Đêm khuya hung linh (Chương 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya hung linh (Chương 3)

Edit: Yunchan

* * *

Không chờ Triển Chiêu đang rối loạn tìm lại được lý trí, nghiêm khắc yêu cầu đối phương giao ra Kim Kiền, tuân theo lời hứa để cho nàng chạy thoát, thì Thược nhi đã tung ra một cú oanh tạc khác. À nhầm, là tung ra một viên thuốc nho nhỏ màu vàng sáng óng ánh.

Tuy chỉ là một viên thuốc bé tí ti, nhưng khi trông thấy nó, trong đầu Triển Chiêu lập tức nổ vang, hệt như một quả bom khí bị chọc cho phát nổ, đầu óc ngổn ngang, vạn vật trước mắt đều lệch khỏi quỹ đạo.

Đây, đây không phải là viên siêu cường hóa công tán luôn luôn cất kỹ bên người Kim Kiền như vật bất ly thân, dù đụng độ với bọn xác sống cũng tuyệt đối không rời khỏi tay sao?

Ngẫm lại hai tháng trước lúc hắn tuần phố trở về nhất thời nhiệt huyết dâng trào bắt Kim Kiền đứng trung bình tấn, vô tình nghe thấy Kim Kiền rủa thầm Thối Miêu hay Hỏng Miêu gì đó, bảo là con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, ép ta đến đường cùng chọc cho ta nổi điên thật, thẳng tay đem siêu cường hóa công tán bỏ vào trong cơm chiều của ngươi, xem ngươi có thành con mèo xụi lơ không? Cho nên hắn mới biết đến sự tồn tại của loại thuốc này.

Nhớ lại ngày đó Kim Kiền cầm viên thuốc ấy đến một canh giờ vo vo ngắm nghía, tưởng tượng tới ngày Triển Chiêu bị trúng độc còn bản thân thì được hưởng cuộc sống tự do thái bình, đồng thời có thời gian rỗi rãi để sáng tạo ra các hình thức trả thù độc hại khác, thì ngay lập tức đã được Triển Chiêu tặng thêm mấy cân tỏi coi như là quà tán thưởng cho ý tưởng độc đáo.

Cũng may một canh giờ sau, Kim Kiền đột nhiên hồi tâm chuyển ý, nhét viên thuốc vào ngực lại, quyết định không dùng thuốc này đối phó với Triển Chiêu nữa. Triển Chiêu thầm vui mừng trong lòng, nghĩ rằng Kim Kiền rốt cuộc đã hiểu ra nỗi khổ tâm của mình, đang định giảm bớt một canh giờ ngồi trung bình tấn cho Kim Kiền, lại nghe phải câu....

"Bảo vật giữ nhà của ta, sao có thể lãng phí trên người một tên thối miêu? Tiền công này, tiền vật liệu này, tiền kim phấn này...Chậc chậc, cỡ nào cũng phải bán ra mỗi viên một ngàn tám trăm lượng mới đúng giá! Đối phó với Thối Miêu, hay là dùng thuốc xổ đi....

Triển Chiêu:....

Tuy nhiên thế sự xoay vần, tránh sao khỏi định luật nhân quả...Rốt cuộc, viên thuốc này đã có cơ hội "Lãng phí"....

"Các ngươi giấu Kim Kiền ở đâu?!" Hai mắt Triển Chiêu đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch, luồng sát khí xấp xỉ một độ không tuyệt đối tức thì bùng phát bằng vận tốc của ánh sáng, cấp tốc thổi quét cả đáy hố.

Ái Chiêu Chiêu nhanh chóng bị đông lạnh thành tảng băng.

"Triển đại nhân xin yên tâm, Kim Kiền hiện tại rất an toàn." Thược nhi vẫn hớn hở ra mặt, không bị lãnh khí kia làm ảnh hưởng chút nào.

"Chúng tôi đã tỏ rõ thành ý của mình, Triển đại nhân cũng nên cho thấy thành ý của ngài mới đúng chứ." Huyễn Diệt cười dịu dàng, không để tâm đến cơn giận dữ của Triển Chiêu.

"Cô nương vừa nói rất rõ ràng, chỉ cần ta ở lại, cô nương sẽ để cho những người khác đi!" Triển Chiêu trừng mắt nhìn Lãnh Nguyệt, trong cơn phẫn nộ còn pha thêm chút hoảng loạn.

"Đúng, tôi có nói chỉ cần Triển đại nhân ngoan ngoãn hợp tác, chúng tôi tuyệt đối không đụng đến một sợi chân lông của những người sau lưng ngài...." Một nụ cười gian xảo lan ra trên khuôn mặt Lãnh Nguyệt.

Triển Chiêu kinh ngạc.

Đúng, nàng ta có nói "Sau lưng" mình....Khi đó, Kim Kiền đã không còn ở sau lưng mình.....Chiêu lừa này, quá nham hiểm!

Triển Chiêu siết chặt nắm đấm, móng tay đã đâm thật sâu vào lòng bàn tay, một dòng đỏ thẫm chảy ra từ khe hở.

"Cơ mà, bây giờ tôi có thể hứa thêm một câu. Chỉ cần Triển đại nhân ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi tuyệt đối không ngược đãi Kim Kiền." Nụ cười trên môi Lãnh Nguyệt càng rõ nét.

Triển Chiêu nhíu mày nhìn vào viên thuốc trên tay, trong mắt lướt qua tia dứt khoát, ngay lập tức ngửa đầu uống vào.

Viên thuốc vừa cho vào miệng nhanh chóng tan ra, lan tỏa vị ngọt nhè nhẹ, hệt như một viên đường.

Sau khi thuốc hòa tan vào trong cơ thể, Triển Chiêu chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh ngấm vào kinh mạch. Luồng khí lạnh này xoáy sâu vào trong kinh mạch, va chạm với nội lực, giống như băng hỏa tương phùng, tranh chấp không nhường. Nhất thời bên trong kỳ kinh bát mạch ngứa ran như có hàng vạn con bọ đang cấu xé. Triển Chiêu buộc lòng phải ngưng thở định thần, dồn nội lực xuống đan điền, mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.

Thuốc này quả nhiên bất thường!

Hóa công tán bình thường, sẽ mượn lực của thuốc làm nội lực tản ra, khiến cho nội lực không thể ngưng tụ. Nhưng viên thuốc này kỳ lạ ở chỗ, chỉ trấn thủ một nơi mà không tỏa ra, nếu người trúng độc không vận nội lực thì không sao cả, nhưng một khi nội lực vận chuyển, sẽ kích thích lực thuốc làm tổn thương kinh mạch, chẳng khác nào lợi dụng nội lực của chính người trúng độc để trói buộc họ. Nói đúng hơn, càng có nội công thâm hậu, khả năng chết càng cao.

Nhớ tới việc Kim Kiền định dùng loại độc tàn nhẫn như thế đối phó với mình, trong miệng Triển Chiêu chát đắng, trong lòng không biết là cảm giác gì.

*

Bên này các cô nương trong hố Khai Phong cùng Triển Chiêu giằng co quyết liệt, giương cung bạt kiếm, không khí khẩn trương; bên kia Kim Kiền cùng Tự Thủy đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lệ rưng rưng tuôn dòng, tám tía đến quên trời quên đất.

Thời gian quay ngược từ lúc Triển Chiêu dẫn đoàn người lần theo hướng Bao đại nhân rơi xuống....

Lúc ấy, trong mắt Triển Chiêu chỉ có Bao đại nhân, trong mắt các cô nương chỉ có Triển Chiêu, mà trong mắt Kim Kiền, chỉ có các cô nương.....

Khụ, xin đừng hiểu nhầm, là quần áo trên người các cô nương.

Áo sơ mi? Váy ngắn? Quần bò? Giày cao gót?

Mắt nhỏ của Kim Kiền trợn to hết sức.

Chẳng....chẳng lẽ ta đã quay về hiện đại?????

"Thế vận hội O-lym-pic có thành công không?"

"Thế bác hội có hoàn thành mỹ mãn không?"

"Cuối cùng Bin Laden cũng bị bắn chết rồi à?"

"Sang năm 2012 thế giới có tận thế không?"

Kim Kiền cảm khái dào dạt. Không ngờ mình vượt thời gian đã lâu như thế, ở hiện đại cũng đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện lớn.

Tự Thủy vừa phải trả lời đủ thứ câu hỏi tuôn ra như thác đổ của Kim Kiền, vừa phải dùng tấm thân mỏng manh của mình chống chọi với đợt sóng người đang xô vào ồ ạt.

"Kim tỷ tỷ!"

Đột nhiên, một bóng người chạy sượt qua, ôm chầm lấy Kim Kiền.

Hả?! Kim Kiền cả kinh, định vẩy cái người đang bâu chặt lấy mình như bạch tuộc ra. Mới sực nhớ lúc này Tiểu Miêu đâu nhìn thấy, có gì phải sợ?

Mà người trước mặt mắt to long lanh, đôi mi dài rậm, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.....

Óa óa, bé gái này dễ thương quá đi!!! Y hệt trái đào chín mọng, muốn cắn một cái quá đi!!!

Không đợi Kim Kiền có hành động gì, cái miệng bé xinh của bé gái kia đã bẹp một tiếng ịn lên hai má Kim Kiền.

"Kim tỷ tỷ, em thích tỷ quá trời quá đất!!"

Linh nhi đang muốn dốc cạn nỗi lòng, bỗng thấy sau gáy vực dậy luồng gió lạnh căm, thổi xoáy tới làm cô rụt cổ, còn tưởng là Ngự Miêu đến rồi, nào ngờ ngoảnh đầu lại mới thấy Tự Thủy đang nhìn cô ai oán, cả người phát ra lãnh khí.

"Mày có phải Triển Ngự Miêu đâu, giả làm máy điều hòa nhiệt độ làm gì!" Linh nhi nhỏ giọng càu nhàu.

Trong đám đông chen chúc thốt nhiên rẽ ra một lối đi.

Ba cô gái mặc váy dài thong thả đi đến, người ở giữa mặt như sương lạnh, hai người bên cạnh mặt tỏa xuân phong.

Ba người đi đến trước mặt Kim Kiền, người ở giữa liếc mắt nhìn Linh nhi, Linh nhi bèn ngoan ngoãn buông Kim Kiền ra, còn tiện tay sửa sang lại vạt áo giúp Kim Kiền, sau đó lùi ra ngoài ba bước.

Còn Tự Thủy đã nép vào trong đám đông tự bao giờ, chẳng thấy bóng dáng.

Hóa ra ba người này là sếp sòng ở đây!

Tuy Kim Kiền không biết họ là ai, nhưng phong thái này có gì đó rất quen thuộc.

"Cô là Kim Kiền?" Lãnh Nguyệt lạnh lùng lên tiếng, rảo từ đầu tới chân Kim Kiền, trong ánh mắt mang theo chút soi mói cùng khinh thường.

Kim Kiền bị cô ta nhìn đến phát run, vô thức lùi về sau một bước. Hai người lúc nãy nhiệt tình như lửa, còn người này thì rét lạnh như băng, quả làm cho ta ăn không tiêu.

Xét lại thì, chẳng phải họ đều là học sinh trói gà không chặt sao? Còn ta đây xét cho cùng cũng được huấn luyện trình độ cao, cần gì phải sợ họ chứ? Nghĩ rồi hít một hơi ưỡn ngực ngẩng đầu: "Đúng! Kim Kiền ta ngồi không thay tên đi không đổi họ, chính là tòng lục phẩm giá úy Khai Phong phủ!"

Lãnh Nguyệt cười nham hiểm, thả ra một câu:

"Cô có muốn hợp tác làm ăn không?"

* * *

Bên ngoài phòng củi, nhóm người Khai Phong phủ mặt ủ mày chau, thở dài liên tục, chẳng biết làm sao đối phó với cái bẫy này.

"Bây giờ làm cách nào đây...." Từ lông mày đến chòm râu của Lão Trương đều vo thành một cục, thoạt nhìn còn đáng sợ hơn cả quỷ.

"Bao đại nhân sẽ không sao chứ?" Lý bộ đầu lo lắng thấp thỏm, chốc chốc lại đứng lên ngồi xuống.

"Nếu có Triển đại nhân ở đây thì tốt rồi..." Hoàng ban đầu thở dài, ánh mắt chạm phải Lý bộ đầu, bốn mắt nhìn nhau rồi lại não nề quay đầu đi.

Có điều, người nhảy vào bẫy đầu tiên, chính là Triển đại nhân...

"Nửa đêm khuya khoắc các ngươi không đi ngủ, còn tụ tập ở phòng củi làm gì?" Một giọng thấp thoáng hơi men bất ngờ vang lên, mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Một nam tử áo trắng nằm khểnh chân trên nóc nhà của phòng bếp phía đối diện. Tay trái gập lại đỡ lấy đầu, tay phải cầm bình nữ nhi hồng thượng hạng. Tóc rối múa may, vạt áo khẽ mở, làm lộ ra chiếc xương quai xanh đẹp đẽ. Môi đỏ mọng trơn bóng, mắt hoa đào gợn sóng, tỏa ra ý xuân mị hoặc.

"Ực!" Ai nấy đều nuốt ực một ngụm nước miếng.

"Bạch....Bạch Ngũ gia!" Rốt cuộc Lý ban đầu thường xuyên đi theo tứ đại giáo úy, định lực không giống với người thường, hoàn hồn trước nhất.

"Thỉnh Bạch Ngũ gia trượng nghĩa tương trợ!" Lý bộ đầu khom người nghiêm trang, nói với Bạch Ngọc Đường bằng giọng cẩn trọng.

Những người khác cũng tỉnh táo lại, hối hả theo sau Lý bộ đầu, đồng thanh kêu lên: "Thỉnh Bạch Ngũ gia trượng nghĩa tương trợ!"

"Có chuyện gì? Chẳng phải trời có sụp thì đã có Thối Miêu đỡ sao? Còn làm phiền đến Ngũ gia ta làm gì?" Bạch Ngọc Đường thoáng vẻ nghi hoặc, cũng tỉnh rượu hơn phân nửa.

"Thật ra Triển đại nhân đã xảy ra chuyện!" Hoàng ban đầu vội đáp.

"Cái gì?!" Hơi men ngà ngà trong Bạch Ngọc Đường hoàn toàn bay biến, lật người đứng dậy. Chốc lát sau, lại vờ vịt nằm xuống: "Tên thối miêu kia gặp chuyện xui xẻo cũng chẳng liên quan tới ta...." Nói xong còn xoay ngoắc người đi, đưa lưng về phía mọi người, ra vẻ ta đây không thèm để ý, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy khẽ khẽ.

Chúng nha dịch nhìn nhau sốt ruột, không biết phải ứng phó thế nào.

Tuy bên ngoài Bạch Ngọc Đường vờ như không quan tâm, nhưng trong lòng thì như có bảy tám con mèo nhỏ đang cào bới....Xì, mèo nhỏ cái gì, là như có bảy tám con chuột nhỏ đang nhảy nhót mới đúng, lỗ tai vẫn dựng thẳng lên nghe ngóng động tĩnh bên dưới. Tất nhiên hắn rất muốn cứu người, nhưng co kéo một chút cho tên thối miêu kia chịu khổ một lát cũng hay. Ít nhiều cũng phải nghe được vài câu cầu xin, mới làm cho hắn trút bỏ được ấm ức đè nén trong lòng.

"Ta thấy chắc là Ngũ gia say rồi...." Lý bộ đầu cười khổ nói.

(Bạch Ngọc Đường: Nói bậy! Với tửu lượng của Ngũ gia, sao say được hả!)

"Vậy phải làm sao bây giờ? Vốn tưởng Bạch Ngũ gia võ nghệ cao cường, kiến thức sâu rộng, nói không chừng sẽ nghĩ ra được cách gì hay ho ..." Hoàng ban đầu thở dài liên tục.

(Bạch Ngọc Đường: Câu này còn lọt tai một chút....)

"Nếu bàn tới võ công cao cường, ngay cả Triển đại nhân cũng rơi vào bẫy, muốn luận kiến thức sâu rộng, Công Tôn tiên sinh cũng đi theo rồi, ngay cả Kim giáo úy tinh ranh lém lỉnh cũng..."

Lão Trương còn chưa nói hết câu, trước mắt đã chớp lên một bóng trắng, thoắt cái cổ áo đã bị Bạch Ngọc Đường thộp lấy.

"Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Kim Tử ở đâu? Nói mau!"

Bạch Ngọc Đường nắm thật chặt, làm sắc mặt lão Trương biến sang xanh tím, nói không ra hơi, chỉ biết ra sức chỉ vào phòng củi.

Trước mắt lại hoa lên.

Cổ áo Lão Trương chợt nới lỏng, ngã phịch xuống đất, há miệng hớp lấy hớp để không khí. Sau khi lấy lại nhịp thở một cách chật vật, lão Trương vội hướng mắt về phía phòng củi, sắc mặt liền xạm lại.

Phòng củi toang hoác, ván cửa biến mất tăm, phơi ra miệng hố đen đúa, hệt như cái mồm ngoác rộng của con dã thú trong truyền thuyết, rình rập con mồi không biết tự lượng sức mình, chui đầu vào lưới.

*

Trở lại bên trong hố sâu.

Lúc này lực thuốc đã dần phát huy công dụng, sát khí của Triển Chiêu cũng dần yếu xuống.

Lãnh Nguyệt cười trong suốt: "Triển đại nhân mời theo ta." Dứt lời đi trước dẫn đường, Thược nhi và Huyễn Diệt vòng ra phía sau Triển Chiêu.

Triển Chiêu im lặng gật đầu.

Đi được hai bước, Lãnh Nguyệt bỗng dừng chân lại, ngoảnh đầu cười nói: "Suýt nữa thì quên. Lúc này Triển đại nhân thân thể mệt mỏi, khó thể cầm nổi Cự Khuyết, sao không để cho Huyễn Diệt giúp ngài một tay?"

Triển Chiêu không đáp, Cự Khuyết trong tay phát ra tiếng leng keng nguy hiểm rồi bất giác im bặt, Triển Chiêu lạnh lùng giao Cự Khuyết cho Huyễn Diệt sau lưng.

Thật ra dù hắn không thể sử dụng nội lực, thì thể lực cũng không hề hấn gì. Nếu chỉ dựa vào kiếm thuật thì đối phó với vài chục tên tiểu tặc cũng không quá khó. Thế nhưng điểm này nàng ta cũng đã nghĩ tới, cho nên mới lấy đi Cự Khuyết. Người có tâm tư khó dò như thế, làm cho hắn càng lo sợ cho an nguy của Kim Kiền.

Bất quá điều này cũng đủ chứng minh, cô nương này thật sự không có võ công, bằng không chỉ cần điểm vài huyệt đạo là có thể ngăn chặn hắn thi triển võ công.

Dọc đường đi rất suông sẻ thuận lợi. Tuy đám đông dầy đặc, nhưng hễ Lãnh Nguyệt đi đến đâu, ở đó sẽ tự động tạo ra một lối đi. Tất nhiên vẫn có vài người chộn rộn muốn áp sát Triển Chiêu. Nhưng vừa thoáng thấy nụ cười trên môi Lãnh Nguyệt, sẽ lập tức dập tắt suy nghĩ ngông cuồng.

"Cô nương muốn dẫn Triển mỗ đi đâu?" Đi được tầm một nén nhang, Triển Chiêu mất kiên nhẫn buột miệng hỏi.

"Triển đại nhân sẽ biết ngay thôi." Lãnh Nguyệt giữ nguyên nụ cười trong suốt.

Không lâu sau địa hình chuyển thấp, tạo thành một cái động ngầm.

Hai bên cửa dán hai câu đối, trên đề:

"Nữ nhân hóa tu mi, anh hùng mộ sắc hương." Hoành phi: "Thái Cực."

Câu đối này không có gì đặc biệt, nhưng hoành phi lại rất quái lạ. Lãnh Nguyệt vẫn rảo bước không ngừng, Triển Chiêu đành phải bám theo sát gót.

Vào sâu hơn, lại bắt gặp một câu đối khác: "Tuy một lòng tham tiền, khó giấu được chân tâm." Hoành phi: "Bát quái."

Triển Chiêu lờ mờ nhận ra câu đối này muốn ám chỉ gì đó, nhưng hàm ý bên trong vẫn dò không ra. Dứt khoát bỏ qua, bước tiếp vào bên trong.

Tới cửa thứ ba, tiếp tục dán một đôi câu đối: "Chém giá khắp chợ vô địch thủ, rảo dọc giang hồ nức tiếng tăm." Hoành phi: "Vô song".

Khẩu khí trong câu thơ này thật lớn lối! Cho thấy nữ tặc này cũng là một nhân vật thành danh trong giang hồ, sao hắn lại không biết? Ngẫm lại, nàng ta làm việc thần bí như thế, tất nhiên không muốn cho ai biết hành tung.

Có điều vế trên .....Chẳng lẽ chém giá đã trở thành một loại công phu hiếm thấy? Nói lại thì, không biết công lực chém giá của người này có bằng Kim Kiền hay không....

Nghĩ đến Kim Kiền, trong lòng Triển Chiêu lại nhói lên, không còn tâm trí để suy nghĩ tiếp nữa.

Qua cửa thứ ba vào trong nội viện, Thược nhi dẫn Triển Chiêu đến sương phòng phía tây.

Trên sương phòng này cũng có một đôi câu đối:

"Thanh phong ba thước soi nhật nguyệt, dược hoàn một viên định Càn Khôn." Hoành phi: "Ông trời tác hợp."

Triển Chiêu nhíu mày, trong lòng hoảng sợ không lý do.

Đưa Triển Chiêu vào phòng xong, Lãnh Nguyệt bèn dẫn theo Huyễn Diệt rời khỏi, chỉ để lại Thược nhi trông chừng Triển Chiêu.

"Kim Kiền đâu?"

"Nàng ấy rất khỏe." Thược nhi nói giọng thản nhiên.

"Các người không dám cho ta gặp mặt Kim Kiền, bảo ta làm sao tin nàng ấy vẫn khỏe."

Nếu bọn họ đã sớm hạ độc thủ với Kim Kiền, thì việc mà hắn đang làm toàn bộ đều vô nghĩa.

"Không phải không dám, mà là...." Thược nhi muốn nói lại ngần ngừ.

"Được rồi, cho ngài gặp mặt cũng tốt. Nhưng mà ngài nhất định không được hối hận!" Thược nhi hé miệng, trong mắt ánh lên vẻ không nỡ.

Triển Chiêu bất an trong lòng. Nhưng vẫn quả quyết nói: "Triển mỗ không hối hận!"

Thược nhi thở dài, đi tới mép tường sờ soạng, tách ra một cái lổ nhỏ, sau đó quay qua nói với Triển Chiêu: "Ngài hãy nhìn từ đây."

Triển Chiêu lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn bước tới trước, nhìn vào lổ nhỏ kia.

Kim Kiền đang ngồi trên một chiếc ghế dài hình dạng quái dị (Thật ra là ghế sô pha), bên cạnh là một thiếu niên anh tuấn, hai người tán gẫu vô cùng vui vẻ. Triển Chiêu không nghe được hai người nói gì, chỉ thấy Kim Kiền mặt mày hớn hở, mỉm cười tít mắt, nói huyên thuyên như lúc kể thuyết thư trên phố. Nói được một lát, Kim Kiền dường như bị hụt hơi, ngừng lại một lúc. Người bên cạnh vội bưng cho nàng một tách trà, đưa tới tận tay. Kim Kiền uống vào một ngụm trà, rồi đưa tay vào trong ngực lấy ra thứ gì đó, dúi vào trong tay thiếu niên kia, còn không quên xoa xoa, mặt tí tởn như bắt được vàng. Thiếu niên kia thì hai má đỏ bừng, nhìn đáp lại Kim Kiền bằng ánh mặt dịu dàng.

Triển Chiêu bất thình lình ngã lui ra sau, bước chân không vững, mắt lạnh rét căm, hai tay siết chặt, cảm thấy một luồng khí nóng chực trào lên cổ họng, làm lồng ngực nhức buốt.

"Triển đại nhân có muốn nhìn nữa không?" Thược nhi hỏi.

Triển Chiêu dường như không nghe thấy lời cô, hai mắt mờ mịt, sát khí nổi lên cuồn cuộn, toan lao ra khỏi phòng.

"Kim Kiền đã có ý trung nhân!" Thược nhi vội châm thêm dầu vào lửa.

Triển Chiêu bất chợt khựng lại, giọng rét lạnh, sát khí bùng nổ như bão táp: "Các ngươi có âm mưu gì?"

"Chắc Triển đại nhân cũng biết Kim Kiền là một tia chớp từ trên trời giáng xuống chứ." Thược nhi từ tốn nói, tay mân mê vạt áo.

Triển Chiêu trừng to hai mắt, nhìn vào Thược nhi với vẻ không tin được.

Việc này chỉ có hắn và nhị vị sư phụ Y tiên Độc thánh biết, tại sao...

"Ngài đang tự hỏi tại sao tôi biết?"

Triển Chiêu không đáp, mũi chân dịch về phía cửa ra, lại bị một câu của Thược nhi làm sững sờ:

"Vì ngay từ đầu nhà của Kim Kiền là ở đây." Giọng Thược nhi chắc nịch.

Triển Chiêu quay vụt đầu qua, trong ánh mắt không giấu được nỗi kinh hoàng.

Thược nhi thư thả nói tiếp:

"Kim Kiền chỉ vô tình đi lạc lên nhân gian, nương nhờ vào Khai Phong phủ, chờ chúng tôi đến và đưa nàng ấy trở về, cái hố trong phòng củi chính là cánh cửa để đưa Kim Kiền về nhà. Người ngồi bên cạnh Kim Kiền chính là thanh mai trúc mã của nàng ấy, đã đính ước chung thân."

"Nói dối!" Triển Chiêu đứng yên bất động, giọng trầm bất thường.

"Ngài có biết chiếc vòng tay dị thường mà Tử Dần đạo trưởng tặng cho Kim Kiền là từ đâu mà có, vì sao Kim Kiền trông thấy nó lại vui mừng đến thế không?"

"Sao cô...."

Triển Chiêu chưa nói dứt câu đã bị Thược nhi ngắt lời:

"Bởi vì chiếc vòng tay ấy là thiết bị khởi động, mở đường dẫn tới hố sâu này. Kim Kiền vui mừng vì biết mình đã có thể về nhà, gặp lại người trong mộng." Thược nhi liếc mắt nhìn vào lổ hổng kia.

Triển Chiêu quay đầu đi, ngữ khí đã không còn chắc chắn: "Kim Kiền sẽ không...."

"Cứ coi như tôi nói dối đi, nhưng có bao giờ ngài tự hỏi, tại sao Kim Kiền hết lần này đến lần khác làm mai cho ngài, còn hiểu lầm người trong lòng ngài là Tiểu Bạch Thử, đã thế còn tận tâm tận lực tác hợp cho hai người, chẳng phải những hành động đó chỉ chứng minh một điều, Kim – Kiền – không – thích – ngài, Khai Phong phủ chẳng có gì để Kim Kiền lưu luyến ư!" Thược nhi ra sức nhấn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net