Kokomi - Sara: 25 days of Christmas (p11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 11: Đến Thăm Nhà Sara

"Sara." – Kokomi rít lên khi nhìn vào gương trong phòng tắm. Cô gái được nhắc tới bước vào sau Kokomi, nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người trước cái thở mạnh không thể kìm nén thoát ra từ đôi môi cô gái nhỏ.

"Cái này là quá rõ rồi!" – Kokomi than thở khi chỉ vào thứ đang được chú ý, một vết đỏ đậm trên cổ.

"Chắc nó có trước khi cậu nhắc mình." – Sara ngượng ngùng gãi gãi sau đầu. "Mà chắc sẽ ổn thôi! Tớ tin là cậu có thể che bớt đi phần nào đó bằng trang điểm."

"Phần nào đó thôi."

"Không sao đâu mà, nó chỉ nói lên là chúng ta là một cặp yêu nhau thắm thiết." – Cô gái cao cao ôm Kokomi từ phía sau để trấn an người yêu mình. "Nói gì nói chứ, tớ giữ lời hứa rồi nhé."

Sara vén áo bạn gái lên, để lộ những vết cắn yêu thương tập trung vào vùng bụng nhợt nhạt của cô gái nhỏ. Kokomi cảm thấy bụng mình lại trải qua cái cảm giác co rút quen thuộc khi cô nhìn vào dấu vết được che đi một phần bởi cạp quần jean của mình.

"Cậu phải che cái này lại cho mình." – Kokomi kéo tay Sara ra với vẻ cáu kỉnh.

"Rồi rồi. Ngồi xuống đây đi." – Sara vỗ vỗ vào mặt bàn rồi Kokomi nhảy lên. Cô gái nhỏ không mong rằng Sara sẽ khuỵu hai đầu gối xuống, rồi đến sát bên mình một cách không cần thiết. Trước khi thoa lớp kem lót, cô cảm thấy có bóng ma của đôi môi Sara ngay trên vết son. Kokomi nuốt nước bọt, cố gắng trấn an trái tim đang loạn nhịp của mình. Cô tập trung vào việc rũ bỏ những suy nghĩ hư cấu ra khỏi đầu mình nhiều đến mức không nhận ra Sara đã nhanh chóng che giấu vết cắn yêu thương kia một cách gần như hoàn hảo.

(Minh họa cho cái "bàn" ở đoạn trên. Vì lần đầu đọc tôi cũng không hiểu, nên cũng sợ có người không hiểu như tôi nên mới quăng cái ảnh minh họa ở đây thôi ><)

"Thấy sao hả?" – Sara hỏi và Kokomi quay lại nhìn vào gương.

"Ổn rồi."

"Tuyệt. Giờ chúng ta sắp thay đồ nên là..." – Sara cười toe toét và nhích dần về phía đôi môi mềm mại kia.

"Tụi mình sẽ đến muộn nếu cậu lại muốn làm nữa đấy." – Kokomi cảnh báo nhưng lại không có động thái ngăn cản, mà ngược lại, cô còn vòng tay qua cổ bạn gái để kéo người đó lại gần hơn.

"Không đâu, cái này chỉ là một phần của việc chuẩn bị thôi."

----------------------------------------------------------

"Cha à, tụi con về rồi nè." – Sara thông báo khi hai người đi vào nhà.

Bố của Sara gật đầu khi họ bước vào phòng khách. Ông là một người đàn ông tốt tính, dù hơi ít nói. Đã có những vệt xám chạy dài trên mái tóc của ông, dù trông ông vẫn còn khá sắc sảo so với tuổi của mình. Mày râu ông nhẵn nhụi, lộ rõ vẻ cương nghị và cứng rắn. Tuy nhiên, trái ngược với hình tượng và hành động, ông lúc nào cũng chiều theo ý Sara. Dù nuôi dạy Sara trong một gia đình rất truyền thống, nhưng ông vẫn dễ dàng chấp nhận Kokomi là bạn gái của con mình, thậm chí đối xử với Kokomi như con gái ruột; điều mà đã khiến Sara – người đã chuẩn bị tinh thần chống lại tất cả chỉ để được ở bên Kokomi – thật sự bất ngờ.

"Ba ơi!" – Kokomi ríu rít ngồi bên người đàn ông đang đọc báo. "Tụi con có mang một ít trà với đồ ăn vặt cho ba nè. Với một số thứ thực phẩm chức năng nữa. Con để hết trong bếp nha."

Người đàn ông gật đầu với một nụ cười và vỗ nhẹ vào tay Kokomi khi cô ấy đứng dậy. Dù Sara đã xem cảnh tượng hai người này tương tác với nhau rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cô có thể hiểu được mối liên kết kì lạ giữa họ. Cách ông dịu dàng đối với Kokomi dường như sẽ không bao giờ mất đi.

"Sara có tốt với con không?" – Ông hỏi khi cô gái thấp hơn trong hai người quay trở lại kotatsu.

"Dạ có." – Kokomi mỉm cười, vô thức chỉnh lại cổ áo của mình.

"Vậy thì tốt. Nếu con bé dám đối xử tệ với con, cứ nói với cha, để cha giải quyết nó."

"Quao." – Cô gái cao cao cười, phớt lờ ánh mắt sắc bén mà bố cô vừa liếc sang.

"Hai đứa cứ thoải mái đi, không cần phải ở đây để làm ta vui như con nít đâu." – Bố của Sara nói.

"Tụi con về đây là để dành thời gian với cha mà." – Sara mỉm cười với bố mình, người ậm ừ đáp lại, chuyển sự chú ý trở lại với tờ giấy báo đang cầm trên tay.

"Tụi con mở TV lên nha ba?" – Kokomi hỏi và người đàn ông gật đầu. Chiếc TV khá cũ nhưng cô gái có mái tóc màu pastel không hề bận tâm. Đổi tới đổi lui các kênh, cuối cùng cô chọn một chương trình du lịch, giảm âm lượng xuống để tránh làm phiền việc đọc báo của người đàn ông.

Ba người ngồi trong im lặng một cách thoải mái, chỉ đơn giản là tận hưởng sự đoàn tụ dù không làm bất cứ điều gì đặc biệt cùng nhau. Sara đã đứng dậy vào một lúc nào đó để đi pha một ít trà nóng và lấy đồ ăn vặt. Cứ như thế mà buổi chiều trôi qua, và đã sớm đến bữa tối.

Người đàn ông đứng dậy, đi vào bếp. Kokomi nhanh chóng đi theo, nói rằng mình sẽ giúp chuẩn bị bữa tối.

"Con cũng giúp nữa." – Sara nói, nhưng bị chặn lại bởi một bàn tay đặt trên ngực.

"Lát nữa cậu có thể giúp giải quyết đống chén bát." – Kokomi nở nụ cười xếch đến mang tai.

"Nhưng tại sao?"

"Nhiều người thì hỏng việc. Bếp nhà mình không lớn lắm, Sara."

"Được rồi... nhưng có gì thì phải gọi tớ đấy." – Cô gái cao cao bĩu môi và quay lại kotatsu.

Bo· của Sara để riêng rau cho Kokomi thái nhỏ trong khi ông chuẩn bị thịt. Đang thái, cô gái nhỏ nhìn qua vai ông. Cô có thể nghe thấy âm thanh méo mó của TV từ phòng khách và chắc chắn rằng sẽ không có ai nghe được cuộc trò chuyện ở trong này.

"Thưa ba, con có thể nói... không phải, con có thể hỏi... mà cũng không hẳn là một câu hỏi..." – Kokomi bắt đầu lẩm bẩm khi thái rau thành hạt lựu.

"Có chuyện gì sao?"

"Con... muốn cầu hôn Sara."

Người đàn ông dừng lại và quay sang Kokomi – người đang cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Cô không sợ phản ứng của ông, cô đã tính đến trường hợp xấu nhất và cô biết dù nó có xảy ra thì mọi chuyện vẫn sẽ ổn. Nếu không thì cô chẳng thể nào có đủ can đảm để nói với ông điều đó. Chỉ là, bản chất của vấn đề không ngừng khiến bụng cô sôi lên vì lo lắng.

"Con chắc chứ?"

"Vâng. Lúc nào suy nghĩ đó cũng nằm trong đầu con. 5 năm qua, cậu ấy lúc nào cũng ủng hộ và yêu thương con. Nghe hơi sến sẩm, nhưng mà, con gần như không thể tưởng tượng được tương lai sau này mà không có cậu ấy trong đó." – Kokomi nhìn lại cô gái có vẻ chăm chú vào mọi thứ đang được chiếu trên TV. "Dạo này con đã bắt đầu nghĩ về nó nhiều hơn. Con đã xem xét cẩn thận mọi vấn đề và kết quả có thể xảy ra. Và con quyết định rồi, chắc chắn, con muốn kết hôn với cậu ấy. Con định sẽ cầu hôn cậu ấy vào đêm Giáng Sinh."

Cô gái nhỏ đan hai tay vào nhau, cố gắng kìm nén sự run rẩy.

"Con thực sự rất biết ơn ba vì ba đã ủng hộ và quan tâm đến con lẫn Sara, và con biết cậu ấy quan trọng với ba như thế nào. Nên con muốn hỏi ý kiến của ba."

Kokomi có thể nghe thấy trái tim mình đang đập thình thịch và cô cầu xin tất cả các vị thần hãy giúp cô xóa đi sự lo lắng trong tim.

"Con mong ba sẽ chúc phúc cho tụi con."

Người đàn ông nhìn Kokomi một lúc. Cô gái nhỏ nuốt nước bọt, tự hỏi rằng mình nói chuyện này liệu có đúng hay không. Rồi một nụ cười mỉm nở trên khuôn mặt ông.

"Sara là một đứa trẻ ngoan. Con bé mồ côi mẹ khi còn nhỏ và trưởng thành nhanh hơn các bạn cùng trang lứa. Kết quả là con bé không có nhiều bạn bè. Lần đầu tiên nó đưa con về nhà, cha đã biết rằng con còn hơn cả một người bạn. Đối với cha, con giống như con gái ruột vậy, Kokomi. Con có một trái tim chân thành và cha biết con sẽ đối xử tốt với Sara. Có thể cha diễn đạt không tốt, mà con bé cũng sẽ hiểu thôi. Và cha thật sự rất vui khi nghe con nói chuyện này."

Người đàn ông bước tới và xoa nhẹ đầu Kokomi. Điều đó dường như khiến tâm trạng cô thay đổi hoàn toàn, và tầm nhìn cô đang bắt đầu mờ đi. Chớp mắt, nước mắt cô rơi tự do. Cô không biết tại sao mình lại khóc. Có lẽ là do sự nhẹ nhõm, hạnh phúc, hoặc là do những lời mà chính bố của Sara đã nói.

"Con xin lỗi." – Kokomi cười yếu ớt. "Con không hiểu tại sao mình lại thế này nữa."

Người đàn ông không nói gì mà tiếp tục xoa đầu cô.

"Kokomi?" – Giọng nói hoảng hốt của Sara vang lên. Ngay lập tức, cô gái nhỏ cảm thấy mình được kéo vào vòng tay của người kia. Một bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa trên tấm lưng cô. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Không có gì đâu, thật đấy." – Cô gái nhỏ lau nước mắt và nở một nụ cười, một nụ cười chân thật.

"Vậy sao tự nhiên cậu lại khóc? Cắt trúng phải tay rồi à?"

"Con bé lỡ lấy tay quẹt mắt trong khi đang cắt ớt thôi." – Bố của Sara nói.

"Thiệt tình luôn đấy Komi." – Sara thở phào nhẹ nhõm, dùng ngón tay cái gạt đi những giọt nước mắt. "Cậu đi rửa mặt rồi ra ngoài nghỉ ngơi đi. Còn lại để tớ lo."

Kokomi gật đầu và đi ra khỏi bếp. Sara cầm con dao lên rồi tiếp tục thái rau, không để ý đến nụ cười nhẹ trên khuôn mặt của bố cô.

Chẳng có trái ớt nào ở đây cả.

---------------------------------------------------

"Chúc ba ngủ ngon!"

"Cha ngủ ngon."

"Hai đứa ngủ ngon mơ đẹp nhé." – Người đàn ông gật đầu trước khi trở về phòng.

"Tụi mình ngủ sớm đi? Sáng mai còn phải dậy sớm để bắt tàu nữa."

"Ừm, giờ đi tắm đã nhé? Để mình nhắn tin cho mẹ biết mấy giờ tụi mình tới." – Kokomi nói khi mở khóa điện thoại.

"Hay là cậu nhắn tin cho mẹ cậu xong đi rồi hai đứa tắm chung?"

"Đang cố cởi đồ mình nữa à?" – Kokomi trêu chọc khi đang gõ tin nhắn.

"Không có, tớ chỉ là muốn hai đứa ngủ sớm hơn thôi." – Sara xoa xoa bụng bạn gái.

"Nếu cậu nói thế thì..." – Cô gái nhỏ đặt điện thoại xuống. Rồi cô từ từ vén áo mình lên một cách trêu ngươi.

"Mình sẽ đi tắm thiệt nhanh. Lát mình quay lại liền."

"Ừm, ủa khoan, tớ xin lỗi, chờ tớ với!" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net