Kịch Truyền Thanh - PN1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vật xuất hiện: Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương, Thanh Lang

Trường cảnh 1:

[Thiên Nhất giáo]

Sở Phi Dương: Ngươi nói, hắn một mình chạy đến biên thùy hơn một tháng, một lá thư cũng không gửi về cho ta, uổng công ta... Đã vậy hắn luôn bày ra bộ dáng thờ ơ, trong mắt hắn ta chỉ là một kẻ có cũng được không có cũng chẳng sao. Ô ô ô, đáng thương thay đáng thương thay! Nghĩ lại từ lúc quen biết tới giờ, Quân Thư Ảnh chỉ duy nhất một lần lo cho ta, mà còn là lúc ta trọng thương sắp chết. Ít nhất cũng phải gạt hắn một lần thật lòng quan tâm ta mới được a.

Thanh Lang: Muốn bị thương không phải quá dễ sao? Cầm con dao này tự xử đi, muốn bị thương nặng bao nhiêu cũng được.

Sở Phi Dương: Không được! (ngữ khí nghiêm túc) Ta có chân khí hộ thể, muốn tự sát cũng không chết được.

Thanh Lang: (âm thầm phỉ nhổ) Con mẹ nó được tiện nghi còn khoe mẽ! (mỉa mai) Sở huynh, huynh đúng là không biết thỏa mãn, Quân Thư Ảnh là dạng người gì? Hắn cam nguyện nằm dưới ngươi, còn sinh cho ngươi một tiểu tử mập mạp, ngươi còn muốn sao nữa?!

Sở Phi Dương: Không đủ không đủ! Yến Kỳ luôn một mực nghe lời ngươi, ngươi đương nhiên không hiểu được nỗi khổ của ta. Ai~~~

Thanh Lang: Nếu hắn chỉ đợi đến khi ngươi chết mới biết đau lòng, vậy thì ngươi giả chết đi!

Sở Phi Dương: Không ổn không ổn! Ta yêu hắn kính hắn, tuyệt đối sẽ không lừa gạt hắn. Bỏ đi, hạng người như ngươi, nói ra ngươi cũng không hiểu đâu.

[Tiếng chén sứ bị bóp nát]

Trường cảnh 2:

[Tổ ấm của giáo chủ và đại hiệp]

Quân Thư Ảnh: Tiểu Thạch Đầu, ta về nhà rồi đây, hơn một tháng qua không gặp cha, có nhớ cha không?

[Có động tĩnh]

Quân Thư Ảnh: Ân?

[Động tĩnh càng lớn]

Quân Thư Ảnh: Tiểu Thạch Đầu ngoan, đừng lên tiếng, ở đây chơi một chút, lát nữa cha sẽ bồng con ra...

[Tiếng đóng mở cơ quan]

Quân Thư Ảnh: Thanh Lang?

Thanh Lang: Đem người thả xuống đất đi! Sở Phi Dương sắp chết người, ngươi hảo hảo nhìn mặt hắn lần cuối.

Quân Thư Ảnh: Cái gì?! Thanh Lang, ngươi lại giở trò quỷ quái gì?

Thanh Lang: Nếu ta muốn giở trò, đã trực tiếp giết chết Sở Phi Dương, đem ngươi về làm bạn với Yến Kỳ, ngươi thấy thế nào?

[Tiếng ngân châm phóng ra]

Thanh Lang: (thở dài) Vẫn là một kẻ không biết đùa. Quên đi. Ta đi đây, ngươi hảo hảo lo liệu cho nam nhân của ngươi đi.

Quân Thư Ảnh: Sở Phi Dương?! Ngươi tỉnh rồi sao? Là ai đả thương ngươi? Ngươi lại trêu chọc phải đối thủ khó chịu ở đâu?

Sở Phi Dương: Sắc mặt ta hiện tại thế nào?

Quân Thư Ảnh: Không tốt lắm.

Sở Phi Dương: Vậy ngươi cảm thấy thế nào?

Quân Thư Ảnh: Cái gì?!

Sở Phi Dương: Trong mắt cư nhiên không có nửa tia đau lòng...

Quân Thư Ảnh: Ân?

Sở Phi Dương: (thở dài) Không có gì.

Quân Thư Ảnh: Hiện tại đã chạm trán đối thủ lợi hại như vậy, sau này e sẽ còn gặp phiền phức dài dài. Ngươi tự điều dưỡng nội tức trước đã, phải nhanh chóng hồi phục mới được.

Sở Phi Dương: (kích động) Ngươi định đi đâu?

Quân Thư Ảnh: Ngươi trị thương, ta đương nhiên không tiện quấy rầy.

Sở Phi Dương: Ta không trị thương.

Quân Thư Ảnh: Tại sao? Nga... đúng rồi, ngươi không cần liệu thương, dù sao ngươi cũng đã có chân khí hộ thể chu toàn...

Sở Phi Dương: (tức tối) Ngươi tin chắc ta sẽ không chết được có đúng không?

Quân Thư Ảnh: Sở Phi Dương, ngươi lại lên cơn điên gì nữa?

Sở Phi Dương: Cư nhiên đi cả tháng trời, còn bặt vô âm tín. Ta nhớ ngươi chết được, cho ta làm!

Quân Thư Ảnh: Thương thế của ngươi...

Sở Phi Dương: Không chết được!

Quân Thư Ảnh: Ngô....

[H ~~~~~]

[Sau khi H xong ~~~~~]

Quân Thư Ảnh: Lần này ta ra ngoài, đã tìm được một thanh bảo kiếm về cho ngươi.

Sở Phi Dương: Vậy sao? Thứ ngươi xem nhất định là tốt nhất.

Quân Thư Ảnh: Còn có vài thứ cho Tiểu Thạch Đầu.... (đột nhiên sực nhớ tới chuyện gì đó)

Sở Phi Dương: Sao vậy?

Quân Thư Ảnh: Tiểu Thạch Đầu đang ở trong cơ quan dưới giường....

[Có con quạ bay ngang~~~]

Tiểu Thạch Đầu: oe oe...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net