HN 14: Vẫn có khoảng cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi Duẫn Nhi xuống phòng ăn dưới lầu, cùng mọi người tụ tập, rõ ràng cảm thấy không khí có chút kì quái.

Trên mặt mọi người đều là vẻ mặt muốn cười không cười, sau khi dò xét, lại nhìn Thành Nghị theo sát đằng sau, sau khi nhìn Thành Nghị, nhất định lập tức lại sẽ nhìn cô.

"Các cậu... Làm sao vậy?"

Mọi người chỉ cười mờ ám.

Thành Nghị ngồi trên ghế cạnh bàn ăn, bắt chéo chân, một tay đặt ở trên bàn, một ngón tay gõ từng cái từng cái trên mặt bàn.

"Mộc Dương!"

Mộc Dương rùng mình một cái, nhào trốn về phía sau Cung Minh Khiêm, lại lộ cái đầu ra, cợt đùa tí tửng: "Anh hai chị dâu, bọn em là thay hai người vui mừng."

Nói xong lại hướng về phía Duẫn Nhi cười hắc hắc: "Đúng không, chị dâu? Em nói rất đúng phải không?"

Duẫn Nhi nhăn mặt: "Đừng gọi bậy."

Rõ ràng là ba chữ như ngày hôm qua, Mộc Dương kinh ngạc nghe ra được trong đó một chút hương vị khác lạ.

Cậu mới không tin chị dâu thật sự tức giận đâu.

Cung Minh Khiêm tiến về phía trước hai bước, đứng ở giữa hai người, đầu tiên nhìn Duẫn Nhi, rồi nhìn Thành Nghị.

"Làm hòa là tốt rồi. Hai đứa như vậy, bọn chúng tôi đều cảm thấy tiếc hận. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, cũng đã lãng phí 5 năm, sau này đừng tùy tùy tiện tiện giận dỗi nữa."

Duẫn Nhi bị câu nói "Đã lãng phí 5 năm" mà có chút xúc động, trong lòng ê ẩm mềm nhũn, vừa ngước mắt lên nhìn Mộc Dương, thấy nụ cười trên mặt cậu, lại dâng lên ngọn lửa không tên.

Cô nghiêng mặt về một bên, nhìn Thành Nghị, cười lạnh.

"Em anh, anh xử lý."

Anh mỉm cười, gật đầu: "Được."

Mộc Dương choáng váng ở một bên, giơ hai tay lên cao: "Ôi, hai người đừng người như vậy chứ. Rõ ràng đã làm lành, lại còn hôn môi, bây giờ... Được rồi, em biết rồi."

Cậu gục đầu xuống, một bộ dạng mặc người xâu xé, "Các người bây giờ mới là người một nhà, tôi chính là cái ' em họ ', tôi là người ngoài."

Vạch trần ý đồ!

Tình anh em mấy năm nay đều bị cậu nói thành ném cho chó ăn.

Trên bàn cơm đặt một lọ hoa, Thành Nghị tính toán nhấc bình hoa, làm bộ muốn ném, Mộc Dương vội lui về sau, muốn tránh. Bình hoa không ném ra, nhưng thật ra bó hoa hồng dính thủy bên trong kia trực tiếp dội đến trên người cậu.

"Xin lỗi, Văn Đức, làm phiền thay lại một bó khác." Thuận tay đặt bình hoa lại lên bàn ăn, đồng thời xin lỗi Chương Văn Đức.

Chương Văn Đức nhún vai cười.

Lưu Nghi Mẫn tối hôm qua đã tức giận đến mức rời đi từ đêm. Tuy rằng anh ta lại anh họ Lưu Nghi Mẫn, nhưng anh ta cùng Duẫn Nhi còn có Thành Nghị cũng là bạn bè tốt nhiều năm.

Hai người này trước kia đủ chuyện, cũng coi như anh ta chính mắt chứng kiến.

Có thể nhìn đến lúc hai người bọn họ gương vỡ lại lành, trong lòng Chương Văn Đức rất vui mừng.

Mộc Dương vội vàng không ngừng mà phủi nước trên áo sơ mi, còn không quên trêu chọc hai người kia: "Anh tặng em hoa làm gì, nên tặng chị dâu em ấy."

Dù sao cũng không tránh khỏi việc phải sửa chữa, còn không bằng chiếm thêm một chút tiện nghi.

Duẫn Nhi xem như đã nhìn ra, bọn họ hôm nay phải đến trêu ghẹo đủ hai người bọn họ mới bằng lòng bỏ qua.

Cô gõ gõ mặt bàn: "Thời gian không còn sớm nữa, nên ăn sáng thôi."

--

Cả bữa cơm cũng bị bọn họ trêu chọc liên tục.

Duẫn Nhi trước kia khi vẫn còn là thiếu nữ, da mặt dày như tường thành, hiện tại đã ra trường, được rèn luyện trong xã hội, thế nhưng lại rất dễ thẹn thùng hơn trước kia.

Thành Nghị trái lại rất ra dáng già dặn kinh nghiệm, người khác trêu chọc anh, anh liền dùng gậy đánh rắn đánh trả. Anh càng như vậy, đại gia hỏa lực càng là tập trung đến trên người anh.

Duẫn Nhi dần nhận ra được dụng ý của anh.

Cô cúi đầu cười thầm.

Vừa ngước mắt, lại đụng phải ánh mắt anh nhìn về phía cô.

Thành Nghị chăm chú nhìn cô.

Cô trong phút chốc cảm thấy thời gian như quay ngược trở lại thời điểm hai người mới vừa thầm mến, làm trò bí mật trước mặt bạn bè.

Sau khi ăn xong Mộc Dương đưa Thành Nghị đi bệnh viện, Duẫn Nhi thuận tiện đi nhờ xe hai người bọn họ.

Mộc Dương ngồi ghế lái, hai người bọn họ ngồi phía sau.

Sau khi cô báo địa chỉ, Thành Nghị sửng sốt một chút.

"Chuyển nhà à?"

Cô cũng ngẩn ra một chút, ngay sau đó cười nói: "Chuyển sớm rồi. Ngay mùa thu năm ấy."

Bởi vì không có tiền, nên thay ngôi nhà lớn ban đầu bằng một ngôi nhà nhỏ hơn.

Trước khi bố Lâm trật bánh, sau khi tiểu tam sinh được đứa con trai riêng, tự cảm thấy có tự tin, buộc bố Lâm ly hôn.

Mẹ Lâm lại cũng mạnh mẽ, rất sảng khoái đồng ý, điều kiện duy nhất là phải đợi hai cô con gái thi đại học xong.

Lúc đó hai chị em Duẫn Nhi đã ở học kỳ II lớp 11, sắp lên lớp 12.

Bố Lâm đồng ý.

Cũng bởi vì thêm một năm thời gian này, bố Lâm tự nhận là chính mình đã làm tận tình tận nghĩa, khi ly hôn chỉ chừa lại căn nhà lúc ấy bọn họ đang ở kia cho ba mẹ con, cái gì mà tài sản sau khi ly hôn mỗi người một nửa đều là một giấy trắng.

Ngay vào mùa hè đó, Dĩnh Nhi bị xe máy đụng, người gây tai nạn lại trốn mất. Mẹ Lâm cảm thấy căn nhà ở ban đầu quá lớn, ba mẹ con ở không cần thiết, liền đổi sang căn nhỏ hơn, số tiền còn lại dành để trang trải cuộc sống.

Đây cũng là nguyên nhân Duẫn Nhi thời đại học liều mạng moi tiền.

Đó thật sự là "Moi" tiền, quả thực giống như trong mắt chỉ toàn là tiền.

Tính cách cô hướng ngoại, lại có tính hào sảng của người phương Bắc, đại học bốn năm, quen biết rất nhiều người, vội vàng tìm các loại cơ hội kiếm tiền, có đôi khi thậm chí cũng không quan tâm mà lợi dụng vẻ ngoài xinh đẹp của mình-- chỉ là diện mạo xinh đẹp, không phải thân thể.

Cho nên ở giữa đám bạn học kia, ấn tượng đối với Duẫn Nhi có lẽ chỉ có "Không hòa đồng", "Quá xã giao", hoặc là "Hư vinh" cùng "Chỉ vì cái trước mắt".

Nhưng mà, này đó đều đã là chuyện quá khứ, cũng không cần thiết phải lại cằn nhằn.

Than khổ, chỉ có tác dụng khi thương xót cho người tài, lại còn tính thời gian hiệu lực, qua nhắc lại, đối với chị dâu Tường Lâm vẫn luôn nghi ngờ.

Thành Nghị cũng trầm mặc.

Khoảng cách 5 năm, một khắc ở đây mà thể hiện rõ ràng như vậy. Trong khoảng thời gian này, Duẫn Nhi đã làm cái gì, gặp qua cái gì, anh đều không biết gì cả.

Thậm chí nhìn kỹ lại, thời gian bọn họ ở bên nhau, cũng gần hai năm, mà tách ra, lại là khoảng chừng 5 năm.

Gấp hơn hai lần.

Áy náy không thể nói nên lời.

Anh nhẹ nắm lấy tay cô, lại tăng thêm một chút lực độ.

Lòng bàn tay anh ấm nóng, độ ấm rất dễ chịu.

Duẫn Nhi muốn nắm lại, rồi lại áp sự xúc động đang sinh sôi này xuống.

Gần đến Trung Thu, Bắc Kinh lúc này có một chút hương vị mát mẻ cuối thu hiếm có, có ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào trong.

Chờ mùa thu qua, rồi đến mùa đông.

Là người phương Bắc, cô ở phương diện này vẫn luôn được bạn học phương Nam hâm mộ, bởi vì có máy sưởi.

Cô lại cảm thấy Bắc Kinh mùa đông không lạnh lắm, khi chơi trên mặt sông kết băng, thường thường còn ra một thân mồ hôi.

Đến tận bây giờ, khoảnh khắc cô cảm thấy lạnh lẽo nhất, là mùa hè năm ấy chia tay cùng Thành Nghị, khi bước ra khỏi cửa chính bệnh viện tư nhân nhỏ kia.

Cái lạnh của mùa đông Thượng Hải đều không thể bằng.

--

Xe dừng lại ở cổng khu nhà Duẫn Nhi.

Cô xuống xe, lại nắm lấy cửa xe, cong lưng: "Em thăm mẹ xong, chắc trực tiếp về Thượng Hải."

Ngụ ý, sẽ không đi bệnh viện thăm anh.

Thành Nghị gật đầu, ngữ khí săn sóc: "Ừ. Thuận buồm xuôi gió."

"Cảm ơn."

Mấy câu đối thoại này, không thể giải thích mà lộ ra chút xa cách.

Tài xế Thành phía trước quay đầu lại, trên mặt lộ ra một chút bất an.

Duẫn Nhi đóng cửa xe, nhanh chóng đi về phía cửa bên trong.

Ánh mặt trời buổi sáng ngày thu, không chút bủn xỉn chiếu lên người cô, một thân đồ đen, làn da trắng nõn như tuyết lộ ra bên ngoài, nhìn bóng dáng, vẫn là eo thon chân dài, giày là đôi đi ngày hôm qua, màu nude, gót cao nhọn, thư thế cô sải bước, lại có hào quang lúc niên thiếu.

Giày cao gót?

Có lẽ lúc cô về đây, căn bản không chuẩn bị theo cùng bọn họ đi leo trường thành.

"Anh hai."

Thành Nghị thu hồi ánh mắt, "Ừ" một tiếng.

"Anh cùng chị dâu sao lại thế này?"

Thành Nghị dựa lưng vào, lạnh nhạt đối diện với người phía trước.

Miệng vết thương trên bụng hơi hơi đau, anh biết bản thân vẫn hơi tùy hứng.

Thật ra kiên trì không chịu nằm viện, chỉ là muốn cho cô an tâm một chút, bớt một chút tự trách.

"Cái gì sao lại thế này?" Anh hạ tay xuống, "Nhanh lái xe đi, muốn anh chết ở trên xe chú đúng không?"

Mộc Dương nặng nề hừ một tiếng, một biểu tình "Anh đừng cho là em không biết anh lừa em", nhưng mà xe vẫn là nhanh chóng rời đi, thẳng đến bệnh viện.

Thành Nghị nhắm mắt lại, một bàn tay không tự giác che đến chỗ bụng dưới.

Nếu ngay cả kẻ lỗ mãng như Mộc Dương này cũng nhìn ra được, như vậy chứng minh, giữa anh và Duẫn Nhi, thật sự xảy ra vấn đề.

Trong lòng cô cất giấu tâm sự.

Đây là phán đoán của anh.

Cái này phán đoán khiến ang thật không thoải mái, bởi vì Duẫn Nhi trước kia tuy tính tình táo bạo, nhưng đối với anh, lại không hề giấu diếm.

Đây là rào cản của 5 năm thời gian lưu lại.

--

Lúc này đây nhập viện, so với cái loại "Tiêu sái" tối hôm qua, Thành Nghị biểu hiện rất im lặng, hoàn toàn phối hợp bác sĩ "Bài bố", cuối cùng lại một lần mặc đồng phục bệnh nhân vào rồi lại bị đẩy vào phòng bệnh.

Người mới vừa nằm xuống, di động liền vang lên.

Đông Dương gọi tới.

Thành Nghị bất đắc dĩ lắc đầu, nhéo nhéo sống mũi, kết nối điện thoại.

"Ở bệnh viện?" Đông Dương vừa mở miệng chính là một câu này.

Thành Nghị cười nhạo: "Biết còn hỏi."

Đông Dương vẫn là phong cách làm việc nhất quán, vô cùng trực tiếp, không chút nào vòng vo.

"Thành Nghị, anh hy vọng chú hiểu, lần trước chú xảy ra chuyện, bố ở bệnh viện ở mười lăm ngày, đôi mắt mẹ cũng khóc sưng lên, ông nội 80 hơn tuổi, vì chú vài ngày không như thế chợp mắt.

Chú sắp 24 rồi, không phải mười bốn, càng không phải 4 tuổi, làm việc suy xét chu đáo một chút cho anh, mạng chú, không phải của một mình chú."

Thành Nghị lấy trầm mặc đáp lại, không cãi cọ.

Đây là tình hình thực tế.

Khiến người thân mình lo lắng như thế, anh vấn tâm hổ thẹn.

"Làm sao lại bị thương?" Đông Dương lạnh giọng hỏi.

Chà, rốt cuộc hỏi đến điểm chính.

Thành Nghị cười khẽ: "Còn có thể làm sao bị thương, cũng không thể tự em không có chuyện gì đụng chơi chứ. Đương nhiên là không cẩn thận đụng phải."

Biết là điện thoại của Đông Dương, Mộc Dương vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở một bên lập tức vẻ mặt ý vị thâm trường mà nhìn Thành Nghị.

Vị anh họ cả này nghiêm túc lạnh nhạt có tiếng, không mở miệng thì thôi, một khi mở mở miệng khẳng định muốn dạy dỗ người ta.

Đông Dương hơi chút trầm mặc, hỏi: "Chú không ngốc, anh nếu đã gọi cuộc điện thoại này, còn không mau thẳng thắn?"

Thành Nghị rõ ràng là một bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, chuẩn bị chơi xấu đến cuối cùng:

"Thẳng thắn cái gì? Nói em không thành thật, trêu đùa con gái nhà người ta, kết quả ăn đánh?"

"Lâm Duẫn Nhi đúng không?"

Nụ cười trên mặt Thành Nghị biến mất trong giây lát, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua khiến Mộc Dương rùng mình một cái.

"Ai đem việc này đâm đến chỗ anh?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yoona