[Dịch] Viết tiếp truyền kỳ - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Fanfic Liên Hoa Lâu] Viết tiếp truyền kỳ

(Một nhà ba người HE)

Tác giả: Lunna_V

Cre tranh: 画画的飞飞_Fei

Dịch: Sen

Giới thiệu của tác giả: Nội dung nối tiếp phần cuối tập 40, cố gắng không OOC.


Chương 3


Huynh... không nhớ?


"Ừa... trí nhớ đúng là không được tốt lắm. Chuyện trước kia ta quên gần hết, thi thoảng có nhớ mang máng đôi chút nhưng cứ như Trang Chu mộng điệp í, chẳng rõ ràng gì cả."


Đến chính mình là ai mà huynh cũng quên ư?


"Ta ở đây một mình, có giao lưu với ai mấy khi mà cần tên với họ? Ban nãy ngươi gọi ta là gì ấy nhỉ? Lý Liên Hoa? Tên này nghe hay đấy, thế về sau ta sẽ lấy tên này."


Sương mù trong núi là do huynh tạo ra phải không?


"Đâu có đâu, nó ở đây sẵn rồi, ta cải tiến có một tí xíu thôi. Các ngươi cũng thấy đấy, quanh đây toàn giặc cướp, cẩn thận đâu có thừa."


Vậy... vậy mấy hôm trước có bọn cướp mò lên núi, huynh đã đánh ngất chúng rồi đem nộp cho quan phủ à?


"Úi chao, hiểu lầm đấy. Thật ra ta không muốn đánh nhau với họ tí nào. Tại họ chặn đường đòi cướp đồ của ta, ta cực chẳng đã mới ra tay đấy chứ, đáng sợ lắm luônnn."


Thế tại sao huynh không dùng sở trường Tương Di Thái Kiếm của mình mà lại dùng Bi Phong Bạch Dương để che giấu?


"Hả... không tại sao cả, thuận tay thôi. Tên nó là Bi Phong Bạch Dương à? Xài ngon lắm!"... Thôi được rồi, quần áo huynh làm sao mà ướt lướt thướt thế kia?


"Hầy, nói ra xấu hổ ghê. Ban nãy ta đang mò cá dưới suối, chẳng hiểu sao tự dưng mặt đất rung ầm ầm, ta đứng không vững ngã tòm xuống luôn... bao nhiêu cá mò được xổng hết rồi, khổ ơi là khổ í."


...


Không khí chìm vào im lặng.


Lý Liên Hoa cong cong khóe môi, nhìn họ với vẻ rất chi là vô tội, sau đó nhoẻn cười bảo: "Ai da, hai người đi từ xa tới chắc chưa cơm nước gì đúng không? Chờ lát ta đi nấu nhé."


Nói đoạn y vừa ngâm nga hát vừa xách giỏ đồ ăn vào nhà, chốc lát sau trong nhà đã vang lên tiếng nồi niêu xoong chảo.


Hai người đứng ngoài trầm mặc giây lát, Phương Đa Bệnh nhỏ giọng hỏi: "A Phi, ngươi nghĩ y mất trí nhớ thật hay giả vờ đấy?"


"Hai - tám." Địch Phi Thanh đanh mặt nói.


"Tám phần là?"


"Xạo!"


"Nhỉ? Ta cũng thấy thế! Hồi trước đồ cáo già gian ác này lừa ngươi, gạt ta, đều nói điêu không cần nháp, mắt còn chẳng chớp cơ mà."


Phương Đa Bệnh bóp nắm tay, quạu: "Không được, chúng ta phải nghĩ cách ép y nói thật ra!"


Địch Phi Thanh gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Đúng lúc này, theo tiếng xóc chảo xào rau trên lửa mạnh, mùi khét lẹt từ bếp bay ra. Hai người liếc nhìn nhau, mặt mũi đồng thời tái mét.


Địch Phi Thanh liếc mắt ra hiệu cho Phương Đa Bệnh đi vào hỗ trợ đi, đừng có đứng đực ra đấy nữa. Phương Đa Bệnh đứng dậy phủi quần áo, nhịn không được cười bảo: "Thôi, nghĩ theo hướng tích cực thì điều đó chứng minh ít nhất chúng ta cũng tìm đúng người rồi!"


Tối muộn, căn nhà nhỏ lên đèn.


Lần cuối cùng bọn họ ngồi ăn cơm với nhau thế này là từ hồi Địch Phi Thanh trúng độc mất trí nhớ. Bây giờ thời thế thay đổi, người chẳng nhớ gì biến thành Lý Liên Hoa. Phương Đa Bệnh ngồi chống má suy nghĩ lung tung: Theo quy luật này có khi nào người mất trí nhớ tiếp theo sẽ là mình không nhỉ?


Địch Phi Thanh bắt mạch cho Lý Liên Hoa mà mặt mũi nhăn tít lại trông khó đăm đăm. Chờ mãi mới thấy hắn thu tay về, Phương Đa Bệnh vội hỏi: "Như nào như nào?"


"Độc chưa giải, hòa làm một thể với khí mạch của y rồi."


"Hả? Là sao?"


"Dương Châu Mạn ôn hòa thuần tính chỉ có thể áp chế Bích Trà để nó rời xa tâm mạch chủ nhân. Mà Bi Phong Bạch Dương bảo vệ chủ nhân bằng cách cứng rắn hơn, kiên quyết phải đối kháng với chất độc đến cùng. Trong thế giằng co như vậy, Bích Trà đã lan vào kinh mạch toàn thân y nhưng độc tính giảm đi nhiều, tạm thời không đe dọa đến tính mạng y nữa. Có điều vẫn không thể tùy tiện động đến nội lực, nếu không bất kì lúc nào nó cũng có thể phát tác trở lại."


"A..." Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh đồng thời thốt ra.


Phương Đa Bệnh quay đầu lườm y: "Huynh a gì mà a? Chính huynh trúng độc mà huynh không biết chắc?"


"Thì ta biết ta trúng độc, nhưng không biết vì sao mình lại trúng nó." Lý Liên Hoa cười nói: "Có điều ta cảm thấy thứ độc này đã theo mình từ rất lâu, đến mức ta có cảm tình với nó luôn rồi. Vả lại hắn vừa nói nó sẽ không hại mạng ta mà, thế thì kệ nó thôi, hãy còn tốt chán."


"Tính mạng tạm thời không đáng ngại. Nhưng nó sẽ khiến ngươi sợ lạnh, đau xương, váng đầu, co giật, có thể lăn đùng ra ngất bất cứ lúc nào."


"Trùi? Sợ thế?" Lý Liên Hoa tỏ ra sợ hết hồn.


"Phải. Nhưng nếu ngươi luyện Bi Phong Bạch Dương đến tầng thứ bảy, cộng thêm Dương Châu Mạn của chính ngươi, có lẽ có thể hoàn toàn áp chế được Bích Trà."


"Quao, đỉnh vậy sao!" Lý Liên Hoa tỏ ra kinh ngạc hết sức.


Phương Đa Bệnh đập bàn bảo Địch Phi Thanh: "Ngươi mau dạy y đi!"


Địch Phi Thanh nhìn Lý Liên Hoa chằm chằm, y lại chỉ cười trừ mà nói: "Nhưng mà luyện võ phiền lắm ta ơi, thiên phú của ta kém cỏi, chịu thôi chịu thôi. Chúng ta ăn cơm trước đã nhớ ~"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net