Truyện ngắn: MẤT NGỦ 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 朕今天已阅
Dịch chỉnh sữa: Băng Tan
Truyện hư cấu thuộc trí tưởng tượng không áp đặt SamYU

Chương 4: Người đàn ông trong vở kịch

Trong khoảng thời gian này, không có việc gì khác, chủ yếu là Tử Hoành ở nhà mọi lúc, thỉnh thoảng hẹn bạn bè đi ăn, thỉnh thoảng Từ Minh Triết cũng sẽ đến tìm anh tại nhà.

“Thế nào rồi?”
Từ Minh Triết hỏi sau khi lấy Coca mà Tử Hoành đưa cho anh.

“Thế nào là sao?” Tử Hoành mở lon uống một ngụm, không hiểu câu hỏi này.

"Không phải lúc trước cậu nói với mình là cậu không phân biệt được trong với ngoài bộ phim sao? Đã gần một tuần, thế nào rồi, cậu thoát vai rồi sao?" Từ Minh Triết quay người nghiêm túc hỏi anh.

"Một nửa, ban ngày thì không sao, nhưng thường vào ban đêm . "
Tử Hoành cười, và nói:
" Mình không biết Vũ Đằng có thoát vai chưa."

"Tôi thực sự muốn làm quen với cậu ấy khi có cơ hội. Cậu đã quay rất nhiều cảnh. Sao lần này cậu lại diễn sâu như vậy."
Từ Minh Triết chạm vào cốc Coca và cười nói.

“Em ấy, em ấy là một người rất… đặc biệt.” Tử Hoành siết chặt lon Coca trong tay nhớ lại:
“Lần đầu tiên gặp mặt, tuy rằng em ấy tươi cười, nhưng em ấy luôn cho người khác cảm giác xa cách, nhưng lại quen thuộc.  Nụ cười của em ấy trở nên rất dễ chịu, đặt biệt là khi nhìn vào tôi. "

“Cậu đang nói về vai diễn hay bản thân?” Từ Minh Triết hỏi.

“Cái gì?” Một chiếc xe ô tô đi ngang qua tầng dưới, bấm một tiếng còi dài, Tử Hoành không nghe rõ.

"Không có gì. Hãy kể cho mình nghe về người kia. Gần đây cậu đã liên lạc lại, có phải không? ” Từ Minh Triết đổi chủ đề.

"Khoảng hai tháng trước, cô ấy liên lạc với mình và nói rằng cô ấy cần thời gian bình tĩnh lại "

"Bình tĩnh? Cậu ở trạng thái này còn cần bình tĩnh sao? Hai người cãi nhau?"

“Không phải, cũng không hẵn là cãi nhau.”  Tử Hoành đưa tay bóp lấy cái hộp rỗng và ném nó vào thùng rác.

"Chắc sắp tới rồi. Đã trì hoãn hơn nửa năm rồi. Phải có quyết định."
Từ Minh Triết cũng ném lon coca của mình vào thùng rác.

Anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, chỗ làm của anh ở gần đây nên anh chỉ ghé qua một chút. Tử Hoành tiễn anh ra ngoài, khi trở về phát hiện tin nhắn trên điện thoại di động liên tục nhấp nháy, phòng trò chuyện của đoàn phim bỗng sôi động hẳn lên, nói rằng sẽ cùng nhau ăn cơm.

Nhưng Lý Quý và La La lần lượt thoát ra, nói không thể đi được vì bận lịch đi làm, một lúc sau Vũ Đằng nói có việc bận, mọi người ngẩng đầu mất hứng, nói khi nào mọi người rảnh rỗi, thì sẽ đặt lại lịch hẹn.

Tử Hoành đặt điện thoại trở lại trên bàn, nhớ tới trò chuyện vừa rồi cùng Từ Minh Triết. Anh cầm điện thoại lên tìm kiếm thì nhận ra cuộc đối thoại với bạn gái sắp chìm xuống đáy.

Giữa những người yêu nhau, điều kinh khủng nhất không phải là những cuộc cãi vã, mà là những điều không nói nên lời.

Khi mới quen, Tử Hoành sẽ nghĩ, nếu lúc đầu cô ở lại, hay anh cùng cô ấy rời đi, mọi chuyện sẽ ổn chứ?

Có khác nhau không.

Nhưng nếu không.

Có lẽ cuối cùng, cả hai đều yêu bản thân nhiều hơn và không hiểu nhau.

Lúc ở nhà anh luôn mơ thấy Cao Sĩ Đức và Châu Thư Dật, có khi còn là thiếu niên, có khi là người lớn, có lúc tự nhiên tỉnh lại với vị ngọt từ trong miệng, cũng có lúc cảm thấy đau đến nghẹt thở, đột nhiên tỉnh lại cảm thấy cực kì khó khăn, anh nhận ra rằng anh có thể đã đặt gần hết toàn bộ tâm trạng của mình vào Cao Sĩ Đức.

Thời gian quảng bá bộ phim bắt đầu.

Nhà sản xuất lần đầu giải thích cho họ tầm quan trọng của việc công khai trong phòng trò chuyện, hy vọng họ có thể hợp tác với đoàn phim và làm tốt nhất có thể.

Đây là lần đầu tiên anh thấy Vũ Đằng sau tiệc đóng máy.

Toàn bộ cuộc trò chuyện.

Vẫn chiếc áo ấy, nụ cười ấy, lần đầu tiên nhìn thấy cậu. Trong nháy mắt, Tử Hoành nhận ra giấc mộng của mình đã trở lại.

Họ dường như chưa bao giờ tách rời nhau, và sự trống trải chưa đầy hai tháng đã biến mất không dấu vết, và anh trở thành Cao Sĩ Đức mà không gặp bất kỳ sự ngăn cản nào.

Nói cách khác, Cao Sĩ Đức không bao giờ rời đi.

Có lẽ Châu Thư Dật cũng vậy. Vũ Đằng luôn nhận tất cả lời nói, biểu cảm và hành động của anh và đưa ra phản ứng tự nhiên nhất, cả hai dường như là một cặp đôi thật sự.

Vào ngày sinh nhật của Vũ Đằng, không có tổ chức tiệc, nhưng mọi người trong đoàn phim đều nhớ, họ đã gửi lời chúc trong phòng trò chuyện, Tử Hoành cũng nói "Chúc mừng sinh nhật". Sau đó, Vũ Đằng đã nhắn tin riêng với anh gởi đi một kí hiệu biểu cảm.

“Sinh nhật vui vẻ, hôm nay em định làm gì?” Tử Hoành gởi lại lời chúc rồi thản nhiên hỏi.

"Ừm ... ở nhà."

"Em không đi chơi sao? Sao lại ở nhà?"

"Chợp mắt một chút, đi siêu thị, nấu ăn, ăn, uống một chút rượu,sau đó ngủ.Không khác gì mọi ngày em được nghỉ.”
Tử Hoành không nhịn được cười khi nhìn tin nhắn bên kia.

"Em cũng không phải là một đứa trẻ nữa, và sinh nhật cũng không có gì đặc biệt."

Có thể tưởng tượng ra Vũ Đằng đang nhíu mày gõ một hàng chữ này, Tử Hoành cười đáp:

“Có cơ hội anh sẽ đưa em đi chơi. Em sẽ biết, vẫn còn rất nhiều nơi thú vị ở đây. "

“Được rồi, em đi ngủ đây.”
Một lúc sau, bên kia trả lời, Tử Hoành ngừng gửi tin nhắn khi thấy cậu đã nghỉ ngơi.

Khi trò chuyện với Vũ Đằng, nó luôn dễ dàng và vui vẻ, nhưng nó giống như một bông hoa trong gương, và nó quá ảo tưởng.

Cho đến khi công chiếu, phóng viên đã đặt ra những câu hỏi đáng xấu hổ.Mặc dù dựa vào kinh nghiệm trong làng giải trí bao năm qua để miễn cưỡng đưa ra một câu trả lời mỹ miều, nhưng trong lòng Tử Hoành vẫn treo cao.

Đó là lỗi của anh, anh nghĩ.

Sau khi kết thúc, anh ấy xin lỗi từng người một trong bộ phim, và cuối cùng đến Vũ Đằng.

"Tôi ..." Cổ họng Tử Hoành dường như bị thứ gì đó chặn lại.

Không cách nào nói ra một câu hoàn chỉnh, anh không biết vào thời điểm này, bạn diễn của của anh, Vũ Đằng, sẽ suy nghĩ gì về điều đó.

“Không sao đâu, không phải lỗi của anh.” Vũ Đằng nhẹ nhàng nói. Nhìn anh, vỗ nhẹ vào vai anh rồi bỏ đi.

Vài ngày sau, Tử Hoành cuối cùng cũng nhận được tin nhắn từ người đã im lặng bấy lâu nay.

"Mình chia tay nhé, cảm ơn. Vẫn chưa công khai, đúng không. Em không tốt với anh cho lắm. "

Thanh kiếm treo lơ lửng trên không cuối cùng cũng rơi xuống và nhẹ nhàng cọ vào người anh.

Không có đau đớn, không có miễn cưỡng, chỉ có đầy sự trống rỗng trong lòng .

"Được."

Anh nhìn vào điện thoại rất lâu, và cuối cùng chỉ trả lại một lời nhắn kết thúc.

Nghĩ đến điều gì, anh liền nói sơ qua về chuyện chia tay bạn gái và những điều không thể công khai trong thời gian qua trong phòng chat của đoàn phim, mọi người đều bày tỏ sự hiểu biết, dù sao thì cũng đang trong giai đoạn quảng bá.

Sau khi giải thích, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng anh lại rơi vào một cơn hoảng loạn mới.

Anh ngày càng trở nên bối rối về chiều hướng của cảm xúc của mình.

Sau khi xiềng xích trên người được nới lỏng, anh vẫn không ngừng di chuyển. Khi đối mặt với đoạn tình cảm không xác định, thái độ đầu tiên là phớt lờ, từ chối và chạy trốn.

Cùng lúc đó, công ty đã xảy ra tranh cãi về kế hoạch của anh.

Không thể kìm hãm tương lai của một người. Anh phải dùng đến thuốc mỗi đêm, và chứng biếng ăn lại xuất hiện.

Anh hầu như không ăn được gì, ép ăn thì buồn nôn. Tuy nhiên điều này không ai nói trước được, khi làm việc phải duy trì trạng thái hoàn hảo, để không lãng phí nỗ lực của người khác, cũng để có thể xứng đáng với những nỗ lực của bản thân.

Một đêm nữa.

Khi đang nằm trên giường, anh ta đột ngột đã nảy sinh ra một ý tưởng.

Thật tuyệt nếu anh thật sự là Cao Sĩ Đức, nếu là Lâm Tử Hoành anh lại trở nên mệt mỏi đến như vậy.

Một ngày nọ khi truy cập mạng, Tử Hoành vô tình nhận thấy "Viện nghiên cứu quái vật" mà Vũ Đằng quan tâm, có một cuộc triển lãm ở Songyan, vì vậy anh ấy đã gửi nó cho Vũ Đằng và hỏi cậu có muốn đi cùng không. Bên kia đã sẵn sàng đồng ý.

Tử Hoành lái xe đến đón, sau khi lên xe, Vũ Đằng mới nhận ra mình quên mang khẩu trang, vừa định xuống xe quay lại lấy, Tử Hoành đã đưa cho cậu một chiếc khẩu trang dự phòng được đặt trong xe.

Không biết có phải do ngày làm việc không, không có nhiều người đến xem triển lãm. Tử Hoành lấy điện thoại di động quay vài đoạn video, và sau đó cậu hỏi anh tại sao lại muốn làm điều này.

Khi đeo khẩu trang, chỉ có đôi mắt là có thể thay đổi biểu cảm, còn khi giao tiếp với người khác, họ không thể không tập trung vào đôi mắt.

Nhìn vào đôi mắt long lanh của Vũ Đằng, Tử Hoành cười nói:

"Cái này chỉnh sửa xong sẽ rất thú vị. Sau này khi cắt xong sẽ gửi cho em trước."

“Được rồi, em rất mong chờ.” Vũ Đằng cười nhìn anh.

"Anh rất vui. Xem ra em rất thích buổi triển lãm này." Tử Hoành bị niềm vui bên kia lây nhiễm hỏi cậu.

“Đúng vậy, em rất thích.” Vũ Đằng nhìn anh, sau đó quay đầu nhìn những con quái vật được trưng bày trong phòng triển lãm.

Lúc đói, Vũ Đằng chạy đi mua bánh gà, khi quay lại thì thấy Tử Hoành đang nghịch điện thoại đành đưa anh cắn lấy một một miếng . Máy quay đã ghi lại khoảnh khắc này một cách chân thật.

Sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp vào buổi tối, khi trở về nhà, Tử Hoành dẫn đoạn video từ điện thoại di động sang máy tính, bắt đầu chỉnh sửa

Cùng lúc đó, Vũ Đằng đang nằm trên giường, lật xem bức ảnh trong máy, không nhịn được cười, sau đó chợt giật mình.

Tại thời điểm này, tất cả chúng ta vẫn còn trong vở kịch?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net