Truyện ngắn: MẤT NGỦ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 朕今天已阅
Dịch chỉnh sữa: Băng Tan
Truyện hư cấu thuộc trí tưởng tượng không áp đặt SamYU

Chương 2: Cảnh quay trên ghế sô pha

Sau khi để tất cả mọi chuyện lắng xuống, cuộc sống của Tử Hoành chỉ xoay quanh vở kịch. Vào đầu tháng 9, các diễn viên nhập nhóm và bắt đầu tham gia các lớp học diễn xuất, đồng thời trau dồi sự hiểu biết ngầm.

Hầu hết các nhân vật chính đều là lần đầu tiên tiếp xúc với thể loại phim truyền hình này. Để có thể thể hiện phản ứng hóa học tốt hơn, họ cần trở nên thân thiết trong một khoảng thời gian ngắn hơn, đối với họ quả thực rất khó, nhưng may mắn thay, với sự nỗ lực chung của cả ê-kíp và bản thân, mọi người đã nhanh chóng nhập cuộc hơn. và ngay sau đó, buổi nhập đoàn phim đã bắt đầu suôn sẻ.

Đối với Lâm Tử Hoành, diễn xuất là điều mà anh luôn yêu thích và thực hiện một cách nghiêm túc. Anh lấp đầy cơ thể biến mình thành Cao Sĩ Đức từng chút một, và sau đó cẩn thận giấu Lâm Tử Hoành vào trong.

Là một tiền bối trong cuộc sống và đồng thời là diễn viên, Lâm Tử Hoành không thể không phát huy tinh thần trách nhiệm và sứ mệnh khi đối mặt với cậu bé nhỏ hơn anh hai tuổi này. Anh đã dành rất nhiều thời gian để thu thập tất cả những thông tin có thể thu thập được về Dương Vũ Đằng, đồng thời, khi hai người thân thiết với nhau, anh đã quan sát cậu, ghi nhớ thói quen và biểu cảm của cậu.

Diễn xuất chưa bao giờ là việc riêng của anh, mỗi một vai diễn đều quan trọng như nhau, một mặt muốn thể hiện tốt, mặt khác cũng muốn giúp đối phương bước đi thuận lợi hơn trên con đường này, chia sẻ với Vũ Đằng, đồng thời cẩn thận nắm bắt mức độ.

Cậu ấy là một tờ giấy trắng, Tử Hoành nghĩ như vậy, mỗi khi anh nhìn cậu thận trọng trước mọi thứ xảy ra.

Cảm xúc luôn luôn có hai chiều. Các vấn đề về tính cách và ngôn ngữ, mọi người trên phim trường đều nói khi tốc độ nhanh hơn hoặc từ ngữ phức tạp hơn, Vũ Đằng thường khó có thể hiểu được họ đang nói gì, và cậu cũng đã quen với việc nhờ Tử Hoành giúp đỡ. Theo thời gian, Tử Hoành có thể dễ dàng nhận ra những thay đổi tinh tế trong tâm trạng của cậu.

Giải thích bằng giọng nhỏ vào tai cậu, kịp thời để giúp cậu hiểu rõ hơn cuộc trò chuyện của mọi người.

Thời gian và sự chăm chỉ sẽ không đánh lừa được mọi người, sự tinh tế của anh và Vũ Đằng đã khiến cả đoàn làm phim hết lời khen ngợi, đặc biệt là Vũ Đằng, rõ ràng là người mới nhưng diễn xuất tốt đến mức khiến ai cũng phải ngạc nhiên. Trong một cảnh khóc, đạo diễn kiêm biên kịch đã khen cậu trời sinh để ăn bát cơm của diễn viên này, cảm xúc dâng trào, và lông mi của cậu ướt đẫm.

“Em đã làm rất tốt.”

Tử Hoành vỗ vai cậu, động viên.

“Thật sao?”
Vũ Đằng lấy giấy lau nước mắt trên mặt, cười nhìn anh với vẻ mong đợi.

“Thật sự là rất tuyệt.”
Tử Hoành gật đầu khẳng định, sau đó nhìn thấy đối phương hiển nhiên liền an tâm.

“Không phải đạo diễn luôn nói rằng em làm rất tốt sao? Em còn lo lắng về điều gì?”

Tử Hoành không khỏi cười nói.

“Em muốn nhận được lời khẳng định của anh nhiều hơn nữa.”

Vũ Đằng đập vai anh và đáp lại.

Anh chàng này! Tử Hoành quay đầu nhìn những người bên cạnh. Cũng cười.

Vở kịch này chia làm hai mùa, để cảm xúc của họ diễn ra suôn sẻ hơn, đạo diễn đã cố ý quay cảnh mùa đầu, sau đó mới quay cảnh mùa thứ hai, và chẳng mấy chốc là đến phần chính của phần hai.

Đây là một cảnh quay những xúc cảm của nhân vật xa nhau sau năm năm, hoài nghi, đau khổ, chìm trong cơn say để bọc lộ chính mình, để có thể khiến nhân vật nhập vai hơn do đây là cảnh xúc động nhất và khó nhất để diễn. Sau nhiều lần thảo luận, đạo diễn cùng nhà biên kịch đã có những trao đổi riêng với diễn viên, cũng tôn trọng quyết định của Tử Hoành quyết định uống rượu thật sự để giúp bản thân đi vào cảm xúc tốt hơn.

“Anh có sao không?”
Sau khi uống ly whisky thứ hai, Vũ Đằng đến ngồi cạnh anh, nhìn anh ân cần.

“Không sao.”
Tử Hoành rót ly rượu thứ ba, cau mày nói tiếp, sau đó nhìn thấy Vũ Đằng cũng cầm lấy ly rượu đã được rót.

“Em cũng muốn uống rượu?”
Tử Hoành đưa tay cầm ly rượu xuống, bất mãn nhìn cậu.

“Uống một chút thôi, nếu không em sợ sau này không bắt được cảnh của anh.”

Vũ Đằng vỗ vỗ tay anh nói.

“Uống một ít cũng được”
Tử Hoành thu tay lại, uống một ngụm nữa.

“Đừng lo lắng, em so với anh uống rượu tốt hơn nhiều.” Vũ Đằng ngẩng cổ lên nhấp một ngụm, cười nói với anh.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Tử Hoành nhất thời cảm thấy nụ cười của Vũ Đằng có chút chói mắt, anh lắc đầu nhớ lại cuộc phỏng vấn về Vũ Đằng mà anh đã từng xem qua trong ký ức, quả nhiên tửu lượng nhiều cũng tốt.

Anh gật đầu, uống hết ngụm rượu cuối cùng, anh đứng dậy và khẽ lắc lư, may mà Vũ Đằng đã nhanh chóng đỡ anh bằng hai tay.

“Không sao đâu, đừng lo lắng.”
Tử Hoành hít một hơi thật sâu vỗ vỗ bàn tay đang siết chặt vai vì lo lắng của người bên kia, biểu thị với đạo diễn rằng anh đã sẵn sàng.

Bắt đầu quay.

Tử Hoành đang đắm chìm trong cảm xúc của Cao Sĩ Đức, mọi suy nghĩ và hành động của anh đều dựa trên cảm tính và không cần đến sự điều khiển của lý trí, Vũ Đằng hoàn toàn bị anh cuốn lấy, nhịp điệu của họ quá nhanh khiến các đạo diễn hiện trường có chút bối rối .

Giờ phút này, họ đều là Cao Sĩ Đức và Châu Thư Dật, họ đã giải tỏa tất cả những cảm xúc của mình trong 5 năm giữa yêu và hận.

"Cắt"

Tiếng quát lớn của đạo diễn đã kéo họ trở về thực tại, Tử Hoành miễn cưỡng rút ra khỏi cảm xúc ban nãy, ấn vào vai Vũ Đằng để hỏi về tình trạng của cậu, khóe miệng lo lắng.
Chiếc cặp mà Vũ Đằng cầm trước đó rơi trên ghế sô pha vừa rồi vô tình đập vào khóe miệng, để lại một vết đỏ rất nhẹ, ước chừng một lát nữa nó sẽ biến mất. Tử Hoành nói không sao, sau đó đứng thẳng người an ủi, bàn tay muốn vuốt sau đầu của anh thì lại dừng lại, chuyển sang vai người kia, vỗ hai lần.

Vũ Đằng cũng ôm eo anh vỗ về an ủi. Không che giấu sự lo lắng của mình, lại nằm nửa người trên ghế sô pha, vươn tay vuốt ve khóe miệng anh.

Lâm Tử Hoành một tay chống đỡ vách tường để tránh cho anh thể lực yếu ớt, tay kia nhẹ nhàng dời cổ tay cậu ra, tỏ ý không sao cả, sau đó chậm rãi bước xuống giường sô pha, Vũ Đằng cẩn thận nắm tay anh , lo lắng về việc anh có thể bị ngã.

Các nhân viên đưa khăn giấy để họ nghỉ ngơi, Tử Hoành gần như mất hết sức lực, sau khi Vũ Đằng đứng dậy và rời đi, anh không nhịn được nằm xuống giường sô pha, lúc nãy khóc đến khản cả cổ, quá mệt mỏi, đồng thời men rượu dồn dập khiến anh càng thêm kiệt sức.

“Anh có sao không?”
Người tưởng đã rời đi lại ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi.

“Không sao đâu.”
Tử Hoành bước chậm lại, ấn mạnh hai bên thái dương để giữ cho mình tỉnh táo, sau đó cùng Vũ Đằng đi xem lại đoạn vừa diễn.

Có ba cảnh quay trong cảnh này, cuối cùng khi đạo diễn nói "đã thông qua", Tử Hoành mới thở phào nhẹ nhõm và ngồi yếu ớt trên ghế sô pha.

Vũ Đằng cầm cốc nước đưa cho anh, uống một hơi cạn sạch. Miệng mím chặt một hồi, cảm thấy khó chịu,Tử Hoành đặt cốc nước lên trên bàn cà phê, Vũ Đằng nhanh chóng nhận ra.

“Anh nghỉ ngơi một chút đi cứ dựa vào em.” Vũ Đằng ngồi gần anh hơn, ra hiệu có thể dựa vào vai cậu.

Anh ấy quá mệt mỏi.

Tử Hoành dồn hết sức vào người bên cạnh, chớp chớp mắt để anh không ngủ gật, sự thoải mái khi quay cảnh chính đã bị thay thế bằng sự lo lắng về cốt truyện, dù sao thì cảnh quay này cũng thật sự làm rất nhiều với những thay đổi, và cuối cùng được trình bày hiệu ứng của bộ phim và sự đón nhận của khán giả là điều mà anh không thể đoán trước được.

"Đừng lo lắng, chúng tôi đều cho rằng đây là một sự thay đổi tốt. Các cậu không cần phải chịu quá nhiều áp lực." Những lời an ủi cho anh.

Tử Hoành nở nụ cười, không thể phủ nhận rằng anh thật sự được an ủi, Vũ Đằng vốn ngại ngùng sợ hãi sự biểu hiện, nhưng hiện tại càng có thể biểu đạt ý tứ của mình, điều này làm cho anh có cảm giác thành tựu.

Người này chính là người mà anh đã chỉ dạy.

Thần kinh được thả lỏng đột ngột khiến Tử Hoành cuối cùng cũng phải chống chọi với cơn buồn ngủ, nhắm mắt dựa vào vai Vũ Đằng, trong thời gian quay phim, cường độ làm việc cao khiến anh ít khi bị mất ngủ, nhưng thỉnh thoảng căng thẳng quá cũng không ngủ được.

Hôm nay có lẽ là quá mệt mỏi, ở một trường quay hơi ồn ào, cứ như thế này, tất cả mọi suy nghĩ đều mất hết, anh chìm vào giấc mộng yên bình hiếm có.
Khi trợ lý đến đánh thức anh, Vũ Đằng đã làm một hành động "im lặng", sau đó gửi tin nhắn cho đạo diễn, yêu cầu xin phép nghỉ ngơi nửa tiếng.

Quay đầu nhìn người đang dựa vào vai mình, cậu nhẹ nhàng đưa tay vén phần tóc mái có hơi lộn xộn của Tử Hoành, lại vô tình chạm vào làn da quá nóng do uống rượu của đối phương.

Đột nhiên cậu rút tay lại như thể bị bắt lấy, ngón tay khẽ run, nắm chặt lại thành nắm đấm.

Anh ấy là Cao Sĩ Đức.

Sau khi nhắm mắt lại, Vũ Đằng lấy lại bình tĩnh, yên lặng chờ thời gian trôi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net