Bạch Ngọc Đường tương thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
kia biết, nếu không lại phải sung công, hì hì.....

"Không có thời gian lề mề đâu, mau đi với ta!" Bạch Ngọc Đường dắt theo Kim Kiền còn đang cười ngốc.

"Đi......Đi đâu?"

"Đương nhiên phải đi rửa mặt chải đầu trang điểm, chẳng lẽ ngươi muốn ăn mặc thế này đến đó sao?"

"Chờ.....Chờ một chút, để ta xin phép Triển đại nhân đã!" Hôm nay là ngày làm việc của ta, hơn nữa chết người ở chỗ còn phải tuần phố với Triển đại nhân. Nếu ta không xin nghỉ.....

Trong đầu lóe lên cảnh tượng cánh tay bị treo đầy tỏi đứng trung bình tấn.

Kim Kiền không khỏi rùng mình một cái: "Phiền Ngũ gia chờ một lát, ta đi chút rồi quay lại liền." Nói xong, xoay người một cái đã mất biệt.

Bạch Ngọc Đường sửng sờ hai giây, không khỏi bật cười: Tiểu Kim Tử này xem ra rất sợ tên mèo thối kia, ha ha ha....

Mới phóng được mấy bước, gà trống đã gáy vang một tiếng gọi sáng, Kim Kiền dè dặt gõ cửa phòng Triển Chiêu:

"Triển đại nhân, Triển đại nhân....." Hở? Sao không có ai? Sớm như vậy Tiểu Miêu đã đi rồi à? Chẳng lẽ lại có công vụ gì? Hì hì......Vậy không cần phải xin phép hắn nữa.

Kim Kiền vừa thấy may mắn trong lòng, xoay người định đi khỏi, nhưng khi ngẫm lại.

Không được, hành tung của Tiểu Miêu này từ trước tới nay không ai nắm được, lỡ như, ta nói là lỡ như thôi nhé, hắn đột nhiên trở về tìm không thấy ta, vậy ta...Không dám nghĩ tiếp nữa, chạy nhanh đi tìm người nói với Tiểu Miêu một tiếng vậy.

Trong phòng, Trịnh Tiểu Liễu ngủ say như chết, trên gương mặt hiền lành lộ ý cười ngọt ngào.

Tên to xác này chả phải làm gì nên ngủ đến ngon lành. Muốn duỗi tay bộp vào mặt hắn một phát, nhìn kỹ lại, Trịnh Tiểu Liễu miệng lệch đi, nước miếng chảy dọc từ hai má xuống gối. Kim Kiền không khỏi nhếch mép, cuối cùng không đập vào mặt, mà lấy chân đạp đạp vào mông Trịnh Tiểu Liễu

"Ê ê, Tiểu Lục, dậy dậy!" Không phản ứng, tiếp tục đạp, vẫn không phản ứng.

Kim Kiền áp sát tới lỗ tai Trịnh Tiểu Liễu hét lớn một tiếng: "Triển đại nhân tới!"

"Hả, Triển đại nhân!" Trịnh Tiểu Liễu lăn tròn bật dậy, day day hai mắt mơ màng.

"Triển đại nhân làm sao?" Nhìn trái ngó phải, không thấy thần tượng đâu, chỉ thấy một Kim Kiền đang khoanh tay nhìn hắn vẻ mặt tươi cười.

"Kim.....Kim Kiền! Ngươi nói Triển đại nhân tới, ở đâu?"

"Lừa ngươi thôi, ta không nói như vậy thì ngươi đã chẳng thèm dậy."

"Oáp....." Lời đáp càng ngày càng xìu xuống, Trịnh Tiểu Liễu lại lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

"Ê, dậy dậy, đừng ngủ, ta có việc nhờ ngươi." Kim Kiền lại liều mạng lay Trịnh Tiểu Liễu.

"Chuyện gì?" Trịnh Tiểu Liễu bị lay đến đầu váng mắt hoa, mắt còn không thèm mở, mơ mơ màng màng hỏi.

"Hôm nay ta với Bạch Ngũ gia ra ngoài có chút việc, không thể tuần phố với Triển đại nhân, chờ Triển đại nhân trở về ngươi xin phép ngài ấy giúp ta, nói ta sẽ về ngay. Nhớ kỹ chưa?" Kim Kiền ào ào xổ ra một tràng, chỉ thấy Trịnh Tiểu Liễu ngồi xiêu vẹo ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, người ngã trước ngã sau, nếu không có Kim Kiền túm lại sợ là đã ngủ mất đất từ lâu.

"Ê, đừng ngủ, rốt cuộc ngươi có nghe gì hay không? Ê ê......" Xem ra nhờ sai người rồi, Tiểu Lục này rốt cuộc có nghe vào tai không đây.

Kim Kiền dí vào tai Trịnh Tiểu Liễu gào lên, Trịnh Tiểu Liễu nhíu mày theo bản năng, miễn cưỡng bật ra một khe mắt hí, trả lời:

"Nói ngươi và Bạch Ngũ gia ra ngoài có chút việc, xin nghỉ với Triển đại nhân, hôm nay sẽ không tuần phố, ta nhớ hết trơn rồi." Nói xong quay lại ngủ vùi.

Haizz, coi như cũng nhớ được chỗ quan trọng. Giờ cũng không còn sớm, cái tên Bạch Thử nóng nảy đó nhất định đã chờ tới sốt ruột. Ba trăm lượng, hì hì.....

Nghĩ đến ngân phiếu, Kim Kiền lập tức tỉnh cả người, xoay vù như gió lốc thổi ra tới cửa, chợt nghe trong phòng "Rầm" một tiếng như có vật gì vừa rơi, sau đó chỉ thấy Trịnh Tiểu Liễu xoa xoa đầu, mí mắt nâng lên một chút, tiếp tục vùi đầu ngủ say mê mệt.

-----------------------------------

Bầu trời đã sáng sủa hơn, quán nhỏ và người bán hàng rong đầu trên cuối phố đều đã hò hét rao hàng tự bao giờ, mọi người qua lại không ngớt, có hỏi giá, có chọn hàng.....rộn ràng huyên náo. Trong đám người rộn rịp, có một vị công tử, áo trắng hơn tuyết, tuấn nhan hoa mỹ, có điều dáng vẻ vội vàng gấp gáp. Đi bên cạnh là một cô gái gầy tong, áo khoác bằng lưới mỏng màu hạt lựu, chiếc sa y màu bích buông dài xuống chân, đôi mắt hẹp tí mang theo vài nét uể oải, nhưng dưới chân vẫn không ngừng rảo bước thoăn thoắt, chẳng có vẻ gì thướt tha của nữ tử khuê môn.

"Đến phía trước, Tiểu Kim Tử, chốc nữa gặp đại tẩu ta và tiểu Đường muội kia, ngươi cứ làm theo những gì Bạch Ngũ gia dạy ngươi, đã hiểu chưa?" Nam tử áo trắng dừng chân, mở lời nhắc nhở.

"Đã biết, Ngũ gia yên tâm đi, không phải chỉ là diễn thôi sao? Không làm khó được ta!" Kim Kiền ta quyết không để vuột mất một trăm năm mươi lượng!

Đi được không xa, quả nhiên phía trước hiện ra một tửu lâu kiến trúc đồ sộ, trên bảng hiệu đỏ khắc ba chữ vàng to tướng Túy Tiên lâu. Túy Tiên lâu này chính là tửu lâu nổi danh nhất Khai Phong, có thể so với khách sạn năm sao. Trang hoàng bên ngoài đã làm cho các tửu lâu tầm thường không cách nào bì kịp, bên trong lại càng lung linh tao nhã, trên tường là bút tích thơ phú của các vị danh nhân, trải khắp sảnh chính là  các bộ bàn ghế bằng gỗ lim thượng đẳng điêu khắc tinh xảo, hơn nữa còn không vương một hạt bụi, bóng lộn như mới. Trên mỗi bàn đều bày một bộ chung rượu ấm ngọc loại tốt nhất, nhìn vào đã biết giá cả xa xỉ. Kim Kiền và Bạch Ngọc Đường được tiểu nhị nhiệt tình đưa lên lầu hai, đầu Kim Kiền không ngừng xoay trái xoay phải, nhìn ngó khắp nơi. Túy Tiên Lâu từ trước đã nghe danh, nhưng bây giờ nhìn thấy quả nhiên là danh bất hư truyền. Vừa bước lên lầu hai, chiếc bàn tiệc bóng bẩy đập ngay vào mắt làm cho Kim Kiền tức khắc cứng lưỡi.

Một chiếc bình phong cổ bằng gỗ đàn hương khắc chạm tinh xảo, ngăn cách các phòng tiệc với nhau, chỉ nghe tiếng chung tách va chạm, tiếng nâng cốc reo hò, chứ không nhìn thể nhìn thấy người nào ngồi ngay cách vách.

Đừng nói ông chủ tửu lâu này cũng xuyên qua từ thế kỷ hai mươi mốt chứ? Mặc dù dùng bình phong không cách âm nhưng cực tế nhị, có ý tưởng.

Bạch Ngọc Đường lặng lẽ dùng quạt xếp huých huých Kim Kiền đang hai mắt tỏa sáng, trong miệng tấm tắc không thôi, lúc này Kim Kiền mới phát giác hóa ra bản thân đã đi tới trước mặt Lô đại tẩu từ bao giờ. Kim Kiền thu vội bộ mặt ngốc ngếch lại, mỉm cười thẹn thùng, còn chưa đợi thỉnh an, đã nghe Lô phu nhân lên tiếng trước:

"Vị cô nương này, sao ta thấy cô nương rất quen? Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?" Mày rậm mắt nhỏ, thân hình gầy gò, còn vẻ mặt tinh quái.....

"À ừm....." Thông thông cổ họng, giọng nói cố hết sức cho ra điệu mảnh mai yểu điệu:

"Vị này ắt hẳn là đại tẩu rồi, tiểu nữ tử tên là Kim Châu, muội muội song sinh của giáo úy Kim Kiền Khai Phong phủ....." Kim Kiền hạ người phúc thân, không chút hoang mang thi lễ đáp lời, cũng may đã sớm chuẩn bị.

"A, thì ra là thế, thảo nào, thảo nảo! Ta và Kim Kiền ca ca là nhất kiến như cố, thật không ngờ hắn còn có một muội muội song sinh, không tồi không tồi."

Lô phu nhân kéo tay Kim Kiền, nhìn trái nhìn phải:

"Ừm, quả là, vẻ ngoài rất giống với ca ca muội!"

Da mặt của Kim Kiền và Bạch Ngọc Đường thi nhau giật giật.

Nói thừa, không giống mới là lạ!

"Đến đây đến đây, đây là tiểu Đường muội của ta, tên là Giang Linh." Trong lúc giới thiệu, một vị cô nương chậm rãi bước đến trước mặt ba người, sa y mỏng khoát hờ bên vai, váy dài buông rủ xuống gót hài, tóc tơ đen tuyền như thác đổ, mắt ngọc mày ngài, nét cười trong vắt, càng tôn lên vẻ mị hoặc quyến rũ. Khẽ hạ người phúc thân, nói:

"Tiểu nữ Giang Linh ra mắt Bạch Ngũ gia, Kim Châu cô nương." Giọng nói mềm nhẹ ngọt ngào làm người nghe xong phải nảy sinh trìu mến.

Kim Kiền bên cạnh không khỏi tán thưởng trong lòng: Chậc chậc, cô nương xinh đẹp như vậy, Bạch Thử ngươi là đầu vào nước, hay là tâm lý có vấn đề, nếu không chẳng lẽ không thích người khác phái?

Trộm liếc mắt qua Bạch Ngọc Đường, thấy Bạch Ngọc Đường chỉ thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó đã bày ra dáng vẻ tiêu sái không khuôn phép, nói:

"Giang Linh cô nương không cần khách khí, mời ngồi!" Nói xong ra vẻ tình nồng ý mật kéo tay Kim Kiền, ý bảo nàng ngồi xuống cạnh mình. Trên bàn đã bày biện tất cả món ăn, chung tách cũng đã rót đầy. Kim Kiền nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn mê người, nuốt nước miếng ừng ực, thầm nhắc nhở mình: Chú ý hình tượng, chú ý hình tượng!

Giang Linh cô nương thẹn thùng có lễ, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đường tỷ. Nhưng không ai biết được trong lòng cô nương thướt tha dịu dàng này lại cất giấu lòng đố kị.

Vốn nghe trên giang hồ đồn đãi Bạch Ngọc Đường không chỉ có võ công tuyệt đỉnh, tướng mạo cũng anh tuấn bất phàm, cho nên muốn cậy nhờ vào quan hệ của Đường tỷ với Bạch Ngọc Đường, rất vất vả mới đợi được cơ hội này, nhưng sau lại nghe thấy Bạch Ngọc Đường đã có người trong lòng, nàng nhất định phải xem thử là nữ tử nào có thể chiếm được lòng của Bạch Ngọc Đường. Giờ gặp mặt rồi, nàng thật sự không cam lòng, nàng không hiểu đến cùng thì mình có điểm nào thua kém Kim Châu cô nương kia, đến nỗi Bạch Ngọc Đường ngay cả liếc cũng chẳng thèm liếc mình lấy một cái, còn ân cần quan tâm cô nương kia như thế. Tuy rằng trong lòng vạn phần không phục, nhưng ngoài mặt vẫn không thiếu lễ độ:

"Từ lâu đã nghe thấy đại danh của Bạch Ngũ gia, đáng tiếc vẫn không có cơ hội kết bằng hữu, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền, Giang Linh xin kính Ngũ gia một ly." Nói xong bưng chén rượu lên: "Giang Linh uống trước làm kính!" Tay áo che phủ, đầu ngửa cao, nhanh nhẹn lưu loát, chốc lát sau, đặt chén không về lại mặt bàn.

"Được! Giang Linh cô nương quả nhiên sảng khoái! Chén rượu này Bạch mỗ đáp lễ." Nói xong tay nâng chén rượu, tiêu sái uống cạn.

Kim Kiền bên kia không kiềm chế được, trong lòng âm thầm tụng niệm: Mau khai tiệc đi, đồ ăn lạnh hết rồi kìa!

Kim Kiền đang dồn hết sức lực dán mắt vào thức ăn, bên tai chợt truyền đến một tiếng gọi thấp:

"Kim Châu cô nương...."

"Hả?" Kim Kiền giật mình quay qua, thấy Giang Linh đang bưng chén rượu hướng về phía mình:

"Hôm nay có thể may mắn kết bằng hữu với Kim Châu cô nương, Giang Linh cảm thấy thật vinh hạnh, xin kính cô nương chén này!" Nói xong, lại chắn tay áo, giương tay lên, uống cạn thêm chén nữa.

Đùa hả, ta còn chưa bỏ gì vào bụng, không có đồ lót dạ thì say là cái chắc. Cô nương này thật chẳng có thường thức gì mà!

Kim Kiền co rút khóe miệng, khó khăn lôi ra cái mặt tươi cười:

"Sao Giang Linh cô nương lại nói vậy, chén rượu này hẳn phải để Kim Châu kính cô mới đúng! Có điều bụng rỗng uống rượu rất dễ đau dạ dày, Giang Linh cô nương nên ăn chút điểm tâm thì tốt hơn." Biết cô uống được, dù vậy cũng phải cho ta ăn đã chứ, điểm tâm trên bàn ta còn chưa động tới tí ti nào kìa.

"Kim Châu cô nương nói đúng, bụng rỗng uống rượu rất dễ tổn thương dạ dày, đây, chúng ta dùng bữa, đừng uống rượu không, nhìn kìa, đồ ăn sắp nguội cả rồi." Lô phu nhân vội vàng tiếp lời.

Vẫn là Lô phu nhân anh minh!

Hai mắt Kim Kiền lập tức phóng ra tia sáng kỳ dị, giơ đũa lên nhắm tới đĩa thịt nướng mà mình thích nhất. Đột nhiên, chân đau một cái trời giáng, ánh mắt Bạch Ngọc Đường âm thầm quét tới, lúc này Kim Kiền mới ngớ ra mình là ý trung nhân của Bạch Ngọc Đường, sao có thể để cho Bạch Thử mất mặt?

Vì một trăm năm mươi lượng ngân phiếu còn chưa vào tay ta, ta nhịn!

Nghĩ đến ngân phiếu, Kim Kiền tức thì tạo dáng thục nữ, từ tốn gắp lên một miếng thịt nướng còn nóng hôi hổi, sau đó thả vào trong bát của Bạch Ngọc Đường một cách tao nhã, ái muội nói:

"Ngọc Đường, nếm thử đi, chàng thích nhất là thịt nướng mà!" Không phải là diễn thôi sao? Ta đây bất chấp.

Bạch Ngọc Đường nào đoán được Kim Kiền lại giở ra trò này, ngốc ra nửa giây, nửa giây sau lập tức mỉm cười thắm thiết, cũng gắp một miếng măng tre bỏ vào trong bát của Kim Kiền:

"Nàng cũng ăn nhiều chút đi."

Nè, ta gắp cho ngươi là thịt ----- là thịt nướng đó! Vậy cớ gì ngươi chỉ gắp cho ta măng tre?

Trong lòng Kim Kiền căm giận bất bình, trên mặt lại nở ra nụ cười cảm kích.

"Cám ơn Ngọc Đường!" Tâm không cam tình không nguyện thả miếng măng tre kia vào trong miệng.

"Ha ha, nhìn đôi tình nhân trẻ ân ái kìa, thật là làm cho người ngoài ao ước!" Lô phu nhân cười xòa, trêu đùa hai người.

Bạch Ngọc Đường nhướng mày, âm thầm đắc ý: Đại tẩu, đừng nói tẩu thật lòng tin đệ mang tới một "Ý trung nhân" đấy chứ? Ha ha ha.....

Kim Kiền lén nghía qua Bạch Ngọc Đường, cũng dương dương tự đắc: Bạch Thử, ngươi mướn ta là đúng chỗ rồi, bạc này không phí phạm đâu.

Trong bốn người chỉ có một người là rầu rĩ không vui, trong lòng hối hận vô vàn: Sao ta không gặp Bạch Ngọc Đường sớm hơn chứ? Bằng không người ngồi bên cạnh chàng lúc này nhất định là ta!

*

Kể đến chuyện hôm nay vừa qua khỏi giờ Dần, Triển hộ vệ Triển Chiêu đã bị Bao đại nhân gọi đến phòng khách, là vì một án kiện có liên quan đến hoàng thất, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh thương nghị gần một đêm, rốt cuộc quyết định viết một phong thư, bàn bạc đối sách với Bát hiền vương. Bức thư này cực quan trọng, nên phải cử người tâm phúc cẩn trọng, võ công trác tuyệt, phải là Triển Chiêu đích thân đi mới yên tâm. Kết quả là, Triển Chiêu lĩnh mệnh đi không ngừng nghỉ đến phủ Bát Hiền vương. Có điều hắn không biết, hắn chân trước vừa đi khỏi, chân sau Bạch Ngọc Đường đã mò tới.

Lúc thân ảnh đỏ thẫm kia trở về, Khai Phong phủ đã ở trong trạng thái bận rộn, Triển Chiêu đến gặp Bao đại nhân phục mệnh xong, quay về phòng tình cờ gặp phải Triệu Hổ: "Triển đại nhân ngài đã về!" Triệu Hổ mới đó còn thẩn thờ lập tức tỉnh táo.

"Triệu Hổ, hôm nay là ai ra ngoài tuần phố?"

"A, nhóm Trương Long đang tuần tra phố Nam, phố Bắc vốn dĩ là do Triển đại nhân và Kim giáo úy đảm nhiệm, nhưng Công Tôn tiên sinh nói Triển đại nhân có công sự trong người, sợ là không về kịp, hơn nữa lại bôn ba vất vả, hôm nay không cần tuần phố. Cho nên phố Bắc tạm thời do nhóm Mã Hán tuần tra, Triển đại nhân cứ yên tâm."

"Ừm, vậy thì tốt rồi." Triển Chiêu nhẹ thở ra, đột nhiên nghĩ đến:

"Vậy Kim giáo úy đâu?" Ta đi vắng hẳn là do hắn dẫn dắt đội tuần tra, Triển Chiêu nghi ngờ trong lòng, bật thốt lên thành tiếng.

"Kim giáo úy có ở trong đội tuần tra không?"

"Kim giáo úy?" Triệu Hổ gãi gãi đầu: "Không có, sáng ra mọi người đã chẳng thấy hắn đâu rồi. Đại nhân tìm hắn có việc à?"

Triển Chiêu nhíu mày, sau đó nhã nhặn nói với Triệu Hổ: "Không có việc gì, ta chỉ thấy lạ hôm nay là ngày làm việc của hắn, tại sao lại không đi tuần? Ngươi có việc bận cứ đi trước, ta đến đó xem sao." Nói xong, xoay người đi về hướng phòng Kim Kiền.

Để lại một mình Triệu Hổ âm thầm cảm khái: Triển đại nhân cực nhọc cả đêm, vậy mà còn không quên quan tâm cấp dưới, thật không hổ là tấm gương để chúng ta noi theo. Có một cấp trên tốt như vậy, chúng ta còn không cố gắng công tác thì còn gì là mặt mũi Khai Phong phủ nữa?

Nghĩ vậy Triệu Hổ nhất thời cảm thấy tràn đầy sinh lực.

Đi! Ta đi tuần tiếp một vòng!

*

"Kim giáo úy, Kim giáo úy, ngươi có trong phòng không?" Triển Chiêu gõ cửa phòng mấy cái.

Hửm? Sao không thấy ai trả lời? Kim Kiền này không biết lại chạy đi đâu rồi.

Triển Chiêu càng siết chặt chân mày, xoay người muốn rời đi, liền nhìn thấy một bộ khoái thân hình cao gầy như sậy đang đi vào trong viện, xem ra mới tuần phố về, nhìn kỹ người này có đôi mắt báo đặc trưng, đôi tai nguyên bảo, chiếc cằm nhọn, đúng là Trịnh Tiểu Liễu bằng hữu tốt của Kim Kiền.

"Trịnh bộ khoái, xin dừng bước. Triển mỗ có việc muốn hỏi ngươi."

"Triển....Triển.....Triển đại nhân." Trịnh Tiểu Liễu đột nhiên gặp được Triển đại nhân mình luôn sùng kính, còn gọi cả đích danh mình, trong lòng vui sướng quá đỗi, suýt nữa quên mất hành lễ, chết trân nửa ngày mới nhớ ra:

"Thuộc hạ tham kiến Triển đại nhân!"

"Không cần đa lễ!"

"Tạ ơn đại nhân!" Trịnh Tiểu Liễu khấp khởi trong lòng.

Chẳng lẽ Triển đại nhân có việc quan trọng gì muốn giao cho ta? Thật tốt quá! Có thể làm việc cho Triển đại nhân thật là vinh dự biết bao nhiêu! Vì thế vội vàng hỏi:

"Triển đại nhân gọi thuộc hạ không biết là có chuyện gì sai bảo? Thuộc hạ đối với Triển đại nhân một lòng sùng kính....Ơ....à......" Trịnh Tiểu Liễu ấp úng nửa ngày.

Cái tên tiểu tử thối Kim Kiền này bình thường cứ nhao nhao mãi mấy câu như vậy! Làm ta vuột miệng nói theo!

"Tóm, tóm lại, nếu Triển đại nhân có gì phân phó, thuộc hạ nhất định không phụ lòng trọng vọng của đại nhân."

"Ngươi nói quá lời rồi, Triển mỗ chỉ có một việc muốn hỏi ngươi." Khóe miệng Triển Chiêu hiện lên nét cười khổ: Ngay cả Trịnh Tiểu Liễu chất phát ở lâu với Kim Kiền ngốc, cũng học được chút kỹ năng nịnh nọt rồi.

"Triển đại nhân có gì muốn hỏi thuộc hạ!"

"Triển mỗ muốn hỏi hôm nay ngươi có trông thấy Kim giáo úy hay không? Ngươi có biết hắn đi đâu không?"

"Hả? Ý Triển đại nhân là muốn hỏi Kim Kiền, Kim giáo úy?"

"Đúng vậy!" Triển Chiêu tiếp tục cười khổ, Khai Phong phủ có mấy người họ Kim chứ?

"Không thấy!" Trịnh Tiểu Liễu đáp không nghĩ ngợi.

"Ừm, vậy xin cảm tạ, Triển mỗ đến nơi khác hỏi xem."

"Ơ, chờ một chút, Triển đại nhân." Trịnh Tiểu Liễu vỗ mạnh đầu: "Thuộc hạ nhớ ra rồi, hôm nay lúc trời chưa sáng, Kim Kiền.....À, là Kim giáo úy có đến tìm thuộc hạ."

"Sao? Hắn tìm ngươi có chuyện gì?" Hai mắt của Triển Chiêu lóe sáng.

"À, hắn nói với thuộc hạ....Nói gì mà.....hôm nay hắn không thể đi tuần phố với Triển đại nhân." Trịnh Tiểu Liễu vừa vò đầu vừa cố sức nhớ lại.

Ai, ai bảo Kim Kiền lại dặn dò nhằm đúng lúc ta đang ngủ đến mơ mơ màng màng chứ, làm đầu ta rối tung hết.

"Không thể tuần phố? Vì sao?" Triển Chiêu sốt ruột.

"Hình như hắn nói là.....A, đúng rồi, hắn nói phải đi làm chuyện gì đó với Bạch Ngũ gia, cho nên hôm nay không thể tuần phố."

Triển Chiêu dựng thẳng mày kiếm, tay cầm kiếm càng siết chặt:

Lại là Bạch Ngọc Đường!

"Vậy hắn có nói là làm chuyện gì không?"

Trịnh Tiểu Liễu ngẫm lại cẩn thận, gãi gãi đầu, đáp: "Cái đó hình như là chưa."

"A, đúng rồi, hắn bảo thuộc hạ....." Trịnh Tiểu Liễu chợt cảm thấy mắt hoa lên, vệt đỏ thẫm nhoáng qua trước mắt rồi biến mất, Câu "Xin phép với ngài!" mà Kim Kiền dặn phải chuyển cho Triển đại nhân quanh quẩn trong không khí, Trịnh Tiểu Liễu đứng ngây tại chỗ: Kim Kiền, lời ngươi dặn ta đều nói lại hết rồi, về phần Triển đại nhân có nghe hay không không phải trách nhiệm của ta.

*

Lúc này, Túy Tiên lâu khách ra vào nườm nượp. Trên bàn tiệc lầu hai, Bạch Ngọc Đường đang phe phẩy quạt xếp miệng lưỡi lưu loát kể về truyền thuyết ít ai biết đến trong giang hồ. Giang Linh cô nương ngồi phía đối diện nhìn hắn bằng đôi mắt tràn ngập sùng bái, không ngừng hỏi tới: Về sau thế nào?

Lô phu nhân thường xuyên phát ra tiếng cười sang sảng, thỉnh thoảng lại nói đỡ vài câu. Kim Kiền ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Đường cảm thấy số lượng sọc đen trên trán tăng lên đột biến.

Chị em hai người này đang hỏi đáp chọc cười sao? Một bên tung, một bên hứng!

Đưa mắt nhìn qua đống đồ ăn trên bàn với vẻ thèm thuồng, nuốt nuốt nước miếng, trong lòng thầm mắng: Chuột chết, ngươi không thể nghỉ một lát được hả? Tuy bảo là ngươi bỏ tiền mướn ta, nhưng nhân công cũng là người mà, ít nhiều gì ngươi cũng phải cho ta ăn miếng cơm chứ! Một nhóm các ngươi không ăn không uống, làm cho ta cũng không cách nào động đũa! Ta vì ngươi nên mới ở đây giả làm thục nữ, ngươi cũng không thèm cảm kích chút nào à!

Nghĩ vậy, Kim Kiền liếc trộm qua Bạch Ngọc Đường, nào ngờ Bạch Ngọc Đường cũng đang nhìn mình, chợt ngẩn ra trong lòng, khẩn cấp kéo căng khóe miệng, lôi ra một nụ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net