TON 57: Tranh chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoona ngẩng lên liền bắt gặp khuôn mặt anh tuấn của anh, lông mày dày rậm hơn nhếch lên, lông mi vừa dài vừa cong, đuôi mắt thoáng qua ý cười thản nhiên.

Anh dương dương tự đắc cầm sách trong tay: "Cuối cùng cũng tìm được rồi."

Cô thấy tình hình không ổn, vội vàng kéo cánh tay anh: "Em tìm được trước mà!"

Dohyun nhíu mày, khí định thần nhàn nói: "Làm sao bây giờ, hiện giờ nó ở trong tay anh."

"Vậy cũng không được, phải theo quy tắc." cô lý thẳng khí hùng nói: "Thứ tự trước sau biết hay không!"

"Ừm." Dohyun gật đầu, giả vờ muốn trả sách về chỗ cũ: "Vậy tự em lấy đi."

"Này!"

Nhìn cô tức giận phồng má giống như cá vàng, anh cảm thấy chơi rất vui, thế là cúi người xích lại gần cô: "Nếu không, cầu xin anh đi."

Cầu anh cái đại ma vương, không có cửa đâu!

"Anh đi đây." Dohyun quay người định bỏ đi, cô vội vàng giữ góc áo ở eo anh.

"Đừng đi."

Bạn gái gì chứ, hàng tặng kèm nạp thẻ điện thoại thì có!

Cô thấp giọng lẩm bẩm: "Vậy mong Lee chủ tịch giơ cao đánh khẽ, giúp em lấy sách."

"Giơ cao đánh khẽ không phải dùng như vậy, đồ ngốc." anh vỗ nhẹ đầu nhỏ của cô: "Thế này đi, thơm bạn trai em một cái, bạn trai sẽ lấy giúp em."

Anh cúi người chỉ vào mặt mình.

Trong lòng Yoona oán thầm, trên đời này nào có kiểu bạn trai như vậy, lại nghĩ tới Minsi, bạn trai người ta nghe lời cỡ nào, nói cái gì chính là cái đó, không hề phản kháng.

Yoona kéo cổ áo anh xuống, nhẹ nhàng thơm lên má anh.

Nhiệt độ cơ thể anh hơi thấp, lành lạnh, cảm giác làn da bóng loáng.

Khóe môi anh nở nụ cười xấu xa, đưa sách vừa lấy cho cô, trong nháy mắt cô đang vui mừng vì nhận được sách, anh thuận tay giữ cằm cô hôn xuống.

Bất ngờ bị hôn khiến Yoona lui về phía sau mấy bước, bị anh ép dựa vào bên cạnh giá sách, sách trong tay cũng rơi xuống.

Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hương vị của cô vừa thơm vừa ngọt, mềm mềm như mật khiến người ta không nhịn được nhấm nháp.

Anh không nhanh không chậm, dịu dàng cố chấp mở hàm răng cô ra, đầu lưỡi đột nhập vào bên trong quấn lấy lưỡi cô, khi thì liếm khi thì cắn.

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu khắp không gian tạo một quầng sáng nhàn nhạt giữa hai người.

Yoona bị trêu đùa hai má đỏ bừng, khẽ đẩy anh, nói: "Đang ở thư viện, anh... anh tự trọng có được hay không."

Xung quanh yên tĩnh, có vẻ toàn bộ phòng đọc sách chỉ có hai người bọn họ.

Anh động tình, lại ngậm lấy đôi môi của cô: "Chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác, người khác cần gì phải chú ý đến anh."

Anh quyết tâm, có lúc giống như bị trói buộc bởi quy củ, có lúc lại tùy ý không hề theo quy củ.

Lee Dohyun chính là như vậy, mới khiến cho cô có cảm giác rực rỡ và phóng khoáng, ngay bên cạnh cô, không phải cao cao tại thượng, khát vọng không thành.

Yoona không giãy giụa nữa, hơi hé miệng, ngẩng đầu hùa theo nụ hôn của anh.

Đi theo quy tắc của anh.

Hai người hôn nhau không biết bao lâu, đến tận khi có tiếng động bên cửa truyền đến, mới dần dần ngừng lại.

Hơi thở của cô hỗn loạn, đôi môi ửng lên sắc anh đào đỏ bừng, trên người có mùi thơm ngọt ngào khiến anh cảm giác dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mất khống chế, anh xích lại gần, nhẹ nhàng cắn vào vành tai cô.

Hơi thở nóng bỏng của anh khiến cơ thể cô không tự giác run rẩy.

Bên tai truyền tới giọng nói nhẫn nhịn của anh —

"Yoona, anh thật sự rất muốn em."

**

Eunji có tiết muộn nhưng quên cầm sách giáo trình, khu ký túc xá lại cách khu giảng đường khá xa, nên cô nàng liền nhờ Yoona buổi chiều mang qua cho mình, cô sẽ đến phòng nghiên cứu của tòa nhà DP lấy.

Vừa bước vào tòa nhà liền bắt gặp Song Kang ra ngoài ăn cơm tối.

Cả chiều Song Kang ngâm mình trong phòng nghiên cứu viết biểu thức số học, cả người mệt mỏi, không nâng nổi tinh thần, tóc cũng rối bù, Hyoseop đi bên cạnh anh ta cũng một quả đầu ổ gà như vậy.

Thật sự giống hai kẻ từ trên núi xuống.

Eunji biết, Song Kang ngoại trừ thuộc tính "muộn tao" bên ngoài còn có bí mật không thể để người khác biết, chính là đỏm dáng.

Mỗi ngày trước khi ra ngoài đi học, anh ta sẽ dùng nửa tiếng để tạo kiểu tóc, chải chuốt bản thân không dính một hạt bụi, trên người còn tỏa ra hương thơm thoang thoảng nào đó.

Nước hoa của đàn ông ít nhiều sẽ có chút mạnh mẽ, nhưng Song Kang không phải thế, anh ta chỉ mong mình sạch sẽ thơm tho ngào ngạt, trời sinh yêu thích cái đẹp, chỉ đến thế mà thôi.

Lúc đó anh ta, cũng coi như là thiếu niên thanh tú trắng trắng xinh xinh.

Mà bây giờ, áo jacket màu đen rộng thùng thình kết hợp cùng quần jean, trên mặt đeo một cặp kính giả nhã nhặn, giọng kính hơi lệch, râu ria chỗ tóc mai có vẻ chưa kịp cạo, chắc cảm thấy mỗi ngày chỉ sinh hoạt ở ba điểm thẳng hàng, ngâm mình trong phòng nghiên cứu không cần gặp người.

Không ngờ, xuống ăn một bữa cơm, vậy mà lại có thể gặp mối tình đầu.

Phản ứng đầu tiên theo bản năng của Song Kang, chính là lấy cái kính đen xấu xí kia xuống, chuyện thứ hai là tìm một cái khẩu trang mặt khỉ đeo lên che mặt.

Hôm nay lười biếng, còn chưa thèm cạo râu!

Chết rồi.

Eunji thu hồi ánh mắt, tay tìm đồ trong túi, mặt không cảm xúc đi ngang qua anh ta.

Joohyuk: "Em đến tìm Yoona à, đang ở trên tầng, 3504."

"Cảm ơn."

Song Kang không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn về phía Eunji, lại thoáng nhìn những hạt tuyết rơi trên bờ vai cô.

"Tuyết rơi rồi." Hyoseop nói.

Joohyuk: "Ối, không mang ô."

Song Kang vội vàng nói: "Để tớ quay lại cầm."

Anh ta nói xong đang muốn đi theo hướng Eunji, lại bị Joohyuk từ đằng sau kéo cổ áo: "Lấy cái gì, đại lão gia, vài bông tuyết có là gì."

Nói xong lôi Song Kang đi về phía nhà ăn: "Gia chết đói rồi."

Song Kang không nhịn được quay đầu, không biết có phải ảo giác của anh ta không, anh ta thấy bóng dáng cuối cầu thang, hình như dừng lại một chút.

**

Tất cả mọi người đi ăn cơm, Yoona nhờ Hyoseop mua giúp cô một suất cơm mang lên để cô đỡ phải đi xuống hứng gió lạnh.

Bangtae thấy Yoona cố gắng như vậy, anh ta cũng không còn ý định đi ăn cơm, ngồi ở vị trí đối diện cô, cầm điện thoại di động luyện kỹ năng nghe và khẩu ngữ trên phần mềm học tiếng Anh.

"Hollo, my namelee, wheretherestroom..."

Tiếng Anh của anh ta rất không đúng tiêu chuẩn, mang theo hương vị địa phương nồng đậm, mà âm mũi của anh ta cũng khá nặng, Yoona nghe xong cũng bắt đầu cảm thấy mũi mình sắp hít thở không thông.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Bangtae: "Anh có thể im lặng một chút không, hoặc là ra ngoài đọc."

"Văn phòng chính là dùng để học tập, hơn nữa, bên ngoài lạnh như thế, bảo tôi ra ngoài, tại sao tự cô không ra?"

Cô biết anh ta cố ý, nhiều lời vô ích, cô vùi đầu tiếp tục ghi công thức toán học.

Bản nháp dày đặc công thức, bên tai tiếng Anh ồn ào khiến đầu cô ong ong, ngay cả không khí trong phòng cũng trở nên ngột ngạt.

Cô cầm sách đi ra cửa, Bangtae còn nhàn hạ mỉa thêm một câu: "Đi thong thả, không tiễn."

Yoona dựa vào lan can ngoài ban công tiếp tục tính toán, gió lạnh thổi tới ngược lại giúp cô tỉnh táo không ít, mạch suy nghĩ cũng rõ ràng hơn, trôi chảy viết biểu thức toán học ra.

Tích tụ trong lồng ngực bỗng nhiên được khai thông, cảm giác rất tốt.

Lúc này Eunji đi lên lầu, chạm mặt Yoona đang đứng ngoài ban công, cô bạn hơi kinh ngạc hỏi: "Sao cậu lại đứng ngoài, rất lạnh."

Yoona bĩu môi: "Trong phòng có một vị đại Phật gia tính tình rất khó chịu, đuổi tớ ra ngoài chứ sao."

Lúc đầu cô tính không so đo, chưa từng nghĩ Eunji đi qua đá văng cửa phòng ra.

Gió lạnh thổi vù vù vào trong căn phòng ấm áp, Bangtae hít một hơi: "Bị bệnh hả?"

Trong di động của anh ta còn đang phát tiếng Anh của đài BBC.

Yoona vội vàng lôi kéo Eunji đang xanh mặt tới trước bàn làm việc của mình, nhét sách vào tay bạn: "Cậu không phải còn có tiết sao."

Eunji không định đi, đập mạnh sách lên bàn, nhìn về phía Bangtae: "Anh kia, anh có ý gì."

Cô nhìn dáng vẻ này của Eunji, rất giống dân giang hồ.

Bangtae cau mày liếc cô nàng một cái: "Ý gì là ý gì."

"Ngoài trời rất lạnh, anh đuổi bạn tôi ra ngoài học, còn anh đại lão gia lại vểnh mông bắt chéo chân ngồi trong phòng, khỏi phải nói, thật lợi hại."

Bangtae hừ lạnh: "Là tự cô ta muốn ra ngoài, tôi không đuổi cô ta đi."

Yoona nhỏ giọng nói: "Tôi bảo anh mở nhỏ âm lượng một chút, anh lại cố tình mở càng to, đây không phải là có chủ đích không muốn cho người ta học tập hả."

Bangtae đương nhiên có lý lẽ của bản thân: "Cô làm bài cũng là học, tôi nghe tiếng Anh cũng là học, à, cô được phép học còn tôi không được phép sao, không có đạo lý."

Lúc anh ta nói những câu này, còn tăng thêm âm lượng điện thoại, cố ý hướng sang bàn Yoona.

Eunji thấy rõ, đúng là dạng nhân vật lưu manh đê tiện điển hình, cô cũng lười nói nhảm, tiện tay cầm điện thoại Huawei đang đặt trên bàn của anh ta, đi tới bên cạnh cửa sổ.

"Này! Cô định làm gì!" Bangtae thấy điện thoại di động của mình bị đoạt mất, anh ta nhảy thẳng tới muốn giật lại, Eunji nói: "Cẩn thận, tay tôi trơn, không cẩn thận sẽ rơi xuống."

Yoona nhìn ra ngoài cửa số, phía dưới gần cửa sổ chính là hồ rất lớn, điện thoại rơi xuống, đoán chừng ngay cả nước cũng không bắn lên nổi.

Eunji trầm giọng nói: "Hai lựa chọn, một, ra ngoài niệm tiếng Anh của anh, hai, đổi di động mới."

"Cô đừng có ức hiếp người quá đáng!" Bangtae tức giận nói: "Tôi coi cô là con gái mới không thèm chấp nhặt với cô."

"Vậy còn phải cảm ơn anh đã nhường tôi." Eunji cười lạnh: "Điện thoại muốn hay không muốn."

Bangtae cũng không tin cô sẽ thật sự ném xuống, nhiều lắm chỉ làm dáng một chút mà thôi, con gái bây giờ đều như vậy, bắt người ta buông vũ khí đầu hàng, một khóc hai nháo ba thắt cổ, anh ta sẽ không để mình bị mắc bẫy.

"Có bản lĩnh cô ném đi, không có bản lĩnh thì cút ngay."

Yoona thấy đuôi mắt Eunji khẽ giật giật, thầm nghĩ không ổn rồi, đang muốn can ngăn bạn bỗng thấy ngón tay của cô nàng buông lỏng, điện thoại rơi ra ngoài.

Yoona vội vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ quan sát, điện thoại thật sự bị rơi vào trong hồ, bọt cũng không nổi lên.

Từ đầu cô cũng nghĩ Eunji chỉ giả vờ một chút, cho nên không ngăn cản, không ngờ cô gái này, làm thật!

Bangtae thấy tay Eunji trống không, sửng sốt mấy giây mới phản ứng —

Cô nàng thật sự ném điện thoại của anh ta xuống hồ!

Anh ta đột nhiên nổi điên, xông về phía Eunji: "Tôi giết cô!"

Eunji đang đứng gần cửa sổ, không thể lùi lại, trực tiếp bị Bangtae bóp cổ, đẩy ra ngoài cửa sổ: "Tôi giết cô."

Yoona giật nảy mình vội vàng xông tới kéo tay anh ta: "Anh buông cậu ấy ra, quá nguy hiểm, muốn giết người phải không."

Nửa người Eunji nhanh chóng bị anh ta đẩy ra ngoài cửa sổ, lúc này Bangtae không suy nghĩ được gì, xúc động làm việc bất chấp hậu quả.

Yoona chỉ còn cách cố gắng giữ chặt tay Eunji.

Eunji dĩ nhiên không phải loại con gái cam tâm bị sức mạnh khống chế, cô nàng nhấc chân đá một phát, giày cao gót trúng vào chỗ hiểm của Bangtae, anh ta bất ngờ bị đau, lùi lại phía sau mấy bước đâm vào cái bàn bên cạnh.

Yoona tranh thủ kéo Eunji lại, nhìn cổ bạn bị bóp nổi một vòng đỏ, lo lắng hỏi: "Sao rồi, có cần tới phòng y tế không?"

Eunji ho nhẹ, khoát tay ra hiệu không có việc gì.

Còn Bangtae sau khi bớt đau đớn, muốn nhào qua định đánh Eunji, Yoona sợ anh ta lại làm tổn thương bạn mình, vội vàng chắn trước mặt Eunji.

Bangtae đỏ mắt, bất chấp tất cả, nắm đấm theo quán tính rơi trên lưng Yoona, không ngờ cổ tay bị người ta chặn lại.

Đau đớn theo dự đoán không xuất hiện, Yoona quay đầu, thấy Dohyun chẳng biết đi vào từ lúc nào.

Môi mỏng của anh hơi nhếch, đôi đồng tử đen kịt sâu không thấy đáy, đuôi mắt thấp thoáng tia lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.

"Cậu dám đánh người phụ nữ của tôi?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yoona