ đặt hắn nằm trên một cái sạp yếu chân.

Hắn nữa mê nữa tỉnh hé mắt nhìn tàn hồn của quỷ nam, hiếm khi lộ ra chút chân thành: "Ngươi...vốn không giống những gì người đời nói, đừng đọa ma nữa...nếu có thể, thì luân hồi đi."

Khi còn có thể, thì hãy cho mình một cơ hội, đừng đâm đầu vào ngõ cụt nữa, một mình hắn là đủ rồi.

Hư ảnh quỷ nam đứng lặng một lúc rồi chậm rãi biến mất, nhưng hắn không đi luân hồi.

Trên đời này, cũng không phải chỉ một mình ngươi cố chấp.

Kim Xiển bất động nằm trên sạp, hắn nghe thấy tiếng chuột chạy qua trên đầu mình, nghe thấy chân sạp tre răng rắc kêu mấy tiếng. Nhưng hắn cũng không có để ý, bởi vì hắn biết mình đã đến giới hạn rồi.

Trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một cảnh quen thuộc, cảnh tuyết rơi.

Trước hai ngôi mộ vừa mới đấp, một nam hài co mình nằm bên cạnh, trên người mặc y phục vô cùng mỏng manh, gương mặt tuy vẫn còn trẻ con nhưng đã hiện rõ nét vô cùng anh tuấn cùng cương nghị.

Hắn giang hai tay tự ôm lấy mình, giống như khi mẹ hắn còn sống, đã từng âu yếm ôm hắn như vậy.

Tiểu hài tử nép mình giữa hai mộ phần, sắc mặt trắng bệch, chóp mũi ửng đỏ, khói trắng theo mỗi hơi thở ra đông thành từng mảng lớn rồi phiêu tán.

Hắn run cầm cập, dưới chân cũng không thèm mang ủng, bởi vì đang ngủ nên khi hay tin dữ hắn liền quên hết tất cả mà chạy ra ngoài, đến lần cuối cùng nhìn thấy thi thể cũng bỏ lỡ.

Cha mẹ hắn mấy hôm trước xuống núi săn đêm liền đụng phải tà túy vô cùng mạnh, hai người bọn họ vì bảo hộ tu sĩ bên người mà ở lại kéo dài thời gian chờ bọn họ chạy về Lan Lăng báo tin hy vọng dẫn được người đến cứu viện, nhưng mà đợi mãi cũng chẳng thấy ai.

Đợi đến hơi thở cuối cùng.

Có điều Kim Xiển còn quá nhỏ, hắn không biết được trọng yếu bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Nếu như tu sĩ Lan Lăng được cho phép nhất định bằng mọi giá sẽ đến ứng cứu, nhưng tu sĩ may mắn thoát được khi chạy về tới nơi gặp được Kim Quang Dao trình báo thì hắn lại đúng lúc không ở trong Kim Lân Đài.

Kim gia không có sự cho phép của Kim Quang Dao sao dám tùy tiện điều động người, cho nên phải đợi hắn trở về.

Đến lúc người Kim Quang Dao hay được, tức giận đến xanh mặt, gấp gáp cho người đi cứu viện thì chỉ nhặt được về hai cái xác cứng, còn không được toàn thây.

Kỳ thực, Kim tiên sinh lúc đó hoàn toàn có thể thay mặt Kim Quang Dao điều người đi, nhưng ông ta lại không có làm.

Chỉ là dòng chi thứ, mất một hai người cũng không quan trọng.

Suy cho cùng tiểu hài tử vẫn còn quá nhỏ, hắn nhỏ đến mức giữa Kim Lân Đài rộng lớn không ai dám nhìn thấy hắn.

Là không ai dám nhìn thấy, không ai dám đưa cho hắn một cái chăn, không ai dám đi qua hỏi hắn một câu "có lạnh không?"

Tiểu hài tử lạnh đến trước mắt hoa hết cả lên, đột nhiên trong tầm mắt mờ ảo hắn nhìn thấy một vạt áo kim sắc đang chầm chậm đi tới.

Kim Xiển ngẩn đầu, hai cánh môi khô nứt run lẩy bẩy, nhưng bởi vì khí lạnh đã xâm nhập cơ thể nên hắn không thể mở miệng nói được lời nào.

Người tới thân mặc khoát lông thêu một đóa bạch mẫu đơn tuyết trắng, trán điểm chu sa, gương mặt tuy non nớt nhưng vẫn là một tiểu mỹ nam, từ trên người tỏa ra khí chất kiêu ngạo tận trong xương cốt.

Tuy tầm mắt Kim Xiển bị nhòe nhưng hắn vẫn nhìn thấy, người phía trước cùng hắn hoàn toàn là hai thế giới.

Người ta chính là cao quý từ xuất thân, cao cao tại thượng như vậy.

Còn hắn, từ khi ra đời, thân phận đã là một bước thụt lùi.

"Ngươi sao lại ở chổ này?" Tiểu hài cao quý đi tới, hơi khụy một gối, hạ mình ngồi trước mặt hắn.

Kim Xiển run cầm cập, thanh quản gần như bị đông cứng, nhìn thấy áo khoát lông của nam hài cao quý ở trước mũi chân mình, hắn sợ chân mình làm bẩn áo nên theo bản năng liền rụt lại.

Nam hài cao quý nghiêng đầu, tròng mắt đen láy mở to, vô cùng ngạc nhiên: "Ngươi sợ ta? Ta không có làm gì ngươi hết, ta là Kim Lăng, ngươi tên gì?"

Lúc Kim Lăng nói hắn còn nhích gần lại phía Kim Xiển một chút, thấy hắn lạnh liền hào phóng cởi khoát lông ra đắp một nữa lên người hắn.

Kim Xiển giật mình lùi lại phía sau, lại đụng phải bia mộ khắc tên mẫu thân hắn, Kim Xiển tròng mắt dâng lên ánh nước, sợ hãi ăn vào trong máu thịt.

"Ngươi đừng sợ, ta không phải người xấu." Kim Lăng nói, ánh mắt đảo tới hai ngôi mộ tuyết phủ lấp kín, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Kim Lăng đưa tay gạt đi lớp tuyết đọng trên đầu vai hắn, con ngươi hồn nhiên vô tư đến sáng lạ: "Ngươi là Kim Xiển đúng không? Từ trong viện ta đã nghe nhắc đến tang sự cha mẹ ngươi, nghe nói ngươi đã một ngày không trở lại viện, không ngờ là trốn ở đây."

Tiểu Kim Xiển từ trước đến nay ngoài cha mẹ hắn thì không có ai nói chuyện với hắn thật sự quan tâm như vậy, nhất thời có một chút ngỡ ngàng.

Nhìn hắn ngây người Kim Lăng liền không chút để ý mà chồm người qua chia cho hắn hơn nữa áo khoát lông, làm cho một bên vai mình lộ ra ngoài, tuy lạnh nhưng tiểu Kim Lăng hoàn toàn không để ý.

"Ngươi không cần sợ ta, ta cùng ngươi bối phận ngang nhau, lại còn cùng chung cảnh ngộ, ta và ngươi là cùng một loại người." Kim Lăng lần đầu tiên rũ bỏ vẻ kiêu ngạo của mình trước mặt người khác, cũng vì hắn thấy rằng mình đã tìm thấy người có thể chia sẻ.

Tiểu Kim Lăng nhìn hai mộ phần trước mắt, lại thấy Kim Xiển rất giống mình cho nên rất đồng cảm.

Cũng bởi vì hắn từ nhỏ không cha không mẹ, cô độc đến lớn. Kim Lăng rất khó mở lòng, có thể nói Kim Xiển chính là người đầu tiên hắn chịu chủ động nói chuyện an ủi.

Bởi vì cho rằng giống nhau.

Lúc đó Kim Xiển cũng nghĩ như vậy, hắn cùng nam hài xinh đẹp cao quý này là cùng một loại người.

Cho đến mãi sau này hắn mới rõ ràng, vốn dĩ từ đầu đã không giống nhau.

Kim Xiển nhìn y phục trên người hắn, nhìn thấy chất liệu là thượng hạng, thấy hài dưới chân Kim Lăng đường thêu vô cùng tinh tế, nhất thời xích ra xa.

Kim Lăng hiếm khi cười: "Sao ngươi ngốc như vậy? Để ý làm gì?"

Hắn phải để ý, từ nhỏ đã học được cánh nép mình nhìn sắc mặt của người ta, có thể không để ý sao?

Kim Lăng thấy hắn không hề mở miệng nói chuyện một lần nào thì cũng không mất kiên nhẫn, vô cùng nhẫn nại ngồi cùng hắn.

Lát sau Kim Xiển mới chậm rì rì lên tiếng: "Kim công tử, trời lạnh, ngươi trở về đi thôi."

Nghe hắn nói chuyện Kim Lăng vui vẻ ra mặt, hắn quay đầu cười hì hì, điểm chu sa trên trán cũng rực rỡ mấy phần: "Trời trở lạnh, ngươi cũng cùng ta trở về đi."

Kim Xiển lại im lặng.

Hồi sau Kim Lăng mới hạ quyết tâm lên tiếng: "Ta nói ngươi biết, trong đám tiểu bối Kim gia thì nội tổ phụ thương ta nhất, ta là người có tiếng nói nhất, cũng mạnh nhất, không ai dám nói chuyện với ta hết. Ngươi đừng có sợ người khác ăn hiếp ngươi, ta sẽ che chở cho ngươi."

Kim Xiển trong lòng rất muốn cười cợt, Kim Quang Thiện đúng là thương hắn nhất, nhưng chẳng phải chết rồi sao, còn ích lợi gì?

Hắn có tiếng nói nhất, đều là đám tiểu bối khác nể mặt Kim Quang Dao mới không gây chuyện với hắn.

Không ai dám nói chuyện với hắn, chẳng phải nói lên rằng hắn bị cô lập hay sao?

Đáng thương như vậy, còn đòi che chở ai?

Kim Xiển tuy là nghĩ như vậy nhưng hắn quả thật vô cùng cảm động, Kim Lăng là ngoại nhân đầu tiên muốn che chở hắn.

Có điều, ai nói che chở hắn cũng đều là người bỏ đi đầu tiên.

Cha mẹ hắn chính là minh chứng.

Kim Xiển nắm một góc áo khoát lông ấm áp, hơi ấm trên người Kim Lăng truyền qua cho hắn khiến hắn thanh tĩnh hơn rất nhiều.

"Kim Lăng, ta gọi ngươi như vậy nhé?"

Con ngươi đen như ngọc của Kim Lăng chợt lóe: "Được thôi!"

Kim Xiển lại nói: "Ta xuất thân không cao, ngươi kết bạn với ta sẽ thiệt thòi."

Kim Lăng bất mãn xụ mặt: "Kết bạn thôi mà, để ý ngươi xuất thân cái gì? Còn nữa, ngươi là người Kim gia, người Kim gia luôn luôn cao quý."

Đáy lòng phủ tuyết của Kim Xiển được sưởi ấm, hắn hơi mỉm cười, gương mặt tuấn tú trẻ con vô cùng sáng sủa: "Cha mẹ ta cũng hứa che chở cho ta, cuối cùng đều thất hứa cả."

Kim Lăng chắc lưỡi, mím môi nói: "Như Lan nhất ngôn, tứ mã nan truy. Sau này, ta cùng ngươi là bằng hữu, cùng ngươi thí luyện săn đêm, bất kể ai bỏ ngươi, ta cũng sẽ không bỏ ngươi."

Như Lan nhất ngôn, tứ mã nan truy. Bất kể ai bỏ ngươi, ta cũng sẽ không bỏ ngươi.

Hai tiểu hài năm đó đều nhất mực tin rằng mãi mãi sau này cũng sẽ như thế.

Chỉ là tâm hồn hài tử quá ngây thơ, làm sao thoát khỏi mưu tính nhân tâm của người lớn.

Kim Lăng còn muốn nói thì đột nhiên đằng trước xuất hiện một bóng người, gã phất tay gọi: "Tiểu công tử, tông chủ cho gọi ngài."

Người gọi hắn chính là bằng hữu thân quen của tiểu thúc hắn, Tô tông chủ_Tô Thiệp.

Lời vừa hứa, sau khi quay lưng đi thì đã phải quên mất.

Đúng vậy, là phải quên, không phải tự mình muốn quên.

Nam hài ngồi bên mộ ngày đó không ngờ rằng chỉ vì một lời hứa chớm nở sau này chính mình phải khổ sở như vậy.

Tự mình nhún thân vào mưu tính, sống chật vật trong sắp đặt của người khác, giả vờ quy thuận, giả vờ nghe theo. Cuối cùng hắn nên là người mỉm cười sau tất cả chứ không phải nằm đây chờ chết.

Sao lại cho hắn hy vọng rồi dập tắt? Sao lại để jhắn đặt phẫn hận sai người? Sao từ đầu ngày tuyết năm đó không chôn hắn luôn đi?!

Kim Xiển nằm trên sạp tre, có thể cảm nhận thấy một bên mắt máu bắt đầu khô lại, khuyết thiếu trên ngực râm rang âm ỉ.

Hắn khàn giọng lẩm bẩm: "Ta đã từng...mơ một giấc mộng tiên tri..."

Mộng tiên tri cho hắn thấy vận mệnh tương lai hắn.

Hỷ đường, khăn đỏ, rượu giao bôi.

Kim Lân Đài mục nát suy tàn.

Hắn không còn là tông chủ Kim gia mà chuyển đến ngọn núi trọc mai danh ẩn tích.

Kim Lăng cũng không phải Kim công tử một thân Kim Tinh Tuyết Lãng kiêu ngạo động lòng người, chỉ đơn giản là nam nhân của hắn.

Hắn trong mộng, cười đến tỉnh lại. Bởi vì đẹp quá nên mới gọi là mộng.

Mộng tiên tri cho hắn thấy tương lai vận mệnh đã mỉm cười với hắn.

Còn hiện thực cho thấy tương lai của hắn, là chết trong cô độc.

Giống hệt như năm đó tuyết rơi bên mộ phần phụ mẫu. Hiện tại ngoài trời cũng bắt đầu đổ tuyết, nóc nhà tranh xập xệ lổ chổ bị thủng trông rất tàn tạ.

Mà rơi xuống mi mắt hắn là một bông tuyết lạnh lẽo, Kim Xiển nâng tay bắt lấy một bông tuyết.

Có điều, bông tuyết nhỏ nhoi len qua kẻ tay hắn rồi hụt mất, tay hắn trống rỗng.

Kim Xiển hơi tàn cười chua xót.

Thấy không?! Vận mệnh chưa một lần mỉm cười với hắn.

Hắn nhắm mắt lại, mi mắt hơi run.

Cuối cùng thinh lặng.

Thuyền trưởng: Nếu mọi người đọc hết phiên ngoại này mà cảm thấy mất mát thì ta thành công rồi.
Lúc gõ xong dòng cuối cùng ta còn hơi chưng hửng luôn ấy, cứ có cảm giác mất mát cái gì đó không nói được.
Với lại khi đang viết phiên ngoại này thì ta đang nghe Tư Niệm Là Một Khúc Ca.
Có bốn câu rất hay.
Từ khi người tiến vào cuộc sống của ta

Liền thấp lên trong ta ngọn lửa si tình
Vì người si tình, vì người cuồng vọng
Vì người mà đọa ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net