Mondstadt: Vận xui trải qua cùng cậu (p3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diluc cứ liên tục ngập ngừng nắm lấy cánh tay Kaeya khi người đàn ông nằm im. Họ cứ như vậy một lúc cho đến khi Barbara mở cửa.

"Ôi Phong thần Barbatos ơi, anh Kaeya!" – Cô thở hổn hển, hét lên chói tai rồi lao đến chỗ bóng hình Kaeya đang nằm dưới đất.

Việc đầu tiên cô nghĩ đến là kiểm tra tình trạng sức khỏe và đảm bảo rằng anh ấy vẫn còn tỉnh táo, nhưng khi thấy đôi mắt đang nhíu lại nhìn cô, cô nhận ra rằng điều đó không cần thiết nữa. Nhẹ nhàng, cô dẫn anh ngồi thẳng dựa lưng vào chiếc bàn trắng cạnh đó.

Mái tóc xanh xõa dài đã che gần hết khuôn mặt, nhưng cô gái tóc vàng vẫn có thể biết rằng anh đang căng thẳng. Nhưng khi cô mặt đối mặt và vuốt vài sợi tóc ra sau tai anh, sự căng thẳng đó dường như đã tan biến– hay đúng hơn nó đã bị nhốt lại. Cứ như thể sau nhiều năm vất vả luyện tập, người đàn ông đã có khả năng kiểm soát nét mặt của mình trước người khác. Barbara không thể ngừng xua đi cảm giác không chắc chắn này, hoàn toàn không rõ anh ta thực sự đang cảm thấy thế nào.

"Anh ổn không? Có thấy chóng mặt ở đâu không?" – Cô hỏi, lông mày nhíu lại lo lắng. Kaeya nở một nụ cười gượng gạo trấn an và nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không sao, chỉ hơi mệt chút thôi." 

Cái cách mà con mắt không bị che của anh nheo lại không biểu lộ gì khác ngoài sự đau đớn tột cùng hoàn toàn không thuyết phục được Barbara. Diluc ngập ngừng rút tay khỏi cổ tay Kaeya, cắt ngang cuộc trò chuyện. "Cậu ta nói dối." – Người đàn ông không ngại mà vạch trần.

Barbara ngước nhìn người đàn ông, đột nhiên nhận ra anh ta cũng đang dần tệ hơn, nhưng ít nhất vẫn đỡ hơn người đội trưởng kỵ binh ngồi trước mặt cô. Cô gật đầu lo lắng. "Có vẻ đúng là vậy... Ngài Diluc, liệu Ngài có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra được không?"

Diluc ngơ ngác nhìn cô một lúc, cố gắng tìm cách tốt nhất để truyền đạt ngắn gọn lại tình hình vài phút trước đó. "Tại tôi... thấy khó thở quá nên cậu ta đã chạy đến giúp". Rồi anh dừng lại, biểu cảm xấu hổ mơ hồ hiện lên trên mặt. "Tôi đã không nhận ra cậu ta cũng không còn chút sức lực nào."

Đôi mắt đỏ thẫm hướng về phía người đã từng là anh em đang im lặng trong cơn buồn ngủ. "Nếu phải đoán thì, tôi nghĩ cậu ta đã không ngủ cả ngày nay rồi."

Tâm trí Barbara bắt đầu tràn ngập những suy nghĩ mâu thuẫn, làm cô khó mà giữ được bình tĩnh. "Tôi hiểu rồi..." – Cô thì thầm. "Khoan đã, anh nói anh khó thở, vậy anh có chắc là giờ mình ổn chưa vậy?"

"Bây giờ thì tôi ổn, và tôi muốn nhấn mạnh rằng người nên được chú ý lúc này không phải là tôi." – Người tóc đỏ lịch sự trả lời. Mặc dù chỉ là gián tiếp, nhưng rõ ràng là anh muốn Barbara quan tâm đến Kaeya nhiều hơn. Cô gái tóc vàng ậm ừ một cách mơ hồ, dù rất muốn đánh giá tình trạng của Diluc. Nhưng cô biết Kaeya lúc này mới là người cần được chữa trị. "Anh đã nói vậy thì thôi." – Cô nói khi chuyển sự chú ý về lại người đội trưởng kỵ binh.

Cô đặt tay lên trán Kaeya, truyền năng lượng nguyên tố thủy vào lòng bàn tay. Cơ thể anh ta lập tức thả lỏng, và một tiếng thở dài yếu ớt thoát ra khỏi đôi môi anh. Barbara nhìn anh đầy thương cảm. Cơn sốt chắc chắn đã quay lại hành hạ anh, và nguyên nhân có thể là do dùng sức quá mức như Diluc đã kể lại với cô, kết hợp với việc anh ngủ rất ít. Cô giữ nguyên tư thế tay mình trong vài giây cho đến khi cảm thấy Kaeya đã đủ sức đứng dậy.

"Để tôi đưa anh về lại giường nha?" – Cô nhẹ nhàng hỏi. Đôi mắt của Kaeya rũ xuống, dù là vì cảm thấy nhẹ nhõm hay cơ thể đã bắt kịp với những gì xảy ra trước đó, thì cuối cùng anh cũng sẽ đi ngủ và không đời nào anh chống cự lại điều đó. Uể oải gật đầu, anh nở một nụ cười biết ơn với Barbara. Nỗ lực của anh rất yếu, vì anh đang nhanh chóng mất liên hệ với thực tế ngay giây phút này.

Như những gì đã đoán được từ nãy giờ, Barbara cẩn thận dìu Kaeya đứng dậy, để phần lớn trọng lượng cơ thể của anh dựa vào người cô để đứng thẳng (tạ ơn Phong thần Barbatos vì anh ấy nhẹ hơn Diluc). Cô từ từ dẫn anh đến bên kia căn phòng, nhẹ nhàng đặt anh xuống nệm và kéo chăn lên. Khoảnh khắc đầu người đàn ông vừa chạm vào gối, anh ta đã ngủ thiếp đi, khiến cho Barbara rất hài lòng. Cô gái tóc vàng vẫn đứng ở mép giường và tiếp tục dùng phương pháp chữa trị bằng nguyên tố thủy bôi lên trán anh.

Sau đó cô quay lại nhìn Diluc, quét một lượt các biểu hiện trên người anh ta. "Khi nào xong đội trưởng Kaeya, tôi sẽ qua kiểm tra cho anh luôn, nếu anh không phiền."

Diluc ảm đạm gật đầu với cô.

Barbara im lặng một lúc rồi nhìn xuống váy mình với vẻ ân hận. "Tôi thật sự rất xin lỗi vì không có ai ở đây. Tôi đã không biết kế hoạch của những người khác, và vì hôm nay là ngày lễ nên các sơ đều đã rời Đại Giáo Đường từ lúc trưa... Có cả tôi trong đó nữa". Cô cau mày buồn bã, liếc nhìn lại bóng dáng đang ngủ của Kaeya.

"Nếu biết thì tôi đã ở đây cả ngày để trông chừng hai anh, thậm chí tôi sẽ kéo thêm sơ Rosaria để phụ mình một tay". Cô không dám nhìn Diluc vì sợ phản ứng của anh. Phải mất một lúc cô mới nhận được câu trả lời khi người tóc đỏ đã ngưng lại, cố gắng tiếp thu lời nói của cô.

Mặc dù tông giọng trông có vẻ rất thật lòng, nhưng Diluc vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn trong cách nói chuyện của cô. Dường như cô gái đang cố gắng giấu cái gì đó. Tuy nhiên, anh không có hứng thú gây áp lực với cô, phòng trường hợp lời của cô là thật. Nhưng nói gì thì nói, nó vẫn để lại cho anh một cảm giác lạ lùng khó tả.

"Đừng dằn vặt bản thân vì chuyện đó. Tôi không thấy lý do tại sao cô và các sơ khác lại không thể tự thưởng cho mình một ngày nghỉ." – Anh trả lời chắc nịch, dường như là sự an ủi tốt nhất mà anh có thể mang đến cho cô. Dù không có chứng cứ nhưng bây giờ anh vẫn tạm tin lời của Barbara, miễn là cô đừng tìm cách làm chứng hoang tưởng của anh phát tác lần nữa.

Đôi mắt của Barbara ngượng ngùng hướng về phía Diluc. Có vẻ anh ta thực sự không hề bận tâm chút nào về lỗi lầm của cô, phần nào đó giúp cô có thể thở phào nhẹ nhõm. "Tôi nghĩ là anh đúng, nhưng xin hãy để tôi bù đắp lại lỗi lầm của mình. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà hai người yêu cầu khi cảm thấy khỏe hơn."

Người tóc đỏ lắc đầu, trên môi nở một nụ cười tinh tế. "Không cần đâu, những ngày bình thường cô cũng đã làm việc chăm chỉ rồi không phải sao". Rồi anh dừng lại và liếc nhìn Kaeya. Có điều gì đó trong cái cách mà cơ thể anh cứng đờ làm cho Barbara nhớ rằng cô thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra trước khi bước vào phòng.

"Cô đã nỗ lực làm chuyện này vì tụi tôi là đủ rồi." – Diluc tiếp tục, mắt không rời vị đội trưởng kỵ binh đang ngủ say.

Barbara nhìn người tóc đỏ quan sát Kaeya, cảm nhận được rằng có điều gì đó giữa họ mà có lẽ cô không nên chen vào. Cô mỉm cười ân cần. "Được rồi, nhưng nếu lỡ như anh đổi ý thì cũng đừng ngại tìm tôi khi vụ này kết thúc."

Diluc gật đầu, anh mắt vẫn hướng về người đã từng là em trai mình. Barbara thả bàn tay ra khỏi trán Kaeya, độ trị liệu của nguyên tố thủy cũng theo đó mà giảm dần. Cô chậm rãi đứng dậy khỏi giường để chắc chắn rằng Kaeya sẽ không bị đánh thức, rồi quay lại chỗ Diluc đang ngồi thẳng người.  

Cô ngồi lên mép chăn của anh, và anh đang dựa lưng vào đầu giường. Sau đó, giống như những gì đã làm với Kaeya, cô gái tóc vàng tích tụ nguyên tố thủy vào lòng bàn tay và đặt nó lên trán Diluc. Người tóc đỏ không hề có dấu hiệu phản kháng, ngược lại cơ thể anh đang dần dần thả lỏng dưới cái chạm của cô. Cả hai không nói với nhau câu nào. Barbara nghĩ rằng cứ để anh ấy giữ hơi như thế này là tốt nhất, thế nên cô tập trung vào việc điều trị cơn sốt cao của anh trong im lặng.

Đó là cho đến khi Diluc ngã vào vòng tay của cô. Anh nhấc tay lên, chỉ về phía chiếc bàn cạnh giường bệnh, nơi có chiếc vision hỏa đang nằm.

"...Cô nghĩ là tôi đã có thể lấy lại được thứ đó chưa?"

Barbara phản ứng ngay lập tức. Tay cô gần như bật ra khỏi trán anh. Miệng cô há to đầy hoài nghi. "Thần linh ơi, ông chủ Diluc à, làm sao tôi có thể đồng ý cho anh lấy được? Đặc biệt là với cái tình trạng của anh như thế này thì lại càng không!"

Diluc suýt chút nữa giật người về sau khi nghe quả giọng chói tai của cô ấy, và chợt nhận ra có thể mình đã nói điều gì đó ngu ngốc. Anh đặt tay về lại trong lòng mình, mắt nhìn xuống sàn như một đứa trẻ bị mắng. "C.. Cô nói phải. Tôi biết lỗi rồi." – Anh ngượng ngùng nói.

Sự im lặng lại tràn ngập căn phòng một lần nữa. Chỉ có điều lần này căng thẳng hơn. Diluc đã nhắm mắt lại từ khi nào, quyết định rằng thà tận hưởng sự mát mẻ trong quá trình chữa trị của cô gái còn hơn là để những gì vừa xảy ra lặp lại trong đầu anh.

Bỗng nhiên, Barbara cười khúc khích.

"Có vấn đề gì sao?" – Diluc hé một mắt, lộ rõ vẻ lúng túng. Barbara vô cùng thích thú trước sự bối rối trong hành động của anh ta, rất khác so với một người đàn ông theo chủ nghĩa khắc kỷ, khó gần mà cô biết bên ngoài Đại Giáo Đường. Tuy nhiên, đó thực sự không phải là lý do khiến cô cười.

"Không có gì đâu, chỉ là tôi chợt nhớ tới chuyện mà bé Klee nói với tôi trước khi đến đây thôi."

"Ồ? Cô có muốn chia sẻ nó không?". Một cảm giác êm dịu lan đi khắp cơ thể anh làm đôi mắt mở to của Diluc nhắm lại. 

Nụ cười toe toét của Barbara ngày càng rộng khi cô nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của anh trở lại. "Tôi nghĩ là nói bây giờ thì không phải lúc lắm, nhưng anh và Ngài Kaeya nên chuẩn bị tinh thần để đón khách tới thăm đi."

"Khách?"

"Ối, có lẽ tôi nói hơi nhiều rồi." – Bàn tay còn lại của cô đưa lên che miệng. Cô nở một nụ cười gượng gạo, ngây thơ quá thể đáng.

"Từ giờ tới tối nhớ nghỉ ngơi nhiều nhất có thể đi nhé."

Sau đó cô đứng dậy khỏi giường Diluc, vội vàng đi về phía cửa phòng. "Khi nào đến lúc tôi sẽ quay lại, vài tiếng nữa thôi à~"

* * *

Hoàng hôn buông xuống Mondstadt cũng là lúc mà Kaeya thức dậy sau giấc ngủ ngắn, cảm thấy minh mẫn hơn nhiều so với khi chiều. Diluc đã ngủ ngay sau khi Barbara rời đi, nhưng vẫn thức dậy cùng một lúc với người kia. Người tóc đỏ vụng về kể lại những gì Barbara đã nói với mình cho Kaeya, và anh ta đáp lại anh bằng một nụ cười tự mãn đầy tò mò. "Trời ạ, hình như vắng mặt thế này đã làm chúng ta trở nên khá nổi tiếng nhỉ."

Diluc hừ lạnh một tiếng, không muốn tỏ ra đồng ý hay bất đồng với nhận xét này. "Barbara không nói thời gian cụ thể, nhưng chắc không lâu đâu, vì..." – Người tóc đỏ chỉ về phía cửa sổ bên cạnh họ để chứng minh quan điểm của mình. Rõ ràng bây giờ là ban đêm, và tuyết vẫn phủ đầy những ngọn núi bao quanh thành Mondstadt. Kaeya ngân nga khi nhìn lên bầu trời đêm.

"Vậy chắc chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chờ đợi". Dù thấy vui nhưng anh vẫn ra vẻ cau có trên môi. "Mà nói thật chứ, tôi ngán phải chờ lắm rồi đấy, theo đúng nghĩa đen luôn."

Diluc chế giễu, một lần nữa không muốn dùng ngôn từ để ảnh hưởng đến Kaeya. Anh điều chỉnh chân dưới tấm chăn, cố gắng tìm một chỗ mát mẻ hơn. Sau đó anh ngả người xuống gối. "Đừng có than thở với tôi. Chắc cậu quên bây giờ tôi cũng không khác gì cậu." – Anh lẩm bẩm.

Kaeya đảo mắt, đầu gục vào lòng bàn tay. "Thôi nào, phải chi anh tỏ ra thiếu kiên nhẫn giống tôi là tôi có cái gì đó để giải trí cho bớt chán rồi đấy." – Anh ta bĩu môi, tinh nghịch nhìn chằm chằm vào người tóc đỏ. Thành thật mà nói, Kaeya đã có được đủ niềm vui khi trò chuyện với Diluc. Tuy nhiên, anh không dám lớn tiếng thừa nhận điều đó.

"Xin lỗi, tôi không muốn dành thời gian than vãn như một đứa con nít." – Diluc đáp lại, đầu gần như chui hẳn vào chăn. Có thể Kaeya sẽ cười nhạo anh vì trông anh thật ngu ngốc, hay đúng hơn là nó sẽ xảy ra – nhưng anh ta đã bị cắt ngang bởi một cú hắt hơi.

Kaeya vùi đầu vào vai theo bản năng vì quên đeo đôi găng (giờ đã tan sạch) khi thức dậy. May là vai anh không bị nguyên tố băng đông thành đá. Vải áo sơ mi trắng của anh lạnh cóng, nhưng ít ra tay trái vẫn có thể cử động tự do. Thứ duy nhất bất tiện là băng đang tan nhanh và anh có thể cảm thấy nước đang chảy xuống khuỷu tay mình. Dòng nước lạnh lẽo làm cơn rùng mình chạy dọc sống lưng anh và mặt anh hơi nhăn lại.

"Cầu cho Phong thần phù hộ cậu." – Diluc thì thầm từ dưới tấm chăn ấm áp của mình. Giọng anh... chân thành tới mức ngớ ngẩn, trái ngược hoàn toàn với những lời trước đó. Xắn ống tay áo ướt nhẹp của mình lên, Kaeya quyết định phối hợp với tâm trạng của người tóc đỏ, với một thái độ khá là tự nhiên. "Cảm ơn anh."

...Và thế đó. Đây chắc hẳn là phần khó hiểu nhất trong "mối quan hệ" của họ, ít nhất là đối với Kaeya. Anh có thể chuyển từ mỉa mai Diluc như mỉa mai một người lạ, sang hạ thấp cảnh giác và thể hiện một khía cạnh khác chân thật hơn trong vòng vài giây. Và bằng cách nào đó, nó không hề gây cảm giác khó chịu, như thể đó là điều mà anh đã quen từ rất lâu. Vấn đề duy nhất làm Kaeya điên đầu chính là vì cả anh và Diluc đều không tận dụng những lúc như thế này để thật sự trò chuyện với nhau.

Họ thậm chí còn chưa lên tiếng về những vấn đề vừa xảy ra hồi chiều, cứ như nó chưa từng xảy ra. Kaeya không thể nói rằng anh thấy ổn với điều đó, vì nó hoàn toàn ngược lại so với thực tế. Chỉ là... anh không biết phải mở đầu thế nào. Những câu nói dối, chọc ghẹo cứ thoát ra khỏi môi, và những cơn ho mất kiểm soát cứ cản đường làm anh không sao mở lời được.

Anh thở dài thườn thượt, hy vọng rằng làm thế sẽ khiến Diluc có cùng tần số với mình. Có lẽ là bây giờ, khi không còn gì để làm và cũng không còn nơi để trốn, Kaeya mới có thể trút ra được những lời chân thành.

Dường như anh ta lúc nào cũng không cần vất vả trong việc thu hút sự chú ý của người khác, bằng chứng là người tóc đỏ đã uể oải ngồi dậy mà không nói lời gì. Kaeya không đọc được biểu cảm trên gương mặt anh ấy, dù cả hai đã trao nhau những cái liếc nhìn nghiêm túc y hệt. Kaeya cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại, một cảm giác choáng ngợp như có thứ gì đó tràn ngập trong lòng ngực.

"Anh biết đấy... Diluc, tôi nghĩ–"

"Kaeya với ngài kỳ quái dậy rồi! Ra ngoài, ra ngoài thôi!"

Cả hai đều đóng băng, mắt không rời nhau khi giọng nói sôi nổi của Klee vang vào phòng. Họ há hốc chết lặng, không thể nói được lời nào với kỵ sĩ tia lửa đầy phấn khích kia.

Đúng là cái thời điểm sai, quá sai đi mà...

Klee xinh xắn, ngây thơ nhìn họ ngồi cứng đờ. Sự im lặng đè nặng lên cổ họ. Một lúc sau cái không khí tĩnh lặng này làm cô bé tóc vàng không thể chịu được nữa nên cô đã lên tiếng ậm ừ vì thấy có lỗi, bắt đầu cảm thấy bản thân đã làm sai điều gì đó.

"Klee xin lỗi ạ. Klee quên chị Barbara đã dặn là phải đi nhẹ nói khẽ khi bước vào phòng..."

Kaeya chớp mắt một cách cứng nhắc, trước khi sẵn sàng ép từng bó cơ trên gương mặt mình nở một nụ cười. Ôi thần linh ơi, anh ấy xứng đáng được trao huy chương cho những gì anh đã làm. Không thì trao rượu cũng được, anh hứa là sẽ không chê đâu mà.

"Không sao đâu Klee. Nhưng anh nghĩ là đã đến lúc em cho tụi anh xem em đã chuẩn bị gì rồi đúng không?" – Cuối cùng anh cũng trả lời, giọng nói phát ra kèm theo một cái nhăn trán nhẹ đùa giỡn, có vẻ là không muốn làm Klee phải e sợ.

Vẻ buồn bã của Klee biến mất ngay lập tức, và niềm hân hoan đã rạng rỡ trở lại trên đôi gò má đứa trẻ. Cô bé nhanh chóng gật đầu, quên mất mình đang làm những chuyện ảnh hưởng đến bệnh nhân. "Ừ ha! Anh đi theo em đi rồi em sẽ cho anh thấy cái này!"

Cô lao tới giường của Kaeya, kéo mạnh cánh tay anh để anh đứng dậy. Người đàn ông hẳn đã không chuẩn bị gì trước sự nhiệt tình hăng hái này, nhưng anh vẫn cố gắng hết sức để làm theo mong muốn của cô bé. Một cách cẩn thận, anh đứng dậy trên đôi chân không vững của mình. Chỉ chạm nhẹ mặt đất thôi cũng đã khiến anh cảm thấy đầu óc mình đang quay mòng mòng. 

"Ôi thần linh ơi, Kaeya. Anh cứ ngồi đi, không sao đâu."

Giọng nói là của Jean – người bước vào phòng đúng lúc chứng kiến cảnh Klee kéo Kaeya đi. Cô vội vàng nắm lấy tay Klee, nhẹ nhàng kéo đứa trẻ ra khỏi người Đội Trưởng đang loạng choạng. "Klee à, em phải cẩn thận chứ, anh Kaeya với Ngài Diluc bây giờ đang không được khỏe mà, nhớ không?" – Cô nhẹ mắng cô bé.

Klee xấu hổ nhìn xuống chân mình. "Dạ... Klee lại quên rồi, Klee xin lỗi ạ..." – Đứa trẻ lặng lẽ thì thầm, hai bên má ửng hồng.

Jean một tay ôm lấy mặt và thở dài nặng nề trước khi đưa Klee trở lại ngưỡng cửa. "Hay là em ra ngoài kiểm tra lại cùng với mọi người đi. Chị sẽ mang hai người họ tới sau, nhé?" – Cô đề nghị, nhưng sau đó cũng chẳng đưa ra thêm sự lựa chọn nào khác.

Klee ngoan ngoãn gật đầu, niềm vui sướng lan khắp người cô bé. "Dạ!" – Cô bé trả lời khi chạy dọc hành lang.

Jean quay lại phía hai người đàn ông ốm yếu, tất nhiên là một người bộ dạng trông nhếch nhác, còn người kia thì như vừa bị tổn thương sâu sắc (vì những lý do rõ ràng). Jean nhíu mày lo lắng, nghĩ xem mình nên nói gì.

"Hai anh thấy sao rồi? Nếu mệt quá thì để tôi sắp xếp lúc khác." – Cô vừa nói vừa quan sát nét mặt cả hai.

Hai người đều cố gắng lắc đầu, nhưng Kaeya mới là người lên tiếng. "Không cần phải thế đâu, tụi tôi xoay sở được mà, đúng không ông chủ Diluc?"

Jean quan sát Kaeya nhìn người tóc đỏ một cách kỳ lạ.

"Tôi sẽ ổn thôi, còn Kaeya thì lo kêu người bế cậu ta đi." – Mặt Diluc cứng đờ không cảm xúc quay sang nhìn Jean. Có sự cân nhắc lo lắng trong giọng nói khàn khàn của anh ta, nhưng Kaeya chọn cách đùa giỡn thuận theo lời trêu chọc của người tóc đỏ.

Anh hắng giọng trong cảm giác không thể tin nổi. "Anh thô lỗ quá đấy, tôi còn đứng được cơ mà!". Để chứng minh lời mình nói là thật, Kaeya ngập ngừng đứng dậy, thận trọng hơn so với lúc bị Klee kéo đi. Tư thế của anh có chút run rẩy và đầu anh cảm thấy choáng váng, nhưng anh không nghĩ mình sẽ sớm gục ngã vậy được. Chỉ cần đứng dựa vào thứ gì đó như chiếc bàn cạnh giường ngủ đáng tin cậy của anh là ổn. Anh tự hào đặt bàn tay còn lại lên hông. "Thấy chưa?"

Diluc thở dài, giở chăn và ngồi ra mép giường. Sau đó người đàn ông nhanh chóng đứng dậy. Anh ít do dự hơn so với Kaeya, và đôi chân anh đứng trên mặt đất cũng vững hơn nhiều. Liếc nhìn người kia, môi anh nở một nụ cười khinh bỉ. Tuy nhiên, đôi mắt đỏ ấy lại lóe lên một tia chân thành và Kaeya có thể cảm nhận được rằng anh ấy đang lo lắng.

Gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, Kaeya tỏ ra thực sự bị xúc phạm trước cách đánh giá của Diluc. Anh khoanh tay, quay lưng lại với người đàn ông.

"Anh nói sao chứ, tôi bị nhốt ở đây lâu hơn anh một ngày đấy!"

"Không phải do rượu ngâm nát hệ thống miễn dịch của cậu rồi à." – Diluc ngay lập tức châm biếm.

"Làm gì có!"

Cả hai đều biết câu trả lời thực sự nằm ở thời thơ ấu của họ. Diluc chỉ đơn giản là khỏi bệnh nhanh hơn, dù anh cũng là người thường xuyên bị ốm, còn Kaeya thì chỉ cần thêm chút thời gian là được. Tuy nhiên, họ đã đồng ý với nhau rằng sẽ để cuộc cãi vã này lẳng lặng trôi đi càng xa càng tốt, vì không cần phải nhắc lại những ký ức xưa kia. Giờ họ không còn thời gian để giải quyết những chuyện liên quan đến nhau nữa rồi. Ở trước mặt Jean thì lại càng không.

Người phụ nữ cười hồn nhiên trước sự thẳng thắn của Diluc, rồi ấm áp mỉm cười với cả hai. "Thấy hai anh còn sức để cãi nhau tôi cũng vui, nhưng nhớ cẩn thận. Tụi tôi không muốn thấy ai nằm lăn ra sàn bất tỉnh nhân sự đâu". Cô nhịp mũi chân xuống sàn đá cẩm thạch. "Cần giúp đỡ gì thì cứ gọi tôi với Barbara nhé."

"Ừm, vậy cô mau kêu Barbara tới đây cho Kaeya đi."

"Anh cho nó qua giùm tôi cái đi có được không hả?"

Jean lại cười khúc khích, cảm thấy thoải mái trước những trò hề của họ. Cô quay người rời khỏi phòng, đợi hai người kia từ từ đi theo. "Kaeya, anh làm ơn đừng thăng thiên trước mặt tôi nha." – Cô nhẹ nhàng hùa theo trêu anh.

Kaeya ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn trề căm hận vì bị phản bội hiện rõ trên khuôn mặt anh. Anh đưa tay lên ôm lấy con tim mong manh dễ vỡ của mình. "Tại sao? Tại sao cô lại đứng về phía anh ta?"

Diluc ậm ừ, tán thành với lời nhận xét của Jean. "Tại tôi đúng chứ sao". Anh chỉ tay về phía chân người kia. Kaeya đang tỉnh mà cứ như đang say, thỉnh thoảng lại thay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net