( trần khư ) Nếu Thương tiên chết ở dưới kiếm của Lạc Thanh Dương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Lý: Ta thấy ngươi có điểm quen mắt...

Tư Không: Huynh không cảm thấy hai người lớn lên có điểm giống sao?

Tửu tiên: Không không, ta lớn lên soái hơn hắn, còn lợi hại hơn hắn nữa, cho nên tiểu thương tiên, chọn ta đi.

Bách Lý: Không mang theo kéo dẫm! Bồi tiền hóa huynh......

Tửu tiên: Tiểu thương tiên nhà ta như thế nào sẽ là bồi tiền hóa, hắn chính là vật báu vô giá.

Bách Lý: Cái gì mà nhà ngươi chứ!

Tửu tiên: Chính là nhà ta!

......

Tư Không:......

  

  ——— chính văn ———

  

Tiểu Bách Lý tuy không thích luyện võ, nhưng ánh mắt vẫn rất nhạy bén, tự nhiên nhìn ra được bồi tiền hóa nhà mình không phải là đối thủ của tên đồ tể kia, vội vàng tiến lên ôm lấy vòng eo mềm dẻo của thiếu niên, ở góc độ mà Tư Không Trường Phong nhìn không thấy, lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương.

"Chưởng quầy, huynh chạy mau đi!"

Tiểu Bách Lý bị Tư Không Trường Phong đẩy về phía sau, rõ ràng lúc này đây cũng vì cậu mà mạnh miệng tới mức này, tiểu Bách Lý cũng không biện giải, chỉ là âm thầm nhớ tên đồ tể kia cùng Yến gia một bút.

"...... Nếu ta may mắn sống sót được, thì sẽ mang huynh xông ra ngoài!" Tiểu Bách Lý nhìn Tư Không Trường Phong sống lưng thẳng tắp, lúc này lại vẫn nghĩ đến an nguy của cậu, bất quá mấy bầu rượu, lại có thể khiến cho hắn sinh tử không bỏ, phần tình nghĩa này, Bách Lý Đông Quân cậu tất không tương phụ!

Thấy Tư Không Trường Phong lại lần nữa giơ thương lên, tiểu Bách Lý ánh mắt lạnh lùng, xem ra là thời điểm thích hợp để cho tiểu Bạch ra chơi rồi......

Thấy Lôi Mộng Sát ra tay, tâm tình của Bách Lý Đông Quân mới an ổn lại, tuy rằng y biết hết thảy, nhưng nghe đến khi tiểu thương tiên nói ra chữ "Người sắp chết", vẫn là không thể tránh được nội tâm căng thẳng, không khỏi trách Mạc Y học nghệ không tinh, sao không đưa y đến sớm hơn chút, y nhất định sẽ không để cho tiểu thương tiên chịu nhiều khổ sở như vậy!

"Chước Mặc công tử?"

......

"Thanh Ca công tử......"

......

Thấy Tư Không Trường Phong dùng đôi mắt sáng lấp lánh của mình mà nhìn chằm chằm vào Lôi Mộng Sát và Lạc Hiên...... Bách Lý Đông Quân đột nhiên có chút hối hận, không ở trước mặt của tiểu thương tiên mà triển lãm một phen, nói không chừng y cũng có thể thu hoạch được ánh mắt sùng bái của tiểu thương tiên nhà mình!

"......" Mệt... Mệt a!

Thấy hai người bị Lôi Mộng Sát mang đi, Bách Lý Đông quân uống một bầu rượu cuối cùng, y bỗng nhiên nghĩ đến, tuy rằng y không thể trực tiếp nhúng tay, nhưng...... Nói không chừng, y thật sự có thể đền bù rất nhiều tiếc nuối.

Chờ đem nhà mình tiểu thương tiên đưa đi Dược Vương Cốc trị thương, y phải đến đi gặp sư phụ một mặt mới được.

"Ta liền nói hắn là cái cao thủ!"

Bên trong lời nói của Tư Không Trường Phong khó nén được hưng phấn, mắt to sáng lấp lánh mà nháy.

Hậu viện của quán rượu, một người chấp kiếm khởi vũ, động tác phiêu dật ưu nhã, lại tựa hồ hàm chứa nồng đậm men say, tuy chỉ là kiếm chiêu, cũng không khó coi ra trong đó lợi hại.

Tiểu Bách Lý vốn dĩ xem đến rất có hứng thú, sau khi nghe được Tư Không Trường Phong khen ngợi người kia, lại tâm sinh khó chịu, đặc biệt là cặp mắt trong trẻo đó, tràn đầy đều là người trước mắt, không có nửa phần chú ý cho cậu......

"Còn không phải là múa kiếm sao, ta cũng sẽ!"

Túm lên một bên cành trúc liền phi thân tiến lên, tiểu Bách Lý khẽ nhếch cằm, "Bồi tiền hóa, chưởng quầy ta sẽ bộc lộ tài năng cho huynh xem."

"Này... Bạch Đông Quân huynh......" Tư Không Trường Phong không kịp ngăn cản, tiểu Bách Lý đã bắt đầu múa lên rồi, không những thế mà còn là chiêu kiếm của Bách Lý Đông Quân vừa múa nữa...... Thiên phú dị bẩm! Tư Không Trường Phong kinh hỉ mà mở to hai mắt.

Cảm nhận được ánh mắt kinh diễm của bồi tiền hóa nhà mình, tiểu Bách Lý trong lòng đắc ý, luyện võ có cái gì khó, chờ sau khi trở về rồi lại tìm sư phụ xin mấy quyển bí tịch, mỗi ngày đổi một loại võ rồi luyện cho bồi tiền hóa xem!

Bách Lý Đông Quân thu kiếm, nhìn tiểu Bách Lý khổng tước xòe đuôi âm thầm lắc đầu, cái dáng vẻ "Tranh sủng" này của mình cũng quá ngốc rồi, không muốn nhìn... Không muốn nhìn......

......

"Cướp tân nương? Ông chủ trẻ ngay cả một chút công phu cũng không biết, muốn cướp thế nào được?"

"Ta... Ta đều có biện pháp." Tiểu Bách Lý trước sau như một mà đầy mặt tự tin, dù sao có Tiểu Bạch ở đây, chờ chuyện này giải quyết xong rồi, cậu sẽ mang theo bồi tiền hóa đi chữa bệnh!

"Tiểu thương tiên, gần nhất vẫn là thiếu động võ cho thỏa đáng."

Bách Lý Đông Quân tự nhiên biết chính hắn cậy mạnh, nhưng Tư Không Trường Phong lại không biết, lúc trước nếu là cữu cữu không có tìm tới, tiểu thương tiên của y liền thật sự chết ở cái thành Sài Tang này rồi.

Y lúc trước, một là không biết Tư Không Trường Phong sắp chết, hai là... y thật sự không nghĩ tới, Tư Không Trường Phong cư nhiên thật sự vì y mà liều mạng.

Thế cho nên ngay ở lúc đối phương té xỉu ở trong lòng ngực y rồi, Bách Lý Đông Quân mới bình sinh lần đầu tiên cảm thấy hối hận, hối hận không có chuyên tâm tập võ, còn không biết tự lượng sức mình tới cướp tân nương, hại bồi tiền hóa bị thương, hối hận không có nghiên tập y thuật, cứu không được tiểu thương tiên của mình......

"Ngươi cũng không nên coi khinh ta..."

"Ta không có coi khinh ngươi, là đau lòng ngươi." Trong mắt của Bách Lý Đông Quân hiện lên một mạt thương tiếc, tuy hơi túng lướt qua, lại không có nửa phần lừa gạt đối với thiếu niên từ trước đến nay cẩn thận.

Tư Không Trường Phong chưa bao giờ được người nào dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn chăm chú vào mình, không những thế mà còn là một người lạ vừa nhận thức, không khỏi trong lòng đau xót, thế nhưng khó được sinh ra một tia mạc danh ủy khuất, nhưng hắn lẻ loi một mình quen rồi, nhất thời chưa thể thích ứng được với cái cảm giác mới mẻ này, nên chỉ phải vội vàng quay mặt đi.

Một bên tiểu Bách Lý lại không chịu nổi cảnh này, bồi tiền hóa nhà cậu, luân được đến người khác tới đau lòng sao! Hơn nữa bồi tiền hóa còn đỏ lỗ tai, cái dáng vẻ "Ngượng ngùng" này là thế nào vậy?!

"Ngươi ngay cả cái cửa hàng cũng trông coi không xong, vẫn là lo lắng chính ngươi đi."

Tiểu Bách Lý tiến lên, nghiêng người đứng ở giữa hai người, trừng mắt với Bách Lý Đông Quân ở trước mặt, "Kiếm pháp mà ngươi vừa mới múa ta chính là vừa học liền biết, tiểu nhị nhà ta, tất nhiên là có ta bảo hộ!"

"Ông chủ trẻ cần phải nói được thì làm được đấy."

Bách Lý Đông Quân không tỏ ý kiến, oai thân để né tránh tiểu Bách Lý đang đứng trước mặt mình, mỉm cười hướng về thiếu niên ở phía sau đang mang vẻ mặt mờ mịt, "Tại hạ có một loại rượu mới chế muốn cho ngươi nếm thử, tiểu thương tiên cần phải chờ ta đó."

"......"

Tư Không Trường Phong chớp mắt, tính lễ phép mà mỉm cười lại, tuy rằng không biết vì sao, nhưng hành động này của hai người lại làm cho tiểu Bách Lý càng thêm khó chịu......

"Rượu mới cái gì chứ, còn có thể ngon hơn rượu của ta sao?"

Tiểu Bách Lý đối với bóng dáng của người nọ hừ một tiếng, sau đó sát có chuyện lạ mà nói với Tư Không Trường Phong, "Bồi tiền hóa, chờ chuyện cướp tân nương này xong rồi, ta sẽ ủ một vò rượu mới cho huynh, chúng ta không thể uống rượu của cái kẻ không có lai lịch rõ ràng kia như vậy được!"

"......" Bạch Đông Quân đang làm cái quỷ gì vậy? Tư Không Trường Phong vô ngữ mà sờ sờ cái trán, chẳng lẽ hắn đi tửu lầu uống rượu, còn phải điều tra gia sự bối cảnh của chủ tiệm rượu nữa sao......

  

  ——— chưa xong còn tiếp ———

  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC