TMTLBTAD 31: Say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Giang: "..."

"Sao?" Vu Tinh Ngôn là một người giỏi quan sát vẻ mặt, anh ta lập tức chú ý tới vẻ mặt khác thường của Tống Giang.

"Không có gì." anh nhịn xuống kích động đưa tay sờ vào gáy mình, anh không ngờ nhóc con lại dám lớn gan bay ra ngoài.

Đừng nhìn cô có vóc người nhỏ xíu, nhưng sức kéo không hề nhỏ chút nào.

Duẫn Nhi tưởng anh không nghe thấy lời nhắc của mình cho nên cô kéo tóc anh, đi hai bước đến chỗ tai anh, cô hơi lớn tiếng hơn chút: "Thầy Tống, anh có nghe tôi nói không? Nếu nghe thì anh gật đầu đi."

Ở trước mặt ảnh đế đại nhân là một người xa lạ, cô sợ cô bất cẩn chút thôi sẽ bị đối phương nhìn thấy được, trong lòng cô không khỏi căng chặt.

Cô căng thẳng cho nên không hề để ý tới bàn tay đang nắm tóc của Tống Giang cũng vô thức siết chặt hơn.

Tống Giang muốn giải cứu tóc mình, anh không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.

Vu Tinh Ngôn: "???"

Anh ta nhìn ra mặt tường sau lưng mình một cái, chẳng có gì cả, Tống Giang gật đầu với cái gì thế?

Duẫn Nhi bình tĩnh lại, cô hơi buông tóc trong tay ra. Cô vốn đang đứng trên cổ áo sơ mi của anh, cô vừa buông tay, chân trượt một cái, trong nháy mắt rơi vào trong cổ áo của anh.

Duẫn Nhi: "..."

Tống Giang: "..."

Tống Giang cứng người.

Cũng may cô không tuột thẳng xuống, cô bị một nếp gấp của áo ngăn lại, cô dùng cả tay lẫn chân trèo lên trên --- Coi phần da thịt ở sau cổ của anh thành núi.

Trắng thật.

Cô vô thức liếc nhìn, trước đó cô đã từng thấy Tống Giang không mặc áo, lộ nửa người trên, lúc đó cô nhìn chằm chằm vào không chút ngại ngùng nào. Bây giờ trực tiếp chạm vào người anh, lúc này mới thấy ảnh đế đại nhân thật trắng.

Hơn nữa, không chỉ trắng, còn rất trơn nữa.

Cô đỏ mặt trèo lên.

Tống Giang cảm thấy phía sau cổ hệt như có một sợi lông chim vuốt nhẹ qua, truyền đến từng cơn ngứa ngáy, hàng mi của anh khẽ run lên.

Vu Tinh Ngôn: "Ghế có vấn đề gì à?"

Tống Giang lắc đầu, anh nhanh chóng đưa tay ra sau gáy bắt lấy nhóc con đang "quấy rối" anh ra.

Vu Tinh Ngôn nhìn anh bằng một ánh mắt kỳ quái, tiếp tục nói: "Cổ phần phải cầm, không thương lượng."

Tống Giang cúi đầu, anh đối diện với cô trong lòng bàn tay mình, cô gật đầu làm khẩu hình: "Lấy lấy lấy." Không thể chịu thiệt thòi được, người dễ nói chuyện quá sẽ dễ bị hố.

Anh không nhịn cười được, nhóc con lo lắng như thế, còn không để ý đến người khác mà bay ra ngoài nhắc nhở anh, hóa ra là sợ anh chịu thiệt. Anh dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô, nói với Vu Tinh Ngôn: "Được."

Đối với anh mà nói, cổ phẩn kia có cũng được mà không có cũng được, nếu nhóc con lo lắng, Vu Tinh Ngôn kiên trì, anh không cần phải từ chối làm gì.

"Nói vậy mới đúng." Vu Tinh Ngôn cười sảng khoái, trước đây anh ta là một người nổi tiếng nhã nhặn, sau khi trải qua nhiều thứ, bây giờ tính tình anh ta đã trở nên tùy ý thẳng thắn, anh ta bưng ly rượu lên: "Cạn nào."

Tống Giang cụng ly với anh ta, anh mượn động tác uống rượu để nhìn cô, phát hiện cô đang nhìn ly rượu với vẻ tò mò.

Anh hơi trầm ngâm, nhân lúc Vu Tinh Ngôn không chú ý mà hạ thấp ly rượu xuống, nghiêng miệng ly, đưa tới trước mặt cô.

Từ xưa đến nay cô chưa từng uống rượu, trước đây cô không có cơ hội chạm vào thứ này, thật sự mùi rượu đã khiến cô tò mò.

Cô dùng ngón tay chấm một tí, sau đó bỏ vào trong miệng. Nhất thời gương mặt trắng nõn nhăn lại thành một nắm, mùi vị kỳ quái quá, không khó uống, cũng không dễ uống.

Cô khẽ liếm dư vị trên môi, đang chuẩn bị chấm thêm tí nữa, kết quả cô vừa mới duỗi tay ra thì anh đã lấy ly rượu lại.

Duẫn Nhi: "..."

Gì thế, nào có ai cho người ta liếm một cái đã xong liền vậy đâu.

Anh thả cô vào lại kệ vuông, anh cho nhóc con uống rượu là vì thấy cô tò mò, cho nên mới để cô thử một chút mới mẻ, chứ không phải khiến cô uống say.

"Có bạn gái rồi à?" Vũ Tinh Ngôn lại rót cho mình một ly.

Tống Giang hơi nhíu mày, hỏi ngược lại: "Anh có chị dâu rồi à?"

"Không có, phiền lắm." Vu Tinh Ngôn nói.

"Đáp án của tôi cũng giống anh."

"Hợp ý tôi đấy." Vu Tinh Ngôn uống cạn một ly nữa, ợ ra một tiếng: "Đàn ông ấy mà, trước tiên phải đặt sự nghiệp lên đầu, vẫn còn quá sớm để kết hôn. Một khi kết hôn, mọi trọng tâm đều đặt ở gia đình, phải phụ trách với vợ mình. Cậu còn trẻ, đừng vội."

"Yên tâm, tôi không có suy nghĩ này." anh nói chắc như đinh đóng cột.

Duẫn Nhi lắc lắc đầu đã hơi choáng của mình, cô đổi đứng thành ngồi, đỡ đầu mình, lạ quá, sao tự nhiên lại chóng mặt thế.

Cô nghe thấy mấy lời đối thoại của hai người thì khá là khiếp sợ, ý của ảnh đế đại nhân là anh ghét bỏ phụ nữ phiền phức sao? Vậy với ảnh đế đại nhân mà nói, không phải cô là phiền phức à?

Không đúng không đúng, cô lắc đầu, nếu cô là phiền phức, ảnh đế đại nhân sẽ không dẫn cô ra ngoài, cũng sẽ không tổn thời gian vẽ nhà cho cô.

Trừ phi ảnh đế đại nhân không coi cô là nữ.

Duẫn Nhi khi nghĩ rõ điểm ấy: "..."

Cô đưa tay sờ trước người mình, không có bằng phẳng mà!

Cô càng ngày càng choáng hơn, hai bóng người xuất hiện trước mặt cô, cô có cảm giác người mình nhẹ như không. Cô giật giật cánh, trong nháy mắt bay lên, sau đó đỉnh đầu va vào kệ vuông bộp một cái, khiến cô đau đến mức kêu lên.

"Âm thanh gì thế?" Vu Tinh Ngôn bỗng dừng cuộc trò chuyện với Tống Giang lại, anh ta nhìn quanh.

Tống Giang cố gắng không nhìn xuống kệ vuông, vừa lúc lộ ra vẻ ngờ vực: "Có à?"

"Có thể là nghe nhầm." Vu Tinh Ngôn không để ý phất tay một cái, vừa hay anh ta đã uống nhiều rượu nên đứng dậy đi vào toilet.

Chờ Vu Tinh Ngôn ra khỏi phòng, anh lập tức cúi xuống nhìn vào kệ vuông.

Nhưng anh còn chưa kịp làm gì, trước mắt bỗng có một thân ảnh bé nhỏ bay đến, bay loạng chà loạng choạng, khiến tim anh đập chậm đi mấy nhịp.

"Duẫn Nhi, vừa nãy sao thế?"

Cô bay xiêu vẹo giữa không trung, cuối cùng cũng coi như ổn định lại được, cô nghiêng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt đầu ngơ ngác, âm thanh đầy giọng mũi mềm mại: "Thầy Tống, sao anh lại biến thành ba người thế."

Anh nhìn quanh một chút, xác định chỉ có một mình anh. Anh lại nhìn cô, thấy gương mặt cô đỏ hồng, chẳng khác nào một quả táo tàu cả, anh thoáng hiểu được: Nhóc con say rồi.

Tống Giang dở khóc dở cười, anh sợ cô té xuống nên đưa tay đến đỡ cô.

Nhưng Duẫn Nhi thấy anh đưa tay tới thì cuống quít đập cánh bay đi, cô dừng lại ở nơi anh không vươn tay tới, nói năng khí phách vô cùng: "Tô có thể bay, hoàn toàn có thể tự gánh vác sinh hoạt, không phải phiền phức."

Vì để ảnh đế đại nhân tin tưởng, cô còn trịnh trọng lặp lại lần nữa: "Thật sự không phải phiền phức."

Cô suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: "Chờ tôi lớn lên, lúc đó càng không phải phiền phức."

Duẫn Nhi cảm giác mình còn gì đó chưa nói hết, nhưng nhất thời cô không nhớ ra được, miễn cưỡng nhăn gương mặt nhỏ lại.

Ba chữ "phiền phức" khiến Tống Giang ngơ ngác, anh chợt nhớ đến vừa nãy mình nói chuyện với Vu Tinh Ngôn, sợ rằng nhóc con đã hiểu lầm rồi, anh dịu giọng nói: "Tôi biết, Duẫn Nhi không phải phiền phức."

Anh mở bàn tay ra: "Em bay đến đây trước đã."

Khoảng cách giữa cô và bàn tay anh không ngắn, cô bay loạng choạng, nếu không cẩn thận té xuống thì chẳng phải chuyện đùa.

Duẫn Nhi ồ một tiếng, cô nhìn thẳng vào ngón tay của anh, nhếch môi cười, còn lầm bầm rằng: "Thầy Tống, tay anh đẹp quá, anh không thể vẽ tôi lớn hơn, vậy anh có thể vẽ tay tôi đẹp hơn một chút được không?"

Âm thanh của cô quá nhỏ, anh không hề nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được ba chữ "có được không". Tuy anh không biết cô nói gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Được, tôi đồng ý với em."

Duẫn Nhi có được đáp án thì rất thỏa mãn, sau đó cô phát hiện anh trước mắt mình từ ba người đã biến ra nhiều hơn, cô lắc lắc đầu, nhưng phát hiện anh lại biến ra nhiều hơn nữa.

Ai mới là ảnh đế đại nhân thật vậy, Duẫn Nhi ngất ngây, trong đầu cô là đủ loại suy nghĩ.

Mặc kệ, cô xác nhận một người trong số đó rồi bay ra.

Tống Giang thấy nhóc con ngoan ngoãn bay về phía mình, cõi lòng anh thả lỏng ra, nhưng một giây sau, cô bỗng dừng lại, cả người rơi thẳng xuống!

Sắc mặt của anh thay đổi, rất nhanh sau anh đã bình tĩnh lại---

Duẫn Nhi rơi vào một chiếc bánh ngọt, trực tiếp khiến cái bánh ngọt thủng một hố nhỏ.

Cô ngửi được mùi sữa nên vô thức liếm mấy cái, cảm giác như mình được vây chặt lấy bởi một mảnh thơm ngọt, hạnh phúc vô cùng, sau đó gì cũng không biết.

Tống Giang lấy đĩa bánh đến, cúi đầu kiểm tra, trên mặt, tóc, váy và cả cánh của nhóc con đều dính kem, ngủ ngon lành.

Tống Giang: "..."

Khe hở bị đập ra khá nhỏ, anh không tiện dùng tay móc cô ra ngoài. Anh chỉ đành lau sạch đũa mình đã dùng, cẩn thận gắp cô lên.

Đây là một chuyện cần kỹ thuật, cả người cô dính đầy kem nên khá trơn, anh lại sợ dùng lực lớn thì sẽ khiến cô bị thương, nhưng không dùng lực thì gắp không được.

Gấp mấy lần, cuối cùng cũng gắp được cô ra. Nhìn nhóc con dính kem đầy người, anh suy nghĩ liệu có nên dùng nước rửa cho cô không.

Còn chưa kịp làm gì, cửa phòng đã vang lên tiếng mở ra, Vu Tinh Ngôn đi vào.

Tống Giang bất ngờ, anh nhanh chóng kéo lấy tờ khăn giấy gói Duẫn Nhi lại, đứng bật dậy.

"Sao thế?" Vu Tinh Ngôn bị động tác gấp gáp của anh làm sửng sốt.

"..." Tống Giang cười cười: "Tôi cũng muốn đi toilet."

Vu Tinh Ngôn ngơ ngác về lại chỗ ngồi của mình, qua vài giây mới phát hiện có chỗ không đúng --- Tống Giang lại kéo bánh kem đến trước chỗ ngồi của mình, còn làm hỏng bánh kem nữa.

Anh ta không hề biết Tống Giang thích ăn điểm tâm ngọt, vì vậy, thân là một người mời tiệc, đạo diễn Vu bèn gọi phục vụ vào, đưa thêm ba phần điểm tâm ngọt nữa.

- --

Tống Giang mang cô vào toilet, bên trong có người, anh cẩn thận mở ngón tay ra, nhóc con đang ngủ say. Anh kiên nhẫn đứng một bên, chờ người trong toilet đi xong.

Người trẻ tuổi kia liên tục liếc nhìn anh, một lát sau, cậu ta mắng một tiếng "mẹ nó", cậu ta chưa kịp đeo thắt lưng lại đã nói: "Ôi, anh chính là, là minh tinh gì đó đúng không."

Tống Giang vẫn thường bị người qua đường nhận ra nên không hề hoảng hốt chút nào, anh đang chuẩn bị nói đối phương đã nhận lầm người thì cậu ta đã nhảy lên:

"Tôi nhớ ra rồi, anh là Tống Giang, không ngờ lại có thể gặp anh ở đây, anh ký tên cho tôi được không?"

Cậu ta luống cuống kéo quần lên, vội vàng chạy tới, dáng vẻ kia như thể sợ anh sẽ đi mất.

Tống Giang : "..."

Tống Giang lui về sau hai bước: "Xin lỗi, tôi không mang bút."

Người trẻ tuổi sửng sốt một chút: "Tôi cũng không mang bút."

"Vậy có thể chụp ảnh không?" Người trẻ tuổi vẫn chưa từ bỏ ý định, khó lắm mới đụng phải một minh tinh cậu ta biết, không làm gì thì quá lãng phí rồi.

Làm nghệ thuật, gần như không thể nào từ chối yêu cầu chụp ảnh chung của người qua đường hoặc fans, nếu không truyền tới trên mạng, sẽ nói người đó kiêu căng ngạo mạng, sẽ bị bối đen một trận.

Anh đành phải gật đầu, người trẻ tuổi lập tức lấy điện thoại di động ra, quay camera lại.

Trong màn hình, người trẻ tuổi thấp hơn anh nửa cái đầu, da dẻ ngâm đen, trên mặt có vài nốt mụn đỏ to bự chảng, so sánh với Tống Giang bên cạnh thì---

Hình ảnh vô cùng thê thảm.

Người trẻ tuổi: "..."

Người trẻ tuổi không có được nhan sắc tốt chậm chạm không nhấn nút chụp ảnh.

"Bỏ đi." Cậu ta cầm điện thoại di động, buồn bã chạy đi.

Tống Giang xác nhận toilet không còn ai nữa mới đặt cô lên bồn rửa tay, anh mở khăn giấy ra, nâng cô lên mũi ngửi một cái, trên người cô ngoài mùi kem ra còn có mùi rượu khá nhạt.

"Tin tưởng tôi như thế à?" Anh dùng tay chọt nhẹ vào cơ thể mềm mại của cô, sau đó anh dùng khăn thấm nước, bắt đầu lau đi kem trên người cô.

Cô quá nhỏ, rất khó lau, anh trực tiếp dùng khăn thấm nước bao người cô lại, chỉ lộ ra cái đầu, nắm cô như nắm một viên kẹo.

Một lát sau, anh gỡ khăn ra, váy, cánh mà một nửa tóc của cô đã gần sạch kem, chỉ còn lại mặt và đỉnh đầu.

Anh có lòng muốn lau mặt và tóc cho cô, lại sợ khiến cô tỉnh lại, anh hơi nhíu mày, đang do dự thì nhóc con trong tay bỗng giật giật rồi ngồi bật dậy: "Không xong! Có kẻ địch."

Tống Giang: "???"

Sau đó lại đứng lên, vung nắm đấm vào không khí với khí thế hùng hổ: "Biết tôi là ai không?"

Tống Giang cúi đầu, hai người đối diện nhau, anh rất nể tình mà đáp: "Em là ai?"

Duẫn Nhi ướn ngực lên: "Tôi là..." Im lặng.

Thấy cô cả nửa ngày cũng không nhớ ra được, anh cố nhịn cười nhắc nhở: "Em họ Lâm."

"Đúng rồi." cô trịnh trọng gật đầu: "Tôi là Lâm Duẫn Nhi."

Nói xong, cô nằm xuống phịch xuống, ngủ tiếp.

Lần này anh không nhịn được nữa, anh cười thành tiếng.

Đột nhiên Duẫn Nhi mở mắt, đưa tay sờ sờ mặt mình, sờ được một tay đầy kem, cô đưa đến miệng liếm hai cái, động tác này khiến anh nhớ đến mèo con---

Động tác của cô hệt như mèo con rửa mặt vậy, dùng tay lau mặt, sau đó liếm liếm, mỗi một động tác đều lộ ra vẻ đáng yêu gần chết.

Anh vừa để ý động tĩnh ngoài cửa, vừa lấy điện thoại ra, quay lại toàn bộ hành động của cô. Chờ đến khi quay xong, anh lại cất điện thoại đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Duẫn Nhi không hề hay biết gì, cô tiếp tục "rửa mặt".

Nếu nhóc con cảm thấy khó chịu khi kem dính trên mặt, anh không chần chờ nữa, anh kéo một miếng khăn ướt xuống, che lên mặt cô: "Duẫn Nhi, em tự lau đi."

Mặt khác với cơ thể, anh sợ mình không khống chế được sức sẽ khiến cô bị đau.

Nhưng mà, động tác của cô khiến anh ngàn vạn lần không ngờ được đó là, cô mơ màng, lại nhét khăn vào trong miệng mình, trong nháy mắt đã nhét hơn một nửa.

"Cái này không ăn được!" Tống Giang biến sắc, dưới tình thế cấp bách anh đã đưa tay kéo ra.

Duẫn Nhi y hệt như một con mèo xù lông vậy, cô vội vàng lăn sang bên cạnh. Anh hết cách, anh chỉ đành nắm lấy hai chân cô, nhấc cô lên lắc lắc hai cái.

Một miếng khăn nhỏ bị cô phun ra.

"Cá viên của tôi." Duẫn Nhi bị xách ngược mở to mắt, như thể không tin nổi vịt đến miệng lại có thể bay đập cánh bay đi.

Tống Giang lại thả cô xuống tay, phát hiện nhóc con bày ra vẻ mặt oan ức, tha thiết mong chờ.

Không thể nói lý với người say, tinh linh hoa cũng thế.

"Ngủ đi." Anh nói.

"Tôi không ngủ." cô mở miệng: "Tôi không buồn ngủ."

Tỉnh rượu rồi?

Anh giơ hai ngón tay ra thăm dò: "Đây là mấy?"

"Tay." cô nhón chân lên ôm lấy ngón tay anh: "Tay anh."

Tống Giang: "..."

Được rồi, vẫn chưa tỉnh rượu.

Một giây sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, anh hơi co tay lại, đưa cô vào phòng vệ sinh.

Xòe tay ra, Duẫn Nhi mông lung nằm nhoài trong lòng bàn tay anh, cô co chân, nở nụ cười ngọt ngào với anh: "Chơi vui."

--------

Tác giả có lời muốn nói: Đạo diễn hỏi: Tìm vợ không?

Ảnh đế đại nhân nói: Không tìm, không có ý định này.

Sau đó, mặt đau quá.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net