( trần khư ) Nếu Thương tiên chết ở dưới kiếm của Lạc Thanh Dương 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu nhị, tới chén mì."

Tư Không Trường Phong phong trần mệt mỏi mà vào cửa khách điếm, hắn chỉ có 10 ngày thời gian, kỳ thật có nghĩ tới suốt đêm lên đường, nhưng liền tính hắn không nghỉ ngơi, thì ngựa cũng yêu cầu nghỉ ngơi, xem ra là phải ở lại một đêm rồi.

Thẳng đến khi Tư Không Trường Phong đi lên phòng ngủ rồi, cũng không biết Bách Lý Đông Quân lặng yên đi theo phía sau hắn, ở tại căn phòng cạnh hắn.

Người này thật là trước sau như một mà sẽ không đau lòng chính mình...... Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ lắc đầu, nếu Tư Không Trường Phong đêm nay lại không nghỉ ngơi, thì y đành phải đánh ngất người kia để cưỡng chế nghỉ ngơi mới được.

Thật là họa vô đơn chí!

Tư Không Trường Phong không nghĩ tới sẽ gặp phải mưa to, trì hoãn hành trình, chỉ có thể suốt đêm lên đường, cũng không biết có thể kịp thời đuổi tới Dược Vương Cốc hay không.

Bách Lý Đông Quân xa xa theo ở phía sau, đang nghĩ ngợi tới thân thể của đối phương có phải là không ăn không tiêu hay không, thì đã thấy cái người vừa nãy còn đang ngồi yên ở trên lưng ngựa bỗng dưng lay động vài cái, thế nhưng hướng mặt đất ngã đi.

"Trường Phong!"

Khinh công phát huy đến mức tận cùng, Bách Lý Đông Quân ôm lấy thiếu niên trước khi hắn rơi xuống đất, thiếu niên hai tròng mắt nhắm chặt, cau mày, trên mặt mang theo hãn ý nhè nhẹ, hiển nhiên đã hôn mê bất tỉnh.

"Đồ ngốc..." Bách Lý Đông Quân đau lòng mà đem người ôm vào trong ngực, đời trước, ngươi chính là nghiêng ngả lảo đảo như vậy mà tìm được Dược Vương Cốc sao?

Biết không thể lại kéo dài, Bách Lý Đông Quân bế hắn lên ngựa, để hắn dựa vào ngực mình, một tay vòng lấy eo của thiếu niên, chậm rãi truyền chút nội lực, hy vọng đối phương có thể dễ chịu một chút.

"Ngô... Ngươi... Bạch Đông Quân?"

Tư Không Trường Phong mê mang mà mở mắt ra, ngực của hắn vừa rồi tự dưng vô cùng đau đớn, đột nhiên trước mắt tối sầm, cho rằng chính mình sẽ rơi ngã ở địa phương nào, trước khi mất đi ý thức, còn lo lắng ngựa chạy mất thì phải làm sao bây giờ.

Khôi phục ý thức khi lại phát hiện chính mình được ai đó ôm vào trong ngực, đập vào mắt đó là một gương tuấn mỹ, vẫn là cái người quen.

"Đừng lộn xộn."

Bách Lý Đông Quân cúi đầu liếc nhìn Tư Không Trường Phong một cái, thiếu niên đuôi mắt ửng đỏ, sắc môi xạm đi, cả người lộ ra yếu ớt khó nén, "Ngươi muốn đi Dược Vương Cốc phải không, ta đưa ngươi đi."

"Không... Không cần phiền toái... Ta chính mình có thể..."

"Có thể cái gì mà có thể!" Bách Lý Đông Quân buộc chặt cánh tay đang ôm người nọ, là ngữ khí chân thật đáng tin, "Cứ ngoan ngoãn mà nghỉ ngơi đi!"

"......"

Tư Không Trường Phong không tự chủ được mà co rúm lại một chút, khí thế của tửu tiên tự nhiên không phải Tư Không Trường Phong hiện giờ có thể ngăn cản, huống hồ hắn vẫn còn mang trạng thái suy yếu như này nữa.

Bách Lý Đông Quân thấy thiếu niên nhẹ nhấp môi, tuy không tiếp tục cự tuyệt, nhưng trong mắt lại lộ ủy khuất, vội vàng nhu hòa ngữ khí, "Ngươi không có cho ta thêm phiền toái, có cái gì còn quan trọng hơn mạng của ngươi đâu..."

"Chính là......"

Tư Không Trường Phong ngước mắt nhìn thoáng qua đối phương, lại vội vàng rũ xuống mắt, "Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, ngươi vì sao đối tốt với ta như vậy?"

"Nào có nhiều vì sao thế chứ," Bách Lý Đông Quân đau lòng mà nhìn thiếu niên trong lòng ngực mình, "Từ giờ trở đi, ngươi phải quen với việc được người khác đối xử tốt có biết hay không."

"...... Bạch Đông Quân..."

"Kêu Bạch đại ca."

"Bạch... Đại ca, đa tạ."

Tư Không Trường Phong cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn nằm yên trong lòng ngực của đối phương, nếu là lần này có thể sống sót, hắn nhất định sẽ báo đáp ân tình này.

Bách Lý Đông Quân chỉ cần liếc mắt một cái thôi là đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, bất đắc dĩ mà lại ôm chặt người kia hơn nữa, tiểu thương tiên của y luôn là khiến cho người ta phải đau lòng như vậy.

Nhẹ nhàng đặt Tư Không Trường Phong ở trước cổng của Dược Vương Cốc, Bách Lý Đông Quân cố ý làm cho ngựa phát ra chút động tĩnh, liền núp vào, thẳng đến Tân Bách Thảo đem thiếu niên ôm vào trong phòng, y mới thoáng an tâm, tìm một chỗ ẩn nấp âm thầm thủ.

Đây là cơ duyên của Tư Không Trường Phong và Tân Bách Thảo, y không nên tham gia vào đó.

Theo vài tiếng ho khan, Tư Không Trường Phong mới mở mắt ra, "Nơi này là?"

Trước mặt là một người xa lạ...... Bạch đại ca hắn... Bỏ lại ta...... Thiếu niên hốc mắt nóng lên, rõ ràng là chính mình cự tuyệt đối phương, lúc này trong lòng lại là vạn phần ủy khuất.

Tân Bách Thảo không biết tâm tư của thiếu niên trăm chuyển, cũng nhìn ra được mất mát của đối phương, "Nơi này là Dược Vương Cốc, là Ôn Hồ Tửu bảo ngươi tới?"

"Tiền bối là Dược Vương Tân Bách Thảo?"

Tư Không Trường Phong trong lòng ủy khuất trở thành hư không, thì ra Bạch đại ca không có bỏ lại hắn, là hắn tiểu nhân chi tâm...... "Vậy người đến cùng ta kia......"

"Ta chỉ thấy được ngươi một người."

......

Bạch đại ca tự nhiên có chuyện phải làm, đem hắn đưa tới đã là tận tình tận nghĩa, Tư Không Trường Phong thực lý giải, trong lòng lại mạc danh mà mất mát.

Đáp ứng làm dược đồng cho Tân Bách Thảo trong nửa năm, Tư Không Trường Phong đối với sống sót tràn ngập hy vọng, hắn còn muốn đi tìm huynh đệ tốt của mình là Bách Lý Đông Quân, còn có Bạch đại ca... Nếu là có duyên sẽ gặp lại trên giang hồ......

"Hắt xì..."

Tiểu Bách Lý xoa xoa cái mũi, đã sắp 10 ngày rồi, cũng không biết bồi tiền hóa tìm được Tân Bách Thảo hay chưa, đều do cữu cữu, không cho cậu đi theo, cậu phải nghĩ biện pháp cùng Dược Vương Cốc lấy được liên hệ mới được.

  

  

"Tiểu tử thúi, kiếm lấy xong rồi, nên về nhà."

Ôn Hồ Tửu cưỡi xe ngựa, trong mắt lóe ý cười, không nghĩ tới cháu ngoại bảo bối này của hắn thật đúng là học kiếm thuật không tồi, kiếm pháp kia tinh diệu, lại không người nhận biết, thú vị, thú vị...

Tiểu Bách Lý ôm kiếm, trong mắt men say chưa lui, nhưng kiếm lâm từng màn lại nhớ rõ ràng.

Bất Nhiễm Trần vừa ra, cậu liền cảm thấy, nó nên là kiếm của cậu, hơn nữa, kể từ khi Tư Không Trường Phong vì bảo vệ cậu mà thân bị trọng thương, lộ ra suy yếu bất kham thì cậu đã quyết định, muốn tập kiếm!

Chờ bồi tiền hóa trị thương xong trở về, đến lúc đó bọn họ một thương một kiếm, sóng vai giang hồ, nhớ tới khiến cho tiểu Bách Lý hưng phấn không thôi.

Nhưng không biết vì sao, nghĩ đến bồi tiền hóa, liền nghĩ tới cái tên kêu "Bạch Đông Quân" kia, bồi tiền hóa còn gọi hắn là Bạch đại ca......

Nhưng mà kiếm pháp của người nọ xác thật lợi hại, thế cho nên sau khi mở đầu bằng mấy chiêu của Tây Sở kiếm ca, cậu lại không tự giác mà tung ra chiêu kiếm của đối phương, mấy phen dung hối, liền đại không giống nhau, tất cả mọi người đều bị màn kiếm pháp này hấp dẫn, lại không một người nhận biết.

Tiểu Bách Lý khôi phục lý trí lúc này mới phát hiện đối phương bất phàm, về sau nếu là may mắn gặp được, tất yếu phải tra cho rõ lai lịch của người nọ mới được.

  

  ——— chưa xong còn tiếp ———

  

  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC