【 TKTP trung tâm 】Sau khi cướp dâu liền bị đưa về Thiên Khải nhập học ( thượng )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://wanxi049.lofter.com/

& tạm thời tính mù + ốm yếu

& ở trên xe ngựa thay phiên nhau khiêu khích Tư Không tiểu cẩu gồm: Lạc Hiên, Liễu Nguyệt, Mặc Hiểu Hắc, Lôi Mộng Sát.

——————————————

Khi Tư Không Trường Phong tỉnh lại, không khí hơi lạnh, chim đã về rừng, hoàng hôn cũng buông xuống.

Lôi Mộng Sát và Mặc Hiểu Hắc thay phiên nhau truyền nội lực cho y, Liễu Nguyệt phân phó Linh Tố đưa tới thức ăn đã được chuẩn bị sẵn, mấy người ăn ý mà không có nói rằng Bách Lý Đông Quân đã tới.

Tư Không Trường Phong nghe tiếng hít thở hơi mang mỏi mệt của Lôi Mộng Sát, sự tức giận mà y kìm nén nãy giờ cũng tan đi phân nửa, y than một tiếng: "Lôi Mộng Sát, lần sau đừng có hở ra là lại đánh vào cổ của ta như vậy được không thế?"

Lôi Mộng Sát gãi gãi đầu: "Vậy lần sau ta thông báo với ngươi một tiếng lại đánh nha?"

"......"

"Được rồi ta biết ngươi không thích như vậy, ừ thì, ta cũng không thích việc bị người ta đánh ngất mà không rõ nguyên do, nhưng có đôi khi tình thế bức bách không thể nề hà, ngươi nói đúng không. Ta bảo đảm, sau này nếu như không có chuyện gì quá cấp bách, thì sẽ không làm thế nữa." Lôi Mộng Sát giơ ba ngón tay lên thề, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng, "Nếu không thiên lôi đánh xuống."

Vừa dứt lời, chân trời liền truyền đến tiếng sấm ầm ầm.

Lôi Mộng Sát nghẹn lời.

Mặc Hiểu Hắc ngồi ở bên ngoài xe ngựa cười nhạo một tiếng: "Hưởng ứng thật mau."

Tư Không Trường Phong cũng bị chọc cười, nụ cười của y sáng ngời như hoa thu hải đường nở rộ, là một loại vẻ đẹp cực nùng liệt, cực kinh tâm động phách.

Lôi Mộng Sát nhất thời bị chói mắt, mất tự nhiên mà dời đi tầm mắt, lại vừa lúc đối thượng với đôi mắt của Linh Tố.

Tiểu cô nương lướt qua xe ngựa nhìn về phía dãy núi nơi xa mây mù, làn mây ở đỉnh núi lăn lộn, trời có vẻ là sắp mưa rồi. Nơi xa bay tới một con chim bồ câu trắng, nàng duỗi tay gỡ xuống giấy viết thư, thấp giọng thương thảo với công tử nhà mình. Sau một lúc lâu, Linh Tố gõ gõ xe ngựa, ôn thanh nói: "Thanh Ca công tử nói đã chuẩn bị sẵn khách điếm có suối nước nóng ở Lê Trấn, mời mọi người đến đó trước."

Thanh Ca công tử, Lạc Hiên?

Một đường này chỉ thấy được ba vị công tử là Liễu Nguyệt, Mặc Trần và Chước Mặc, Tư Không Trường Phong vốn còn tưởng rằng Thanh Ca công tử có việc nên mới rời đi trước, không nghĩ tới là đi đặt khách điếm.

Lôi Mộng Sát tấm tắc cảm thán: "Cái khí độ này, cả cái cách phô trương như vậy nữa, tên kia có tiền, thật biết hưởng thụ. Ta nói nha, những người có tiền có thế thì nên cống hiến một phần lực lượng của mình cho học đường đi, ít nhất ra ngoài ăn, mặc, ở, đi lại, cũng nên an bài thỏa đáng cho chúng ta phải không. Xem cái xe ngựa này đi, thuê tới, chỉ có thể ngủ được một người, keo kiệt thật đấy!" Nói rồi, hắn hạ giọng, ôm lấy bả vai của Tư Không Trường Phong: "Chờ tới học đường rồi, ta dạy cho ngươi làm như nào để trải qua những ngày tháng thoải mái ở đó."

Tư Không Trường Phong gạt ra tay của hắn, "Ta nói rồi, ta không thích tiếp xúc gần với người khác."

"Đây là bệnh, phải trị. Ngươi tin ta đi, thật đó, nếu không ngươi ngày sau sống đến trăm tuổi, chẳng lẽ tính vẫn luôn lẻ loi hiu quạnh một người sao? Vậy thì cũng quá thê thảm rồi."

Lời này nói ra tựa hồ cũng có chút đạo lý. Tư Không Trường Phong bị hù đến sửng sốt, lỗ tai còn hồng, tay đã lung tung sờ một hồi, bắt được cánh tay của Lôi Mộng Sát, đặt lên bả vai của mình.

Y rũ xuống lông mi: "Như vậy hả?"

"!"Ngoan quá đi. Lôi Mộng Sát che lại ngực.

Liễu Nguyệt công tử lắc đầu: "Chậc."

Dễ lừa, quá dễ lừa.

Đôi tay kia là đôi tay đã luyện qua Lôi Môn Kinh Thần, đốt ngón tay thô to, làn da thô ráp, thỉnh thoảng cọ qua làn da bên gáy, khiến cho từng đợt mạc danh rùng mình. Tư Không Trường Phong không tự giác co rúm lại, không khoẻ mà nhăn lại mi: "Ngươi xác định thật sự có ích sao?"

Lôi Mộng Sát cười hắc hắc: "Tất nhiên rồi, giống như ngươi luyện thương vậy, vừa mới bắt đầu ngượng tay, mỗi ngày đánh một bộ thương pháp, tích lũy tháng ngày, rồi cũng dần quen, đúng không."

Hắn lại ngứa tay mà xoa đầu của y. Tiểu thương khách này, nghèo đến mức gia sản toàn thân chỉ có một bình hồ lô, một bộ quần áo rách nát, một thanh Ngân Nguyệt thương. Không có phát quan, đầu tóc dài liền tùy ý dùng bố mang buộc chặt. Nhiều lần xóc nảy, dây cột tóc sớm đã chảy xuống, tóc đen nửa tán không tiêu tan mà buông xuống đầu vai, thoạt nhìn xúc cảm rất tốt.

Ừm, Lôi Mộng Sát gật đầu, xúc cảm lúc sờ lên cũng thực tốt.

Liễu Nguyệt lại "chậc" một tiếng, hỏi: "Tư Không tiểu công tử, có muốn tới kiệu của ta ngồi không?"

"A?" Tư Không Trường Phong sửng sốt. Giang hồ đồn đãi, mành trướng của Liễu Nguyệt công tử, không cho người khác bước vào dù chỉ là một bước. Hiện tại xem ra, hẳn là tung tin vịt.

Lôi Mộng Sát lại nhíu mày, người này không phải luôn rất bí ẩn sao? Làm gì mà lại bắt đầu lôi kéo làm quen. Tuy rằng Tư Không Trường Phong nhìn không thấy, nhưng hắn vẫn là cảnh giác mà kéo lên mành xe ngựa, cự tuyệt nói: "Cái mành này của đệ vừa nhỏ vừa chật, còn bị gió lùa, đừng làm cho người qua đi bị tội."

"Như thế nào sẽ là bị tội?" Linh Tố ninh mày, "Công tử nhà ta nói, trời sắp mưa rồi, ngồi xe ngựa dễ bị ướt, không bằng để cho tiểu Trường Phong đi cùng chúng ta tới khách điếm trước."

"Chiếu nói như vậy......" Tư Không Trường Phong nhớ tới cỗ kiệu thuần trắng của Liễu Nguyệt, đỉnh kiệu tròn mà hẹp, rèm mỏng từ trên đỉnh rũ xuống mặt đế, theo gió phiêu diêu. Xác thật là đẹp, nhưng thấy thế nào cũng không thể che mưa được. "Ngồi cỗ kiệu đó không phải càng dễ bị ướt hơn hả? Liễu Nguyệt công tử, không bằng ngươi tới ngồi chung với chúng ta đi."

"Ai, đừng." Lôi Mộng Sát lắc đầu, "Ngươi đừng lo lắng hắn. Người nọ mau đâu."

"Nói ai mau a?" Linh Tố xụ mặt, "Nam nhân không thể nói mau!"

Tư Không Trường Phong lẩm bẩm: "Tiểu thư đồng này lợi hại thật đấy."

Liễu Nguyệt nhắm mắt lại: "Linh Tố, câm miệng."

"Như thế nào, công tử chẳng lẽ không phải cũng nghĩ như vậy sao?"

"......" Liễu Nguyệt phe phẩy cây quạt, vẫn duy trì phong độ ôn thanh nói, "Nếu như thế, ta liền đi trước một bước."

Giọng nói vừa rơi, bốn vị mỹ nam tử nâng kiệu thân hình chợt lóe, dưới chân sinh phong, như khói nhẹ hướng phương xa lao đi.

Tư Không Trường Phong không nghe được bất luận tiếng vang gì, chỉ một cái hô hấp, bao gồm cả Liễu Nguyệt ở bên trong vài đạo hơi thở liền không có bóng dáng. Y kinh ngạc cảm thán: "Tốc độ này, trách không được mưa không làm ướt nổi."

"Cái này kêu, bởi vì màn đẹp chứ không xài được cho nên công phu trốn thoát này đã luyện đến đăng phong tạo cực." Mặc Hiểu Hắc nhìn màn trời càng thêm tối tăm, vung lên roi ngựa, lạnh giọng nói to: "Giữ chặt! Chúng ta cũng tăng tốc thôi!"

*

Những nam tử nâng kiệu cho Liễu Nguyệt không phải người thường, nhưng ngựa của bọn họ lại chỉ là ngựa thường. Mặc dù đã đẩy nhanh tốc độ, nhưng bọn họ vẫn không thể về kịp khách điếm trước khi cơn mưa to trút xuống.

Khi Tư Không Trường Phong một thân ướt dầm dề mà cầm trường thương đi vào khách điếm, một mảnh vải lụa khô mỏng bị gió thổi bay trúng vào mặt y, khiến y cảm thấy rất ngứa ngáy. Y vô thức định chộp lấy nó, nhưng có thứ gì đó đã đập vào mu bàn tay của y.

Một mùi thơm thoang thoảng truyền đến, người nọ cúi xuống thân mình, cười nói: "Thế nào rồi? Có hối hận khi từ chối lời mời của ta không?"

Mới vừa rồi là chiếc mành che của Liễu Nguyệt công tử phải không?

"Thất lễ." Tư Không Trường Phong thu hồi tay, kéo lại quần áo ướt đẫm dính chặt trên người, đúng sự thật đáp, "Xác thật có chút hối hận."

"Ngươi thật là một người thành thật đến thú vị."

"Công tử tán thưởng, bất quá là cái giang hồ mãng phu mà thôi."

Liễu Nguyệt thu hồi quạt xếp, cười nói: "Giang hồ mãng phu như vậy, phía trước mười ba, bên trái sáu, bên phải hai mươi sáu, phòng thứ hai bên trái, phòng của ngươi ở kia. Thay quần áo đi, sẽ có người tới đón ngươi."

"Tắm suối nước nóng?"

"Sao thế, không dám?"

"Tắm suối nước nóng thì có gì mà không dám?" Tư Không Trường Phong kinh ngạc hỏi, "Chẳng lẽ trong nước có độc?"

Liễu Nguyệt cứng họng, bị ánh mắt của nhiều người như vậy đổ dồn vào mình, người này thật đúng là không có nửa điểm tự giác. Trong mắt của hắn càng thêm hứng thú, lắc đầu nói: "Không có. Mau đi đi, còn nhớ rõ bước chân sao?"

"Đương nhiên, trí nhớ của ta rất tốt đó!" Tư Không Trường Phong vỗ bộ ngực, trường thương vung lên đó là khí phách của thiếu niên. "Phía trước mười ba bước. Một, hai, ba......" Y đếm bước chân, nhưng đi chưa được mấy bước thì đã có người nắm lấy vai y để sửa đúng phương hướng.

"Về phía trước, không phải hướng ta." Liễu Nguyệt cười nói, "Đi thôi, tiểu mãng phu. Đừng có đâm vào tường đấy."

Tư Không Trường Phong sờ sờ cái mũi: "Cái kia, mới vừa rồi là ta nói sai rồi. Ta không phải giang hồ mãng phu, mà là hiệp khách."

*

"Hai bốn, hai lăm, hai sáu. Kế tiếp là phải bảy. Một, hai, ba...... Phanh —— tê ——" Tư Không Trường Phong lao thẳng vào một bức tường thịt.

"Ai?" Tư Không Trường Phong một tay che lại cái mũi bị thương của mình, tay kia nhanh chóng dựng lên Ngân Nguyệt thương để ở trước mặt.

Sợ đụng vào người qua đường, y trước sau đong đưa tay trái dò đường, đi rất cẩn thận và chậm rãi. Nhưng cố tình vẫn là đụng phải.

Người này thân thủ cực tốt, không chỉ có ẩn nấp hơi thở, còn tránh đi tra xét. Tư Không Trường Phong xoa cái mũi đau nhức của mình, thầm mắng, cái lực độ này, người này rõ ràng là cố tình đi mau vài bước nên mới đâm vào y.

"Xin lỗi, không cẩn thận đụng vào ngươi. Không có việc gì đi?"

Thanh âm ôn nhuận như ngọc, như hạt ngọc rơi xuống đĩa ngọc.

Tư Không Trường Phong lại ngạc nhiên: "Thanh Ca công tử?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC