MGTQTYE 31: Ai hại ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nhanh chóng lôi ra xem kỹ, đến khi xem kỹ rồi con mắt không khỏi bỗng chốc giương to mắt lên.

Đây là bức ảnh Thư Thiên chụp cùng một cô gái, động tác hai người thân mật.

Diện mạo kiều diễm, gương mặt tựa như bức tranh, trong sáng hoạt bát.

Duẫn Nhi cắn chặt môi, cô đương nhiên không quên. Chính vào hôm trước, tại thư phòng của Cung Tuấn, cô đã nhìn thấy bức ảnh của người này.

Tiểu Mạn.

Mandy.

Cô dường như hơi hoảng hốt, hồi sau mới chậm rãi đứng dậy. Hóa ra mặt đất lạnh lẽo đến vậy.

Cô lấy làm lạ suy nghĩ, rõ ràng đã là mùa xuân rồi mà, sao lại vẫn lạnh thế này.

Từ gót chân lạnh toát đến tận đáy lòng. Còn cô dường như mắc bệnh cúm mất rồi, bởi lẽ đầu óc hơi choáng váng, toàn thân toát lên cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.

Cô đứng chân trần trên mặt đất một hồi mới leo lên giường quấn chặt tấm chăn quanh cơ thể cuộn tròn người lại. Sau đó lại tiếp tục sững người.

Cũng chẳng rõ bao lâu nữa, chiếc điện thoại rung lên ngay bên mép giường. Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, cô dường như hơi do dự nhưng rốt cuộc vẫn nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia Cung Tuấn nghe chừng rất tĩnh lặng, hình như đang ở trong xe.

"Em đang ở đâu?" Anh hỏi.

"Nhà."

"Anh đang ở dưới lầu nhà em."

"Ờ." Cô gác máy một lúc sau mới đi xuống lầu.

Trước khi ra khỏi cửa, ngón tay trong túi áo co lại, chạm vào mép bức ảnh, cô tiến vào trong thang máy.

Không khí về đêm bao phủ hơi ấm cùng mùi hương hoa chẳng rõ tên.

Xe Cung Tuấn đậu dưới đèn đường, anh nghiêng người đứng ngoài xe hút thuốc.

Anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cả người phảng phất toát ra vẻ quyến rũ vô cùng.

Ánh lửa yếu ớt khẽ lóe lên lúc mờ lúc tỏ trên làn môi và giữa ngón tay anh, thi thoảng chiếu rọi lên đôi mắt sâu thẳm dài hẹp.

Sự quyến rũ này dường như chỉ thuộc về ban đêm, u ám, thần bí, thoáng chốc khiến cô liên tưởng đến mùi hương trên cơ thể anh, lạnh lẽo đến thấu xương, phảng phất mùi hương trong lành của một loài thực vật kỳ bí sinh trưởng vào mùa đông.

Cô vô tình khẽ run rẩy. Ánh mắt anh sắc bén vừa dập tắt điếu thuốc vừa tiện miệng hỏi: "Em lạnh à?".

Duẫn Nhi cụp mắt lắc đầu: "Đâu có".

Sau khi lên xe, xe chạy thẳng một mạch về khu biệt thự.

Trên đường đi, Duẫn Nhi gần như không nói gì. Mãi đến khi bước vào cửa, trước khi lên lầu cô bị anh gọi giật lại: "Lúc nãy ở nhà em đã làm gì?".

Cô ngưng một lát, lưng quay về anh, cũng chẳng quay đầu lại nhìn. Sao anh lại nhạy cảm đến thế nhỉ? Cho dù cô không nói lời nào đi chăng nữa thì anh dường như cũng dễ dàng nhìn thấu được tâm can cô.

Vốn dĩ cô nín nhịn chỉ vì giây phút này, khoảnh khắc này đây, tất thảy những suy đoán trong đầu cô lúc này tựa như cuộn lên thắt nút.

Cô nhất thời không hiểu rõ, vì thế mà cần nhiều thời gian hơn để phân tích.

Thế nhưng, giờ thì cô tự dưng từ bỏ tựa như trong lòng có một cánh cửa, khép lại gần cả buổi tối lại được tháo gỡ nhẹ nhàng thoải mái bằng một câu nói chất vấn của anh.

Cô hít một hơi thật sâu, phảng phất dựa vào cảm xúc xúc động xưa nay chưa từng có, cô xoay người lại đối mặt với anh, hỏi từng câu từng chữ: "Người tên Tiểu Mạn, cô ấy là ai?".

Chuyện cũ lật lại, vả lại chỉ mới cách đây vài giờ đồng hồ thôi. Dù rằng biểu cảm của anh chẳng hề có chút động lòng, ánh mắt không khỏi ánh lên tia nhàm chán, "Chuyện này rốt cuộc có liên quan gì đến em chứ, có đáng để em gặng hỏi nữa không?".

"Có!" Cô đột nhiên hét lớn lên, rút bàn tay đang cho vào túi áo, lôi bức ảnh ra. "Người này, có phải là cô ấy không?"

Ngón tay của cô dừng lại trong không trung, bởi lẽ dùng sức quá mức nên khẽ run rẩy.

Ánh mắt anh lọt vào bức ảnh, sắc mặt vốn lơ đãng lại chợt lạnh lẽo, anh để ngoài tai nghi vấn của cô, chỉ nói: "Sao em lại có bức ảnh này?".

"Anh trả lời em trước đi."

"Sao em lại có bức ảnh này?" Anh đột ngột nắm lấy cổ tay cô kéo cô và cả bức ảnh đến trước mặt mình, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu lạnh như băng: "Anh không muốn lặp lại lần thứ ba, trả lời anh".

Anh chưa bao giờ tỏ vẻ giận dữ tựa hung thần như vậy, còn cô dường như bị anh làm hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, dừng lại trong giây lát rồi mới mở miệng nói: "... Việc này quan trọng lắm sao?".

"Vô cùng quan trọng." Nói rồi, ngón tay anh lại co lại, tuyên bố sự nhẫn nại đã sắp chạm đến tận cùng.

Cô bị ép đến mức khẽ ngẩng lên nhìn anh, dường như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.

"Người trong bức ảnh đó là anh trai em." Hồi sau, cô nói thêm với anh: "Anh ruột của em".

Trong thoáng chốc, Duẫn Nhi cảm thấy mình dường như trông thấy một bó đuốc cháy mãnh liệt thoáng chốc nhảy lập lờ trong đáy mắt đối phương sau đó thì dần dần tắt lụi.

Anh nhìn cô, nhìn không chớp mắt, sâu thẳm như biển khơi trong một cơn mưa gió thoáng qua, ánh mắt ánh lên nhiều thứ hỗn tạp, hỗn loạn như vậy.

Thế nhưng khoảng khắc này đây, những cảm xúc này tựa như thủy triều dần dần thoái lui, chỉ còn sót lại một mảng sâu, ảm đạm khiến cô không tài nào hiểu được.

Thật ra, cô phải thừa nhận rằng cô trước nay không hiểu anh.

Khoảng khắc này đây, anh càng như người xa lạ, khiến cô hoảng sợ.

Cung Tuấn nhìn cô, lần đầu tiên ánh mắt chẳng mang chút châm biếm, chẳng mang ý nghĩa tình dục càng chẳng thể nào hy vọng có chút tia nhìn ấm áp.

Trong ánh mắt ấy chẳng truyền đạt thứ gì nhưng khiến cô vô tình cảm thấy sợ hãi. Anh nhìn cô tựa như đang nhìn một người xa lạ vậy.

Thế là cô cúi đầu nhìn bức ảnh đã bị bẻ cong gần như vô thức, trong lòng dần dần xuất hiện cảm giác bất an, giọng có chút bối rối: "Chuyện là thế nào?".

Cung Tuấn không đáp, cuối cùng buông tay cô ra.

Trên cổ tay lưu lại một vết tròn đỏ rõ rệt. Cô kinh ngạc suy nghĩ, hóa ra anh bạo lực đến thế.

"Có phải anh quen anh trai em không?" Cô trầm mặc hồi lâu mới nói ra suy đoán.

Đầu óc bỗng chốc minh mẫn hơn nhiều, bởi lẽ vừa rồi chẳng phải anh hỏi người đàn ông này là ai đó ư?

Thế nên cô suy đoán, anh có lẽ quen biết Thư Thiên.

Điều anh muốn biết chỉ là làm sao cô có được bức ảnh này.

"Vậy còn cô ta?" Duẫn Nhi chau mày lại, nhìn người con gái trong bức ảnh.

"Người trong bức ảnh tại phòng đọc sách và cô ta là một người, không sai chứ? Cô ta và anh có mối quan hệ thế nào?" Cô cảm thấy bản thân mình chẳng có lý do gì chịu yếu thế.

"Cô ấy đã không còn nữa rồi." Cung Tuấn mặt không biến sắc nhìn cô, lạnh lùng nói: "Cô ấy họ Cung, Cung Tiểu Mạn".

Trên cơ thể người đàn ông này, cô đã từng dốc trọn tình cảm ngây thơ thuần khiết của một thời thiếu nữ, mà lại là thứ tình cảm duy nhất.

Hai mươi năm trước, khi Tiểu Mạn còn là đứa trẻ sơ sinh, thì đã trở thành hạt ngọc sáng giá trong tay Cung Gia.

Cung gia kẻ trên người dưới đều yêu mến cô, chăm sóc bao bọc cô từng ly từng tí.

Dẫu cho cô chỉ là đứa con nuôi nhưng lại là con gái duy nhất trong dòng họ.

Tiểu Mạn tựa như một nàng công chúa bất luận là ai đều bao bọc cô cực kỳ cẩn thận.

Trước đây Cung Tuấn vẫn thường hoài nghi, nếu như trên thế gian này có người con gái chẳng biết ưu sầu là gì, thì người đó chỉ có thể là Tiểu Mạn

Ngay cả anh cũng thích cô.

Anh vốn ngỡ rằng bản thân chán ghét "cái đuôi", thế mà cứ mỗi lần Tiểu Mạn đuổi theo sau gọi tiếng "anh hai" đầy ngọt ngào thì anh phát hiện ra mình chẳng cách gì làm mặt lạnh khước từ được.

Anh thích ngắm nhìn nụ cười của cô, đó là một biểu cảm ấm áp đến kỳ lạ, hòa nhã vui vẻ cùng dáng vẻ nhanh nhẹn, khiến anh liên tưởng đến đóa hoa vàng rực rỡ, từng khóm từng khóm nở rộ ngay trước mắt rực rỡ tựa ánh mặt trời.

Anh chiều chuộng cô như anh trai với em gái. Anh đáp ứng tất cả yêu cầu của cô dù đôi lúc đó là những yêu cầu hết sức vô lý của một em gái bé nhỏ, anh cũng chẳng màng để tâm đến.

Tất thảy mọi người đều biết Cung Tuấn vô cùng yêu thương chiều chuộng đứa em gái này.

Chỉ có mình anh hiểu rõ thật ra chẳng phải anh không có cảm tình với cô, kỳ thực đó là bí mật mà người ngoài chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài.

Trong nhiều năm qua, có lẽ chỉ có một người phát hiện ra bí mật của anh.

Chính là em ruột của anh, khi Tử Dương hỏi anh, anh cũng chẳng hề có ý che giấu.

Và chính lúc đó, Tiểu Mạn định thu xếp hành lý đi làm tình nguyện viên tại Tây Nam, một vùng đất xa xôi lạc hậu.

Anh không cho phép, lý do là: Không an toàn.

Tiểu Mạn cười hi hi nói: "Anh hai, em cũng chẳng phải trẻ con, huống hồ cả bố cũng đồng ý rồi. Anh yên tâm đi được không?". Tiếp đó thì bỏ đi van nài anh ba đứng về một phía mình.

Tử Dương chỉ nói nửa đùa: "Anh, anh có thấy rằng cá tính sở hữu của anh càng lúc càng mạnh không?".

Trước mặt Tiểu Mạn, anh vẫn tỏ ra bình thường không ngăn cản, có lẽ là chẳng hề có ý gì, hoặc cũng có thể là cố ý nhắc nhở.

Cung Tuấn không có chút phản ứng nào, nhưng rồi rốt cuộc vẫn chẳng thể nào cưỡng lại sự kiên trì và nũng nịu của Tiểu Mạn, chỉ đành gật đầu đồng ý để cô ra đi.

Về sau đã biết bao lần anh suy ngẫm, đó là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời anh. Tại nơi đó, Tiểu Mạn quen biết một người đàn ông tiếp đó thì xảy ra sự cố.

Từ đó trở đi anh chẳng còn gặp lại cô nữa.

Từ đó, anh đã đánh mất cô.

"Cung?", Duẫn Nhi do dự chốc lát mới phản ứng lại, "... Cô ấy là người nhà anh ư?".

Thật ra cô hơi hoài nghi, hoặc có thể nói là cô tin tưởng vào trực giác của mình hơn. Bởi lẽ cô chưa từng trông thấy điệu bộ khác thường của Cung Tuấn như thế này, mà tất cả... dường như đều là vì Tiểu Mạn.

Người con gái đó có gì đặc biệt đến thế chứ? Cô nghĩ.

Nhưng Cung Tuấn chẳng buồn để tâm đến cô chỉ nhìn cô nói: "Em chưa từng nói với anh em còn có một người anh trai".

Nhắc đến điều này, Duẫn Nhi không khỏi đau xót trong lòng, không muốn nhắc đến sự thật này một chút nào, "Chẳng có gì đáng nói cả, vì anh ấy đã qua đời rồi".

"Anh biết." Nào ngờ Cung Tuấn lạnh lùng khuấy động khóe môi đáp trả.

Cô hoàn toàn kinh ngạc: "Ý gì đây? Anh biết gì chứ?".

Ánh mắt anh lần nữa dừng lại ở bức ảnh, đáy mắt lạnh lùng khác thường như phảng phất chút gì đó châm biếm, rồi lại liếc nhìn cô.

"Anh ta làm về lĩnh vực âm nhạc, tên là Sở Thiên Thư, tên thật là Lâm Thư Thiên."

Nói rồi, đôi mắt thon dài khẽ nheo lại, giọng điệu bỗng chốc nhẹ nhàng, lộ ra gương mặt nguy hiểm khó hiểu. "Đúng rồi, em và anh ấy cùng họ. Em cũng họ Lâm. Sao trước đây anh không nghĩ ra nhỉ?"

Giọng điệu cùng biểu cảm của anh khiến cô chợt cảm thấy lo lắng bất an.

Duẫn Nhi chẳng rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ lờ mờ cảm nhận dường như có uẩn khúc mập mờ nào đó vắt ngang giữa anh và cô, liên quan đến Thư Thiên cũng dính líu đến Tiểu Mạn.

Sau cùng cô chỉ máy móc lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Anh quen anh trai em à?".

"Không quen." Cung Tuấn trả lời lướt qua, khóe môi phủ nụ cười lạnh lùng dửng dưng.

Cô không tin, "Nói cho em biết đi, rốt cuộc chuyện là như thế nào?".

Anh không buồn trả lời cô nữa, cũng chẳng nhìn cô, lúc lên lầu lướt ngang qua cô, anh mới ra ý bằng mắt: "Bức ảnh đó em muốn giữ thì giữ nhưng tốt nhất đừng để anh nhìn thấy nó lần nữa".

"Vì sao?" Cô gần như cố níu kéo với chút kiên nhẫn cuối cùng, hỏi với hơi thở yếu ớt.

Nhưng đáp trả lại cô chỉ là bóng hình xoay người bỏ đi.

Đây là ý gì chứ? Cô không hiểu.

Duẫn Nhi ngây người ra dưới lầu một hồi, cô quay lại đi theo lên lầu.

Bước chân vội vã giẫm mạnh trên cầu thang, cô thậm chí nghe thấy nhịp đập của con tim mình cũng gấp gáp và nặng nề như vậy.

Vì sao lại thế này chứ? Cô chẳng rõ nữa. Tay vẫn nắm chặt lấy bức ảnh, như thể đó là chỗ dựa duy nhất, chỉ có dựa vào đó mới có thể giải đáp những khúc mắc trong lòng cô từ bấy lâu nay.

Ngay cả Cung Tuấn xưa nay vốn thờ ơ lạnh lùng vậy mà hôm nay cũng thất thần.

Có lẽ chỉ có mình cô biết, anh trai cô sau này vì sao lại trở nên như vậy?

Cuối cùng cô tìm thấy anh trong thư phòng.

Cửa sổ mở toang, luồng gió ấm áp tuồn vào trong, anh nhìn cô trong làn khói thuốc trắng xóa lượn lờ vấn vít.

Cô đi quá vội vã vì thế mà thở dốc, trấn tĩnh lại rồi hỏi: "Nói cho em biết việc này là thế nào đi".

Đôi mắt đen lay láy lấp lánh tỏa sáng tựa như vì sao sáng long lanh trên bầu trời, thật ra dáng vẻ bướng bỉnh cố chấp của cô chẳng giống gì với Tiểu Mạn, nhưng anh chẳng hiểu sao lúc này nhìn cô, anh lại không khỏi nhớ đến gương mặt của Tiểu Mạn.

Sau đó mới giật mình thức tỉnh, rốt cuộc bản thân anh đã bao lâu rồi không còn nhớ tới Tiểu Mạn nữa?

Cung Tuấn hít một hơi thuốc, lạnh lùng nói: "Em không cần phải biết".

"Nhưng em có quyền biết."

"Có quyền ư?" Lời cô nói dường như chọc vào điểm gây cười, anh nhướng nhướng mày, giận quá hóa cười. "Em nói chuyện quyền lợi với anh ư?"

Duẫn Nhi chưa kịp phản ứng lại thì anh đột nhiên tiến lên trước vài bước đưa tay ra vặn cằm cô.

"Quyền được biết đó quan trọng lắm sao? Vậy thì, so với quyền sống thì như thế nào?" Điếu thuốc lá vẫn kẹp ở đầu ngón tay thon dài, gần ngay gang tấc với gò má cô, ánh lửa đỏ rực nguy hiểm chớp lóe bên khóe mắt cô.

Dường như bị sặc lại tựa như do anh dùng lực quá mạnh, cô ho hai tiếng liền vung tay vùng ra, ánh mắt như ánh lên làn hơi nước trong suốt.

Duẫn Nhi cũng nổi giận: "Cung Tuấn, có gì nói thẳng ra đi, tôi nhịn anh đủ rồi!".

"Vậy thì em biến đi."

"Anh nói gì?" Cô dường như không nghe rõ.

"Chịu đủ rồi thì biến đi." Từ ngữ lạnh lùng dửng dưng hệt như mũi tên sắc nhọn, cứa sâu vào cô.

Còn anh nói xong thì như chẳng buồn nhìn cô, quay người lại bên cửa sổ.

Chưa bao giờ có ai nói với cô từ này.

Chưa bao giờ.

Duẫn Nhi ngẩn người trong giây lát liền nhảy cẫng lên, nhấc nắm đấm ra sức đánh kịch liệt vào sống lưng đáng ghét cao ngạo ấy.

Nhưng cô rõ ràng không phải là đối thủ của anh, anh chỉ cần xoay lưng lại liền dễ dàng khống chế được cô.

"Duẫn Nhi", anh chụp lấy đôi bàn tay vô cùng tức giận đang vung vẩy ấy lại hoàn toàn ung dung nhàn nhã, khóe mắt lóe lên ánh nhìn sắc nhọn đầy nguy hiểm, "Anh khuyên em nhân lúc anh chưa thay đổi ý định lập tức rời khỏi căn nhà này".

"Anh dựa vào đâu mà uy hiếp em chứ?" Cô nghiến răng, cảm thấy mình giống như phát cuồng vậy.

Nhưng anh không màng để tâm đến cô, dứt khoát thô bạo nắm lấy đôi bàn tay cô, kéo cô ra.

Cái cách anh đuổi người ra khỏi cửa ấy cuối cùng đã chọc giận cô. Cũng chẳng rõ là sức mạnh từ đâu mà có, cô chợt kìm lại bước chân tiến về trước, cắm đầu cắn mạnh vào bàn tay anh một cái.

Quả thật là dùng sức rất mạnh bởi lẽ rất nhanh sau đó cô nếm thấy mùi tanh của máu giữa răng và miệng, trong lòng không khỏi trào dâng một loại cảm xúc khó hiểu.

Anh chỉ khẽ rên lên một tiếng, cô vẫn chưa hả giận, nhưng sau đó chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bỗng, cả người bị ném lên giường.

Động tác anh không chút khách khí, vô cùng giận dữ.

Cơn đau trên sóng lưng và gáy do va đập khiến cô tạm thời chưa kịp hoàn hồn.

Nằm trên giường đầu óc quay cuồng trong vài giây, đầu tóc rối bời, thở hổn hển.

Cuối cùng cô nhìn anh chăm chú, gương mặt điển trai gần như đang cúi rạp xuống.

Làn môi mỏng lộ ra hình vòng cung nhỏ, tựa như châm biếm nhưng nguội lạnh tận sâu tim cô.

"Không ngờ em cũng có lúc em kêu khóc thế này." Bởi ngược sáng, cô gần như không nhìn rõ được biểu cảm của anh chỉ có giọng nói nguy hiểm lạnh thấu xương áp sát tai cô.

"Xem ra em không muốn đi, dù gì anh cũng thay đổi ý định rồi, hiện giờ em chỉ còn cách ở lại đây để chuộc tội thôi!".

"Chuộc tội?...", cô ngớ người ra, "Chuộc tội gì chứ?".

"Thư Thiên hại chết Tiểu Mạn." Cuối cùng thì anh cũng gỡ bỏ nghi vấn của cô.

Kỳ thực dáng vẻ của anh vẫn lạnh lùng, không nhận ra là đau thương đến mức nào, thậm chí bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Cô bất giác giương to mắt nhìn, như thật sự kinh ngạc, cũng chẳng kịp tức giận phẫn nộ.

Sao có thể thế được?

Cô nhất thời không thể chấp nhận được.

Há hốc mồm, cô muốn hỏi cho ra ngọn ngành nhưng Cung Tuấn đã đứng dậy. Bóng hình dỏng cao bao phủ cả thân thể cô, anh nhìn cô từ trên cao rồi chẳng nói gì nữa sải bước rời khỏi căn phòng.

Cánh cửa đóng phịch một tiếng, đứng trên hành lang lầu hai, Cung Tuấn lại nhớ về chuyện trước đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net