[Dịch] Viết tiếp truyền kỳ - 5 + 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Fanfic Liên Hoa Lâu] Viết tiếp truyền kỳ

(Một nhà ba người HE)

Tác giả: Lunna_V

Cre tranh: 画画的飞飞_Fei

Dịch: Sen

Giới thiệu của tác giả: Nội dung nối tiếp phần cuối tập 40, cố gắng không OOC.

Chương 5 + 6

Năm ngày sau, Liên Hoa lâu.

Hồ Ly Tinh ngồi thảnh thơi phơi nắng trước cửa, Phương Đa Bệnh dọn dẹp đồ đạc ở bên trong. Cậu đang định dắt chó lên đường thì bị một thiếu nữ áo trắng lao đến cản lại: "Phương Đa Bệnh, có phải ngươi tìm được Lý Liên Hoa rồi không?"

"Gì gì gì?" Phương Đa Bệnh chớp đôi mắt to, cười xòa bảo: "Đã thấy đâu, ai bảo cô thế?"

"Ta cần gì nghe ai nói! Đang yên đang lành ngươi lặn mất tăm lâu như thế, chắc chắn là có vấn đề. Mà nếu không tìm thấy Lý Liên Hoa thì ngươi về Liên Hoa lâu thu dọn đồ đạc làm gì?"

"Ôi... lâu quá rồi không về, tiện tay dọn dẹp chút thôi!"

"Ngươi lừa ta!" Tô Tiểu Dung bĩu môi nổi cáu: "Mau nói cho ta biết huynh ấy đang ở đâu!"

"Ta chưa tìm thấy y thật mà." Phương Đa Bệnh cố mở to mắt tỏ vẻ thật thà.

Tô Tiểu Dung nhìn chằm chằm mắt cậu một hồi thì cơn giận cũng tan. Cô buồn rầu bảo: "Ta biết rồi, huynh ấy không muốn quay về gặp bọn ta phải không? Quan huynh cũng hay khuyên ta đừng nhớ về huynh ấy nữa, nhưng ta không quên được. Phương Đa Bệnh, nếu ngươi thật sự đã gặp được huynh ấy, ngươi chỉ cần nói cho ta biết huynh ấy có khỏe không thôi, được không?"

Phương Đa Bệnh ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng chắp tay nói: "Tô cô nương, ta thật sự... không gặp được y. Cô cũng đừng nghĩ lung tung nữa! Ta phải về Viện Bách Xuyên báo cáo công việc đây, hẹn gặp lại nhé!"

Nói đoạn Phương thiếu gia vội vàng chuồn đi như đế giày bôi mỡ, quay đầu thấy Tô Tiểu Dung vẫn còn đứng đó, cậu không khỏi đau lòng.

Huynh tự xem lại bản thân mình đi nhé Lý Liên Hoa! Bao nhiêu người nhớ huynh, chờ huynh, còn huynh thì sao? Rốt cuộc huynh nghĩ thế nào? Cứ muốn một thân một mình vũ hóa thành tiên chắc?

Thôi không nghĩ nữa, nghĩ chỉ thấy nẫu hết cả ruột gan!

Phương Đa Bệnh dắt Hồ Ly Tinh đi qua chợ phiên, thấy người ta bán kẹo lại vòng về, nhặt một viên bảo: "Ông chủ ơi gói cho ta một gói loại này, gói kỹ vào nhé."

---

Hôm sau, ở trấn Thanh Hạp.

"Đùa chứ, năm lượng? Đắt thế! Miếng sườn này làm gì đến năm lượng, bán bớt đi được không?"

Gã bán thịt ngậm cây cỏ trong miêng nhai nhóp nhép, nổi quạu: "Mua thì mua, không mua thì xéo."

"Ô kìa, sao ông anh ăn nói bất lịch sự thế nhỉ? Thương lượng tí thôi mà, ba lượng bán không?"

"Xéo ngay! Bố mày không bán!"

"Ơ hay, ông anh..."

"Mày có xéo không? Lằng nhằng ông chặt mày thành.... ối!"

Gã bán thịt đang giơ dao bầu dọa Lý Liên Hoa, ai ngờ trước mắt nhoáng lên ánh xanh, lúc hoàn hồn thì tay phải gã đã bị người ta đè lên thớt, dao bầu cũng rơi đi đâu mất. Gã hoảng hồn kêu rú lên: "Đậu má, mày là ai? Dám đánh bố mày, có tin đêm nay bố dẫn người đến giết cả nhà mày không?"

Địch Phi Thanh nhướng lông mày bên trái, ấn khẽ một cái bẻ què tay trái của gã bán thịt, lại tiện tay nhặt mấy con dao trên thớt lên. Một con ghim bàn tay trái của gã xuống thớt, mấy con còn lại phóng thẳng vào chân đám lâu la định ghé lại đánh hội đồng.

Muốn trị kẻ ác thì mình phải ác hơn chúng nó. Đám giặc cướp hoành hành vùng này chỉ giỏi ức hiếp kẻ yếu chứ gặp người mạnh hơn là rén cả chùm. Địch Phi Thanh vừa ra tay, nửa con phố đều lặng phắc như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng rên la thưa thớt.

"Ôi trời đất ơi..." Hình ảnh thảm thiết quá, Lý Liên Hoa không dám nhìn. Y giơ một tay lên che mắt, tay còn lại nhặt miếng sườn đang mặc cả dở ban nãy lên, tiếp tục thương lượng với chủ hàng bằng giọng điệu rất chi hòa nhã: "Chủ quán nè, ba lượng nhé?"

"Ngươi... mau xách đi đi..."

Trên đường về.

Lý Liên Hoa chống gậy trúc, xách giỏ thức ăn đi theo Địch Phi Thanh, thở dài thở ngắn: "A Phi, lần sau ngươi đánh người ta nhẹ nhẹ thôi được không? Ngươi làm ầm lên như thế, sau này ta đi mua đồ thế nào được bây giờ?"

"Đao chưa bổ xuống đầu còn chưa đủ nhẹ hay sao?" Địch Phi Thanh cười lạnh: "Cứ bảo gã lần sau còn dám làm bừa là ta giết cả nhà gã đấy."

Lý Liên Hoa bật cười: "Gã nói thế chỉ để dọa ta, chứ ngươi nói nghe cứ như thật í."

Địch Phi Thanh nhún vai đi lên trước, Lý Liên Hoa theo sau gọi hắn: "Nè, đi từ từ thôi, ta mỏi quá, đi hết nổi rồi."

Địch Phi Thanh xoay người, thấy Lý Liên Hoa chống cái gậy trúc đứng thở hồng hộc. Hắn trầm mặc giây lát, đoạn quay lại hốt cái giỏ của y, hốt luôn một đầu gậy trúc kéo y đi.

"Ui?" Lý Liên Hoa vui vẻ nói: "Cảm ơn nhé, không ngờ ngươi lại tốt bụng thế đấy."

Địch Phi Thanh lườm y cháy mắt rồi cứ như vậy kéo tuốt y lên núi, chẳng nói thêm lấy một lời.

Hai người về đến cửa nhà đã nghe thấy tiếng người múa kiếm trong sân, đan xen còn có tiếng chó sủa hớn hở như cổ vũ. Địch Phi Thanh mở cổng thì thấy ngay Phương Đa Bệnh vừa tạo dáng rất lạnh lùng khí phách, bèn không nhịn được xỉa cho một câu: "Đây lại là kiếm pháp màu mè gì đấy?"

Phương Đa Bệnh thu kiếm, bất mãn nói: "Chiêu này là Ngô Đồng Phi Hoa Lạc ta mới sáng tạo ra đấy, màu mè là màu mè thế nào?"

Địch Phi Thanh lắc đầu cười: "Tốt mã giẻ cùi."

"Tốt mã giẻ cùi là sao? Ngươi qua đây thử phát coi!"

Phương thiếu gia nói xong là hùng hồ tuốt kiếm muốn xiên Địch Phi Thanh lên nướng, Lý Liên Hoa vội vàng chạy tới ngăn trước mặt hắn, cười hỏi: "Tiểu Bảo về rồi đấy à? Ăn cơm chưa?"

Phương Đa Bệnh thấy y thì nhanh tay thu kiếm lại, nhưng nghe giọng vẫn còn cọc lắm: "Cơm chưa ăn nhưng tức no rồi!"

Lúc này Hồ Ly Tinh cũng chạy tới từ phía sau. Nó vòng quanh Lý Liên Hoa mấy vòng rồi ngồi xuống trước mặt y vẫy đuôi rối rít.

"Ồ!" Lý Liên Hoa tươi cười nhìn nó, cúi mình xoa đầu nó mà bảo: "Cún mập ghê, xem ra bình thường được ăn không ít đồ ngon nhỉ?"

"Đúng vậy, ta toàn dùng nguyên liệu tốt nấu cho nó ăn đấy." Phương Đa Bệnh khoe xong lại nói: "À, ta có gặp Tô Tiểu Dung, cô ấy hỏi có phải ta tìm được huynh rồi không, ta phải trả lời cô ấy thế nào?"

Lý Liên Hoa nháy mắt, cười đáp: "Nên trả lời thế nào thì trả lời như thế."

"Tô Tiểu Dung cảm mến huynh đã lâu, cô ấy cũng tìm huynh khắp nơi như bọn ta đấy. Trên đời này rất nhiều người vẫn đang tìm huynh, huynh có biết không?"

"Vậy sao? Thế thì cảm ơn mọi người." Lý Liên Hoa mỉm cười: "Vậy nhờ ngươi về nói với Tô cô nương, bây giờ ta sống rất tốt, đừng lo, đừng nhớ, đừng tìm nữa. Được không?"

"Tức là huynh vẫn không muốn về với bọn ta à???"

"Phương thiếu hiệp thú vị thật đấy, đây là nhà ta, ngươi còn muốn ta về đâu với các ngươi nữa?" Lý Liên Hoa cốc đầu Phương Đa Bệnh, cười nói: "Được rồi, ta đi nấu cơm đây."

"Nè, Lý Liên Hoa, huynh..."

Phương Đa Bệnh toan tìm Lý Liên Hoa tiếp tục giảng đạo cho y nghe thì bị Địch Phi Thanh cản lại. Hắn nói: "Bỏ đi."

"Bỏ đi?"

"Phải. Y đã không muốn quay về thì cứ mặc y thôi."

Địch Phi Thanh từ bỏ chấp niệm tỷ võ với Lý Tương Di rồi sao?

Phương Đa Bệnh không tin lắm, cậu ngờ rằng đây chỉ là kế hoãn binh của Địch Phi Thanh, chắc chắn hắn còn giấu chiêu gì.

Nhưng Địch Phi Thanh không đòi không hỏi, yên ổn ở lại làm khách thường trú ở đây luôn rồi, Phương Đa Bệnh cũng không thể kém cạnh được.

Công việc hằng ngày của Lý Liên Hoa là giặt đồ, tưới rau, nấu cơm, chơi chó, mò cá, nhặt củi.

Công việc thường ngày của Địch Phi Thanh là luyện võ, minh tưởng, đả tọa, đi nhặt củi cùng Lý Liên Hoa.

Hai người họ chung sống trong ngôi nhà nhỏ chốn đào nguyên này hơi bị hài hòa.

Nhưng cậu chàng Phương Đa Bệnh tính thiếu niên hay bị cuồng chân, ở với hai vị sắp thành Phật này chán ốm người lên được, cứ đôi ba hôm lại chạy đi chơi một chuyến. Kết quả là một ngày nọ cậu lấm lem bụi đất mò về, hai người lớn hỏi làm sao thì bảo đi đánh nhau với người ta, thua.

Sau đó cậu bắt đầu chăm chỉ bế quan luyện kiếm.

Lý Liên Hoa dựa vào lan can cười tủm tỉm nhìn cậu, tò mò hỏi: "Phương Tiểu Bảo, ngươi đánh với ai mà thua?"

"Tên Vô Ưu Công Tử kia chứ ai nữa!" Phương Đa Bệnh tức méo mồm: "Không biết bộ Viên Nguyệt ba bảy liên trảm của hắn đánh kiểu gì mà lần nào cũng thắng ta một chiêu ấy!"

"Viên Nguyệt ba bảy liên trảm... nghe ghê gớm dữ ta?"

"Ghê gớm lắm luôn, tức chết đi được! Ngươi biết không? Hắn đánh thế này, thế này, thế này này, xong ta thì như vậy, như vậy, rồi như vậy nữa. Ta cảm thấy ta đỡ chiêu chuẩn chỉ lắm rồi, thế mà ta đánh vẫn không lại hắn, là sao? Vấn đề ở đâu chứ?"

Phương Đa Bệnh vừa miêu tả vừa múa may cho thêm phần sinh động. Lý Liên Hoa nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng ừm à rất chi có tâm. Địch Phi Thanh nhắm mắt minh tưởng từ đầu đến cuối, cuối cùng nhịn hết nổi cười khẩy đánh giá: "Rặt một phường tốt mã giẻ cùi."

"Ngươi nói cái gì?" Phương Đa Bệnh xắn tay áo định ăn thua đủ với hắn: "Bảo ai tốt mã giẻ cùi đấy?"

"Thôi thôi thôi..." Lý Liên Hoa nhanh tay kéo cậu lại: "A Phi nói Vô Ưu Công Tử đấy, không nói ngươi đâu."

"Không, chiêu thức của cả hai đều tốt mã giẻ cùi, nhìn đẹp nhưng vô dụng."

"Ê ngươi bảo ai nhìn đẹp nhưng vô dụng? Có giỏi ngươi nhắc lại xem?" Phương Đa Bệnh lao ra, không cắn chết hắn không làm người!

"Thôi mà, thôiii." Lý Liên Hoa lại kéo cậu, dỗ dành: "Ý A Phi là cái trăng tròn liên trảm gì đó kia chắc chắn sẽ có cách phá giải mà, phải không A Phi?"

"Ừ, một chiêu là phá được."

"Một chiêu? Phá thế nào?" Phương Đa Bệnh giật nảy mình.

"Sao ta phải cho ngươi biết? Ngươi có bái ta làm thầy đâu?" Địch Phi Thanh lại nhắm mắt lại.

"Ngươi..."

Phương Đa Bệnh cáu tức cả ngực, Lý Liên Hoa vỗ vai an ủi cậu, cười bảo: "Ây da, đừng nóng đừng nóng. Nhưng A Phi nói cũng có lý đó, người ta đâu thể vô duyên vô cớ dạy ngươi. Hay ngươi xuống nước một tí, khiêm tốn học hỏi hắn xem?"

Địch Phi Thanh nghe vậy bèn mở mắt nhìn Phương Đa Bệnh, tựa hồ tò mò chờ xem thiếu gia có thể xuống nước thế nào.


Sắc mặt Phương Đa Bệnh thay đổi xoành xoạch hết đỏ bừng lại trắng bệch, nửa phút sau cậu chàng mới vỗ bàn đánh rầm một tiếng, cả giận nói: "Còn lâu! Tháng sau quyết chiến, dù ta có bị Vô Ưu Công Tử kia chém chết cũng không thèm học hắn! Bản thiếu gia tự nghĩ là được!"

"Ôi..." Lý Liên Hoa nhìn theo Phương Đa Bệnh giận đùng đùng bỏ đi, quay đầu nói với Địch Phi Thanh: "Vẫn còn trẻ con lắm. Đại trượng phu phải biết co biết giãn, học được cái đó mới tung hoành giang hồ được."

Địch Phi Thanh nghe xong bật cười: "Nói cứ như hồi trẻ ngươi biết co biết giãn ấy."

"Ừ ha, nói cũng đúng... có khi hồi trẻ ta còn nóng hơn nó bây giờ, haha."

Đúng lúc này Phương Đa Bệnh đã bỏ đi lại hùng hổ quay lại, ném cho Lý Liên Hoa một gói kẹo to: "Lần trước xuống núi mua đó, huynh ăn dè thôi nghe chưa?"

Nói xong lại hùng hổ lao vào sân sau suy ngẫm chiêu kiếm.

Lý Liên Hoa mở gói kẹo, nhón một chiếc soi dưới ánh mặt trời, cười trừ bảo: "Nhóc con này nóng tính nhưng cũng tốt quá đi chứ."

Địch Phi Thanh chỉ lắc đầu cười, không bình luận.

"Lão Địch à, mấy trận quyết chiến liên quan đến sinh tử vinh nhục này ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần của đám trẻ ghê lắm. Huống hồ nó đã thua hai lần trước một đối thủ rồi. Coi như ngươi làm việc thiện, tìm thời gian chỉ bảo nó chút đi, nhé?"

"Sao ngươi không tự đi mà chỉ?"

"Viên Nguyệt ba bảy liên trảm là đao pháp, rõ ràng là sở trường của ngươi, ngươi am hiểu hơn mà." Nói xong, Lý Liên Hoa rót cho hắn một chén trà, cụng nhẹ chén mình vào chén hắn.

Địch Phi Thanh cười lạnh một tiếng, cầm chén trà uống cạn sạch, cũng không nói thêm gì.

Còn bảy ngày nữa là tới ngày quyết chiến.

Sáng hôm đó Phương Đa Bệnh ngồi một mình trong sân hậm hực với bản thân. Trong đầu cứ nghĩ đi nghĩ lại về bộ đao pháp thần kỳ của Vô Ưu Công Tử.

Ba mươi bảy đao hư hư thực thực, biến hóa khôn lường, múa lên một cái là người ta hoa cả mắt. Một chiêu là phá được á? Làm sao phá? Bốc phét với cậu phải không?

Phương Đa Bệnh nghĩ nhức cả đầu, bèn nóng nảy hét vang, cầm kiếm khua bụi mù cả khoảnh sân nhỏ.

Đúng lúc đó Địch Phi Thanh ôm một đống củi đi ngang qua, suýt thì bị mấy chiêu loạn xạ của Phương thiếu gia quơ vào mặt. Hắn nhướng mày ném bó củi xuống, tiện tay nhặt một cây gậy gỗ làm vũ khí, chân trái lùi lại một bước, nhắm chuẩn thời cơ nhắm thẳng vào giữa trán Phương Đa Bệnh.

Phương Đa Bệnh thấy Địch Phi Thanh đi qua thì chuẩn bị thu chiêu, ai dè bộ chiêu thức phỏng theo Viên Nguyệt ba bảy liên trảm này còn không thu ngay được. Cậu định nhắc Địch Phi Thanh tránh ra một chút, không ngờ hắn một tay cầm gậy gỗ, một tay chắp sau lưng đứng trơ ra. Chờ Phương Đa Bệnh tới gần, hắn mới xuất một chiêu đâm thẳng cực kì, cực kì đơn giản.

Ủa? Chuyện gì vậy? Sao lại không né được?

Phương Đa Bệnh bị gậy gỗ gõ chọc ngay giữa trán, cả người bật ngửa ngã chổng vó về phía sau.

Địch Phi Thanh vứt gậy gỗ xuống, cười khẩy: "Chiêu thức đánh không tới ta, việc gì phải tránh?"

"Hả? Ngươi nói cái gì? Ái ui, sao tên này đánh mạnh thế..."

Phương Đa Bệnh sờ cục sưng vêu trên trán, đau đến mức phải than thành tiếng. Ai ngờ Địch Phi Thanh bỏ lại một câu rồi mặc xác cậu, nhặt bó củi lên đi vào nhà.

"Nè! Ngươi có ý gì? Ngươi quay lại đây cho ta!" Phương Đa Bệnh ngồi dưới đất gọi toáng lên. Lý Liên Hoa cười tủm tỉm bước tới vỗ vai cậu chàng: "Ấy ấy bớt giận, ngươi nghĩ kĩ lại chiêu thức của hắn ban nãy đi."

"Chiêu vừa rồi á? Chỉ là một cú đâm thẳng thôi mà? Có kĩ thuật gì cao siêu đâu?"

Lý Liên Hoa lắc lắc ngón tay trỏ: "Không phải chiêu thức mà là thời cơ, nghĩ câu nói của hắn ấy."

"Chiêu thức đánh không tới ta, việc gì phải tránh?"

Phương Đa Bệnh trầm tư mấy giây rồi lập tức ngộ ra chân lý. Viên Nguyệt ba bảy liên trảm thiên biến vạn hóa, thay đổi cực nhanh, trong lúc giao đấu cậu thường xuyên rơi xuống thế hạ phong vì không sao theo kịp chiêu thức của Vô Ưu Công Tử. Nhưng đúng như Địch Phi Thanh nói, vì sao cậu phải đuổi theo từng chiêu của người ta? Chiêu thức của đối thủ hoa lệ khó lường, nhưng đánh không tới mình thì việc gì phải tránh??

"A..." Phương Đa Bệnh ấm ức sờ cục u trên trán, giờ mà cảm ơn tên kia chỉ giáo cho mình thì tức cái bụng lắm thay. Cậu không sao thốt ra được, bèn nhỏ giọng lầm bầm: "Dạy thì dạy cho đàng hoàng chứ, đau chết đi được, ui da, huynh nhìn xem, chảy máu đây này."

"Ha ha..." Lý Liên Hoa bật cười băng vết thương cho cậu. "Nhưng ngươi đừng học y nguyên theo A Phi. Chiêu thức của hắn là sát chiêu hướng thẳng vào mệnh môn, ngươi đi luận võ thôi mà, không cần đánh kiểu một mất một còn như thế."

"Hừ, đương nhiên rồi, ta đâu phải đại ma đầu giết người như ngóe. Phần thưởng thắng luận võ tháng sau là mười cân bưởi trồng đất cát thượng hạng siêu ngon. Đợi đó, nhất định ta sẽ thắng về cho mấy người ăn!"

Phương Đa Bệnh vỗ ngực cam đoan xong, không thấy Lý Liên Hoa cổ vũ bèn quay lại nhìn, sau đó giật mình phát hiện y đã lẳng lặng ngất lịm đi lúc nào không biết.

Cậu chàng hoảng hốt đỡ y lên, gọi lớn: "A Phi! A Phi! Mau tới đây! Lý Liên Hoa ngất xỉu rồi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net