KKCĐ 22: Suy nghĩ thấu đáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa bằng gỗ đàn hương, trần nhà màu xám, tiết trời vào thu lành lạnh, bàn tay anh lúc này nóng hổi.

Cánh môi lại như tỏa nhiệt nóng bỏng.

Cả thế giới đều an tĩnh lại.

Duẫn Nhi căng thẳng, động cũng không dám động.

Gáy là nơi nhạy cảm của cô, anh cứ thế đánh úp, chóp mũi cũng bá đạo phả ra hơi thở ấm áp, vừa nhột vừa ngứa.

Cô có chút không biết làm sao, đành nhỏ giọng gọi: "Dương Dương."

Anh không nghe thấy.

Môi anh cứ vậy quyến luyến chậm rãi di chuyển trên gáy nhỏ trắng nõn.

Cô hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, toàn thân phát ra run rẩy khó nhịn.

Cô bị hơi thở nam tính của anh bao vây mạnh mẽ, hoàn toàn không có chỗ để trốn, thân nhiệt theo đó mà cũng tăng cao.

Duẫn Nhi theo bản năng chạm vào chốt cửa kim loại lạnh băng, lòng bàn tay cuối cùng cũng tìm được chút thỏa mái.

Dương Dương cuối cùng cũng dừng lại, rốt cuộc cũng quay đầu, tựa vào bờ vai mảnh khảnh của cô mà ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Cảm giác run rẩy sợ hãi tan đi, thay vào đó là tâm tình vi diệu phức tạp chiếm cứ ý nghĩ của cô.

Cô phải giãy dụa một lúc lâu mới có thoát khỏi vòng tay anh, tốn một đống hơi sức mới dìu được anh vào phòng ngủ.

Hai mắt anh vẫn nhắm chặt.

Duẫn Nhi kiềm chế tâm tình run rẩy của mình, cẩn thận đút cho anh một ly nước mật ong chanh giải rượu, sau đó thay anh đắp kín mền.

Anh ngủ cũng không có chút quy củ nào, qua một lát liền đạp chăn, để lộ hơn nửa người ra ngoài.

Chắc là thấy rất nóng.

Cô biết anh không chịu được nóng, y phục chỉnh tề thế này chắc chắn sẽ khó chịu, đành đi tới tủ bên cạnh đổi cho anh một cái chăn mỏng hơn.

Lúc này anh mới an ổn ngủ.

Ngũ quan anh rõ ràng như khắc, mày kiếm rậm đầy nam tính lúc này vô cùng an yên mà say giấc, chọc đáy lòng cô run lên từng hồi.

Vô thức sờ sờ chỗ gáy bị anh hôn qua, cô thấp giọng nói: "Chắc chắn sáng mai ngủ dậy anh chẳng nhớ gì cả."

*

Nhưng cô cũng không có cơ hội thảo luận với anh về vấn đề này, hôm sau Dương Dương đã đi làm từ rất sớm.

Trong phòng gọn gàng, yên tĩnh không tiếng động.

Do dự một chút, cô nhắn tin nhắc anh bôi thuốc.

Anh lập tức hồi âm: "Dậy rồi sao? Để tôi đặt đồ ăn sáng cho em."

Duẫn Nhi hồi âm: "Không cần, bây giờ tôi sẽ về nhà."

Cứ ở lại chỗ anh không phải là chuyện tốt.

Cô kéo rèm cửa sổ, ánh nắng ban mai tràn ngập vào phòng, CBD phồn hoa ngoài cửa sổ hiện lên thật rõ ràng.

Cô không nghĩ Dương Dương sẽ chọn mua một căn hộ ở một khu vực sầm uất thế này.

Tính cách của anh vốn không thích những chỗ như vậy, nhà cửa chen chúc, đường phố lúc nào cũng qua lại như mắc cửi, muốn dừng xe một chút cũng không thoải mái.

Nam Khải lúc này nhắn tin tới, hỏi tình huống mấy ngày qua.

Cô đơn giản khái quát mấy câu, nói bản thân đã tìm được công việc, nói ông phải giữ sức khỏe, không cần lo lắng cho cô.

Dương Dương cũng trả lời cô: "Được."

Anh không giữ cô lại.

Duẫn Nhi thay anh dọn dẹp căn hộ một chút, thấy trong tủ âm tường treo quần áo của cô, suy nghĩ một chút, lại nhắn cho anh.

"Cám ơn anh ngày đó đã nhờ Khả Khả mua quần áo cho tôi, khoảng bao nhiêu tiền vậy? Tôi gởi lại cho anh."

Mấy bộ trang phục này là mua từ trung tâm thương mại, sẽ không quá đắt.

Lúc này Cố Thâm trực tiếp gọi tới.

Thanh âm của anh ẩn ẩn chút chế giễu: "Ai nói với em là y phục đó của em?"

Duẫn Nhi không đáp.

Nhớ tới lần trước anh đặt canh gà cho công ty cũng hỏi cô như vậy.

"Đều là size của tôi."

Dương Dương: "Size của em cũng rất phổ biến, dễ phối đồ, sao lại thành ra mua cho em được nhỉ?", anh kiêu ngạo nói thêm, "Cái này là muốn mua cho nữ nhân thỉnh thoảng đến nhà tôi."

Duẫn Nhi "À" một tiếng, bình tĩnh đáp: "Vậy tôi cùng các cô ấy chia tiền là được?"

Dương Dương bị cô chọc cười: "Duẫn Nhi, em học ở đâu ra chuyện đến ly trà sữa cũng phải chia tiền mới vừa lòng vậy?"

Mấy năm đại học cô đều như vậy, ngay cả tiền mua trà sữa cũng chia đôi, gởi trả lại cho anh đủ, phân biệt vô cùng rõ ràng.

Nếu anh không chịu nhận tiền thì cô cũng sẽ tìm cách khác bù vào cho anh, có khi là len lén trả tiền trước bữa ăn, có lúc lại mua cho anh chút quà nho nhỏ.

Duẫn Nhi đang muốn giải thích, lại nghe anh hỏi: "Có chút liên hệ đến tôi liền khiến em khó chịu đến thế sao?"

Cô lập tức nói: "Không phải."

Bên kia điện thoại an tĩnh vài giây.

Duẫn Nhi nói: "Chỉ là...."

Cô đột nhiên không biết giải thích thế nào cho phải, trong đầu lóe lên hai chữ, vô thức thốt nên lời: "Lễ phép."

Nói xong cô còn cảm thấy lý do này rất tốt nha.

Ngay cả trong lúc nói chuyện yêu đương, hai người rõ ràng chuyện tiền bạc không phải là rất tốt sao? Huống chi bây giờ cô và anh cũng không phải là gì...

Dương Dương: ....

Anh cười một tiếng, đột nhiên nghiêm túc nói: "Tôi không thích."

Duẫn Nhi bất ngờ.

Trong trí nhớ của cô, chưa bao giờ anh nói với cô những lời như thế này.

Từ lúc bắt đầu cho tới lúc hẹn hò, anh lúc nào cũng cưng chiều nghe theo ý cô, chưa từng nói không thích với cô.

"Ngay từ lúc học đại học tôi đã không thích nhưng vì em thích cho nên sẽ để em tùy ý. Nhưng sau đó tôi luôn suy nghĩ, có phải em đã sớm muốn chia tay tôi cho nên một chút cũng không muốn thiếu tôi, một chút cũng không muốn dính dáng đến tôi, cho nên lúc rời đi mới có thể không chút ngại ngùng mà dứt khoát như vậy đúng không?"

Anh khẳng định như đinh đóng cột: "Lần này tôi nói rõ cho em biết, tôi không thích."

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm xột xoạt rất nhỏ, như anh vừa rít một hơi thuốc.

Đáy lòng cô ẩn ẩn đau.

Cô hít một hơi, hỏi: "Tôi... Nếu như cuối cùng vẫn phải xuất ngoại thì sao?"

Đầu kia trầm mặc thật lâu, lâu đến độ cô tưởng rằng anh sẽ không trả lời vấn đề này thì anh lại đáp: "Thì đi thôi, đi bao lâu thì trở lại? Hay không định trở lại nữa? Cũng không phải là lần đầu tiên."

Sau đó anh ngắt máy.

Duẫn Nhi ý thức được, anh thật sự tức giận rồi.

Sau đó cô có nhắn tin nói gì đi nữa thì anh đều không trả lời.

*

Lần tiếp theo hai người gặp mặt nhau đã là chuyện của hai ngày sau.

Duẫn Nhi ngồi ở bàn làm việc, Dương Dương cùng Trác Nhậm Vũ đi ngang qua, anh cũng không nhìn cô, toàn bộ đều là dáng dấp lạnh lùng xa cách không hề quen biết cô như ngày đầu tiên cô gặp lại anh.

Đây là lần đầu tiên anh tỏ thái độ với cô.

Chủ động ngắt điện thoại, còn không để ý đến cô.

Duẫn Nhi có chút hoảng hốt, không thể làm gì khác hơn ngoài cố gắng vùi đầu vào công việc, cố gắng phân tán lực chú ý của mình.

Vào bữa trưa, cô nhịn không được hỏi Tô Điềm mấy câu.

"Điềm Điềm, cậu có hẹn hò bao giờ chưa?"

Tô Điềm ưỡn ngực kiêu ngạo: "Chưa, nhưng kinh nghiệm tư vấn yêu đương của tớ là đặc biệt phong phú nha. Duẫn Nhi, cậu có người trong lòng rồi à?"

Duẫn Nhi do dự một chút, nói: "Không phải tớ, là tớ có một người bạn..."

Tô Điềm: "Vậy thì thôi, không phải cậu, hỏi tớ làm gì."

Duẫn Nhi cũng mặc kệ, tiếp tục nói: "Lúc học đại học có hẹn hò với một người bạn trai, yêu cũng được hơn ba năm nhưng vì phải đi du học mà chia tay.

Tuần trước cô ấy về nước, phát hiện bạn trai cũ còn độc thân, hai người vẫn còn tình cảm với nhau cho nên mới do dự không biết có nên hợp lại không.

Người kia hỏi cô ấy có ý định xuất ngoại nữa không, nghe cô ấy nói không xác định được có phải ra nước ngoài nữa hay không liền nổi giận."

"Đại khái là vậy."

Tô Điềm: "Sao lại không xác định được có phải ra nước ngoài nữa hay không?"

"Bởi vì cả gia đình cô ấy đã đi định cư nước ngoài. Ba cô ấy vẫn còn ở ngoại quốc, cô ấy không thể để ba mình ở đó một mình được."

Tô Điềm khó hiểu: "Vậy sao cô ấy lại về nước?"

Duẫn Nhi thuận miệng nói: "Cảm thấy cơ hội phát triển trong nước rất tốt."

Tô Điềm: "Người đàn ông kia nổi giận cũng là chuyện dễ hiểu, năm đó vì đi du học mà chia tay còn chưa tính, bây giờ trở về lại trả lời không xác định, đến lúc muốn xuất ngoại thì lại chia tay nữa hay sao?"

Duẫn Nhi khẽ ừ một tiếng, suy tư.

Tô Điềm: "Thật ra tớ thấy chuyện này cũng không có gì khó. Duẫn Nhi, cậu suy nghĩ cho thật kĩ, xác định muốn ở lại trong nước thì nói chuyện quay lại.

Còn không thể chắc chắn được chuyện gì thì cũng đừng tham lam, đừng làm trễ nải lẫn nhau. Người ta có thể đợi cậu chừng đó năm, không có nghĩa là về sau người ta vẫn nguyện ý đợi chờ một chuyện không có kết quả."

Duẫn Nhi "Làm trễ nải?"

Tô Điềm: "Đúng vậy, chúng ta cũng đều là người trưởng thành, hai sáu hai bảy tuổi rồi, phải cân nhắc nói chuyện thành gia lập thất rồi."

Duẫn Nhi cứng đờ.

Tới bây giờ cô vẫn chưa từng nghĩ đến việc Dương Dương phải kết hôn.

Trong tiềm thức của cô vẫn xem anh là cậu nam sinh ngày đó, chuyện kết hôn đối với anh là còn rất xa vời.

Thế nhưng cô đã quên, cô bị thúc giục đính hôn thì anh cũng không thoát được.

Nếu anh cùng người khác thành gia lập thất...

Cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tô Điềm nhìn cô thất thần: "Hoặc cậu có thể người kia một chút, xem người ta có nguyện ý cùng cậu ra nước ngoài không?"

Duẫn Nhi lắc đầu: "Anh ấy không thích xuất ngoại", cô mỉm cười nói, "Nhưng mà tớ đã thông suốt rồi, cám ơn cậu."

Cuối cùng cô cũng đã rõ ràng, đáy lòng vốn còn có chút mù mờ lúc này phá lệ rõ ràng.

Cô không muốn chứng kiến chuyện Dương Dương sẽ kết hôn với người khác.

Cô nhất định sẽ không chịu được.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Duẫn Nhi bình tĩnh lại, hỏi tiếp: "Còn có, người bạn của tớ rất để ý chuyện chia tiền trong quá trình yêu đương. Đối phương lại nói không thích điểm này. Nhưng bạn của tớ cảm thấy chuyện mình thiếu người ta là không tốt. Cậu nói xem chuyện này nên thế nào?"

Tô Điềm: "Chuyện này mà các cậu còn cãi nhau à?"

Duẫn Nhi cắn cắn môi: "Cũng không tính là cãi nhau, chỉ là anh ấy tỏ thái độ thôi."

Tô Điềm suy nghĩ một chút: "Vấn đề cũng không quá căng thẳng đâu. Người kia chắc chắn là cảm thấy cậu quá khách khí với anh ấy."

Duẫn Nhi gật đầu: "Cũng phải. Anh ấy còn hỏi có phải có liên hệ với anh ấy sẽ khiến cho bạn tớ khó chịu không."

Tô Điềm liếc cô "Duẫn Nhi, cậu suy nghĩ một chút. Về sau nếu cậu lập gia đình rồi, cậu dùng tiền của chồng cậu thì cậu có cảm thấy bản thân mình đang thiếu nợ người ta không?

Chưa kể, đối với những người đàn ông có năng lực, có thể để nỗ lực kiếm tiền cho người thương của mình tiêu xài thoải mái, sống sung túc chính là một dạng chứng minh tình yêu của mình giành cho đối phương đó."

Duẫn Nhi suy tư một chút: "Chắc là sẽ không thấy nợ nần gì đâu nhưng mà anh ấy còn chưa phải là...."

Cô ngừng lại, "chồng tớ", mấy chữ này không thể không biết xấu hổ mà nói ra miệng được.

Tô Điềm: "Vậy thì là do cậu sợ còn thiếu nợ người ta thì lúc kết thúc khó ăn nói thôi."

Duẫn Nhi suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng....

Cô nhỏ giọng hỏi tiếp: "Nếu một người đàn ông đang tức giận thì nên làm thế nào để giảng hòa đây?"

Tô Điềm: "Cậu lại còn muốn dỗ dành? Cậu chỉ cần thẳng thắn nói ra ý nghĩ của cậu, nói cậu muốn ở bên cạnh anh ấy, chăm sóc anh ấy. Phàm là đàn ông, đương nhiên muốn nghe lời trong lòng của người thương rồi."

"Ý cậu là phải theo đuổi đối phương sao?"

Tô Điềm: "Cũng hay, cậu tùy tiện theo đuổi một chút, anh ấy chắc chắn sẽ về tay."

*

Sau giờ nghỉ trưa.

Duẫn Nhi đã có quyết định rõ ràng, trước tiên là báo với Nam Khải, nói với ông cô muốn ổn định trong nước trong một thời gian dài, dặn dò ông phải chú ý sức khỏe.

Gởi tin nhắn đi, cô như trút được gánh nặng, liếc nhìn phòng làm việc của Dương Dương ở xa xa, định tan tầm sẽ tìm cơ hội nói chuyện một chút.

Spring Collection đã hoàn thành, nhóm nhà thiết kế lại bắt đầu lên ý tưởng cho bộ sưu tập Xuân-Hạ.

Tiến độ công việc cũng không quá căng thẳng, trước tiên là tìm tư liệu và cảm hứng, cho nên việc tăng ca ở tầng 12 chỉ còn lại cô và Tô Điềm.

Lâm Man Man cũng sớm tan làm, để lại cho cô một đống việc lặt vặt.

Tô Điềm còn đang vẽ bản thảo, chuẩn bị ôn tập tham gia kì khảo sát.

Ở Khuynh Thành, muốn từ trợ lý thăng chức thành nhà thiết kế phải trải qua một kì thi, hoàn thành một collection theo chủ đề.

Ban giám khảo bao gồm bốn nhà thiết kế và Lâm Sâm, nếu 3 người bỏ phiếu thông qua thì mới có thể hoàn thành kì khảo sát.

Mấy người vào công ty chung đợt với Tô Điềm hoặc đã từ chức hoặc đều trở thành nhà thiết kế rồi, chỉ còn sót lại mình cô là trợ lý.

Cô sốt ruột không thôi, mấy bản vẽ lần này đã sửa tới sửa lui không biết bao nhiêu lần, càng sửa lại càng không ưng ý.

Vừa lúc Dương Dương từ trong phòng làm việc đi ra, Tô Điềm vội vàng nói: "Dương tổng, tôi đang hoàn thành mấy bản vẽ cho kì thi sắp tới, anh có tiện xem qua một chút không?"

Tuy kì khảo sát yêu cầu phải thiết kế độc lập nhưng việc tham khảo ý kiến vẫn được cho phép.

Ánh mắt của anh từ trước tới giờ đều được đánh giá rất tốt.

Dương Dương nghe vậy dừng bước: "Được."

Duẫn Nhi ngẩng đầu nhìn theo.

Vẻ mặt anh không có biểu tình gì, giữa đôi mày rậm chỉ nhíu lại một chút.

Áo khoác cashmere màu xám hơi mở ra, để lộ chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh bên trong.

Tô Điềm hỏi: "Dương tổng, anh phải đi công tác sao?"

Duẫn Nhi lúc này mới để ý, bên chân anh còn có một chiếc vali màu bạc.

Sàn gạch vốn được trải thảm dày, anh kéo vali đi tới cũng không phát ra tiếng động.

Dương Dương xác nhận: "Đúng, phải đi công tác một chuyến. Đêm nay xuất phát."

Anh không nhìn Duẫn Nhi.

Dương Dương cúi đầu nhìn qua tập bản thảo, lật từng tờ, nhíu mày: "Tô Điềm, đây là lần thứ mấy cô tham gia khảo hạch?"

Tô Điềm biết cô làm không tốt, thanh âm không tự chủ nhỏ như muỗi kêu: "Lần thứ năm."

Anh đưa trả tập bản thảo cho cô: "Nếu lần này vẫn không đạt, tôi nghĩ cô nên đổi công ty khác, hoặc thử tìm một ngành nghề khác mới mẻ hơn xem sao."

Tô Điềm chưa từng nghe qua lời góp ý nặng nề như vậy, hốc mắt trong phút chốc liền ầng ậc nước.

Cánh tay cầm bản thảo cũng run lên.

Duẫn Nhi đi tới khẽ vỗ lưng Tô Điềm, ngẩng đầu nhìn anh: "Dương tổng, anh không thể dễ dàng đưa ra kết luận về tương lai của một người theo cách này. Ai cũng từng là người mới. Nếu anh thấy được cô ấy có vấn đề ở chỗ nào thì có thể chỉ ra và cho ý kiến là được rồi."

Anh nhìn sang, lúc này mới nhìn tới Duẫn Nhi.

"Không thể dễ dàng đưa ra kết luận về tương lai của một người?", anh trầm giọng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô. "Tôi chịu trách nhiệm với cô ấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net