Tiểu Gia Gia Biện Bạch Hiền và Phác Tổng 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền bị tiếng gõ cửa đánh thức, cả đêm qua đều nằm úp người ngủ, bây giờ vai mỏi, cổ mỏi, khắp mình mẩy đều rất khó chịu, 

"Bạch Hiền, cậu dậy chưa?" Phác Xán Liệt gõ cửa. Bây giờ đã là hơn 8h rồi, còn hơn một tiếng nữa là đến giờ đi làm. 

Biện Bạch Hiền bò người lết xuống giường, mặt mũi đờ đẫn khó chịu. Ghét nhất là cái loại đang ngủ ngon lành bị xách đầu dậy, cậu là vua bám giường, trước kia bị ông anh ầm ĩ quát mắng thế nào cũng không thèm dậy. Nhưng bây giờ thì khác, bát cơm mới kiếm được nên không thể để mất, phải dậy đi làm thôi! cơ mà bát cơm này không hề dễ nuốt, quả nhiên không đơn giản ăn được đồng lương của Phác Xán Liệt.

"Đã dậy chưa?" Phác Xán Liệt cau mày hỏi lại, tốc độ gõ cửa cũng nhanh hơn. 

Biện Bạch Hiền vội chạy ra mở cửa, mặt cười hi hi ha ha nói: "Đã dậy rồi, cậu không cần phải gọi thêm."

Hắn chỉ là tốt bụng nhắc nở vậy thôi, dù sao cũng là nhân viên công ty mình, nếu cậu ta đến trễ thì năng suất công việc giảm, người làm sếp như hắn nhất định sẽ không hài lòng. Chi bằng tốt bụng nhắc nhở.

Biện Bạch Hiền mang bộ đồ ngủ rộng xộc xệch, đầu tóc rối bù, miệng cũng chưa đánh răng, vừa thấy cậu đến gần Phác Xán Liệt một thân Âu phục đã lùi về sau nửa bước duy trì khoảng cách. 

Hắn lãnh đạm nói: "Hôm nay không cần phải xuống khu khuân vác nữa, trực tiếp làm việc với tôi, tôi sai gì cậu làm nấy. Nếu không hài lòng có thể nghỉ việc ngay bây giờ."

Biện Bạch Hiền ngơ ngác chép chép miệng. Uầy, không nghe nhầm đấy chứ? Chắc là đang nằm mơ, Phác Xán Liệt sao lại tốt tính như thế! 

Phác Xán Liệt thấy cậu đần mặt ra đó liền đưa tay nhìn đồng hồ: "Cậu còn 45', đúng 9h không có mặt ở công ty thì chính thức bị sa thải. Tiền lương hôm qua cũng không cần phải nhận."

Biện Bạch Hiền bị kéo từ trong mộng ra ngoài đời thực: "A, tôi biết rồi. Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay đây, nhất định không đến trễ đâu." Trong bụng đang chửi thầm cái tên xấu bụng, gì mà gắt vậy, làm còn chưa được mấy bữa đã mở miệng là đòi xa thải. Ông đây phi! Nếu ông đây không một xu dính túi thì cần gì làm công cho cậu. 

.

.

.

Phác Xán Liệt chỉ tốt đến mức đó là cùng, cho mượn chỗ ở, tạo điều kiện giống người vô gia cư tìm kiếm việc làm, hắn không tốt đến mức cho Biện Bạch Hiền đi nhờ xe. Mặc cho Biện Bạch Hiền xoay sở vượt đường xá thế nào để đến được công ty, sau khi nhắc nhở người xong hắn đánh xe thẳng đến công ty. Bình thường Phác Xán Liệt sẽ không đi làm sớm như thế, nhưng bây giờ có người lạ trong nhà, mà còn người khiến hắn bức bối nhất ở cùng, cảm giác rất ngột ngạt, chọn cách đến công ty yên tĩnh một lát cũng được.

Biện Bạch Hiền ì ạch vệ sinh cá nhân xong cũng tốn kha khá thời gian, mặc dù là con nhà giàu, cũng là đàn ông độc thân lớn lên dưới ách thống trị khắc nghiệt của ông anh trai nhưng khi nhìn thấy đồ dùng trong phòng tắm của Phác Xán Liệt không khỏi không ngạc nhiên. Mọi vật dụng trong phòng tắm sa hoa đều là hàng ngoại cao cấp, phải là dân có tiền lắm mới sài những mĩ phẩm thế này.

Biện Bạch Hiền lướt tay cầm lấy chai sữa rửa mặt Facial Fuel, sài tạm của hắn một chút chắc hắn sẽ không để ý đâu nhỉ! Một chai nhiều thế mà. 

"Ô" Biện Bạch Hiền cầm lên mới biết đây là hàng mới, hoàn toàn còn tem niêm phong. 

"Thôi đành vậy..." Biện Bạch Hiền hết cầm lên rồi lại đặt chai sửa rửa mặt trở lại tủ kính, cuối cùng vẫn không đành lòng, thở hắt một hơi: "Ài, thôi thì để tôi giúp cậu giật tem trước vậy, tôi không sài nhiều lắm đâu, mỗi hôm chỉ sài hai lần là đủ."

Tội nghiệp cậu Biện, Phác Xán Liệt không hề hứng thú hay rảnh rỗi vung tay chi tiền cho mấy thứ mỹ phẩm xa xỉ thế này. Tất cả là đồ hắn nhờ người giúp việc nhà chuẩn bị cho cậu, Biện Bạch Hiền da phấn mặt hoa, mất thứ này vốn dĩ hợp với cậu ấy, trước kia khi còn quen nhau, Biện Bạch Hiền nhiều lần lười biếng bắt hắn giúp mình rửa mặt, cả đầu cũng từng gội cho cậu.

Hí hửng tạo bọt rồi thoa lên mặt, da mặt trắng trẻo vỗ vỗ trong làn nước mát lành buổi sớm, cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng, mùi sữa rửa mặt thơm nhàn nhạt hẳn là mùi vị của đàn ông nam tính. Biện Bạch Hiền hài lòng nhoẻn cười nhìn chính mình trong gương, nhón chân chun miệng hôn cái chóc vào mặt gương.

Chải chải lại tóc, tự cảm thấy bản thân quá bảnh trai. Đúng là quá mức tự tin, cũng vì tự tin quá mức hại cậu tốn kém thời gian, chỉ còn khoảng 15' nữa là 9h.

Tức tốc chạy ra khỏi nhà, chạy đến chạm chờ bắt xe công cộng.

"Ôi thôi rồi." Biện Bạch Hiền ôm hông chạy vào cổng công ty, cậu đã trễ gần nửa tiếng. Phác Xán Liệt thể nào cũng tìm cách chỉ trích nữa cho xem, hắn vốn đã không thích cậu rồi.

Hở hồng hộc gõ cửa phòng Tổng giám đốc, vì Phác Xán Liệt đã dặn dò trước nên không ai cản cậu chạy lên tận tầng 18, thậm chí có người còn nhiệt tình chỉ dẫn, chẳng hạn như cô thư kí của Phác Tổng này này.

Cô nàng tóc ngắn màu nâu cá tính tươi cười mở cửa cho Biện Bạch Hiền. "Phác Tổng ở bên trong."

"Cảm ơn nhé!" Dù là chạy chối chết thở hồng hộc như bị ma đuổi nhưng trước mặt người đẹp cũng phải có chút khí phách.

Cô gái cười ngại ngùng nhún vai: "Không có gì, anh mau vào đi!"

Làm việc với Phác Tổng mặt lạnh cả ngày không nở một nụ cười, thư kí còn tưởng mình sắp tự kỉ luôn rồi, bây giờ bị chàng trai tươi trẻ này vực dậy, cô rất niềm nở giúp đỡ tận tình.

"Biện Bạch Hiền." Nhìn hai kẻ một nam một nữ vui vui vẻ vẻ tươi cười trước mặt, lông mày hắn cau lại. Bàn tay đang gõ phím gì cũng quên mất.

Phác Xán Liệt giọng nhàn nhạt nhưng lọt vào tai Biện Bạch Hiền như cuồng phong bão tố. Vội chào thư kí rồi tiến thẳng vào chịu trận.

Mắng gì cứ mắng đi, miễn sao cúi đầu im lặng cố cam chịu một chút là được.

"Cậu trễ 40'." Giọng thờ ơ.

"Vâng, cậu cứ trừ vào tiền lương của tôi đi." Biện Bạch Hiền vẫn chưa ổn định nhịp thở.

Hắn chống tay lên cằm nhìn cậu một lúc, đổi đề tài: "Pha cho tôi ly cà phê."

Thường ngay việc này giao cho thư kí, nhưng hôm nay hắn chừa phần cho cậu, sợ cậu ta đến đây cũng không có gì để làm.

Biện Bạch Hiền không ngờ mình dễ dàng qua một ải như thế, lòng vui như mở hội gật đầu: "Được."

Pha cafe là tuyệt chiêu của cậu, Phác Xán Liệt kia cứ chờ thưởng thức tài nghệ của cậu đi!

Biện Bạch Hiền pha hai tách cafe, khá lâu rồi chính mình cũng chưa uống lại, thôi thì ở nơi Phật Tổ thì hưởng sái hương hoa cửa phật đi.

Chú tâm pha cafe, hai tách cafe từ từ đong đầy chất lỏng, tay áo cậu xắn cao rót bọt kem béo ngậy lên trên, đôi tay tỉ mỉ khéo léo vẽ hình mặt cười. Một cái vui vẻ cho chính mình, một cái đang nhăn mày nhăn mặt khó chịu cho Phác Xán Liệt.

Ngắm nhìn tác phẩm của mình, Biện Bạch Hiền vô cùng hài lòng, híp mắt cười: "Quả rất giống khuôn mặt cậu ấy mà, nhăn nhăn nhó nhó."

Bất ngờ rước của nợ này về nhà, còn cố ý giữ lại bên mình, ánh mắt phức tạp của Phác Xán Liệt rơi trên đôi vai nhỏ gầy đang cúi người pha chế, tận đáy lòng đau nhói vô cùng.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, rọi vào khuôn mặt âu sầu của Phác Xán Liệt, cổ họng hơi khát, uống một chút cafe chấn tỉnh lại tinh thần vậy.

Trong lúc Biện Bạch Hiền vào WC rửa ngón tay dính bọt kem, Phác Xán Liệt không chờ được đảo bước đi tới tùy tiện lấy một tách chính là cái tách có hình mặt cười.

Nhìn icon nhảm nhí ngoác mồm tươi cười, thật giống Biện Bạch Hiền, chính vì giống cậu nên hắn mới vô thức muốn cầm lấy.

Trở lại bàn làm việc cũng không vội uống, lòng bâng khuâng xử lý công việc. Thỉnh thoảng sẽ dành cho tách cafe kia một ánh nhìn ấm áp hiếm hoi. Thật là không nỡ uống.

"Phụt." Biện Bạch Hiền không để ý tách cafe bị bỏ lại hình thù thế nào, ban nãy trong WC vớ được quyển tạp chí thể thao, chắc là của Phác Xán Liệt. Thì ra cậu ấy cũng có sở thích vừa đi vệ sinh vừa đọc báo giống mình.

Vừa đọc báo vừa uống cafe, cuộc đời quả là mĩ mãn.

"Phụt" giây phút mĩ mãn kéo dài hai giây trước khi nhấp một ngụm cafe.

"Ôi, sao mà lại đắng ngắt thề này." Biện Bạch Hiền phun ngụm cafe trong miệng trở lại tách, tội nghiệp khuôn mặt đang phô ra biểu cảm phẫn nộ bị méo mó cả một bên mặt.

Ly đắng là của Phác Xán Liệt.

"Bạch Hiền!?" Ở cách đó không xa Phác Xán Liệt không đành lòng nhưng cũng phải đưa tách cafe lên uống. Chất lỏng vừa lan vào miệng hắn lập tức cau mày. Quá ngọt.

Nhăn nhó nuốt thẳng vào bụng, bực bội gọi người pha chế.

"Biện Bạch Hiền!?"

Biện Bạch Hiền tức tốc điểm mặt: "Có." Đầu lưỡi vẫn còn tê tê vì đắng.

Tách cafe bị đẩy ra trước mặt, Phác Xán Liệt lạnh lùng: "Đổ đi, cậu pha thứ này cho ai uống?" Biết rõ hắn ghét đồ ngọt còn cố tình chọc vào điểm này, bảo sao hắn không gắt.

Cái mặt cười vui vẻ bị cơn tức giận của hắn làm tan biến, bọt kem sóng sánh tràn ra ngoài.

Biện Bạch Hiền máu nóng tràn lên não, trừng mắt nhìn tách cafe của mình pha bị hất hủi: "Sao phải đổ, ai pha cho cậu đâu, cái này tôi pha cho tôi mà!" Đúng thật là vậy. Tách của hắn là tách vừa bị phun vào một ngụm nước bọt kia.

Phác Xán Liệt cười nhạt đẩy ghế ra xa, chéo chân nhìn Biện Bạch Hiền: "Tôi nói gì cậu không hiểu? Tôi bảo cậu pha cho tôi hay cho cậu?" Bây giờ còn dám trừng mắt với hắn nữa chứ! Biện Bạch Hiền lớn mật lớn gan.

"Ai nói tôi không pha cho cậu? Ai mượn cậu nhanh tay lấy trước lấy nhầm cafe của tôi." Hại tôi uống nhầm bị tê cả lưỡi.

"Tôi nhanh tay lấy trước hay là do cậu rề rà quá mức, có tách cafe mà pha hơn một tiếng đồng hồ."

Biện Bạch Hiền bị mắng đến dựng vảy ngược, mắng cậu rề rà, có biết là cậu dồn bao nhiêu tình cảm vào hai tách cafe này hay không mà bị mắng rề rà.

"Không ngờ là ngồi đếm cả thời gian hộ cậu luôn đấy, Phác Tổng quả là rảnh rỗi, đến một nhân viên quèn cũng khiến cậu bận tâm, hay là cậu muốn làm khó tôi, lúc nào cũng tìm thiếu xót của tôi mà chỉ trích tôi. Cậu tưởng cậu ngon lắm hả!? Cậu nuôi tôi được mấy ngày mà dám lên mặt, anh tôi dù có chửi tôi cũng chưa từng tổn thương thế này, cậu có hiểu không?"

Biện Bạch Hiền khinh bỉ cợt nhả: "À quên, quên mất bây giờ cậu chức cao vọng trọng thế này tôi chả là gì với cậu cả, thích ăn hiếp tôi như nào mà chả được. Cậu bảo cafe của cậu tôi không pha? Con mắt nào cậu thấy tôi pha cho mình tôi? Cafe của cậu kia kia." Cậu đưa tay chỉ về phía tách cafe dặt bên quyển báo.

"Hay là cafe nơi này cũng phải tốn phí? Cũng tốt, tôi cũng không muốn nợ cậu, cứ tính phí đi rồi cộng vào tiền cơm, tiền nhà, tiền nuôi con Mong Bự." Biện Bạch Hiền hậm hực đi lấy cafe của Phác Xán Liệt rồi đặt nhẹ nhàng trước mặt hắn.

Viền mắt đo đỏ, thực sự cậu đang rất kích động: "Dù tôi bây giờ mạt rệp cũng sẽ trả lại đủ mọi thứ cho cậu, cứ ghi nợ đi. Tổng giám đốc, cafe của cậu đây." Nói đến câu cuối cùng, lời lẽ dịu dàng hết mức có thể, thực sự phải đè nén đến mức nào chứ, nụ cười giả đến mức không thể giả tạo hơn.

Nhìn tách cafe bọt kem bị nhòe trước mặt, Phác Xán Liệt biết hắn đã quá lời, cúi đầu không dám nhìn người con trai đang uất ức đến đỏ mắt.

"Được rồi, về vị trí của cậu đi."

Biện Bạch Hiền như được lệnh quay mặt bỏ đi, thật sự không muốn đối diện với Phác Xán Liệt nữa, hắn thay đổi rồi! Bây giờ hắn là ai kia chứ? Đã chẳng là Phác Xán Liệt của ngày xưa.

Ôm gối ngồi ạch trên sofa, Biện Bạch Hiền rũ mắt nhìn mặt bàn, cả báo cũng không có hứng đọc nữa. Cậu đau lắm, đâu phải là cậu không biết hắn ghét ngọt, khi pha đã chú ý bỏ thật ít đường. Dồn hết tâm tình vào tách cafe, cuối cùng tâm tình cậu nhận được là cái gì? Chính là những lời khích bác đau lòng của Phác Xán Liệt. Công việc này cậu không muốn làm nữa, nhưng nếu không làm thì lấy tiền đâu nuôi Mông Bự, rồi phải ở chỗ nào? Suy đi nghĩ lại đành nín nhịn nuốt đắng cay vào bụng, thôi thì còn chụ đựng được phút nào hay phút ấy.

Mông Bự, mày phải biết tao vì mày mà bị người ta ức hiếp thế nào. Khi nào có cơ hội phải cắn hắn mấy nhát báo thù cho tao.

Buồn thì buồn đó nhưng Biện Bạch Hiền không buồn được bao lâu khi cô thư kí của Phác Tổng ra hiệu cho cậu ra ngoài chơi.

Hai người ở cạnh nhau rất vui vẻ, thư kí hơn cậu ba tuổi, đứng trước hành lang mà khoác vai bá cổ Biện Bạch Hiền cười nói sảng khoái.

Biện Bạch Hiền cũng bị tính cách xởi lởi của cô gái này thu hút, cả hai trò chuyện ăn ý, xưng tỷ gọi đệ. Còn lên lịch hẹn nhau giờ ăn trưa cùng nhau đi ăn.

"Tối mai em rảnh không? Chị em mình đi nhậu, nhân tiện kết nghĩa tỷ đệ." Mẫu mực thục nữ yểu điệu khi đối mặt với Tổng giám đốc và nhân viên khác lập tức biến mất, bây giờ chẳng khác gì hai người đàn ông chân chính, nói năng phóng khoáng hào sảng.

Biện Bạch Hiền tính toán thời gian: "Tầm 7h em đây rảnh lắm, vậy chúng ta giao kèo đi."

.
.
.

Phác Xán Liệt buổi sáng hôm ấy khẳng định không làm được việc gì nên trò. Tâm trí tập chung ở đôi nam nữ trơ tráo ôm ấp ngoài cửa phòng, mới gặp nhau lần đầu đã đi đến mức này rồi!

Nhìn chướng lắm, như trong mắt mọc lên một gai nhọn, vừa cộm vừa đau, muốn gỡ bỏ nhưng không cách nào gỡ được. Phác Xán Liệt cứ như ngồi đống lửa, mặt mũi tức đến đỏ gay, tách cafe đắng ngắt bị hắn nuốt vào bụng nghe ra vị chua chát.

.
.
.

"Phác Tổng, trưa nay anh có hẹn ăn cơm với Ngô Thiếu bên Thịnh Ngô." Thư kí vừa báo cáo lịch trình vừa nháy mắt với Biện Bạch Hiền ra hiệu: Cưng đợi đó, lát bổn Tiểu thư dẫn cưng đi ăn gà.

Biện Bạch Hiền ôm miệng cười, kết bạn với bà chị này cũng không oan uổng, tính tình cực đỉnh, mà không biết chị ta có thích động vật không nhỉ!

"Được rồi, cô ra ngoài đi. Biện Bạch Hiền cậu chuẩn bị đến nhà hàng Hoa Khang với tôi." Phác Xán Liệt chỉnh lại Âu phục đứng lên.

"A, sao tôi phải đi với cậu. Tôi đã có hẹn..." Biện Bạch Hiền chưa nói xong đã bị hắn chặn họng.

"Buổi sáng cậu trễ 40', bây giờ chưa hết giờ làm của cậu." Lời lẽ nhẹ nhàng mà chắc nịch như đã được tính toán kĩ lưỡng.

Phác Xán Liệt là thương nhân, nửa tiếng đối với hắn cũng là vàng bạc, mà vang bạc thì tuyệt nhiên không thể dễ dàng để mất.

Trái tim Biện Bạch Hiền tan nát bị kéo đến nhà hàng, bữa cơm này chắc chắn cũng chẳng dễ nuốt, có khi còn ngu ngốc nuốt phải sạn.

Quả nhiên là quá khó nuốt, cậu khẽ trộm liếc nhìn Phác Xán Liệt, mặt hắn như tỏa ra sát khí.

(Bữa cơm trưa nay BBH bị ngộ độc, ân huệ cũng là do PXL ban tặng cho. Sau đó cậu sẽ không còn muốn nương nhờ nhà hắn nữa, một người một chó lần nữa lang thang với cái bụng đau đớn, vật vã thế nào cũng không quay lại nhà PXL lần nữa. Éo le là đêm đó lại mưa, số khổ lại càng thêm khổ. Bây giờ PXL mới chạy đi tìm người, vừa thương lại vừa đau, cũng không trách hắn được, ai bảo ngày xưa người bỏ hắn là BBH.)

Coming soon =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net