[HunHan/Edit] Đánh cược (NC-17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: 曌麌
Biên tập: JinKyung
Beta: Haku

NOTICE: NC-17

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, không đem ra khỏi đây dưới mọi hình thức

(Nói nhỏ vs mọi người đây là author của bộ 'Lây bệnh' đó, đáng lẽ mình định chia làm 2 phần làm cho đỡ đau tay, nhưng thế thì mỗi phần lại ngắn quá, thế là ngồi cặm cụi 3h gõ gần 4k chữ muốn rụng tay luôn T_T mà lí do phải ngốn đến tận 3h đó là vì đây là cái oneshot khó nhất mình từng làm huhu =((( chưa có bộ nào lại lm câu hack não mình như vậy đb là đoạn H khá là tinh tế nhưng mà cực hoa mỹ kia =(((( cầu an ủi aaaa

À mà bộ này vừa ciu vừa ngọt lm nghe hehee)

_________

Đồng hồ trên tường tích tắc chuyển động.

Lộc Hàm ngẩng đầu lên nhìn lướt qua.

Mười một giờ năm mươi lăm phút đêm.

Qua năm phút đồng hồ nữa, cậu và Ngô Thế Huân, sẽ không còn quan hệ gì nữa.

Người đàn ông trước mặt vẫn một thân tây trang giày da, khóe miệng mím lại khiến người khác không đoán ra được ý tứ.

Lộc Hàm cúi mắt nhìn bàn đánh bạc, bản thân đã mơ hồ có xu thế thua cuộc.

Mà đây, đúng là kết quả mà cậu mong muốn.

1.

Đây là tòa nhà Las Vegas.

Từng có vô số người vào trong này phất lên sau một đêm, cũng có vô số người, mất đi tất cả ở đây, bao gồm cả tính mạng.

Mà Ngô Thế Huân, chính là vua của nơi đây.

Sự thực như thế nào Lộc Hàm cũng không rõ lắm. Cậu chỉ biết rằng, trong tòa thành này tất cả mọi người đều nghe theo mệnh lệnh của hắn, không có luật lệ và phép tắc nào có thể giới hạn hắn. Mà bản thân hắn, chính là luật lệ và phép tắc của tòa thành này.

Phàm là người dám đánh cược với Ngô Thế Huân, nếu có thể thắng, tức là có thể khiến hắn hoàn thành bất cứ mong muốn nào của bản thân. Mà một khi đã thua, sẽ phải giao tất cả những gì Ngô Thế Huân muốn ra, bao gồm cả tính mạng.

Hình như chưa từng có người thắng được Ngô Thế Huân, nhưng người muốn đánh cược với Ngô Thế Huân vẫn đến, một người rồi lại một người. Dù sao, cái cám dỗ "tất cả mong muốn" vẫn quá lớn. Mà mỗi người đều cảm thấy, bản thân sẽ là người may mắn duy nhất kia.

Mười năm trước, Lộc Hàm bị đưa đến bên bàn đánh bạc làm vật cá cược.

Ván bài kết thúc, cậu bị người đàn ông gọi là cha kia, ký lên khế ước, giống như một món hàng, tự tay giao cho Ngô Thế Huân.

Khi đó cậu mười lăm tuổi, giống như một món hàng bị bán đi, không hề có sức phản kháng.

Khi ván bài sắp kết thúc, cậu quay đầu lại, nhìn người đàn ông gọi là cha kia, trên trán ông ta phủ đầy mồ hôi.

Mà người đàn ông đối diện...à không, hắn thoạt nhìn chỉ lớn hơn cậu một chút thôi, có lẽ phải gọi là thằng nhóc, vậy mà trong ánh mắt hắn đã lộ ra khí chất thâm trầm lợi hại không nên có ở lứa tuổi ấy.

Hắn là Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm đã từng nghe nói, với người thua cuộc, điều Ngô Thế Huân muốn, hầu như đều là mạng.

Tiền, quyền, sắc đẹp, mạng người, chỉ cần là Ngô Thế Huân muốn, hắn đều không cần tốn sức đã có được.

Họng súng tối đen, nhắm ngay vào đầu một người. "Đoàng" một tiếng, kết liễu một sinh mệnh.

Lộc Hàm không hiểu, cũng là một đứa trẻ như cậu, sao hắn lại có thể trở thành lưỡi đao của Satan.

Sau khi ván bài kết thúc, người đàn ông bên cạnh nhìn Ngô Thế Huân, toàn thân run cầm cập.

Ngô Thế Huân lại đứng lên, lập tức nhìn về phía Lộc Hàm, con ngươi âm u như đầm nước sâu thẳm, giọng nói trầm thấp lại kiên định: "Tôi muốn cậu ta."

Người đàn ông nọ sửng sốt, thở hắt một hơi tựa như trút được gánh nặng, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.

Nhặt được lại cái mạng nhỏ, còn vứt được thứ trói buộc bao năm, đương nhiên là vui rồi.

Lộc Hàm cho rằng họng súng đó nhắm vào trán của cậu.

Nhưng không ngờ Ngô Thế Huân lại ôm lấy vai cậu, đặt lên trán cậu một nụ hôn, tựa vào tai cậu, như sợ cậu hốt hoảng mà nhẹ nhàng nói: "Anh tên Ngô Thế Huân. Từ hôm nay trở đi, em sẽ sống cùng anh."

Trong vòng mười năm từ mười lăm đến hai mươi lăm tuổi, cậu là vật sở hữu của Ngô Thế Huân. Giấy trắng mực đen, rành mạch.

2.

Ngô Thế Huân đối xử với cậu rất tốt, không một lí do lại mạc danh kỳ diệu tốt.

Hắn mua cho Lộc Hàm tất cả mọi thứ cậu thích, vô điều kiện, giống như mê muội, đắm say nụ cười của cậu.

Hắn đánh thức Lộc Hàm đang gặp ác mộng dậy, ôm cậu vào lòng an ủi nói không sao đâu không sao đâu.

Hắn mang Lộc Hàm đến sòng bạc, sau khi thắng quay đầu lại hỏi cậu: "Em muốn cái gì?"

Lộc Hàm cắn môi dưới lắc đầu, nắm lấy cổ tay hắn, "....đừng giết nữa."

Hắn liền cười buông khẩu súng trong tay xuống.

"Được, nghe em."

Sủng nịch không có lí do, cũng là thứ quan hệ không có tên.

Những thứ này thường khiến Lộc Hàm quên đi một chuyện, quan hệ giữa hai người bất bình đẳng.

Thời gian dài trôi qua, cậu lại sinh ra thói quen, thậm chí là yêu thích cuộc sống này.

Cậu ỷ lại Ngô Thế Huân, mặc dù cậu biết rõ rằng cậu chỉ là vật sở hữu của Ngô Thế Huân mà thôi, dù hắn rất tốt với cậu nhưng biết đâu chỉ là hứng thú nhất thời thì sao, chỉ cần hắn không vui là có thể lập tức kết liễu cuộc sống của cậu, nhưng hắn là người duy nhất trên đời này đối xử tốt với cậu, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Mặc cho hắn chân tình hay giả dối, như bây giờ còn tốt hơn cuộc sống đầu đường xó chợ.

Ôm ấp của Ngô Thế Huân thật ấm áp khiến người ta có cảm giác an toàn. Ngô Thế Huân dịu dàng với cậu một cách kỳ quái, Ngô Thế Huân cười rộ lên rất đẹp mặc dù hắn rất hiếm khi thực tâm cười một cái.

Từng có một đêm khuya uống rượu, men say làm cậu nhớ lại rồi kể cho hắn nhiều chuyện cũ trước kia. Mấy năm lang bạt đầu đường xó chợ, bị khinh miệt vứt bỏ. Vốn định mượn rượu đốt cháy yết hầu thiêu rụi thần kinh, không ngờ lời nói trong men say toàn là lời nói thật lòng, ngàn lời vạn chữ, giống như những đường gân trên lá cây rẽ nhánh trong đầu.

Uống đến mê mang, ngày hôm sau tỉnh lại đã không còn nhớ được tối hôm qua nói chuyện gì làm cái gì, càng nhớ không nổi phản ứng của Ngô Thế Huân.

Chỉ là từ đó về sau, Ngô Thế Huân không cho phép cậu chạm vào rượu nữa.

Cậu không dám tưởng tượng đến kết quả bản thân ôm ấp tình cảm với Ngô Thế Huân, trừ bỏ ý lại hắn cậu không dám nghĩ đến thứ tỉnh cảm khác nữa.

Nhưng cậu không thể không thừa nhận, mười năm trôi qua, cậu chưa bao giờ hy vọng ngày kết thúc khế ước sẽ đến, thậm chí còn hy vọng ngày ấy đến chậm một chút.

Cho một kẻ lẻ loi đơn độc như cậu tự do để làm gì, cậu cam nguyện bị nhốt trong nhà tù ấm áp này.

3.

Ngô Thế Huân cho cậu tiếp xúc với rất nhiều thứ mà trước kia cậu chưa từng nhìn thấy. Tỷ như tùng lộ*, gan ngỗng, tỷ như golf, bóng bowling, tỷ như đàn dương cầm, đàn guitar.

(một loại nấm)

Tỷ như hôn môi, làm tình.

Cảnh tượng kia hồi tượng lại tựa như từng tấm ảnh nhỏ vụn vặt, thể xác và tinh thần đều chìm đắm trong dục vọng, ánh mắt bị khoái cảm làm cho mê ly.

"Kêu lên, anh thích nghe em rên rỉ."

Người kia dịu dàng khống chế thân thể cậu, nói vào tai cậu như vậy.

Toàn thân vô lực, thân thể chưa từng được hưởng qua ngọt ngào, giờ phút này lại được lấp đầy bằng phương thức thân mật nhất.

Đẩy vào rồi lại rút ra, trò chơi tra tấn lặp đi lặp lại, cậu chặt đứt sợi dây lý trí cuối cùng, miệt mài không dứt.

Ánh mắt lúc cậu trào dâng khoái cảm tựa như ánh nắng ban mai phù phiếm, ý chí cùng thân thể bị thiêu đốt. Thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh rên rỉ trong cảnh xuân vô tận, mềm mại uyển chuyển phảng phất trong không khí, cùng nhau trầm luân trong thế giới phóng đãng.

Ý thức chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, khoái cảm tràn ngập khắp đầu theo từng dây thần kinh chảy khắp cơ thể, tựa như một cú nổ lớn cuốn theo cát bụi mịt mù cõi trần gian, ồn ào náo nhiệt cuối cùng cũng biến mất.

Hắn khiêu khích liếm mút khắp từng ngõ hẻm trên người cậu, nụ hôn ướt át, ái ân nóng bỏng, rồi bắt đầu xâm lược, chiếm lĩnh, lần lượt dùng sức va chạm đến nơi tận cùng trong cậu, âm thanh dâm mỹ vang lên, cậu nằm dưới dùng sức vò nát drap giường màu trắng, rồi lại tiếp tục thở dốc tựa như mặt hồ gợn sóng liên hồi, sau khi phóng thích thì xụi lơ vô lực, dấu hôn trải dài khắp thân thể.

Cậu không còn chút sức lực nào chống đỡ nữa.

Tựa như bị người hạ cổ* trong cơ thể, cậu lặng lẽ thiêu rụi tất cả lý trí còn sót lại, tình dục rối rắm tiếp tục nảy sinh.

(hạ cổ trùng trong cơ thể người khác có thể điều khiển hành động cùng suy nghĩ của người đó)

Thực tủy tri vị* là Ngô Thế Huân, lại chẳng phải Lộc Hàm không có ý như vậy.

(Thực tủy tri vị: đại ý là 'ăn' được 1 lần lại muốn nhiều hơn)

Thân thể tham lam không nghe theo sai khiến, sau khi hưởng qua một lần liền không tự chủ được muốn nhiều hơn.

Ngô Thế Huân chưa từng định nghĩa loại quan hệ này, Lộc Hàm lại không dám định nghĩa.

Cậu sợ bị tình dục khống chế thân thể, sẽ chỉ dẫn nhầm đường cho trái tim, đưa ra phán đoán sai lầm.

Phụ thuộc, ỷ lại, và, quan hệ tình dục.

4.

Ngô Thế Huân chưa từng thất bại.

Vậy nên Lộc Hàm chủ động đưa ra yêu cầu muốn đánh với hắn một ván. Chỉ cần Ngô Thế Huân thắng, rất có khả năng hắn sẽ muốn giữ cậu lại.

Đúng vậy, cậu muốn ở lại, cậu cần một cái cớ để được ở lại.

Nhưng ngoại trừ bại dưới tay hắn, cậu không nghĩ ra được biện pháp nào khác.

Cậu chỉ là một kẻ đã phải chịu giá rét quá lâu mà tham luyến ấm áp, chứ không phải nảy sinh thứ tình cảm gì khác.

Hết lần này đến lần khác cậu tự lừa mình dối người nói với bản thân như vậy.

Kỳ thực Ngô Thế Huân đã từng thua một lần, chẳng qua Lộc Hàm không biết mà thôi.

Thua một lần, chỉ một lần duy nhất.

Một ván bài tầm thường, vốn đang trên đà thắng, lại chẳng may nhằm ngay lúc sắp thắng xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Thuộc hạ vội vã quên không xin chỉ thị đã chạy đến bên cạnh hắn, thì thầm vài câu vào tai hắn, Ngô Thế Huân liền nhíu mi.

Chẳng qua cũng không phải chuyện gì quan trọng, thuộc hạ đến nói với hắn, Lộc Hàm tự dưng ngất xỉu, đã đưa đến bệnh viện.

Nhưng hắn lại hoảng hốt.

Quy định của sòng bạc, trừ khi một trong hai bên nhận thua, bằng không thế nào cũng không thể dừng giữa chừng được.

Hắn một giây do dự cũng không có, lập tức đứng lên cầm theo áo khoác, không thèm liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện một cái, giọng nói rõ ràng: "Tôi nhận thua."

"Muốn cái gì, nói đi."

Dựa theo quy định của sòng bạc, người thắng Ngô Thế Huân có thể có được bất cứ thứ gì mình muốn.

Người đàn ông kia trả lời ngay trong nháy mắt Ngô Thế Huân định bỏ đi.

"Đứa con trai mày hay đưa tới sòng bạc ấy, tao muốn nó."

Chớp mắt một cái máu nóng dâng lên, hắn lấy lại bình tĩnh, vẫn đưa lưng về phía người đàn ông kia, giọng nói nặng hơn mấy phần: "Cái gì cũng được, ngoại trừ cậu ấy."

Khẩu khí người đàn ông kia còn nặng hơn hắn vài phần nữa, lặp lại một lần: "Tao muốn nó."

Câu nói kia lặp lại kéo hắn trở về với hồi ức khi xưa, hình ảnh trong đầu chạy qua, vài năm trước, hắn cũng từng nói ra câu nói như vậy.

Không rõ rằng có phải hắn từ nhỏ đã vốn nên như vậy, giống như vị thần Cadmus trong thần thoại Hy Lạp cổ đại đã chinh phục được con rắn thần, vừa thành kính lại kiên định.

Như là giữa không trung bùng lên một vụ nổ lớn, giữa vũ trụ bao la hai quả lựu đạn bị người lãng quên vô tình gặp nhau, mảnh đạn bay tứ tung.

Hoặc là con sóng xanh biếc dưới nhân gian, như phù du dập dìu tiến về phía trước, rồi gặp một phiến lá lững lờ trôi.

Phía sau dáng vẻ do dự và sợ hãi, trong đôi mắt trong suốt thuần khiết kia là một đôi con ngươi vừa tối tăm lại trong vắt, xuyên thấu.

Đó là cảm xúc lần đầu tiên hắn gặp Lộc Hàm trên bàn đánh bạc.

Hắn khi ấy như một thánh đồ, bôn ba đường dài, cuối cùng tìm được vị chúa của mình trên đường trở lại quê nhà.

Cậu ấy tựa như ánh sáng, chiếu sáng cuộc đời trước kia, hiện tại và tương lai của hắn, phủi đi lớp bụi năm tháng phủ lên dày đặc.

Vinh quang và tội ác, phú quý và máu tươi, mặt trời và họng súng, từng vết sẹo in trên người hắn đều được đôi mắt trong vắt như hồ sâu kia tẩy sạch.

Liếc mắt một cái đã u mê, dù có liều mình cũng phải có được.

Cái gì là thích, cái gì là yêu, Ngô Thế Huân chưa từng trải qua nên không hiểu được, hắn chỉ tham luyến đốm sáng ấy, bất kể rằng nó có nên thuộc về hắn hay không.

"Tôi muốn cậu ấy."

Trong những năm gần đây, trên bàn đánh bạc, hắn thừa nhận đó là lần thắng lớn nhất của hắn.

Bởi vì hắn thắng được người hắn muốn.

Nhưng cậu ấy chỉ có thể là của tao, không đến phiên mày.

Bước chân chuyển động, Ngô Thế Huân quay người lại.

Hắn trăn trở trong dòng hồi ức và tâm tư kéo dài, nhưng trên thực tế cũng chỉ đổi lại vài giây yên tĩnh.

Người đàn ông đối diện nhìn Ngô Thế Huân dừng lại một lúc lâu bỗng nhiên quay người lại nhìn mình cong khóe miệng lên.

Khóe miệng cong lên, trong đáy mắt là bóng đêm cô quạnh đâm sâu vào xương tủy.

Nụ cười kia vừa lịch sự lại vừa rét căm.

"Tôi khuyên ngài vẫn nên suy nghĩ lại một chút đi."

Một câu nói đơn giản. Lại giống như hòn đá lớn quẳng xuống hồ nước, không có bọt nước trắng xóa, mà là đùng một tiếng, chìm xuống đáy nước.

Đương nhiên tất cả chuyện này Lộc Hàm đều không biết, lúc cậu tỉnh lại trong bệnh viện, cũng chỉ nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của Ngô Thế Huân.

Chỉ là từ đó về sau, Ngô Thế Huân không mang Lộc Hàm đến sòng bạc nữa.

Hắn cũng không quên đặt khẩu súng về chỗ cũ, Lộc Hàm nói không thích hắn giết người, hắn vẫn nhớ rõ.

5.

Tích tắc. Tích tắc. Tích tắc.

Mười một giờ kém năm phút khuya.

Lộc Hàm đặt một bàn tay trên bàn, tay còn lại không tự chủ nắm chặt góc áo.

Ngô Thế Huân tựa như luôn cố ý kéo dài ván bài này.

Bằng không, trong vòng ba phút có thể thắng được cậu rồi, tuyệt đối không cần tốn sức.

Nhưng nếu Ngô Thế Huân thật sự kéo dài, cậu cũng không hiểu rõ vì sao hắn lại làm như vậy.

Không sao, với cậu Ngô Thế Huân luôn có quá nhiều điểm khó hiểu.

Tỷ như cậu không rõ, vì sao khắp thành phố này không có ai có thể giới hạn Ngô Thế Huân.

Tỷ như cậu không rõ, nhiều năm như vậy hắn vẫn cô độc một mình, vì sao đã như vậy rồi hắn còn sợ cô đơn.

Tỷ như cậu không rõ, Ngô Thế Huân sao lại đối xử tốt với cậu như vậy, mười năm qua ngày nào cũng vậy.

Trằn trọc suy nghĩ, kim giây lại lết được thêm vài bước, kim phút vẫn tiếp tục chậm rãi chuyển động.

Mười một giờ năm mươi chín phút.

Còn một phút cuối cùng.

Ý cười trên môi Ngô Thế Huân ngày càng sâu. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm, không chút che giấu.

Giống như mười năm trước đây.

Trên bàn đánh bạc thắng thua chưa phân rõ, kim giây lại từng bước tiến tới số không.

Tích tắc. Tích tắc. Tích tắc.

Lộc Hàm cảm thấy tim cậu đập mỗi lúc một nhanh, thanh âm tích tắc của kim giây cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Mười một giờ năm mươi chín phút năm mươi lăm giây.

Mười một giờ năm mươi chín phút năm mươi sáu giây.

Mười một giờ năm mươi chín phút năm mươi bảy giây.

Mười một giờ năm mươi chín phút năm mươi tám giây.

Mười một giờ năm mươi chín phút năm mươi chín giây.

Đồng từ Lộc Hàm bỗng nhiên phóng đại, giật mình nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo trên tường.

Nó ngừng lại rồi.

Dừng ở mười một giờ năm mươi chín phút năm mươi chín giây.

Chỉ còn một giây nữa là đến 0 giờ, nó đột ngột dừng lại.

Lộc Hàm lặng lẽ nhìn chằm chằm vào kim giây của đồng hồ treo tường, không biết có phải bản thân sinh ra ảo giác hay không.

Nhưng nó vẫn đứng yên, không động đậy.

"Đừng nhìn, đồng hồ toàn thành phố đều ngừng rồi."

Đối diện truyền đến giọng nam trầm thấp, Lộc Hàm quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân không nhanh không chậm nâng cốc lên uống một ngụm nước, rồi lại ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm, thẳng thắn vô tư thừa nhận: "Là anh làm."

Lộc Hàm trợn mắt, một mặt mạc danh kỳ diệu nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân. Tuy rằng không nói gì, nhưng biểu cảm đã rõ ràng viết lên câu hỏi – anh muốn làm gì?

"Anh..." đầu Ngô Thế Huân nghiêng nghiêng, tránh đối diện với Lộc Hàm, tay phải cầm cốc nước, chần chừ nửa ngày mới miệng: "Anh chỉ muốn hỏi..."

Âm cuối cùng kéo dài, mãi không tiếp tục.

Lộc Hàm mơ hồ.

Mười năm, cậu chưa từng thấy Ngô Thế Huân gặp chuyện gì lại do dự như vậy.

"Anh chỉ muốn hỏi em có nguyện ý ở lại hay không."

Ngô Thế Huân nghẹn nửa ngày, rút cục cũng nói được ra. Dứt lời liền cúi đầu nhìn chằm chằm vào cốc nước không hé răng nữa.

Lộc Hàm ngẩn ra, bất chợt trợn tròn mắt.

Này... Người này thật là... Thật là Ngô Thế Huân sao?

Sao hắn bây giờ lại kỳ quái như vậy... lúc đùa giỡn đủ kiểu với mình trên giường cũng chưa từng thấy hắn ngượng lần nào a....

Nhưng Lộc Hàm cũng không biết rằng, chính cậu cũng đã đỏ hết hai tai lên rồi.

Cùng với kinh ngạc và buồn cười, là vui sướng.

Trong lòng cậu vui vẻ tựa như bong bóng lơ lửng giữa không trung.

Ngô Thế Huân muốn cậu ở lại.

Cũng giống như cậu muốn ở lại.

Nhưng cậu vẫn không rõ.

"Anh sẽ thắng ngay thôi mà". Lộc Hàm cúi đầu nhìn bàn đánh bạc, không trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn.

Ý rất rõ ràng, anh rất nhanh sẽ thắng, hoàn toàn có thể yêu cầu em tiếp tục ở lại.

"Anh không muốn như vậy". Lần này hắn trả lời rất rõ ràng, ngước mắt lên nghiêm túc nhìn Lộc Hàm, "Anh hi vọng quan hệ giữa chúng ta là ngang hàng."

Dừng một chút, Ngô Thế Huân nói ra nửa câu sau: "Ý anh là, như người yêu. Hoặc là, người nhà."

Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm, bàn tay cầm cốc nước càng thêm chặt: "Nếu em nguyện ý thì ở lại. Không đồng ý, anh sẽ cho người thu thập hành lý cho em ngay."

"Thật sao?" Lộc Hàm nhìn hắn, biểu cảm khó tin nổi.

Ngô Thế Huân trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hết cách thở dài: "Nói dối đấy."

"Nếu em không đồng ý, anh sẽ khiến cho thời gian cả thành phố này dừng lại, sau đó không ngừng lấy lòng em, tận đến khi em nguyện ý mới thôi."

Người này thật là...

Lộc Hàm yên lặng trợn trừng mắt, nhưng cũng đồng thời nở nụ cười.

Lần này đúng rồi, đây mới là Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân vừa lưu manh lại không phân rõ phải trái.

Ngô Thế Huân tùy hứng làm bậy.

Ngô Thế Huân ngừng lại thời gian cả thành phố chỉ vì muốn cậu ở lại.

Lộc Hàm không nhịn được cong khóe miệng lên, giọng nói mềm mại như đường mật: "Anh cho rằng vì sao em lại muốn đánh cược với anh? Anh chắc là biết rồi chứ, ngoại trừ chính bản thân em, em không có bất kỳ lợi thế nào khác."

Ngô Thế Huân sợ run lên, chợt cong khóe miệng, cúi đầu nhìn bàn đánh bạc, lại ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm: "Sòng bạc có quy định của nó, trừ khi một trong hai nhận thua, nếu không ván bài không thể dừng lại."

Lộc Hàm không hiểu: "Cho nên?"

"Cho nên." Ngô Thế Huân nở nụ cười, ánh mắt cong thành trăng non, "Anh nhận thua".

"Từ giờ trở đi, tất cả mọi thứ của anh, đều do em làm chủ."

_______

_Hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net