Làm vợ của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh bảo anh sẽ đợi, đợi khi nào em tốt nghiệp anh lấy em làm .

Em bảo em sợ anh không đợi được, sợ anh không đủ kiên nhẫn đợi em.

Em không dám đặt mình vào cá cược, em sợ em sẽ thua anh mất, sợ mình sẽ là kẻ thua cuộc nếu đem tâm yêu anh quá nhiều. Nhưng xem ra em đmã sai rồi, anh nói anh đợi em, nói anh yêu em, vốn dĩ là anh thật lòng. Còn em... lại không dám tin tưởng, cuộc tình này, ngay từ đầu, em đã nợ anh...

Bây giờ, mọi khó khăn đã qua cả rồi, anh à! Hãy cho em cơ hội yêu anh nhé! Lần này anh chỉ cần ở yên một chỗ thôi, em sẽ đến bên anh, nắm lấy tay anh, ngọt ngào tặng anh những cái ôm ấm áp cùng nụ hôn mãnh liệt.

Em. Sẽ dây dưa với anh cả đời luôn đó! Người yêu ơi! Em yêu anh.

Trong đêm mưa tầm tã, anh đứng đợi em trong một tiệm ăn nhỏ. Thời gian lạnh lẽo trôi qua cùng với tiếng thở dài não nề của anh. Anh cứ đợi, đợi mãi, anh bảo anh đợi em, đợi đến khi nào em chịu đội mưa đến gặp anh anh mới thôi.

9 PM

Mưa, vẫn tí tách rơi. Mãnh liệt và không ngừng nghỉ. Ào ào tuôn theo các ống nước xối mạnh xuống mặt đường, đèn điện ven đường bị lớp mưa trắng bao phủ, làm nhòe đi hình bóng đơn độc của người đàn ông em yêu thương đang đợi em.

Anh ôm mặt, ngồi bó gối ngắm nhìn hộp quà cùng mảnh giấy màu hồng đã nhạt màu. Anh lặng lẽ cười, ôm mặt cười khúc khích như một chàng ngốc.

Mảnh giấy đã nhạt màu đó, chắc hẳn là anh rõ hơn ai hết nhỉ!? Đó chính là lời ngỏ đầu tiên của anh dành cho em mà.

"Kẹt"

Tiếng cửa kính mở ra, là em đã đến rồi đây. Không bước thêm bước nào nữa, chỉ lẳng lặng ngắm anh từ phía xa. Cõi lòng có chút gì đó ấm áp vô cùng. Và em biết, sự ấm áp đó chính là anh. Mặt trời của em.

Từng bước một, chậm rãi, anh tiến về phía em. Đối diện với con chuột ướt như em khiến anh có chút dở khóc dở cười, vụng về ôm lấy em, là anh muốn che chở cho em, muốn sưởi ấm em.

Em cũng vòng tay ôm lấy anh, hai cơ thể áp chặt, anh không hỏi lý do em bê trễ, cũng không trách mắng nửa lời. Chỉ ôm chặt lấy em, hận không thể nghiến vụn hòa vào xương cốt mới yên lòng.

Anh cởi tấm áo vest phủ lấy em, để em vùi sâu vào ngực mình. Truyền cho em hơi ấm, hi vọng xua tan cơn lạnh trong em.

Nhưng tiếc thật, dù anh có ôm chặt đến mức nào em cũng chẳng ấm lên nổi đâu. Hôm nay, em đã ngâm nước hết buổi chiều mà, đầu óc dạo này căng thẳng khiến em không tài nào bình tĩnh được, đành mượn cơn mưa đầu hạ giúp ổn định tinh thần hơn thôi.

"Xin lỗi, là em không tốt, bắt anh chờ lâu thế này." giọng nói khàn đặc phát ra từ lồng ngực anh.

Anh xoa xoa mái tóc ướt nước, vỗ về lưng em: "Anh biết là em căng thẳng, nhưng đừng lo lắng quá. Nếu thi không đậu thì đóng tiền đi học lại, ba mẹ nuôi không nổi thì anh sẽ nuôi em."

Hứ, biết ngay mà, lúc nào em căng thẳng anh cũng bảo là 'anh nuôi em'.

"Em có tay có chân, có trí óc, anh nuôi em làm gì?"

Anh càng xiết chặt vòng tay, như kiểu đó là hình thức trừng phạt em vậy.

"Anh nói sẽ đợi em, anh sẽ đợi. Nhưng em đừng bắt anh phải đợi quá lâu chứ!?" Nhét vào tay em mảnh giấy đã nhạt màu.

"Vì em mà anh nhẫn đến thế này sao? Em xin lỗi mà!" Em tách khỏi nhanh, nhún chân kề sát vào tai anh, thì thầm: "Tình yêu ơi, anh có muốn cùng em khiêu vũ không?"

Anh sợ mình nghe nhầm mà tròn mắt đáp lại: "Gì? Em vừa gọi anh là gì hả?"

Em mỉm cười, vụng trộm đặt lên môi anh nụ hôn ngọt ngào, nghiêm túc nói: "Sự nghiệp quan trọng, nhưng anh quan trọng hơn, anh có muốn yêu em không?"

Dứt câu bèn bật tung cửa chạy lao ra ngoài, hòa mình trong màn mưa nặng hạt.

Anh hóa đá trong vài giây, em nhìn thấy anh cúi đầu lãnh nhận sự khiển trách của vị chủ quán mà bật cười. Phó ban của em mà cũng có lúc bị người ta mắng sao? Sự lãnh đạm của anh trước kia đâu cả rồi, anh là đang xấu hổ ư? Hay còn chưa hoàn hồn vì nụ hôn ban nãy. Hửm!?

Em xấu xa cố ý trêu anh đó, có bản lĩnh đòi nuôi em vậy thì mau đến đây, khung cảnh như này cũng rất tuyệt, thích hợp cho chúng ta bàn luận chuyện yêu đương.

Chúng ta chưa từng đi trên cát làm sao biết cảm giác gan bàn chân thư thái thế nào. Chúng ta chưa từng ôm nhau trong mưa, đâu biết cảm giác này cũng rất tuyệt.

.

.

.

Ánh đèn đường ngả vàng bao phủ lấy chúng ta. Em choàng tay ôm chặt cổ anh, kéo thấp, chủ động yêu thương anh.

"Baby, em yêu chú!"

Anh trợn mắt nhìn em, nụ cười bất lực: "Anh già đến mức đó ư?"

Hung hãn cắn chặt môi em, như cố tình trả thù chuyện ban nãy.

"Ừm, chúng ta, cả em và anh" em đưa ngón tay chỉ chỉ vào ngực anh, vẽ lên một vòng trái tim xinh xắn. "Đều đã trưởng thành."

Năm nay em đã 24 tuổi rồi, tính theo mức độ pháp luật thì đã là người lớn, đủ cùng anh làm chuyện yêu đương.

Dưới cơn mưa, ta trao nhau những yêu thương ngọt ngào, trước kia, từ thật lâu rồi anh đã cướp mất trái tim em. Bây giờ, em ăn một trả mười, em tước đoạt mọi thứ của anh luôn nhé! Kể cả anh.

Quấn hai chân vòng quanh thắt lưng anh, chúng ta nhìn nhau, anh là đang hạnh phúc phải không? Em cũng vậy. Học vấn em cũng đã hoàn thành xong cả rồi, bây giờ chỉ còn quan tâm người đàn ông của em thôi!

"Ngô Thế Huân, em cứ sợ anh sẽ không đợi được mà sẽ yêu người khác mất."

Anh ngước mắt nhìn em, ánh mắt và giọng điệu chứa đầy hàm tiếu: "Anh yêu em, những người khác anh không hứng thú."

Em buồn cười, cố ý trêu chọc anh: "Này anh bác sĩ, hỏi anh nhé! Nhất định phải trả lời thật lòng. Nếu em bắt anh đợi, không chỉ ngày một ngày hai mà một năm hai năm... Anh sẽ đợi sao? Hay sẽ yêu người khác. Chẳng lẽ anh là người không có nhu cầu."

Hình như em đã đạp trúng yếu điểm của anh rồi thì phải, anh xoay người trực tiếp ôm lấy em đi về phía bãi đỗ xe.

"Anh bảo anh chỉ có hứng thú với mình em thì em lại nghĩ anh là người không có nhu cầu."

Mặc cho em vùng vẫy la hét anh vẫn khư khư ôm chặt lấy em, còn cố tình vỗ mạnh vào mông em nữa chứ?

"Em đã chọc máu S của anh trỗi dậy rồi sao? Anh à, em xin lỗi, buông em ra đi, chúng ta từ từ bàn luận."

"Hử, muốn bàn luận gì vào xe rồi nói, dám bảo anh không có nhu cầu, có tin không, là anh nhẫn em đó. Đợi em lâu như thế, bây giờ em bồi thường lại đi."

"Cạch" cửa ô tô bật mở rồi nhanh chóng đóng lại. Nhiệt trong ô tô cao hơn phía ngoài, thật sự rất ấm.

"Muốn đưa em về thì anh phải lái xe chứ? Anh chui xuống đây làm gì?"

Tất nhiên vì băng ghế sau rộng hơn.

"Lạnh không? Anh giúp em sưởi ấm."

Anh nhấn nút tự động, một lớp kính chắn sẫm màu ngăn cách cảnh sắc bên trong với bên ngoài. Đèn xe bật lên, mờ mờ ảo ảo.

Em ngồi sát trong mép ghế, áo quần ướt nước thấm đầy ra mặt ghế, anh bất mãn mà đưa tay xé toạc, bảo là giúp em thay đồ chỉ là cái cớ.

"Muốn gì hả? có tin em đánh anh không?"

Bỏ mặc lời hù dọa, hung hăng kéo lấy em, ép ngồi trên đùi anh. Hôn lên ngực em mà ủy khuất.

"Ai nói anh không có nhu cầu, giờ thì tin chưa? Tất cả là do em gây ra đấy."

Em hiểu rồi, anh không những có nhu cầu, mà còn rất không có tiết tháo!!!

"Anh muốn em." anh nói.

"Muốn gì ở em?"

Anh nhún vai, bất lực lắc đầu "Tất cả."

.

.

.

Trên cơ thể anh thoang thoảng mùi thuốc sát trùng cộng với mùi khói thuốc lá. Em cầm lấy tay anh đặt lên môi mình, thủ thỉ: "Anh biết không? Lần đầu tiên anh vô tình chạm phải môi em, em đã có cảm giác với anh rồi."

Liếm một vòng quanh môi anh coi như trả thù vậy, anh thích em, ngày đó là thích sự ngớ ngẩn trả lời câu hỏi chẳng đâu vào đâu của em, thích ngắm em say ngủ trên băng ghế chờ đến phiên khám bệnh, khi đó là em không để ý, nhưng thứ em tựa vào phía sau lưng chính là áo choàng của anh, tấm áo ngày ngày anh vẫn thường hay mang, tự dưng khi ấy lại có kẻ dám xâm phạm. Cảm giác rất lạ, thật sự lạ lắm. Bây giờ, anh thích sự quyến rũ của em hơn, thích sự bí ẩn mà em cố ý dùng nụ cười hoạt bát mà qua mắt anh, em hệt như món đồ sứ khiến anh ao ước có được, lại lo được mất mà ngày ngày trông nom chu đáo.

"Cùng anh đi Mỹ nhé! Anh muốn chúng ta kết hôn. Bây giờ, thật sự anh đã không nhịn nổi nữa rồi." Anh cầm lấy tay em, cho em cảm nhận anh nhẫn nhịn chịu biết bao khổ cực.

"Uầy, nhưng thế nào đây! Em còn chưa chuẩn bị tâm lý kia mà!"

Gia đình anh bên Mỹ, bây giờ bay qua đó thể nào cũng bị ép kết hôn cho mà xem. Dù gì cũng đã đến mức này rồi.

"Vợ à, anh muốn em." Anh áp người đặt em dưới thân, giọng thổn thức "Cả nơi này... nó cũng muốn em nữa."

"..."

Gì chứ? Vợ?

"..."

"Vợ ơi, chúng ta, sau này, cứ như thế này mãi nhé!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net