PN28 : Thư chi dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày thời tiết nắng ráo, phong thanh vân đạm, dưới chân Lãng Nguyệt sơn từ trước đến nay luôn thanh tĩnh, chưa từng có cảnh tượng náo nhiệt. Vậy mà bây giờ lại đang có vài hàng ngũ không mấy chỉnh tề đứng hùng hổ ngoài sơn môn, nhìn sơ qua đại khái khoảng bốn năm trăm người, thân cao thể tráng, sắc mặt hung ngoạn, nhưng nam nhân dẫn đầu lại có khuôn mặt trắng nõn, bộ dáng nhỏ bé hư nhược.

Thanh Phong kiếm phái là đại môn phái đệ nhất Trung Nguyên, từ xưa đến nay không ít tiểu bang tiểu phái chẳng mấy danh tiếng tới đây khiêu chiến. Phía sau phong quang đệ nhất Võ lâm bao giờ cũng có một vài phiền não vụn vặt không thể tránh khỏi.

Giang hồ rộng lớn, chung quy có một số người tự cho mình là siêu phàm, là thần toán vô địch, võ công cái thế, đánh đâu thắng đó, tự mãn là con sóng sau mãnh liệt xô sóng trước. Còn đàm tiếu nhân gian rằng, con đường nhanh nhất để nhất cử thành danh chính là đánh bại được Thanh Phong kiếm phái.

Từ trước đến nay đối với loại tình huống này Sở Phi Dương sẽ không ra mặt, tuy rằng người đến đây khiêu khích mười lần thì có tám lần là chỉ đích danh Sở Phi Dương hắn, còn hai lần là bởi vì mơ hồ không biết Sở Phi Dương danh tiếng lẫy lừng cũng là môn hạ của Thanh Phong kiếm phái danh tiếng lẫy lừng. Nếu hắn mỗi một lần đều ra mặt ứng chiến thì thật sự là vô cùng bận rộn.

Đại thể mỗi một lần gặp sự tình loại này hắn liền giao cho Tín Vân Thâm, cũng xem như là luyện tập trước khi tiếp nhận chức chưởng môn. Tín Vân Thâm mười bốn tuổi đã bắt đầu xử lý những chuyện thế này, cũng kết giao được với không ít nhân vật chân chính có bản lĩnh.

Tín Bạch và Sở Phi Dương thân là trưởng bối, tâm tình đều rất đỗi vui mừng khi thấy thành quả của hắn.

Nhưng mà lần này Sở Phi Dương lại không thể không quan tâm. Không phải vì người đến có gì đó đặc biệt mà là vì có một vị tiền giáo chủ, sau khi xuất giá chưa từng trải qua những chuyện như vậy nên cho rằng đây là khiêu khích cực độ, không thể bỏ qua!

Nhớ ngày đó y còn ở Thiên Nhất giáo, tuy rằng thua kém Thanh Phong kiếm phái đệ nhất thiên hạ nhưng dù sao cũng là hùng bá một phương. Phàm có kẻ liều lĩnh đến gây sự thì sẽ nhất loạt giết chết không cần luận tội, khiến cho bọn chúng chỉ có đến mà không có về!

Vậy mà cuối cùng, một lần kia mã thất tiền đề (ngựa mất móng trước - mắc sai lầm), hiện tại thôi thì không đề cập tới nữa...

Một đám ô hợp trước mặt dám cả gan kêu gào như vậy đối với Sở Phi Dương, có thể nào không tức giận mà ứng chiến.

Sở Phi Dương muốn mởi miệng nói "Đừng", bị Quân Thư Ảnh lườm một cái đành phải nuốt ngược trở lại, bất đắc dĩ chỉ có thể ôm chặt kiếm cùng y đi ra.

Nhìn Quân Thư Ảnh đi đằng trước nét mặt ẩn chứa hưng phấn, Sở Phi Dương âm thầm thở dài. Đã nói người này không bao giờ vì hắn mà ra mặt như thế này, rõ ràng chính là bản thân y rảnh rỗi đã lâu nên ngứa ngáy chân tay.

Bạch y nam nhân dẫn đầu nhìn khắp một lượt, liếc mắt một cái liền nhận ra Sở Phi Dương, hắn gấp quạt giấy trong tay lại, ha ha cười: "Tại hạ Kim Hồng môn Lâm Thiếu Khanh, nghe nói Sở đại hiệp từ trước đến nay không bao giờ có thời gian để ý tới chúng ta, không ngờ lần này lại có thể xuất hiện, tại hạ thật là có chút thụ sủng nhược kinh."

Các đệ tử Thanh Phong kiếm phái đứng trên bậc thềm trong lòng không khỏi lặng lẽ khinh bỉ, biết rõ người ta không để ý tới vậy mà các ngươi vẫn còn đến đây, ha ha cái gì mà ha ha, toàn làm chuyện khiến người khác bực mình!

Sở Phi Dương cười cười, không nghĩ sẽ bị bới móc như vậy. Nhưng những chuyện này đều là do Tín Vân Thâm xử trí. Thanh niên Tín Vân Thâm bộ dáng vừa mới trưởng thành khẽ ho nhẹ một cái, toan mở miệng thì bất ngờ bên tai vang lên một tiếng phá không đê minh, tiếp sau đó là hai tiếng kêu thảm thiết.

Quân Thư Ảnh đã sớm một cước bước ra, thờ ơ nhìn hai kẻ phía dưới bậc thềm đang ôm chặt cánh tay kêu thảm.

"Quân đại ca, huynh..." Tín Vân Thâm mở to hai mắt, nhìn Quân đại giáo chủ vẫn đang lặng lẽ quan sát hai người phía dưới kia.

Ta còn chưa nói mà... Tín Vân Thâm lời bất bình chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị cái trừng mắt lạnh lùng của Quân Thư Ảnh làm cho biến mất.

Quân Thư Ảnh lại nhìn Sở Phi Dương đang đi đến bên cạnh mình, hừ nhẹ một tiếng nói: "Ngươi trước không cần vội giáo huấn ta, ngươi nhìn xem tay phải hai kẻ kia."

Sở Phi Dương đương nhiên không cần Quân Thư Ảnh nhắc nhở, hắn cũng đã sớm nhìn ra hai người nọ bộ dạng khác thường, lúc này thấy rõ thảm trạng, không khỏi nhíu mày. Quân Thư Ảnh chẳng qua là dùng cục đá vụn đánh trúng huyệt đạo trên cánh tay bọn chúng, hai kẻ này bất ngờ không đề phòng nên ám khí cầm trong tay bị nghiền nát, dịch lỏng màu đen chảy ra khiến lòng bàn tay bị ăn mòn, da thịt cháy xém làm lộ ra bạch cốt.

"Lâm thiếu hiệp, ngươi đây là ý gì? Chính đạo đấu võ quang minh chính đại, hình như chưa từng có ai dùng thủ đoạn giống như ngươi." Tín Vân Thâm giận dữ nói.

Lâm Thiếu Khanh trên mặt cũng kinh ngạc, lúc này bị Tín Vân Thâm chất vấn, lo lắng biện bạch: "Đây tuyệt đối không phải mệnh lệnh của ta, ta hoàn toàn không quen biết hai kẻ đó!"

Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng cười sắc bén vang lên, phía rừng cây ngoài sơn môn đột nhiên xuất hiện từng đạo bóng đen, thẳng hướng môn nhân Thanh Phong kiếm phái đánh tới.

Sở Phi Dương sắc mặt hơi lạnh, vô thức đưa tay ngăn lại Quân Thư Ảnh ở phía sau.

"Tránh ra, đừng cản ta." Quân Thư Ảnh oán giận một tiếng, đẩy Sở Phi Dương ra, thuận tay rút lấy thanh kiếm trong tay Sở Phi Dương, phi thân nhảy vào trận chiến hỗn loạn.

Sở Phi Dương bất đắc dĩ chỉ có thể xách theo vỏ kiếm xông vào.

Kinh Hồng môn nhân mà Lâm Thiếu Khanh mang đến đây cũng bị kéo vào trận chiến, ba phương đánh thành một trận, một mảnh hỗn loạn. Không phân biệt được thân phận của đám thần bí nhân kia với Kinh Hồng môn vì trang phục của bọn chúng có điểm tương đồng, dường như cố ý trà trộn vào rồi đi theo Kinh Hồng môn.

Sở Phi Dương sau khi đánh ngã hai ba tên cũng đã nhìn ra điểm bất đồng giữa Kinh Hồng môn và thần bí nhân. Kinh Hồng môn binh khí muôn hình muôn vẻ cái gì cũng có, còn thần bí nhân chỉ sử dụng một loại binh khí đó là đoản kiếm, vừa nhìn đúng là vật được rèn công phu, sắc bén vô cùng.

Nhìn cách hoàng mao tiểu tử Lâm Thiếu Khanh đánh trái một cái rồi lại phải một cái, vừa giật lại người của mình đang đánh nhau với đệ tử Thanh Phong kiếm phái vừa luống cuống tay chân đối phó với thần bí nhân đang trà trộn trong đám người Kinh Hồng môn, đồng thời lớn tiếng quát thủ hạ của mình phải đối phó với thần bí nhân trước. Sở Phi Dương biết rõ hắn quả thực không quen biết thần bí nhân kia.

"Mọi người chuyên tâm đối phó thần bí nhân, đừng dây dưa với Kinh Hồng môn." Sở Phi Dương dùng nội lực đem phân phó của mình truyền ra xa, Thanh Phong kiếm phái và Kinh Hồng môn nghe thấy vậy lập tức có chung một mục tiêu.

Tuy rằng thần bí nhân rất đông nhưng nơi này tốt xấu gì cũng là dưới chân Thanh Phong kiếm phái, lúc này trên núi cũng đã nghe được tin tức, nhất định đang có rất nhiều đệ tử chạy tới. Những thần bí nhân kia rõ ràng cũng biết điểm này, bất luận mục đích của bọn chúng là gì, đều phải đánh nhanh thắng nhanh. Sở Phi Dương không lo lắng bọn chúng đòi tiện nghi, hắn hiện tại chỉ lo lắng một điểm...

Quân Thư Ảnh một kiếm đâm xuyên qua hai tên thần bí nhân, tay trái xòe ra, hút lấy đoản kiếm trong tay hai kẻ đó vào trong tay mình rồi lại phóng đi, xẹt ngang cổ hai tên khác. Trong nháy mắt gọn gàng giết bốn tên, sau khi huyết châu lã chã rơi xuống, trên thân kiếm ngay cả một vệt máu cũng không còn.

Hai tên thần bí nhân ngã xuống, lại xuất hiện thêm một kẻ khuôn mặt đang lộ ra vẻ khiếp sợ. Người này mang theo một thanh đại khảm đao, bị ánh mắt của Quân Thư Ảnh lạnh lùng quét qua, chỉ cảm thấy toàn thân run lên, theo bản năng lùi về phía sau một bước, vội vàng giơ đao về phía Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh nhìn lưỡi đao đang run run, hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe lên, tay trái chế trụ cánh tay người nọ, tay phải giơ kiếm lên toan...

"Thư Ảnh a, không được giết người này..." Sở Phi Dương một tay giữ chặt Quân Thư Ảnh vẻ mặt hư kinh, nói.

Người nọ được Sở Phi Dương cứu, lập tức hô to một tiếng rồi ôm chặt khảm đao chạy mất.

"Ngươi... ngươi... Thứ không có tiền đồ!" Lâm Thiếu Khanh chứng kiến người của mình bộ dạng như vậy, không có nơi xả cơn tức liền hướng mông người nọ hung hăng đạp một cước khiến gã càng co cẳng chạy nhanh hơn.

Lâm Thiếu Khanh thở hổn hển tức giận trừng mắt, nhìn xung quanh mọi người vẫn say sưa đấu đá, thần bí nhân nhiều chiêu tàn nhẫn không sợ tử thương, đệ tử trẻ tuổi Thanh Phong kiếm phái bình tĩnh dũng cảm đại khí tung hoành, còn thủ hạ của mình... một đám to đầu, nhưng võ vẽ lại không đâu ra đâu, mất mặt đến cực điểm.

Sở Phi Dương dựa sát bên người Quân Thư Ảnh, thỉnh thoảng động tay động chân đá văng mấy tên không có mắt lao tới, còn phần lớn tinh lực là để quan sát biểu hiện của những tên thần bí nhân này.

Đám người đó rõ ràng vừa thấy tên thủ lĩnh liếc mắt một cái, liền bắt đầu quây lại thành một vòng tròn càng ngày càng hẹp, chậm rãi tiếp cận một người.

Quang mang trong mắt Sở Phi Dương chợt lóe lên, mục tiêu của bọn chúng chính là Tín Vân Thâm.

Hắn giúp Quân Thư Ảnh đỡ mấy đòn công kích sau đó kéo lấy tay áo y, ghé vào lỗ tai y thì thầm vài câu.

Quân Thư Ảnh nhìn hắn, gật gật đầu, hai người nhất tề nhảy lên không trung, mỗi người bay về một phía.

Tín Vân Thâm đang bị một đám người vây đánh, hắn nhanh chóng đem mấy tên Kinh Hồng môn nhân cao tráng đá ra khỏi vòng vây, chuyên tâm đối phó với đám thần bí nhân đang làm thành vòng tròn công kích hắn.

Một vòng kiếm quang xẹt ngang, mang theo một chùm máu tươi bắn tung toé, khiến mấy kẻ thần bí nhân trong nháy mắt nhất đồng loạt ngã xuống.

Tín Vân Thâm khẽ thở dốc một hơi, đang muốn giải quyết nốt mấy tên còn lại thì thấy bọn chúng đang nhanh chóng lùi lại phía sau, hắn có chút chần chừ, không chú ý tới phía xa xa, có năm kẻ đang tiếp cận, trong tay áo cũng lén lút xuất ra mấy viên hắc cầu hình dạng kỳ dị.

"Vân Thâm coi chừng!" Một tiếng hô to vang lên bên tai, Tín Vân Thâm nghe ra đó là thanh âm của đại sư huynh hắn, mặc dù chẳng biết mối nguy từ đâu mà đến, nhưng nghe thấy vậy hắn vẫn là lập tức đạp đất nhảy lên, ở giữa không trung mới nhìn xuống năm kẻ tâm địa độc ác mặt không chút thay đổi đang ngẩng đầu nhìn hắn.

Năm kẻ kia thấy hành động bị bại lộ, ngay lập tức không cần che giấu, ám khí trong tay đồng loạt phóng thẳng về phía Tín Vân Thâm.

Hai đạo thân ảnh nhanh chóng xuất hiện từ giữa khoảng không, một dùng trường kiếm một dùng vỏ kiếm đánh, mỗi người bay hai khối trong số đó, khối cuối cùng cũng là bị Tín Vân Thâm một cước đá rơi.

Năm khối ám khí bay ngược trở lại phía năm kẻ kia, chỉ nghe vài tiếng nổ, sương mù màu đen tung ra, tiếng kêu thảm thiết ngay sau đó cũng vang lên.

Sở Phi Dương cùng với Quân Thư Ảnh tách ra hai phía truy kích, chặn đứng năm kẻ đang muốn đào tẩu. Ánh mắt Sở Phi Dương lãnh liệt, phóng ra vỏ kiếm như hư ảnh bay một vòng, ba tên thần bí nhân cẳng chân lập tức mềm nhũn ngã nhào xuống đất, muốn đứng dậy lại phát hiện lưỡi kiếm đã kề trên cổ. Đề phòng những kẻ này tử sĩ tự sát, Sở Phi Dương thoáng cái gỡ khớp hàm của bọn chúng.

Sở Phi Dương quay đầu nhìn lại, hai tên khác cũng đã bị Quân Thư Ảnh chế ngự.

Đám thần bí nhân còn lại thấy chủ soái đã bị bắt, lúc này như đám ruồi bọ không đầu, rất nhanh bị chém ngã. Không bị giết ngay tại trận thì cũng tự cắn nát độc dược trong miệng, tự sát thân vong.

Sở Phi Dương đem năm kẻ vừa bắt được giao lại cho trưởng lão môn phái vừa mới chạy tới. Trải qua chuyện này, Lâm Thiếu Khanh cũng không còn tâm tư muốn gây sự, có chút bất hảo ý theo sát Sở Phi Dương nói lời xin lỗi rồi dẫn một đám thủ hạ không ra hồn rời đi. =))

Chuyện còn lại chính để là đám tiểu đệ tử thu dọn chiến trường, một đám môn nhân Thanh Phong kiếm phái bận rộn ở ngoài sơn, đem một mảnh chiến trường huyết tinh xơ xác tiêu điều dọn dẹp sạch sẽ như trước kia.

Sở Phi Dương đi đến bên người Quân Thư Ảnh, nắm lấy lòng bàn tay y, mười ngón tay cùng nhau đan xen, cười nói: "Đồ nhi phối hợp khăng khít như vậy, vi sư hôm nay hết sức hài lòng. Bất quá ngươi lần sau có thể dùng kiếm của ngươi hay không, ngươi để ta dùng vỏ kiếm liều mạng với người khác như vậy a."

Quân Thư Ảnh hừ một tiếng, đem kiếm nhét trở lại trong tay Sở Phi Dương, xoay người bỏ đi.

Sở Phi Dương cười cười đi theo, tiếp tục ở bên người Quân Thư Ảnh quấy rối: "Này, nói một câu thử xem, ta nhìn ngươi đúng là không có lời nào để nói a."

"...Cút!"

Sở Phi Dương tâm tình thật tốt cất tiếng cười to, hai người sóng vai mà đi, thân ảnh đổ dài trên bậc đá dẫn lên núi, xa dần...

----------------------------------

Sở Phu Nhân chơi Ngầu thế rồi ai chơi lại người đây ? =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net