HN 22: Nhờ quan hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duẫn Nhi lên nhà, còn đang tìm chìa khóa mở cửa, di động liền vang lên.

Dĩnh Nhi gọi đến.

Cô ấy sốt ruột lên tiếng: "Chị nghe nói Thành Nghị đã trở về?"

Cạch một tiếng vặn mở cửa ra, Duẫn Nhi đặt cả túi xách và chìa khóa ở tủ giày nhỏ cạnh cửa, cúi người lấy dép lê.

"Đã vài ngày rồi, bây giờ mới biết tin, chị, không phải ai học nhiều cũng sẽ trì độn như chị chứ?"

Dĩnh Nhi tính tình dịu dàng, hiếm thấy có lúc vội vàng như vậy: "Chị không nhiều lời với em. Chị hỏi em, cậu ta không nói gì với em chứ? Em đừng ngốc, đừng lại để ý đến cậu ta."

Duẫn Nhi mang dép lê, bỏ giày cao gót, dịch túi và chìa khóa sang một bên, trực tiếp ngồi lên tủ giày, từng cái chân vung lên xuống.

Vất vả một ngày, phải thả lỏng cho chúng một chút.

"Chậm thật. Chẳng những để ý, em còn đánh anh ấy vào bệnh viện."

Dĩnh Nhi thật sự chịu không nổi nói xằng nói xiên: "Duẫn Nhi, chị không nói đùa với em!"

"Ai nói đùa với chị, người ta bây giờ còn ở bệnh viện đấy. Nhưng mà hai bọn em lại quay lại với nhau rồi."

Dĩnh Nhi đã sớm kêu lên ở bên kia: "Duẫn Nhi, em đúng là ngươi là đầu óc choáng váng rồi!"

Duẫn Nhi kéo lê dép, đi đến sô pha ngồi xuống, tiện tay cầm lấy điếu thuốc trên bàn, một tay mở ra.

"Không choáng váng, chủ kiến của em tốt hơn chị. Chị, chị cũng đừng nhọc lòng chuyện thiên hạ nữa, tập trung làm nghiên cứu của chị đi. Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì chị không nghe theo em chứ."

Dĩnh Nhi ở bên kia, nói chung là sắp tức ngất.

Duẫn Nhi hút điếu thuốc, ngậm ở giữa môi, châm lửa, thuận tiện đổ thêm dầu vào lửa cho Dĩnh Nhi bên kia.

"Chị, em đã rối bao nhiêu lần rồi. Chuyện vụn vặt này đó đừng bận tâm, chị cứ chuyên tâm làm chuyện của chị. Ngày nào đó chờ chị thành nhà vật lý học nổi tiếng, lúc vang danh sử sách, nói không chừng tiểu sử về chị sẽ có một câu như này, 'cô ấy còn có một em gái sinh đôi xinh đẹp không kém', nhìn xem, em không phải thơm lây à?"

Dĩnh Nhi từ nhỏ đã không thể nói lại Duẫn Nhi, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

"Chị thật sự cảm thấy chị không phải là một người chị đủ tư cách."

Duẫn Nhi phun ra một vòng khói, ha ha cười: "Sinh đôi mà, chị còn tưởng lớn hơn? Nếu trước kia ôm em ra trước, chị đã có thể phải gọi em một tiếng chị."

Dăm ba câu đẩy được Dĩnh Nhi đi, cô kẹp điếu thuốc đi vào phòng ngủ, từ trong nhân kéo thứ nhất của tủ đầu giường lấy một tờ giấy ra.

Cô cắn điếu thuốc ở giữa môi, hai tay cẩn thận mở tờ giấy được gấp lại.

Họ tên: Thành Duẫn.

Tuổi: 20.

Nhưng đây là giả.

Cô biết tình hình thật sự là gì.

Tình hình thật sự là:

Họ tên: Lâm Duẫn Nhi.

Tuổi: 18.

Trên mặt cô hiện lên một chút cười tự giễu.

Trước kia sao lại lanh trí vậy chứ?

Có lẽ chính cô cũng biết, đây cũng không phải chuyện vinh quang gì, cho nên một mình đi đến bệnh viện nhỏ kia, lúc đăng ký không biết thế nào, lại dùng tên giả.

Tuổi cũng cố ý tăng lên hai tuổi.

20 tuổi là tuổi kết hôn hợp pháp, có thể kết hôn rồi, có lẽ người khác sẽ không cảm thấy cô sa đọa nhỉ?

Duẫn Nhi nhìn nhìn cẩn thận từng chữ trên tờ giấy một lần.

Nhìn quá nhiều lần, cô gần như đã có thể thuộc lòng từng chữ trên đó.

Còn có kết luận cuối cùng: Trong đáy huyệt, thai đơn.

Nhưng mà, có ích gì chứ?

Ngoại trừ ký ức của cô và một tờ giấy, trên đời này không còn ai biết, đã từng có một đứa bé vội vàng đến như thế.

Duẫn Nhi đã ngồi ở mép giường ngây ngốc một lát.

Thời gian là liều thuốc trị vết thương tốt nhất, đã từng tê tâm liệt phế, cuối cùng rồi sẽ trở nên yên như nước lặng.

Điều duy nhất cô vẫn không buông bỏ được, là câu nói của vị nữ bác sĩ kia: Sức sống của em bé thật mạnh mẽ.

Mạnh mẽ nhưng không qua nổi những thiết bị lạnh lẽo đó.

Bào thai đã từng nỗ lực muốn sống đến như vậy, tựa như người chết đuối, liều mạng kêu cứu với cô, nhưng cô chẳng những không ra tay giúp đỡ, ngược lại tự tay ấn bào thai vào trong nước.

Đây là sự tàn nhẫn nhất.

Ngoài cửa sổ đã tối mịt từ lâu, điếu thuốc trong tay cô cũng thành tro tàn màu xám trắng trong gạt tàn.

Duẫn Nhi đứng lên, gấp tờ giấy kia lại, đặt lại trong ngăn kéo, đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra, chuẩn bị nấu cơm tối.

Thịt cắt thành miếng, cho hạt đậu vào xào cùng, dưa chuột cùng cà rốt bào thành sợi, hành cắt thành những khoanh nhỏ, rồi thêm mấy hạt kê cay.

Nước trong nồi đã nấu sôi, cho một nắm mì sợi vào, nấu đến khi chín, vớt ra nhúng qua nước sôi để nguội, cuối cùng cho tất cả trộn lại với nhau.

Một bữa cơm tối đã làm xong rồi.

Trước kia cô làm bát mì kia cho Thành Nghị, thiếu dầu lại thiếu muối, bản thân cũng không ăn nổi, mấy năm nay một mình sống ở bên ngoài, nhưng vậy mà luyện được kỹ năng nấu ăn có thể tính là thành thạo.

Bưng bát mì ra khỏi phòng bếp, cô nnồi xuống sô pha, một bên dùng chiếc đũa gắp mì, một bên cầm điện thoại nhắn tin Wechat cho Thành Nghị.

Nhi nha đầu: Ăn cơm tối chưa?

Anh trả lời rất nhanh: Vừa mới ăn xong. Em thì sao?

Nhi nha đầu: Đang ăn. Em tự nấu mì.

Cầm điện thoại chụp một cái ảnh gửi qua.

Thành nhi: [Chảy nước miếng] Muốn ăn.

Nhi nha đầu: Không cho. Trừ khi anh trả lời em một vấn đề.

Thành nhi: Hả?

Nhi nha đầu: Số điện thoại cá nhân của anh anh.

Thành Nghị không trả lời, mà di động của cô vang lên rồi.

Một dãy số xa lạ.

Duẫn Nhi lúc này mới nghĩ đến hai việc: Cô vẫn luôn không hỏi số điện thoại của anh; anh hóa ra là biết số điện thoại của cô.

Bắt máy, tiếng anh truyền ra từ bên trong.

"Em tìm anh anh có chuyện gì? Có phải em gặp chuyện gì hay không? Em nói với anh, anh giúp em."

"Chuyện công ty, không liên quan đến anh." cô chọn sợi dưa chuột bỏ vào trong miệng, liếm nước sốt trên đó trước, rồi chậm rãi dùng răng cắn, cảm nhận mùi vị thoang thoảng của dưa chuột.

Thành Nghị nói chuyện rất không khách khí: "Chuyện công ty, muốn tìm anh anh, ít nhất phải đích thân ông chủ của bọn em ra mặt, đầu tiên còn phải hẹn trước."

Lời nói không xuôi tai, nhưng là lời nói thật. Mà cô như vậy, Đông Dương người ta thật đúng là không rảnh quan tâm.

Duẫn Nhi dùng đũa gắp mì, quấy trong bát, tạo thành một cái "Đùi gà lớn", một miếng cho hết vào miệng.

Thật đã ghiền!

Cô không nói chuyện, anh sốt ruột: "Duẫn Nhi?"

Cô đã nuốt gần hết, ậm ờ nói: "Đang ăn mì, không rảnh để ý anh. Nhưng anh nói rất đúng, nếu không cũng không cần xin số điện thoại từ anh. Nói như thế này, em to gan lớn mật, phải nhờ Thành tiên sinh tặng một hồi đại phú quý."

"Lại ba hoa." anh nghe ngữ khí rất bất đắc dĩ, "Số anh có thể cho em, nhưng anh anh... Như vậy đi, anh chào hỏi trước với anh ấy một tiếng. Không được từ chối, nếu không anh ấy chưa chắc chịu gặp em."

Duẫn Nhi cau mày, nghĩ nghĩ: "Được rồi."

"Bọn em hẹn được thời gian thì nói cho anh, anh đưa em đi."

Lúc này cô không chút do dự từ chối: "Không cần! Chuyện công ty chúng em, anh một người ngoài sao có thể hỏi thăm được."

"Người ngoài?" Anh hỏi lại.

Cô cười: "Làm sao, muốn trở thành 'người trong'? Em đây tiến cử với Trịnh tổng của một bọn em một chút, đặc biệt tuyển anh vào. Em nghĩ rồi, công ty bọn em khả năng còn thiếu..."

Thành Nghị đầu bên kia chợt nói một chuỗi số.

"Điện thoại cá nhân anh anh. Em đừng hành động thiếu suy nghĩ, để anh chào hỏi với anh ấy trước một tiếng."

Anh nói quá đột ngột, cô chỉ nhớ mấy số, vì thế bảo anh lặp lại một lần, lấy bút ghi lại.

"Cảm ơn nhé. Em chờ tin tức của anh."

Vốn dĩ cô không muốn để Thành Nghị nhúng tay, nhưng nếu sau khi anh chào hỏi trước với Đông Dương, rồi bản thân mình lại khăng khăng, khoe khoang năng lực đặc biệt của mình thì rất không thú vị.

Chi bằng thẳng thắn tiếp nhận "Nước cờ đầu" này.

Dù sao vào cửa, làm sao để thuyết phục Đông Dương mới là chuyện chính.

--

Thành Nghị cũng không chậm trễ, bên này vừa nói chuyện với cô xong, bên kia liền gọi điện thoại cho Đông Dương.

Một tay anh, còn tùy tiện lật tư liệu trên chăn.

Chỗ trống trong 5 năm qua, Duẫn Nhi của anh hóa ra là bộ dạng này.

Điện thoại kết nối, giọng điệu lạnh lùng như thường ngày của Đông Dương truyền tới: "Muốn xuất viện?"

"Không có. Chỗ này rất thoải mái, ở thêm vài ngày cũng được."

Đông Dương không nói nhiều với anh, chỉ nói: "Vậy chú yên tâm ở lại, anh cúp máy."

"Anh, anh." Thành Nghị vội gọi anh ấy lại. Người anh cả này thật không dễ chơi, một chút cũng đều không thích nói đùa.

"Em có chuyện muốn nói với anh. Em vừa mới cho Duẫn Nhi số của anh rồi. Cô ấy có việc tìm anh, muốn gặp anh."

Đông Dương hoàn toàn không có suy xét: "Chuyện riêng, không gặp; chuyện công, bảo cô ấy hẹn trước với thư ký của anh."

"Anh có thành kiến với Duẫn Nhi."

"Đúng là có, thì sao nào? Bắt đầu từ việc cô ấy có bạn trai mới, cái thành kiến này đã có rồi."

Thành Nghị bị nghẹn một chút, bất đắc dĩ nói: "Lúc ấy chúng em đã chia tay rồi."

Đông Dương trầm mặc.

Với hiểu biết của anh với Đông Dương, đây cũng không phải là bị thuyết phục, mà là lười cãi cọ với anh.

Anh cả là kiểu tính cách bá đạo, sẽ không giảng loại đạo lý này.

Anh chỉ có thể nói: "Chính anh ủng hộ chúng em."

"Anh là ủng hộ chú." Đông Dương gằn chữ "chú" rất mạnh, "Với người chú thích là ai không liên quan."

"Vậy được, bây giờ là 'em' thỉnh cầu anh gặp cô ấy. Phải gặp." Anh nghiêm túc nói với Đông Dương, lập tức lại như nói đùa, "Chờ khi chúng em kết hôn, trong hôn lễ anh còn có thể trốn được sao?"

Cho dù Duẫn Nhi không làm việc, anh cũng nuôi nổi cô, nhưng chiều nay, anh nhìn qua những tư liệu này, cảm thấy cô nghiêm túc làm việc, càng có một loại hào quang cùng sức hấp dẫn kỳ lạ.

Đông Dương có hai điểm yếu: Một là Dương Lưu Thư, còn một cái, chính là người em trai này.

Trầm mặc một lát, vẫn là đồng ý.

"Ngày mốt anh về, bảo cô ấy liên hệ trước với anh một lần. Tiện thể nói với cô ấy, lợi dụng chú gặp ta một lần thì có thể, còn lại, bảo cô ấy không cần suy nghĩ."

--

Một câu cuối cùng, Thành Nghị đương nhiên không chuyển lại.

Anh cũng không chuẩn bị thế nào cũng phải cùng anh cả mình tranh cái tí sửu dần mẹo, làm đại ca thích Duẫn Nhi.

Bởi vì không cần thiết.

Người của anh, có anh thích là đủ rồi.

Những người khác, chỉ cần duy trì khoảng cách thích hợp cùng tôn trọng.

Thật sự giống như chị dâu đến bây giờ cũng không chân chính được người trong nhà đồng ý, nhưng anh cả cũng không có cưỡng cầu. Anh ấy đã bảo vệ chị dâu đến thật tốt.

Duẫn Nhi lập tức liên hệ với Đông Dương.

Trước khi điện thoại được kết nối, cô bỗng nhiên bắt đầu hốt hoảng.

Trước kia lúc mười mấy tuổi, có thể lớn mật hơn bây giờ, tuy ở sau lưng than thở Đông Dương quá mức nghiêm túc, nhưng trên thực tế, cô một chút cũng không sợ anh ấy.

Có cái gì phải sợ, đó là anh của Thành Nghị, sau này cũng sẽ trở thành anh của cô.

Nhưng hiện tại không giống.

Cô không hề cho rằng sau này có thể cùng Đông Dương trở thành người một nhà, mà những cái thuộc tính xã hội trên người anh, lại phân chia bọn họ thành hai tầng lớp người trái ngược.

Anh ấy chỉ là một khách hàng cô muốn chinh phục.

Điện thoại được kết nối.

Duẫn Nhi thu hồi suy nghĩ, tập trung nói chuyện.

Thái độ Đông Dương rất lãnh đạm, cũng may cũng không có ảnh hưởng đến chính sự. Hai người hẹn buổi chiều ngày mốt bốn rưỡi gặp nhau.

Đông Dương thậm chí rất hào phóng mà cho cô thời gian hai mươi phút.

Duẫn Nhi nhanh chóng ăn xong, vừa rửa bát đũa, vừa nghĩ kế hoạch mới.

Đây là cô nhất thời nảy lòng tham, cho nên phương hướng cho kế hoạch mới, chỉ có cô mới nắm rõ.

Hai mươi phút.

Chỉ có hai mươi phút, cô phải sử dụng thời gian chưa đến nửa tiếng này, để thực hiện một cú xoay chuyển kinh thiên động địa.

--

Buổi tối hôm sau đến phòng thu âm.

Thời cấp ba Duẫn Nhi lồng tiếng, là vì thể hiện, cảm thấy vui vẻ, đến khi vào đại học, lại hoàn toàn là vì kiếm tiền.

Ban đầu là một sư huynh đưa cô vào vòng, cũng giới thiệu cô làm quen với Hoa Mân. Ai ngờ đến Tổ nghề thưởng cơm ăn, diễn bộ đầu tiên đã được đánh giá rất cao.

Hoa Mân rất am hiểu marketing trong giới giải trí, Duẫn Nhi lại lớn lên xinh đẹp, trước kia từng được người ta nhìn trúng, đề nghị cô chuyển từ phía hậu trường lên sân khấu.

Tuy rằng bị cô từ chối, nhưng Hoa Mân lại bắt lấy cơ hội này lăng xê một phen, đẩy giá trị con người của cô cao lên một khoảng lớn.

Đồng thời, dựa vào công việc này, Duẫn Nhi lại kết bạn với một vài người liên quan, mặt khác kiếm thêm một ít cơ hội.

Con đường này của cô, cũng không phải hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, cũng may gặp được một vài quý nhân. Nhờ những thầy tốt bạn hiền, nghiêng ngả lảo đảo, cũng đi tới hôm nay.

Có chút tích góp, sự nghiệp có chút thành công, không cần phải quá cẩn thận, như đi trên băng mỏng nữa.

Chỉ là từ sau khi ra trường, có công việc của mình rồi, thời gian cô dành cho công việc này bị đè ép thật sự lợi hại, không khác gì có thể xem như việc bán thời gian.

Cũng may Hoa Mân rất quan tâm cố, luôn cố gắng nhân nhượng thời gian cho cô.

Ngày hôm sau Duẫn Nhi còn phải đi làm, vì quan tâm cô, tối nay chỉ làm đến đến 11 rưỡi tối.

Đúng 10 giờ theo kế hoạch sẽ ăn khuya, còn chưa đến 9 giờ 50, bỗng nhiên có người tặng đồ ăn khuya và hoa đến.

Đồ ăn khuya rất phong phú, lượng đồ ăn cũng đủ, mỗi người có phần.

Hoa lại chỉ có một bó, hoa hồng đỏ vô cùng tươi đẹp, tặng cho Duẫn Nhi.

Nhưng người tặng hoa cũng không để lại tên tuổi, cũng không biết là thần thánh phương nào.

Mọi người ăn bữa khuya ấm áp, lại đồng thời trêu chọc cô.

Có người muốn cô thành thật khai báo đang quen người có tiền nào.

Bên cạnh liền có người cười phản bác: "Dựa vào cái gì nhất định là người có tiền chứ? Không có tiền là không xứng thích người ta đúng không?"

Người nọ cười nhạo: "Đương nhiên là người có tiền chứ. Duẫn Nhi, cô xinh đẹp như vậy, không phải người có tiền, ngàn vạn lần đừng tùy tiện gả mình đi."

Duẫn Nhi nhấp môi cười, nói: "Còn không biết là ai đưa, các người cũng dám ăn, không sợ trúng độc à."

"Chúng tôi không biết, cô chắc chắn biết nha."

Duẫn Nhi cười lắc đầu.

Cô đúng là đoán được, nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Tựa như để chứng thực suy đoán của cô, di động của cô đúng lúc vang lên.

"Bữa ăn khuya với hoa nhận được chưa?"

"Thành nhị công tử thật là thân tàn chí kiên, người còn nằm ở bệnh viện, cũng không ảnh hưởng đến việc anh tán gái."

"Khách khí." Anh nhưng thật ra một chút cũng không xấu hổ, lại hỏi, "Khi nào kết thúc công việc?"

Duẫn Nhi uống một ngụm nước: "11 rưỡi."

"Ừ."

"Em phải làm việc."

"Được."

"Anh nghỉ ngơi sớm một chút."

"Được."

11 rưỡi kết thúc công việc, cô bởi vì ngày mai còn có công việc, sau khi chào hỏi cùng những người khác, rời đi đầu tiên.

Cô ngáp dài, dẫm giày cao gót, chóng mặt nhức đầu mà đi thang máy xuống.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra trước mặt, cô mới vừa đi ra khỏi thang máy liền sững sờ tại chỗ.

Thành Nghị đang đứng cách đó không xa, nhìn thẳng cô mỉm cười.

Gần đến tháng 11, cho dù ban ngày còn hơi nóng, lúc này lại đã có chút lạnh rồi.

Chắc bên trong còn mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện, trên vai chỉ khoác chiếc áo vest, thế nhưng cũng không có vẻ nhàm chán, ngược lại có khác một chút tùy ý tiêu sái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yoona