Mona - Fischl: Những Nụ Hôn Dành Cho Công Chúa (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mối "giao kèo" nhỏ của họ diễn ra vô cùng thuận lợi. Kể từ hôm ấy trở đi, vẫn chưa có "điều khoản" nào được thêm vào, vì cả hai đều không gặp phải vấn đề gì. Không ai được hưởng lợi quá nhiều, cũng như không ai chịu thiệt thòi quá đáng.

Nội dung giao kèo như sau: "Mỗi khi Nhà Chiêm Tinh Mona Megistus tiêu 5.000 mora, cô ấy sẽ phải hôn Công Chúa Fischl của mình một cái."

Đơn giản và dễ hiểu.

Mặc dù là người thường cảm thấy mâu thuẫn trước những màn lãng mạn nói chung – thậm chí có lúc còn công khai chê bai người khác vì điều đó, nhưng Mona lại đang quen dần với hành động hôn cô công chúa của mình. Có nhiều thứ nhỏ nhặt mà đến giờ Mona mới khám phá ra được, như là những cái bĩu môi, những lúc nhõng nhẽo mà Fischl không muốn người ngoài thấy, luôn cả những lần vô liêm sỉ để được khen và xoa đầu vỗ về.

Có thể cô không trực tiếp cảm thấy thích thú với việc này, nhưng được chứng kiến những khía cạnh khác nhau ít người biết của Fischl cũng khá là vui đấy chứ.

Mona chắc chắn rằng bên ngoài những bức tường bướng bỉnh, những câu chuyện cổ tích mà cô công chúa cố chấp đắm chìm trong đó, là một thế giới tươi đẹp luôn luôn chờ đợi cô ấy.

"Thôi được rồi!" – Cô khăng khăng vẫy tay, ném chiếc ví vào mặt Albedo. "Thành thật mà nói thì, mọi người đã bao tôi biết bao lâu rồi, nên tôi nghĩ bữa nay tôi có tiền là để đáp lại lòng tốt của mọi người. Năn nỉ luôn đấy, lần này cứ để tôi trả tiền đi!"

Klee với Albedo nhìn nhau đầy phấn khích. Còn Sucrose với Timaeus thì nhún vai.

"Sao nay chị Mona lại muốn trả tiền dữ vậy ạ?" – Klee hỏi một cách tò mò, chớp chớp đôi mắt có họa tiết như cỏ ba lá. "Hình như giống giống cái gì đó ở thế giới khác Mama kể cho Klee nghe á. Uhm... cái Mama kể... sự kiện tiêu phí! Kiểu như trong kinh tế học người ta nói bỏ càng nhiều tiền thì quà lấy được càng có giá trị á. Ủa mà anh Albedo ơi? Kinh tế học là gì thế ạ?"

Mona đã lịch sự che miệng lại, dù cô không nghẹn phải thứ gì.

Albedo cười. Âm thanh đó làm cô thấy quê hơn bất kì điều gì khác mà anh ấy có thể thốt ra, và Mona bây giờ chỉ muốn tan biến vĩnh viễn dưới lớp vỏ trái đất.

"Klee..." – Anh nhẹ nhàng lắc đầu. "Em dùng sai thuật ngữ rồi. Nhưng suy cho cùng thì nó cũng chả khác nhau là mấy."

Klee quay sang Albedo. "Vậy ạ?" – Cô bé hỏi với một chút bối rối.

"Đúng vậy đấy." – Anh ta nhún vai. Sau đó cả hai anh em đều hướng về Mona, giống nhau một cách kì lạ. "Đúng mà phải không?" – Albedo hỏi cô với một nụ cười.

Vườn ngôn từ của Mona cháy sạch. Cháy không còn một chữ.

Sucrose theo dõi cuộc đối thoại nãy giờ, và cô ấy nhanh chóng tham gia vào (để giải vây cho cô) khi cảm nhận được sự lúng túng đang sôi sục trong Mona. "Em thấy lần nào tính tiền Mona cũng hỏi phần mình bao nhiêu để cô ấy trả. Nên bữa nay cô ấy có cơ hội thì mình cũng nên cho người ta trả đi đúng không, sẵn tiện coi như công nhận thành quả từ khóa học quản lí tài chính mà cô ấy mới tìm được trong cuộc sống của mình đi." – Sucrose lên tiếng với giọng điệu đồng cảm.

Mona suýt khóc. "Ôi, đội ơn cô, Sucrose!"

"Chà, tôi thấy Mona quản lí cái ví mình của mình càng ngày càng tốt ấy chứ!" – Timaeus nói thêm vào. "...Rõ ràng một bước tiến lớn so với những thất bại trong quá khứ mà đúng không!"

"Quào, xoa cho đã rồi đấm nhau không thương tiếc thế à..."

Cô không thể không đùa như thế. Cô biết có phủ nhận cái quá khứ vô liêm sỉ của mình cũng vô ích, nhưng... Timaeus mà. Ai rồi cũng sẽ có vấn đề với Timaeus vào một thời điểm nào đấy thôi.

Timaeus gãi đầu. "Eh, uh, h-hình như tôi nói điều không nên nói rồi hả? Nhưng nó là sự thật mà, đúng không?" – Anh hỏi, hoàn toàn lạc lõng như một chú cừu non.

Albedo bước tới, lôi ra tờ tạp chí mua sắm quen mắt. "Tôi hiểu ý của cô, Mona." – Anh nói, "...nhưng mà, tôi thấy cô nên dành dụm thêm vài lần nữa thì hơn. Nhìn cái Que Cảm Xạ Chiêm Tinh bản giới hạn chỉ bán một lần duy nhất này đi, e là cô không chịu nổi đâu."

Mũi Mona muốn nổ tung và cô ấy bắt đầu thở gấp. Albedo vẫy vẫy tay trước mặt cô ấy. Thấy không có phản hồi, anh chỉ nhún vai và lặng lẽ đặt tờ tạp chí vào tay nhà chiêm tinh. Những người khác đã đứng xếp hàng dài trước quán cà phê Kỵ Sĩ, còn Mona thì run run móc chiếc ví của mình ra.

Mải mê đắm chìm trong những cách bói toán mà mình chưa làm được, cô hoàn toàn không để ý đến con số nho nhỏ vô thưởng vô phạt xuất hiện ở cuối món đồ giới hạn ấy.

Nó ghi: 650.000 MORA.

.

.

.

.

Tạm thời Mona vẫn trong sạch. Nhưng nó không kéo dài được bao lâu.

Fischl đắm chìm trong quyển sách, đọc to từng đoạn truyện cho Mona nghe, hoàn toàn không nhận ra vẻ tội lỗi đang bao bọc lấy cô ấy. Họ đang ở dưới sàn trong phòng của Fischl, nằm sấp trên những miếng đệm mềm mại. Chuông giáo đường đã điểm, mặt trời bắt đầu kéo màn đêm xuống. Tiếng dầu nổ lách tách trên chảo vọng qua cửa, và Hoàng Hậu ở dưới lầu đang bắt đầu nấu bữa tối. Có vẻ hơi sớm hơn so với mọi khi.

Không thấy Oz ở đâu hết. Có lẽ ông ấy đang khước từ màn đêm để nghỉ ngơi trong chốn cung điện xa hoa nằm ở một nơi rất xa thế giới này? Mà người đầy tớ của công chúa đó ở đâu chả được, ai thèm quan tâm. Nhưng nếu bạn hỏi Mona, cô sẽ trả lời rằng không thấy là vì ông ấy đã cạn sạch kiên nhẫn để chứng kiến những nụ hôn trộm cùng những khoảnh khắc ngày càng thân mật của họ. Sức chịu đựng của quạ cũng có giới hạn chứ!

Với lại, Fischl dạo này cũng hay tự "phiên dịch" lại lời của chính mình nếu Mona hỏi.

Đương nhiên đó là một trong những đặc quyền khó mà có được khi trở thành người yêu của công chúa.

Ôi thôi xong rồi, trong người cô lúc này căng thẳng bồn chồn khó chịu quá.

Fischl cẩn thận quay sang một bên, chống cằm, dồn toàn bộ trọng lượng lên khuỷu tay. Cô nhìn Mona với tiếng ậm ừ tò mò khe khẽ, nhưng Mona chỉ liếc sang chỗ khác, bắt đầu muốn đổ mồ hôi.

Fischl bĩu môi, để đầu lên vai Mona. Thấy không nhận được hồi âm, cô cố tình đẩy mặt mình sát lại gần cô ấy một chút. Mona né tránh nhưng vẫn kiên định nhất quyết không lên tiếng.

Sau đó Fischl thở dài, ngồi dậy khoanh chân lại. Mona thấy thế cũng làm theo.

Cô hoàn toàn không cố ý bắt chước hành động của cô công chúa. "Thôi bỏ m*" – Mona nghĩ, toát mồ hôi hột.

"Mona..." – Fischl thận trọng nói. "Cậu muốn nghỉ ngơi chút không? Tớ đi lấy ly nước lạnh mới nhé?"

Ngoài những lúc hóa thân công chúa và đóng kịch tấu hài thì Fischl lại là một cô gái khá chu đáo. Đó rõ ràng là một trong những điểm vô cùng đáng yêu của Fischl, và đương nhiên cô ấy rất ít khi thể hiện ra nên cũng không mấy người biết.

"Hay..." – Giọng nói của Fischl trở nên xảo quyệt. "...nhà ngươi muốn một nụ hôn đánh thức nhà ngươi khỏi giấc ngủ ngàn thu?"

"Chắc cậu biết tớ mang nợ rồi ha?"

"Nợ phát sinh đột xuất sẽ được tính sau" là một trong những điều được xếp ở phần phụ lục của nội dung giao dịch khi họ nhận ra rằng mình không thể cứ hôn hít trước mặt bàn dân thiên hạ được. Hoặc Fischl, hoặc Mona sẽ ghi lại và sau đó cả hai kiếm chỗ riêng tư để ngồi xuống đưa ra hướng giải quyết.

Con số khổng lồ lướt trên đầu khiến cô im lặng, co rúm người lại. Hàng đã đặt và đống mora mà cô khó khăn kiếm được chắc chắn sẽ bốc hơi.

"Tối biết lắm mà. Nãy giờ cậu lắng lắng lo lo là do vung tiền vô tội vạ nữa rồi đúng không!" – Fischl bất ngờ hét lên, như cá mập tìm thấy máu. "Cậu ném hết bao nhiêu mora đi rồi hả?"

"Khoan, từ từ đã, tớ..."

Fischl bò tới, để chân Mona dưới người mình. Một biện pháp bắt giữ Mona vô cùng hiệu quả. "Nói." – Cô công chúa nghiêm túc ra lệnh.

"S-Sáu..."

Fischl nhăn mặt, dự đoán những con số còn lại. "Sáu?" – Cô lặp lại, muốn Mona tiếp tục.

"Sáu trăm năm mươi ngàn." – Mona kết thúc, nhắm chặt mắt chờ phán quyết.

Nó thậm chí không hề có cảm giác bất ngờ như cửa sổ bằng kính đùng một cái vỡ thành từng mảnh. Nó cũng chẳng giống như bị sốc. Sư im lặng bao trùm lấy họ trông thật chán đời, tựa quả bóng bay trong bữa tiệc náo nhiệt đang từ từ xì hết khí ra ngoài.

"130..." – Fischl gật đầu. Con số đến với cô như chỉ dẫn của thánh thần - hay nếu so với những gì đang diễn ra, thì nó cũng có thể là lời mật ngọt của quỷ dữ? Liệu Mona có thật sự làm một công dân tốt đóng thuế đầy đủ 130 nụ hôn? "Thiệt luôn? Cậu nghĩ mình là quý tộc lắm tiền nhiều của đấy à?"

Cô biết mình không nên thở phào nhẹ nhõm, hồn nhiên cho phép hơi ấm lan tỏa trong ngực mình thế này. Nhưng Mona thật sự cảm động vì Fischl đã nghĩ đến chuyện tiền nong đầu tiên, trong khi cô ấy vốn có thể nổi trận lôi đình và mắng cô một trận.

"Nói chứ..." – Cô huých nhẹ. "...tớ không dám hứa bỏ mua mấy thứ liên quan Chiêm Tinh đâu. Là lỗi của tớ vì không nói rõ chuyện đó. Tớ mong cậu hiểu rằng lần này cũng không phải là lần cuối cùng."

"Khai thật đi." – Fisch nói, thở dài thườn thượt. "Ví mora nhà cậu bị ung thư viêm màng túi nặng tới mức nào rồi?"

"Chắc cũng đủ sống tới ngày này tuần sau." – Mona trả lời. "Thêm vài ngày tới cuối tuần sau chắc cũng được, nếu tớ may mắn săn được vài con thú hay hái được vài cây nấm bỏ bụng..."

Fischl cau mày, chán không buồn cãi. Cô thoải mái ngồi xuống cạnh Mona, dựa lưng vào thành giường dài, rồi để vai mình tựa vào vai cô ấy.

"Vậy giờ thôi hủy cái giao kèo luôn ha. Chứ đời nào trong một hôm cậu trả tớ được nhiều bằng số đấy."

Mona mở to mắt. "Cá- Ê cái này hơi mạnh tay rồi nha! Tớ trả lần lần là được mà. Bộ cậu không muốn nữa hả?" – Cô hỏi, trưng ra đôi mắt to long lanh lấp lánh cầu xin đáng thương nhất của mình.

Cứ tưởng sau này dù có chết đi nữa Mona cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới cảnh mình lại đi nói những lời thế này. Nhưng giờ chúng cứ tuôn ra dễ dàng như hít vào thở ra vậy. Nếu bà sư phụ già mà biết thế nào bà ấy cũng cười ngặt nghẽo rụng hết cả hàm răng giả cho mà xem.

"Bộ công chúa không muốn nhận nụ hôn từ người yêu của mình nữa sao?" – Mona hối thúc.

Lần này đến lượt Fischl là người liếc mắt sang chỗ khác. Cô ấy lầm bầm cái gì đó mà Mona đã bỏ lỡ đoạn đầu.

"Hai mươi cái?" – Mona nói, giọng mừng thấy rõ. "Hợp lí hợp lí. Nào, nói là làm, bắt tay vào việc luôn đi."

Fischl rên rỉ.

Từ khi nào mà từng câu từng chữ của Mona lại giống như được tẩm thứ gì đó kỳ lạ như thuốc mê thế này?

"Không thì từ từ làm cũng được. Sao cũng được, miễn cậu thấy thoải mái."

'Ôi Thần Linh ơi, thế nó còn tệ hơn!' - Fischl muốn chết ở trong lòng một chút. Não cô lúc này đang bất hợp tác và có dấu hiệu đi theo những hướng kỳ lạ. Cô muốn bảo Mona im đi, đừng nói những thứ gây tai tiếng như thế. Nhưng rồi cô cũng sẽ bị vạch trần, vì người nghĩ đen tối trước vốn là cô mà, đúng không? 'Muốn đào cái huyệt xong nhảy xuống đó quá trời ơi.'

"Fischl?"

"Ta thấy mình bị kích thích hơi quá." - Cô nhanh chóng thừa nhận. "Nên là, nếu có thể... xin ngươi hãy làm nó nhanh lên, Sứ Giả Thiên Tinh..."

Vài giây ngắn ngủi trôi qua mà không có bất cứ một chuyển động nào. Mona trầm ngâm quan sát dáng vẻ người yêu rồi tự gật đầu với chính mình.

"Vậy... mong là cậu sẽ cảm thấy vui khi làm chuyện này." - Mona nói với một chút quyết tâm. Cô xoa xoa nhẹ cánh tay của Fischl, nhìn những chỗ khớp xương giãn ra và thấy đôi mắt cô ấy nhắm lại. "Giờ bắt đầu nha? Nhớ đếm đủ cái, hứa không thiếu cái nào đâu."

Lời vừa dứt, mắt lập tức mở to hết cỡ. "Đếm đủ cái là sao hả?" – Fischl thút thít, không hề ưa hàm ý ẩn trong lời nói của cô ấy.

Mona bĩu môi. "Ừ thì, tôi thấy miệng mình sắp có một pha khá là bận rộn, nên tôi đành phải giao lại cho Người trọng trách gìn giữ sự tôn nghiêm của mối thỏa thuận thiêng liêng giữa chúng ta. Không kẻ nào được phép lợi dụng nội dung của cuộc thỏa thuận để hôn Người đến khi nào bản thân hắn thấy thỏa mãn!"

Trên mặt Fischl không có nổi một chút dao động. "Cậu đúng là một đứa bạo dâm ngầm mà."

Mona bật cười trước phản ứng của cô ấy. Không nói thêm gì, cô chuyển tư thế ngồi và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, trang trọng đến bất ngờ lên tấm băng bịt mắt của nàng công chúa.

"Cái đầu tiên." – Mona hóm hỉnh nói khi cô lùi lại. "Tớ nghĩ mình nên thay đổi một chút, vì suốt ngày cứ mổ xẻ đôi môi cậu hoài cũng chán. Giờ số còn lại hôn ở đâu thì cậu quyết định đi."

Fischl lấy tay chỉ rồi chọc vào mũi cô ấy. "Đồ bạo dâm." – Cô thì thầm. Sau đó cô cảm thấy tay ai đó luồn vào tóc và một cái cắn vào dái tai khiến cô phải vật lộn với tông giọng của mình. "Hai." – Giọng cô khàn khàn.

Mona cười khoái trá, không chút thương tiếc. "Ngoan thế thì tốt." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net