Zhong-Chi: Zhongli, Zhongli, nhìn kìa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[5 tuổi, nhà trẻ Hoa Châu]

"Zhongli, Zhongli, nhìn này!"

Zhongli đóng cuốn sách tranh của mình lại rồi đặt nó sang một bên để anh có thể tập trung toàn bộ sự chú ý vào Ajax. "Đó là gì vậy?"

"Tớ làm cái này cho cậu!". Ajax ném một sợi dây chuyền macaroni qua đầu Zhongli. "Nhìn xem, chúng ta rất hợp nhau phải không!"

"Ừm. Cậu làm cái này có lâu không?". Anh nhìn xuống món quà để xem xem những chiếc ống pasta được xâu lại cẩn thận như thế nào để tất cả đều phải trông giống nhau.

"Lâu chứ! Uh, ý tớ là, không hề! Cậu có thích nó không?"

"Tớ rất thích. Cảm ơn cậu, Ajax."

Đôi mắt xanh của Ajax lấp lánh và nụ cười của cậu ngày càng rộng ra. "Không có gì đâu, Zhongli! Tớ sẽ làm thêm nhiều cái nữa cho cậu!"

"Cậu không cần phải...", Zhongli nhìn Ajax chạy đi, rồi nhìn lại chiếc vòng cổ macaroni đeo trên cổ mình, "...làm thế đâu."

Nhưng Ajax sẽ không dừng lại một khi cậu quyết định làm điều gì đó. Zhongli nhặt cuốn sách rồi đi theo Ajax để cậu không phải ở một mình.

-------------------------------------------------------

[10 tuổi, dọn dẹp bãi biển Dao Quang]

"Zhongli, Zhongli, nhìn này!"

Zhongli bỏ vỏ kẹo vào túi rác của mình rồi kéo nó lại. "Có chuyện gì thế?"

"Tớ tìm thấy hai vỏ ốc giống nhau này!" Ajax cầm trên mỗi tay là một chiếc vỏ ốc sao. "Đây, cho cậu một cái!"

"Chúng ta ở đây để nhặt rác, thứ không nên ở biển, còn vỏ sò nằm trên biển thì không sao". Tuy nói thế nhưng Zhongli vẫn nhận lấy. "Cậu làm xong khu của mình chưa?"

"Dĩ nhiên là xong rồi! Không thì sao tớ lại dám đi tìm mấy cái vỏ ốc này chứ? Cậu thích cái đó không? Tớ có thể kiếm loại khác nếu cậu muốn".

"Không cần đâu, cái này đúng màu xanh lam mà tớ thích. Cảm ơn cậu, tớ sẽ đặt nó trên kệ khi về nhà. "

"Cái kệ của cậu sẽ hết chỗ nếu tớ cứ tiếp tục làm như vậy." Ajax cười toe toét trong khi cậu cầm lấy túi rác của Zhongli rồi vác nó qua vai mình. "Tớ sẽ làm đầy cái kệ ngay lập tức nếu cậu là một người thích sưu tầm."

Zhongli đi theo sau Ajax đến khi cái túi bị ném đi. "Không sao cả, tớ có thể mua thêm một kệ khác. Tớ thích tất cả những thứ mà cậu dành cho tớ, Ajax."

"Cậu đa cảm thật đấy. Nhưng đừng thay đổi nhé?" – Ajax ném túi rác vào thùng, sau đó nắm lấy tay Zhongli và kéo anh trở lại bãi biển. "Nào, chúng ta đi kiếm thêm thêm ốc sao trước khi về đi!"

-------------------------------------------------------

[15 tuổi, Khu Giải Trí Bắc Quốc]

"Zhongli, Zhongli, nhìn này!" – Ajax lao đến anh trong khi khua một cặp móc khóa. "Tớ vừa thắng được những thứ này lúc nãy đấy!"

"Chúc mừng nhé." – Zhongli nhìn cặp móc khóa với toàn bộ sự ngưỡng mộ mà mình có, nhưng thứ mà anh chú ý nhất vẫn là sự phấn khích trên khuôn mặt của Ajax.

"Cậu có thể lấy một cái! Cậu thích cái nào, Nham hay là Thủy? "

"Cứ lấy cái cậu thích trước đi, Ajax. Còn lại cái nào đi nữa thì tớ cũng thấy vui."

"Được rồi, vậy của cậu đây." – Ajax đưa cho Zhongli chiếc móc khóa Thủy. "Đó là yếu tố tốt nhất mọi lúc, với lại tớ nhìn khá là hợp. Cậu có thể nhớ về tớ bất cứ khi nào nhìn thấy nó."

Zhongli nhận lấy rồi thêm nó vào chùm chìa khóa của mình. "Cảm ơn cậu. Tớ chắc chắn sẽ làm như thế".

"Được rồi." – Ajax nhanh chóng quay ra sau và trở lại khu trò chơi một lần nữa. "Qua đây, tớ sẽ kiếm được nhiều thứ hơn cho cậu."

Không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Ajax nên Zhongli đành phải tự bằng lòng với việc nhìn thấy phía sau cổ Ajax đỏ lên khi đi theo cậu.

-------------------------------------------------------

[20 tuổi, Đại học Vọng Thư]

"ZHONGLI, ZHONGLI, NHÌN NÀY!"

"Chờ một chút, tớ sẽ đến ngay." – Zhongli kiểm tra cái nồi trên bếp rồi khuấy nhanh.

"NHANH LÊN!"

"Đang đến, đang đến đây."

Anh nhanh chóng rời nhà bếp để đến chỗ Ajax đang la hét trong phòng khách.

"TỚ HOÀN TOÀN LÀM ĐƯỢC RỒI, NHÌN NÀY!". Cậu vui mừng vẩy đôi đũa trong không khí. Cách cậu nắm chặt chúng vô cùng kỳ lạ và hầu như không gắp nổi một cái bánh bao. Một chiếc cầm thuận một chiếc cầm ngược, tay thì nắm chặt ở giữa đũa. "ZHONGLI, TỚ TUYỆT VỜI QUÁ PHẢI KHÔNG?"

"Cực kỳ tuyệt vời."

Ajax đã bật cười vui mừng trong sự chiến thắng, trước khi bình tĩnh lại một chút. "Bây giờ tớ đã cầm đũa thành thạo rồi, tớ sẽ trở nên bất bại! Thật chán khi Venti không có ở đây để tớ có thể thách thức cậu ta ăn miếng trả miếng. "

Có lẽ vẫn chưa bình tĩnh hẳn. Nếu Ajax suy nghĩ thông suốt, cậu ấy sẽ không nghĩ tới chuyện cố gắng ăn thua đủ với người bạn cùng phòng mê âm nhạc của Zhongli đến từ Mondstadt.

"Nè nè! Nhanh lên, qua ăn cái này đi, tớ để cho cậu đấy!" Ajax đang cố gắng đút chiếc bánh bao cho Zhongli. "Cậu một cái, tớ một cái!"

Zhongli để cậu ấy nhét chiếc bánh bao vào miệng. Cùng lúc đó, Ajax rướn người lên rồi cắn một miếng. Đôi mắt xanh biếc, phấn khởi của cậu chạm vào đôi mắt màu hổ phách, thích thú của anh.

Khuôn mặt của họ chỉ cách nhau bằng một chiếc đũa, Ajax hỏi, "Thấy thế nào?"

Zhongli cố gắng nhai rồi nuốt để có thể trả lời mà không bất lịch sự và anh cảm nhận được ánh mắt của Ajax đang dán chặt vào mình suốt từ nãy đến giờ. "Ngon lắm."

"Tớ biết mà, phải không? Nào, để tớ tập cho cậu ăn nhiều hơn". Ajax kéo Zhongli đến bàn và cho cậu ngồi xuống trước đống bánh bao còn lại. "Mở miệng lớn ra!"

-------------------------------------------------------

[25 tuổi, Phòng trưng bày Minh Tinh]

"Zhongli, Zhongli, nhìn này."

Zhongli cố gắng đưa mắt mình rời khỏi Ajax trong chiếc áo khoác lịch sự với mái tóc rối bù, để nhìn vào dáng vẻ con người vui vẻ đẹp đẽ mà Ajax chỉ. Hai người rất lâu rồi mới gặp trực tiếp nhau, kể từ khi Ajax ra nước ngoài để theo đuổi giấc mơ của mình. Ajax chắc chắn sẽ phải tìm cách bù đắp lại cho Zhongli sau này, có lẽ là khi họ không ở nơi công cộng và xung quanh là những người chờ đợi mỏi mòn để nói chuyện với nghệ sĩ đẳng cấp thế giới.

"Những bức tượng của chúng ta rất nổi tiếng!" – Ajax say mê ngắm nhìn cặp tác phẩm điêu khắc mà cậu ấy đã dành cả năm trời để chế tác. Nếu không có dây thừng ngăn cách bức tượng với khách tham quan, cậu ấy sẽ đến ngay sát bên, lướt tay dọc theo phiến đá và xem lại thành phẩm của mình. "Cám ơn cậu đã giúp tớ, nó sẽ không thể hoàn thiện được nếu thiếu cậu."

"Tớ hiểu mà." – Zhongli gật đầu. Những bức tượng được dựa trên chính hai người họ, chúng vốn đã thuộc về nhau.

Với đôi mắt rực rỡ, Ajax quay lại đối mặt với Zhongli. "Không bức tượng nào trong số này có thể thực hiện được nếu không có cậu, Zhongli. Cậu biết mà, phải không?"

"Thành quả của cậu hoàn toàn do nỗ lực của bản thân. Tớ chỉ đơn thuần là một chỗ dựa và giúp đỡ chút ít trong suốt những năm tháng hình thành chúng."

"Khônggg, với tớ cậu còn hơn thế nữa! Nếu tớ có thể mang toàn bộ danh tiếng và tiền bạc trong sự nghiệp của bản thân cho cậu, tớ sẽ làm điều đó ngay lập tức mà không cần suy nghĩ gì thêm."

"Cậu đã cho tớ quá nhiều, Ajax." – Zhongli dựa vào Ajax một lúc rồi thì thầm. 

"Sau khi sự kiện kết thúc, tớ cũng có một thứ cho cậu. Bây giờ hãy đi và tỏa sáng rực rỡ hơn tất cả những tác phẩm nghệ thuật tinh tế của cậu gộp lại. Chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn sau".

-------------------------------------------------------

[25 tuổi, căn hộ của Zhongli]

"Zhongli! Cậu đã giữ chiếc đũa thần kì của tớ kể từ khi học đại học à?" – Ajax chọn một đôi đũa dùng một lần có họa tiết rồng/ phượng mà cậu đã vẽ nguệch ngoạc trên chúng nhiều năm trước. "Tớ không thể tin rằng cậu vẫn giữ tất cả những thứ này."

"Tớ đã nói với cậu là tớ sẽ mua thêm một cái kệ khác." 

Zhongli quan sát Ajax thay vì đôi đũa ở giữa chiếc vỏ ốc sao màu xanh và một bức ảnh chụp hai cậu bé đeo dây chuyền macaroni đôi. 

"Và tớ vẫn luôn nghĩ về cậu bất cứ khi nào tớ lấy chìa khóa của mình ra."

"Cậu thật là một người dịu dàng. Tớ không biết cậu thực sự giữ tất cả những gì tớ tặng cậu kể từ khi chúng ta còn nhỏ. "

"Tớ yêu tất cả những gì cậu đã cho tớ, nên tớ vẫn giữ."

Ajax định nói điều gì đó, nhưng Zhongli vẫn tiếp tục. Anh phải nói, trước khi mất hết can đảm và khoảnh khắc này trôi qua.

"Mặc dù chúng đều là báu vật vô giá của tớ, nhưng món quà thực sự luôn luôn là khi được thấy cậu thấy hào hứng như thế nào khi tặng chúng. Lúc nào cũng vậy."

"Zhongli, tớ..." – Ajax đỏ mặt và vùi mặt vào tay mình. 

"Cậu... cậu thật là... Tớ không..."

"Ajax." 

Zhongli quỳ xuống trước mặt và nhẹ nhàng kéo tay cậu. "Ajax, nhìn này."

Đôi mắt màu xanh da trời vẫn còn ngấn nước, cậu nhìn trộm thứ mà Zhongli đang chìa về phía mình.

"Tớ cũng muốn xem biểu hiện của cậu lần này, vì bây giờ tớ có một thứ đặc biệt để tặng cho cậu."

Có một âm thanh không rõ ràng phát ra trong cổ họng Ajax khi cậu nhìn chằm chằm vào cặp nhẫn. "Đó là...?"

"Một trong số chúng là dành cho cậu, nếu cậu chấp nhận nó. Đó là cách chúng ta thường làm mà, phải không?"

Bàng hoàng trước những giọt nước mắt vẫn lấp lánh trong đôi mắt xanh lam, Zhongli bắt đầu nói luyên thuyên cùng với một chút hoảng sợ. "Tớ xin lỗi nếu tớ không làm đúng. Chuyện này đã xuất hiện trong đầu tớ kể từ khi cậu liên hệ với tớ về việc mượn bức tượng để trong triển lãm của cậu, và tớ có thể đã suy nghĩ quá kỹ vì đây là lần đầu tiên chúng ta thực sự có cơ hội nói chuyện trực tiếp với nhau kể từ khi cậu trở về từ nước ngoài, nhưng tớ nhận ra rằng ít nhất tớ phải thử trước khi cậu rời đi lần nữa, vậy nên tớ đã đặt làm cặp nhẫn trong thời gian ngắn... Ajax?"

Ajax ôm chặt Zhongli và vùi mặt vào vai anh, nghẹn ngào nói: "Tớ cũng yêu cậu – Tớ luôn như vậy. Yêu cậu rất, rất nhiều. "

Zhongli đáp lại cái ôm, anh hơi nghiêng đầu xuống để hôn lên tóc Ajax. "Vậy là cậu chấp nhận rồi phải không?"

"Tất nhiên rồi!" 

Trong một chút bối rối, Ajax đã tách mình khỏi Zhongli vừa đủ để bắt lấy chiếc nhẫn rồi hai người trao nhẫn cho nhau trước khi kéo anh lại gần. 

"Tớ sẽ giữ nó mãi mãi, giống như cách cậu đã giữ mọi thứ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net