Bạch Ngọc Đường tương thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Ngọc Đường tương thân

Edit: Yunchan

* * *

Hãm Không đảo, nhà ăn Tụ Nghĩa Đường.

Mọi người đang quây quanh bàn dùng bữa, Lô phu nhân ân cần bới thêm cơm cho Bạch Ngọc Đường, cười tủm tỉm ngắm nghía Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường tự dưng khó chịu khắp người. Nhìn thế nào cũng thấy đại tẩu Tiếu lý tàng đao (*)! Quả nhiên -------

(*) Trong cười chứa đao: Ý chỉ có ý đồ bất chính.

"Ngũ đệ này, chuyện lần trước đại tẩu nói với đệ, đệ nghĩ thế nào?"

"Sao? Chuyện gì?" Bạch Ngọc Đường nhận lấy bát cơm, tiếp tục cắm đầu gắp thức ăn, không trông thấy nụ cười của Lô phu nhân đang dần dần thu lại, khí lạnh bỗng chốc trỗi dậy bốn phía.

Không phải chứ, hàn.....hàn khí?

Ngẩng đầu nhìn, đại tẩu mới đó còn tươi cười lúc này lại trợn trừng mắt hạnh nhìn mình đăm đăm, Bạch Ngọc Đường chợt kêu thầm trong bụng:

Đại tẩu nổi bão, mau mau dùng ánh mắt cầu viện chư vị đại ca!

Không nhìn không lo, thấy rồi lại tức điên, mấy vị ca ca vào sinh ra tử kia đã sớm đặt bát cơm xuống, thần sắc khẩn trương chuẩn bị chớp thời cơ lẩn mất. Chỉ có đại ca là đủ nghĩa khí, không bị tình thế áp đảo, tiếp tục ăn cơm, có điều đầu cúi hơi bị thấp, tay tăng tốc lùa cơm vào miệng, loại biểu hiện này nhìn thế nào cũng sợ hãi hơn ba vị ca ca kia!

Quên đi, nhờ người không bằng nhờ mình!

Lập tức bày ra biểu cảm đỉnh cao của bản thân ------- nụ cười siêu cấp rạng rỡ cộng thêm siêu cấp mê chết người không đền mạng, vô tội nói:

"Đại tẩu, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đệ, đệ thật sự không nhớ rõ."

Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm, da mặt cứng đờ của Lô phu nhân nhất thời nới lỏng, ánh mặt trời dường như chiếu tới mọi người. Ai nấy lập tức ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn cầm bát cơm tiếp tục ăn, như thể vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì. Chỉ có Lô phu nhân là tiếp tục nói:

"Ây da, ta nói này Ngũ đệ, ta biết ngay tiểu tử thối đệ nhất định không để lời của đại tẩu trong đầu, thật uổng công đại tẩu ta yêu thương đệ." Nói xong ra vẻ tức giận trừng mắt liếc Bạch Ngọc Đường một cái, tiếp sau đó lại đổi thành khuôn mặt tươi cười: "Không phải lần trước đại tẩu đã nói với đệ rồi sao, tiểu Đường muội của ta, năm nay vừa tròn mười tám tuổi hoa, trưởng thành phải nói là đoan trang tú lệ, tú ngoại tuệ trung, cầm kỳ thi họa, nấu nướng nữ công mọi thứ đều tinh thông, quả là trời sinh một đôi với Ngũ đệ. Hay là chọn ngày nào đó cùng với đại tẩu đi gặp mặt người ta xem sao? Đại tẩu sẽ tác hợp lương duyên cho đệ!"

"Hả?" Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy trán chảy đầy sọc đen.

Không thể nào! Bảo đường đường Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường ta đi tương thân? Nếu việc này truyền ra ngoài các bằng hữu trên giang hồ còn không cười đến chảy nước mắt à? Hơn nữa, ta tự do đã quen, tìm một nữ nhân quản tới quản lui, ta tội gì phải tự rước vào thân phiền phức như vậy?

Vừa muốn từ chối, đột nhiên ngộ ra.

Tính tình đại tẩu.........Haizz, đắc tội không nổi, làm sao mới phải đây?

Nhìn trộm qua, đại tẩu nhìn mình vẻ mặt chờ mong, trong lòng trống rỗng, vội vàng cúi đầu.

Bạch Ngọc Đường đang hết đường xoay sở, không biết phải ứng phó thế nào mới đúng, Từ Khánh lại ngồi không yên, đặt bát cơm xuống:

"Đại tẩu, tẩu cũng quá thiên vị Ngũ đệ, có cô nương tốt cũng chỉ muốn tác hợp cho Ngũ đệ, tẩu cũng biết đó, đệ với Nhị ca thêm cả Tứ đệ đều lớn tuổi hơn Ngũ đệ còn chưa thành thân kia mà."

Lời vừa nói ra, mọi người đều có vẻ mặt khác nhau: Lô Phương mỉm cười nhợt nhạt, không nói lời nào; Tương Bình vuốt vuốt râu, đôi mắt nhỏ gian xảo híp lại cười trộm; Hàn Chương lén kéo kéo ống tay áo Từ Khánh, nhìn đại tẩu bên kia với vẻ căng thẳng, ý bảo hắn đừng có mà chọc giận đại tẩu, nếu không hậu quả thiết nghĩ không gánh nổi. Chỉ riêng Bạch Ngọc Đường cứ như quơ được cọng rơm cứu mạng, vui không kể xiết, vội vàng hùa theo:

"Tam ca nói rất đúng, tuổi đệ vẫn còn nhỏ, huống chi tự tại đã quen, đệ thấy đại tẩu vẫn nên giới thiệu vị cô nương kia cho các vị ca ca thì thích hợp hơn."

Bạch Ngọc Đường hò hét trong lòng: Đại tẩu à, đệ đã nói đến nước này rồi, thì tẩu cũng rộng lòng tha mạng đi.

Ai ngờ chẳng những không được đồng tình, còn đổi lấy cái liếc xéo của đại tẩu.

Lô phu nhân ngoái đầu liếc xéo Bạch Ngọc Đường một cái, sau đó quay ngay qua Từ Khánh giở ra khuôn mặt tươi cười:

"Sao! Tam đệ cũng sốt ruột muốn thành gia à! Ha ha, yên tâm, đại tẩu như phụ mẫu, sao đại tẩu có thể nghĩ đến Ngũ đệ mà không thu xếp cho các đệ được chứ? Có điều Ngũ đệ tính tình quái đản, nữ tử tầm thường đều không vừa mắt, hiếm khi gặp được một cô nương xứng đôi với Ngũ đệ như vậy, tất nhiên đại tẩu phải lo cho hắn trước. Chờ xong việc của Ngũ đệ, ta sẽ từng bước thu xếp cho các đệ sau."

"Vậy....." Từ Khánh vẫn chưa từ bỏ ý định. Hắn muốn biết phải chờ tới khi nào? Nhưng câu sau đã bị Hàn Chương kéo tay áo ngăn lại, lập tức nuốt trở vào, ấm ức bưng bát cơm lên ăn tiếp.

Tương Bình thấy tình hình như thế, cười gượng hai tiếng giảng hòa:

"Không vội, không vội! Nếu Ngũ đệ có thể tìm được lương duyên, mấy huynh đệ chúng ta đều rất vui mừng!....."

Cái gì? Rất vui mừng? Tròng mắt Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa lọt ra ngoài.

"Đại tẩu, tẩu cũng biết, đệ từ trước đến nay quen tự do tự tại, không quen có người bên cạnh rầy rà vướng chân, huống chi Hãm Không đảo chính là nhà của đệ, đệ cần gì phải thành gia nữa?"

Lúc này, Lô phu nhân còn chưa kịp lên tiếng, Lô Phương vẫn luôn im lặng ngồi chỉnh tề bên cạnh bàn lại phá lệ nói tranh mất phần của phu nhân nhà mình:

"Ngũ đệ nói vậy sai rồi! Tuy nơi này chính là nhà đệ, nhưng nam nhi nếu không thành gia lập thất sẽ vĩnh viễn không hiểu hết được ý nghĩa của chữ nhà và trách nhiệm đối với thê tử. Có những trách nhiệm này đệ mới biết quý trọng những gì đệ có được. Cho nên, ta thực may mắn mới lấy được đại tẩu đệ!" Nói rồi ánh mắt ngập đầy cảm kích nhìn sang Lô phu nhân. Còn Lô phu nhân nghe xong cũng vô cùng vui sướng cảm động, dùng ánh mắt đưa tình không e dè đáp lại phu quân nhà mình.

"Phu quân......." Những chữ sau đã dùng hành động thay cho ngôn ngữ, chỉ thấy trong bát cơm của Lô Phương, các loại thức ăn đã chất đống thành núi.

Nhưng chúng huynh đệ dường như không đồng ý với quan điểm của đại ca: Hàn Chương nghiêng đầu đi, che giấu khóe miệng đang cong lên, Từ Khánh thật thà co rút da mặt, ngây ra tại trận; Tương Bình phe phẩy quạt lông chim lặng lẽ che khuất ý cười đầy mặt, Bạch Ngọc Đường cười khổ. Biểu cảm tuy khác nhau, nhưng lại cho ra một kết luận duy nhất: Đại ca, đại ca có thể lấy được đại tẩu, chúng đệ cũng thực ------- vinh hạnh!

Lô phu nhân bên này lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, càng cảm khái trong lòng: Loại hạnh phúc này nhất định phải để cho bọn họ sớm ngày trải nghiệm!

Kết quả là, càng thêm dứt khoát:

"Ngũ đệ, cứ quyết định vậy đi, ngày mai đại tẩu sẽ đưa đệ đi gặp mặt tiểu Đường muội của ta!"

"Không được!" Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường bắt đầu tê liệt.

Không! Không cần!

Tiếng kêu gào trong lòng buột miệng tuồn ra. Lô phu nhân nghe thấy mày liễu dựng thẳng, mắt hạnh trừng trừng.

"Vì sao không được?"

Bạch Ngọc Đường vừa thấy dáng điệu này của đại tẩu, lập tức phát tín hiệu cầu viện ra bốn phía, nhưng các vị đại ca dường như chẳng ai nghe thấy, tiếp tục chúi mũi vào bát cơm.

Trời ơi, sao Bạch Ngũ gia ta lại kết nghĩa với mấy người này vậy hả? Hừ, giờ chỉ còn cách dùng hạ sách!

"Đó là vì......Đệ đã có người trong lòng." Nói xong câu này, Bạch Ngọc Đường hận không thể cắm thẳng đầu xuống đất.

Cái chuyện mất mặt này lại phát ra từ miệng của Bạch Ngũ gia ta? Đều là do các người bức đệ!

Bốn vị ca ca đang ăn say sưa, nghe thấy lời này chợt nghệt người. Chỉ thấy miếng thịt bự mà Nhị ca Hàn Chương vừa mới gắp lên rớt ngay xuống bàn, nhìn Bạch Ngọc Đường không thể tin; Tam ca Từ Khánh càng làm quá hơn, hai mắt trợn tròn, miệng mím lại, cứ như thể bị cái gì đả kích; quạt lông chim trong tay Tứ ca Tương Bình cứng đờ, nhìn chòng chọc Bạch Ngọc Đường bằng vẻ mặt nghi ngờ, đến cả đại ca Lô Phương luôn trầm ổn cũng suýt bị sặc nước canh.

Tại hiện trường chỉ có mỗi Lô phu nhân là giữ nguyên vẻ bình tĩnh, cười hiền hòa, thong dong rót cho mình một chén rượu, thản nhiên nhấp một ngụm, sau đó nhìn Bạch Ngọc Đường nói:

"Ngũ đệ, có phải đệ không muốn gặp tiểu Đường muội của ta, nên mới lấy việc này ra làm cớ?"

Đôi mắt toan tính như lưỡi dao đâm xoáy tới, làm khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường đỏ bừng.

Đại tẩu quả nhiên là đại tẩu, không thể nói dối dăm ba câu là gạt được ngay. Nhưng nghĩ tới tới chuyện tương thân, đây không phải là muốn lấy mạng của Bạch Ngũ gia ta sao? Không được!

Vì thế kiên trì trả lời:

"Tẩu nghĩ đi đâu vậy, ngẫm lại danh hào Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường trên giang hồ đâu phải là khoác lác, không biết bao nhiêu cô nương nguyện ý theo Bạch Ngũ gia đệ, ừm, may thay lại gặp được một người khiến cho Ngũ gia đệ coi trọng. Cho nên, đại tẩu không cần phải nghi ngờ. Còn các vị ca ca, các huynh cũng không cần phải kinh ngạc như vậy." Nói xong, lại giả vờ mỉm cười ung dung, kỳ thật còn khó coi hơn cả khóc.

Ừm, có lý, Ngũ đệ xuất thân từ giang hồ, công phu điêu luyện, tướng mạo thì tuấn tú như vậy, cô nương ái mộ đệ ấy nhiều không đếm xuể, vậy gặp được một cô nương ngưỡng mộ trong lòng cũng không phải là chuyện vô lý.

Kết quả là, mọi người ngươi một câu ta một câu, bắt đầu ồn ào:

"Ngũ đệ, hóa ra tiểu tử đệ đã có người trong lòng, vậy còn giấu chúng ta làm gì? Còn không mau đưa người đến đây cho chúng ta gặp mặt!"

"Đúng vậy, Ngũ đệ, đệ muội là người ở đâu? Có xinh đẹp không? Lúc nào dẫn tới cho chúng ta gặp một lần đi?"

Trên trán Bạch Ngọc Đường số lượng sọc đen tăng lên như bão, da mặt không ngừng run rẩy, cũng đành phải đáp qua loa hai ba câu.

"Việc đó, ừm ừm, là người Khai Phong, bộ dạng, bộ dạng rất xinh đẹp. Ờ....." Dù sao cũng là nói bừa, bọn họ đâu thể nào gặp được.

"Hả, là người Khai Phong, trách sao dạo gần đây Ngũ đệ thường chạy tới Khai Phong, nói gì mà tới Khai Phong phủ tìm Triển Chiêu luận võ, té ra là lén đi gặp đệ muội. Ha ha ha....."

Bạch Ngọc Đường ơi Bạch Ngọc Đường, mi đúng là tự lấy đá đập vô chân mình, cứ nói đại chỗ nào cũng được mà, sao lại là Khai Phong?

"Ha ha ha.......đệ thì biết cái gì? Có hiểu câu một ngày không gặp như cách ba thu không?"

"Nghe ta, Ngũ đệ không cần xấu hổ, ớ, mà mặt đỏ mất rồi, ha ha ha....."

Ê, cái này không phải xấu hổ, mà là bị các huynh chọc tức!!

Bạch Ngọc Đường đã không còn hơi sức chống đối.

"Ừm, Ngũ đệ không còn nhỏ nữa, cũng nên thành gia đi, hay là chọn ngày sớm chút!"

"Đúng đúng đúng, đại ca nói rất đúng. Nếu không Ngũ đệ mắc phải chứng tương tư, thì chữa không nổi, không nổi đâu. Ha ha ha ha.........."

...................

Tiếng huyên náo cười đùa vòng vòng bên tai, nhưng lúc này Bạch Ngọc Đường đã không còn khả năng nghe nhìn, hai tay kêu lên răng rắc, kiềm chế cơn xúc động muốn nhào lên bóp chết từng người. Thế nhưng vào giây tiếp theo, hắn chỉ còn một nguyện vọng duy nhất trong đầu, đập đầu xuống đất siêu sinh cho rồi.

Chỉ vì đại tẩu yêu quý của hắn đã có phát biểu mới:

"Nếu Ngũ đệ đã có người trong lòng, đại tẩu cũng vui mừng cho đệ. Nhưng mà, đại tẩu đã đồng ý xe chỉ luồn kim (Làm mối) tiểu Đường muội cho đệ, muội ấy nghe thấy danh tiếng của đệ từ lâu, cứ mãi quấn lấy ta muốn đến đây gặp mặt đệ một lần, đại tẩu không phải người thất tín, nhưng nếu nói thẳng với muội ấy rằng Ngũ đệ đã có người trong lòng, với tính tình của muội ấy tất nhiên sẽ không tin. Thôi thì như vầy, Ngũ đệ dẫn theo người trong lòng của đệ đến gặp mặt, vừa hay Đường muội của ta cũng ở Khai Phong. Thứ nhất, để cho Đường muội của ta hết hy vọng với đệ, thứ hai, coi như biết thêm bằng hữu, như vậy ta cũng không thất tín với muội ấy. Ngũ đệ thấy thế được chăng?

Kỳ thật trong lòng Lô phu nhân suy tính: Ngũ đệ à Ngũ đệ, còn dám lừa gạt đại tẩu ta, tới lúc đó không mang được người trong lòng đến để xem đệ có ngoan ngoãn vào khuôn khổ không? Mà dù cho có người trong lòng thật đi nữa, ta cũng có thể mượn cơ hội này để nhìn rõ tướng mạo, ta thật muốn xem là cô nương nhà ai có thể giữ được lòng của Ngũ đệ.

Hạ quyết tâm, Lô phu nhân đắc ý ra mặt, cười thầm trong bụng: Đến hồ ly gian xảo cũng khó đấu lại thợ săn ta đây!

"Việc này......Việc này......" Đại tẩu quả nhiên không đơn giản, Bạch Ngọc Đường vắt nát óc suy nghĩ, tìm cách qua truông.

"Đừng có nói với ta người trong lòng của đệ hiện tại không có ở Khai Phong nhé!" Lô phu nhân cắn chặt răng, mắt nheo lại vẻ uy hiếp.

Nguy rồi, xem ra lý do này vô dụng.

"Cái đó.....Cái đó....." Làm sao mới xong đây?

"Được rồi, cứ làm theo lời đại tẩu đệ đi, mọi người ăn cơm, ăn cơm!" Đại ca lên tiếng giảng hòa, nói xong bưng bát cơm lên ăn tiếp.

"Ngũ đệ, đệ dẫn muội tử đến gặp đại tẩu rồi, nhất định phải dắt đến Hãm Không Đảo cho chúng ta gặp mặt đấy ......"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Mọi người gật đầu tán thành, bưng bát cơm ăn tiếp.

Đại ca, huynh giảng hòa cái kiểu gì vậy hả? Tiêu rồi!!! Giờ phải đi đâu tìm ý trung nhân đây?

Đang rầu thúi ruột, đột nhiên, một bóng người chớp qua trong óc.

Có rồi! Hề hề......Tẩu tử, có câu đạo cao một thước quỷ cao một trượng, không đúng, là quỷ cao một thước đạo cao một trượng! Lần này phải cho tẩu trải nghiệm một lần!

 *

Kim Kiền dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngáp một cái, nói giọng lười biếng:

"Ngũ gia, sáng sớm gà còn chưa gáy, ngài túm ta tới chuồng ngựa làm gì? Chẳng lẽ ngài muốn mượn ngựa Khai Phong phủ? Nhưng mà việc này ta không quản, ngài đi tìm tạp dịch đi....À, hay là ngài tìm Công Tôn tiên sinh nói một tiếng cũng được, đúng rồi, tìm Triển đại nhân cũng xong mà, oáp, chỉ tiếc chức quan ta quá nhỏ, không giúp được ngài."

Bạch Ngọc Đường nghe Kim Kiền nói một tràng mấy câu chẳng liên quan gì, phì cười, giơ quạt xếp lên khẽ gõ đầu Kim Kiền.

"Nói bừa! Ai nói ta muốn mượn ngựa?"

Kim Kiền oan ức xoa xoa cái đầu bị gõ đau.

"Vậy ngài dẫn ta đến đây làm gì?" Nói xong lại ngáp một cái, trong lòng nhỏ giọng than thở: Ta mệt lả cả ngày, bây giờ mới được ngủ, đâu giống như Tiểu Bạch Thử ngươi rảnh rang như vậy?

 "Tiểu Kim Tử, bình thường Ngũ gia ta đối với ngươi thế nào?" Bạch Ngọc Đường nghiêm trang hỏi.

"Hả?" Kim Kiền mới ngáp được một nửa đã bị dọa nghẹn, trả lời dè chừng: "Ha ha, Ngũ gia đối với ta, ờ, tốt, cực tốt." Lại oán thầm trong bụng: Tốt cái con khỉ, rảnh rỗi thì bắt nạt ta, lúc nào cũng ở trước mặt Tiểu Miêu "Hãm hại" ta! Hừ, mà mấy lời này sao lại quen tai như vậy? Cứ như câu tiếp theo sẽ là "Xin ngươi giúp cho một việc, hoặc là, tại hạ có việc muốn nhờ" tầm xàm gì đó?

Quả nhiên ------

"Tiểu Kim Tử, Ngũ gia có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."

"Chuyện......Chuyện gì?" Kim Kiền run rẩy trong lòng.

"Chuyện này, nói thế nào mới tốt đây?" Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường đỏ bừng: Việc này đúng là khó mở miệng chết bà.

Kim Kiền nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đỏ mặt, mắt nhỏ trợn tròn kinh ngạc: Chuyện lạ có thật, Cẩm Mao thử đường đường mà cũng ấp úng khó mở miệng, thật sự là hiếm thấy, hiếm thấy!

Nghẹn nửa ngày, rốt cuộc Bạch Ngọc Đường cũng quyết định nói ra. Bằng không, đại tẩu và chư  vị ca ca biết được, không cười nhạo ta mới là lạ! Không được! Tuyệt đối không thể để cho bọn họ chê cười ta!

"Việc này, Tiểu Kim Tử, Ngũ gia muốn nhờ ngươi chịu ấm ức một lần, giả thành ý trung nhân của ta đi gặp hai người, ngươi thấy sao?"

"Cái gì?" Tiếng hét cao quãng tám suýt nữa làm kích động mấy con ngựa đang ngủ say. Bạch Ngọc Đường lập tức xông lên bịt miệng Kim Kiền lại.

"Nói nhỏ chút, ngươi sợ người khác không nghe thấy hay sao hả?"

Bảo ta giả làm ý trung nhân của hắn, chẳng phải là muốn bắt ta mặc đồ nữ sao? Còn....Còn đi gặp hai người? Chẳng lẽ là......gặp cha mẹ?! Có lộn hay không vậy?

"Không được, tuyệt đối không được, Ngũ gia ngài nên đi tìm người khác đi."

"Tiểu Kim Tử, tình hình bây giờ rất khẩn cấp, ngươi không thể nào thấy chết không cứu!" Đại tẩu tuyệt đối là cố ý, còn không cho ta thời gian chuẩn bị, hôm qua vừa nói xong, hôm nay đã bắt ta mang người trong lòng đến gặp mặt Tiểu Đường muội của tẩu ấy, còn nói rất hay 'Chỉ vì ta suy nghĩ cho Ngũ đệ thôi, giúp Đường muội ta gạt bỏ ý niệm trong đầu sớm một chút, bớt gây thêm phiền toái sau này.' Hừ! Theo ta thấy chính là muốn ta trở tay không kịp thì đúng hơn!

"Tại hạ quả thật bất lực, còn thỉnh Bạch Ngũ gia thứ lỗi, nếu không có việc gì khác, ta còn bận về phòng ngủ tiếp." Nhìn trời còn chưa sáng đâu, hẳn là còn ngủ thêm được nửa canh giờ.

"Chờ một chút! Nếu Tiểu Kim Tử có thể giúp Ngũ gia, tấm ngân phiếu này là của ngươi." Rốt cuộc Bạch Ngọc Đường tung ra một đòn sát thủ ------ Ngân phiếu!

Ngân.....Ngân phiếu? Mắt nhỏ của Kim Kiền hí lại thành khe hẹp, lỗ tai giật giật không kiểm soát.

Cho ta bạc? Thật hay giả?

Ngoái đầu, ghé mắt, trộm ngắm nghía tờ ngân phiếu trên tay Bạch Ngọc Đường.

Oa! Là Ngân phiếu thật á!

Đôi mắt hẹp tí tức khắc tỏa ra màu xanh lục, nhìn lại trị giá.

Hả! Chỉ có năm mươi lượng! Với gia thế của Bạch Thử ngươi, như vậy thật quá keo kiệt rồi!

"Ngại quá, Ngũ gia, tại hạ thật sự bất lực!" Nói xong đi tiếp về phía phòng mình.

Hì hì, ta không tin ngươi không kêu ta lại!

"Chậm đã! Thêm một trăm lượng thì thế nào?" Tiểu Kim Tử này lòng tham không nhỏ đâu.

Thêm một trăm lượng? Tổng cộng là một trăm năm mươi lượng? Hề hề, Bạch Thử quả nhiên rộng rãi. Nhưng, một trăm năm mươi lượng hình như cũng chưa nhiều lắm! Nếu không, chờ đã! Kim Kiền tính toán trong lòng một chút, di di chân về phía trước, nhưng rõ ràng đã giảm bớt tốc độ. Chậc, chậc, đây là kế sách chém giá bách phát bách trúng!

"Thêm một trăm lượng nữa, Tiểu Kim Tử đừng tham như vậy chứ, nói thẳng một câu đi, rốt cuộc thì ngươi có giúp hay không đây?" Bạch Ngọc Đường lôi soạt một tờ ngân phiếu ra, kêu vội một tiếng.

Sao? Thêm một trăm lượng nữa á, Bạch Thử quả nhiên của cải hùng hậu! Ừm, không nên kì kèo nữa, bằng không Bạch Thử nóng lên, mất cả chì lẫn chài thì toi, huống chi hai trăm năm mươi lượng cũng không ít ỏi gì, hì hì.....Khoan đã, hai trăm năm mươi lượng hình như hơi lẻ?

Da mặt Kim Kiền nhăn nhúm.

 "Ba trăm lượng, dứt giá!" Đôi mắt hẹp nhíu lại, xoay người nói với Bạch Ngọc Đường.

"Tốt! Ba trăm lượng thì ba trăm lượng!" Há, chỉ cần có bạc sợ gì Tiểu Kim Tử ngươi không hợp tác!

Kim Kiền hớn hở chạy lại vươn tay ra muốn chộp lấy ngân phiếu trong tay Bạch Ngọc Đường, ai ngờ Bạch Ngọc Đường rụt tay lại, làm Kim Kiền vồ hụt vào không khí, Kim Kiền trợn mắt nhỏ nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.

Bạch Thử, ngươi muốn lật lọng hả?

"Đừng nóng! Tiểu Kim Tử, bây giờ ta giao trước cho ngươi một trăm năm mươi lượng tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành rồi sẽ giao tiếp cho ngươi một trăm năm mươi lượng nữa, ngươi thấy sao nào?"

Không phải chứ? Bạch Ngũ gia lúc nào cũng vung tiền không tiếc sao hôm nay lại kì kèo mặc cả cứ như mấy bà mụ vậy?! Hay là Bạch Thử này muốn chuyện thành rồi quỵt nợ ta! Nhưng mà tiếng tăm của Bạch Ngọc Đường trong chốn giang hồ chắc cũng không đến nỗi đó, huống chi một trăm năm mươi lượng, đối với ta thì hấp dẫn thật, nhưng với hắn cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi!

Bạch Ngọc Đường dường như nhìn ra vẻ ngờ vực của Kim Kiền, cười cười, nói tiếp:

"Tiểu Kim Tử cứ yên tâm, lời của Bạch Ngũ gia ta từ trước đến nay đều đáng giá ngàn vàng!"

"Một lời nói ra, bốn ngựa khó theo! Thành giao!" Kim Kiền kích động nhận lấy tờ ngân phiếu một trăm năm mươi lượng, săm soi kỹ càng.

Woa, một trăm năm mươi lượng, không đúng, là ba trăm lượng, hì hì, bằng tiền lương mười mấy năm của ta, phát tài, phát tài tới rồi! Khoản kiếm thêm này ngàn vạn lần không thể cho cây gậy trúc bụng đen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net