Tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 351: Cận thận mấy vẫn có sơ hở

Ánh mắt Lạc Ngạo Kiệt đằng đằng sát khí, như lưỡi dao sắc bén, không ngừng đâm chém trên cơ thể hắn, ánh mắt chán ghét rời đi. "...Tôi thừa nhận, đúng là cậu đã che giấu mọi chuyện rất kín kẽ, nếu không làm sao gần đây tôi mới phát hiện ra con người thực của cậu"

"Ha ha..." Lâm Hiên khổ sở, cười: "Nói như vậy, anh mới phát hiện cách đây không lâu...."

"Phát hiện sau khi xảy ra vụ tai nạn xe..." Lạc Ngạo Kiệt nói ra một mốc thời gian chính xác.

"Tại sao lại nghĩ là tôi làm?" Lâm Hiên không hiểu, khi đó hắn đã che giấu rất kín kẽ phải nói là vô cùng hoàn hảo mới phải, sẽ không bao giờ bị phát hiện!

Lạc Ngạo Kiệt nhìn hắn, sau đó ánh mắt di chuyển đến ô cửa sổ phía sau hắn. "Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Những câu nói đạo lý được người đời lưu truyền ngàn năm, tất nhiên mãi mãi sẽ không thay đổi...."

"Anh phân tích ra?" Lâm Hiên nghi ngờ hỏi

Lạc Ngạo Kiệt không trả lời "Phải" hay "không phải", tiếp tục nói: "Mục đích của cậu rất rõ ràng, đó là muốn giết Vũ Nghê, tất nhiên không phải do những người cạnh tranh trên thường trường với tôi, là do có người ghen tỵ với Vũ Nghê, ghen tỵ với cô ấy điều gì? Sau khi đem những chuyện trước và sau đó suy nghĩ một chút là có thể đoán ra được, là vì tôi... đã khiến cậu có những bất mãn"

"Cho nên sau khi xảy ra vị tai nạn xe, anh giả bộ mất trí nhớ? Làm bộ thích cô hộ lý Hoàng Minh Nguyệt" Lâm Hiên tiếp lời anh, trong chuyện này hắn đều có tham gia, tất nhiên sẽ hiểu rõ.

"À, đó là biện pháp bất đắc dĩ..." Lạc Ngạo Kiệt hừ giọng, khóe miệng khẽ cong lên

"Ha ha, bất đắc dĩ? Bởi vì khi đó sức khỏe của anh không tốt, không có cách nào chăm sóc bảo vệ Phó Vũ Nghê sao?" Lâm Hiên ghen ghét nói, nỗi căm hận với Vũ Nghê càng sâu hơn

"Tất nhiên, tôi phải bảo vệ cô ấy, cho dù bị cô ấy hiểu lầm" lần này, Lạc Ngạo Kiệt không che giấu sự quan tâm của mình với Vũ Nghê, "Cuộc đời này, tôi đã có quá nhiều người phụ nữ, thích có, yêu có, tình một đêm có, nhưng chỉ có cô ấy mới khiến tôi biết thế nào là ghen, thế nào là nhớ..." câu nói cuối cùng anh cố ý nói cho hắn nghe, để kích động tên biến thái này

Hai mắt Lâm Hiên vằn đỏ, ghen tỵ: "Không đúng, không chỉ có một mình cô ta, anh còn có Lâm Dương"

"À..." lần này, Lạc Ngạo Kiệt cười cười ý vị sâu xa: "Tôi nhớ từng nói với cậu, lúc ấy tôi chỉ "cho là" mình thích Lâm Dương. Thật ra bây giờ tôi có thể nói chính xác cho cậu biết, tôi ngay cả "cho là" cũng không có..."

"Cái gì?" Lâm Hiên trợ to hai mắt, run giọng hỏi: "Chẳng lẽ Lâm Dương cũng là thứ "che chắn" cho anh?"

"Không" ánh mắt Lạc Ngạo Kiệt nhìn thẳng vào mặt lâm hiện, nói ra toàn bộ sựt hật. "Sự xuất hiện của Lâm Dương quả thực đã làm xáo trộn đầu óc tôi, cô ấy rất yêu tôi, hơn nữa tính cách cô ấy cũng rất dứt khoát, chín chắn, có năng lực, suy nghĩ vấn đề cũng rất toàn diện. Tính cách cô ấy giống như một người đàn ông, quả thật có thể làm ra những chuyện như giết người, nhưng tôi đã tìm ra một chứng cứ chúng minh không phải là cô ấy"

"Là chứng cứ gì?" Lâm Hiên rất tò mò, bởi những chuyện hắn làm rất kín đáo chặt chẽ

"Thuốc lá"

"Thuốc lá?" Lâm Hiên lắc đầu không hiểu

"Sau khi gặp chuyện không may, tôi đã kiểm tra lại camera trong nhà xe, lúc này mới biết tất cả đều bị phá hỏng. Cậu thật cao minh, nhưng dù giảo hoạt tới đâu cũng sẽ lộ ra sơ hở! Qua nhiều lần tìm kiếm, tôi tìm được mấy tàn thuốc lá, sáng sớm hôm xảy ra vụ tai nạn, lúc vào nhà xe tôi đã ngửi thấy một mùi thuốc lá rất quái lạ..." Lạc Ngạo Kiệt dừng lại một chút, đột nhiên nói: "Tàn thuốc lá đó chắc chắn do người gây án lưu lại, nhưng Lâm Dương không hút loại thuốc lá này..."

Lâm Hiên mệt mỏi nhắm mắt lại, chuyện sau đó đương nhiên hắn tự hiểu. Hắn từng cho Lạc Ngạo Kiệt hút thuốc lá của mình, mà đó chính là loại thuốc lá đặc biệt, không thể mua được trên thị trường. "Dựa vào những tàn thuốc lá đó, anh khẳng định là tôi"

Lạc Ngạo Kiệt không phủ nhận, tiếp tục nói rõ những phân tích của mình. "Những chuyện trước kia, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ tin rằng là ngoài ý muốn, do các người u mê gây ra trong lúc say rượu! Vũ Nghê không phải là loại người dễ dàng uống rượu trong quán rượu, nếu không uống rượu làm sao có thể say đến u mê đầu óc? Nhất định là do cậu hãm hại cô ấy, muốn hãm hiếp cô ấy..." nói tới đây, anh gầm lên, "Khi đó tôi cho rằng cậu thích Vũ Nghê, cho nên mới làm như vậy! Sau này, cậu lại luôn làm bộ như vô tình nhắc tới chuyện này, nhằm kích động tôi..."

"Ha ha, sau anh biết là không phải? Là vì tôi thích anh nên mới có thể thường xuyên nhắc tới" Lâm Hiên ngẩng mặt lên, vì không chiếm được thứ mình muốn mà rơi nước mắt.

"Sau khi xảy ra tai nạn xe biểu hiện của cậu quá khác thường, tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự yêu thích của cậu với cô ấy, mà những động tác những ánh mắt của cậu với tôi khiến toàn thân tôi tê dại, hơn nữa tôi phát hiện tôi càng đối tốt với Hoàng Minh Nguyệt, cậu càng đối tốt với Vũ Nghê"

"Ha ha...." Lâm Hiên bật cười thành tiếng, những dòng nước mắt thống khổ càng chảy ra nhiều hơn. "Khi đó tôi rất vui, cho rằng cuối cùng anh không còn thích Phó Vũ Nghê, tôi đồng tình với cô ta, rốt cuộc cũng đến lượt cô ra rơi vào cảnh ngộ giống tôi rồi" sau khi cười to, hắn lại bật khóc: "Anh có biết tại sao tôi yêu anh nhiều tới vậy không? Chỉ vì anh, tôi tình nguyện cười Tư Vũ, tôi chỉ muốn thông qua cô ấy được tới gần anh hơn, có thể nhìn thấy anh...."

"Rầm" một tiếng, Vũ Nghê đẩy người canh giữ trước cửa, chạy vào phòng...

Hai mắt cô đỏ bừng, toàn thân giận đến run rẩy: "Cũng là vì anh ấy, nên anh đã giết em gái của mình? Tuy Lâm Dương muốn cướp đi chồng tôi, nhưng tôi chưa từng có ý nghĩ muốn cô ấy chết. Bởi vì, cô ấy không làm gì sai, những chuyện cô ấy làm đều quang minh chính đại! Em gái anh đang sống sờ sờ khỏe mạnh, vì việc này một người làm anh như anh có thể ra tay giết chết cô ấy? Anh có là con người không?" cô dừng lại một chút, sau đó tiếp tục hùng hồn chất vấn: "Vì anh ấy, anh có thể chà đạp Tư Vũ, biến một cô gái khỏe mạnh yêu đời phải chôn vùi quãng thời gian đẹp nhất của mình trong tay anh... còn tôi bị anh hãm hại khiến phải xa chồng xa con sáu năm trời, anh đã phá hoại gia đình chúng tôi, chính anh cũng la người gây ra vụ tai nạn xe khiến Ngạo Thực thiếu chút nữa phải mất mạng, mà anh vẫn nói vì anh ấy sao? Con mẹ nó, anh đúng là tên biến thái đáng chết, yêu sao, anh đừng sỉ nhục từ này, anh không xứng để nói ra chữ đó"

"Phó Vũ Nghê, cô là đồ đê tiện, cô ngậm miệng lại cho tôi! Tất cả đều do cô, nếu không phải do cô, tôi sẽ không ra tay giết chết em gái của mình..."

Chương 352: Tự tay kết thúc

Nói xong những lời này, Vũ Nghê căng thẳng run rẩy. Giữa cô và hắn có xảy ra chuyện gì không? Không phải hắn là đồng tính sao? Trong lúc vô tình, cô nhìn Lạc Ngạo Kiệt, vẻ mặt nóng lòng muốn biết câu trả lời! Hơn nữa trong ánh mắt anh còn mơ hồ cười cười và chờ đợi!

Không sai, cô có thể đọc hiểu ánh mắt của anh, bởi tâm trạng anh và cô giống nhau

"Ha ha...." Lâm Hiên bật cười, châm chọc nói. "Phó Vũ Nghê, xem ra cô thật sự không sợ chồng mình bị mất thể diện, mới có thể đứng giữa chốn đông người như thế này lại hỏi tôi vấn đề này..."

Vũ Nghê đưa tay kéo hắn lại, trợn mắt quát: "Anh mau nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này có phải thật hay không"

Lâm Hiên ngừng cười, rất nghiêm túc trả lời: "Tôi cho cô biết, thật ra đêm đó không phải là tôi, là người đàn ông khác" lúc Lâm Hiên nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Ngạo Kiệt

"Đi" cảnh sát còng hai tay Lâm Hiên, kéo anh ta ra khỏi phòng

"Khốn kiếp..." Lạc Ngạo Kiệt gào to một tiếng, lao về phía Lâm Hiên giơ chân lên đạp thẳng vào mặt hắn.

Vũ Nghê giống như bị giáng cho một quyền thật mạnh, nặng nề lùi về phía sau.

Hai người cảnh sát chặn Lạc Ngạo Kiệt, buồn bã thở dài khuyên: "Jerry, đừng đánh hắn nữa, đánh nữa là chết người đấy" một cái đạp chân này của Lạc Ngạo Kiệt thế nào, người bạn cảnh sát của anh tất nhiêu hiểu rõ, chỉ cần một cước này rơi xuống đầu Lâm Hiên, chắc chắn hắn sẽ mất mạng

Vũ Nghê thất vọng, khổ sở, buông thõng hai vai run rẩy rơi nước mắt, từng giọt từng giỏ rơi trên mu bàn tay của anh

Sự kích động muốn đánh người qua đi, Lạc Ngạo Kiệt lập tức bình tĩnh lại, " Vũ Nghê, không sao đâu. Em đừng khóc"

Vũ Nghê đưa lưng về phía anh, nhanh chóng lau sạch nước mắt trên mặt. 'Em không khóc, anh đừng lo lắng" xoay người nhìn vào mắt anh, nở nụ cười tươi tắn. "Hiện giờ đã bắt được kẻ phạm tội, em vui mừng quá thôi"

Lạc Ngạo Kiệt vỗ vỗ vai cô, nở nụ cười ấm áp: "Đi hôi, chúng ta về nhà"

Vũ Nghê ép bản thân cười: "Đúng vậy, em muốn về nhà, chắc chắn các con đang rất lo lắng! Đi mau, chúng ta phải rời khỏi nơi này"

Nhìn cô cười còn khó coi hơn khóc, làm sao anh có thể không hiểu tâm trạng của cô lúc này? Trong lòng cô đang không ngừng dấy lên hi vọng, nhưng đám án cuối cùng chẳng khác nào một vết dao cứa vào tim cô!

Về những lời Lâm Hiên nói còn phải đợi điều tra, rất có thể hắn đang nói láo

"Lâm Hiên sẽ chết sao?" trên đường về nhà, cô dựa vào ngực anh hỏi, "Liệu nhà họ Lâm có tạo ra bệnh án tâm thần, khiến anh ta thoát khỏi án tử hình không?"

"Hắn phải chết, nếu hắn không chết, vậy còn gì là pháp luật? Khi hắn giết người, không phải rất tỉnh táo sao, kết hợp cùng với những bằng chứng khác đã có thể chứng minh đầy đủ trạng thái tin thần hắn rất tốt"

"Cũng đúng, đồng tính cũng không có nghĩa là bệnh nhân tâm thần" Vũ Nghê nhẹ nhàng gật đầu.

Có lẽ vì mệt mỏi, hoặc có thể cả hai đang nhớ lại những chuyện đã xảy ra, giờ phút này trong xe hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động. Nằm trước ngực anh, cô có thể nghe thấy nhịp tim anh đang đập "Thịch, thịch"

Vũ Nghê chợt ngẩng mặt lên, nhìn chiếc cằm nghiêm nghị của anh đồng thơi đưa tay đấm ngực anh, ấm ức nói: "Lạc Ngạo Kiệt, thì ra nguyên nhân tất cả mọi chuyện đều là vì anh mà ra, tại sao anh lại quyến rũ như vậy? Chưa tính đến những phụ nữ bị anh thu hút, chạy tới đánh em tranh giành tình cảm, tại sao lại hấp dẫn cả đàn ông nữa?"

"Anh..."

"Anh có biết tất cả mọi người đều bị anh gián tiếp hại không? Lâm Dương, còn có bố Tinh Tinh! Trước đây em thấy bố Tinh Tinh giống ai đó, bây giờ thì đã biết chính là giống anh..." khi cô nhìn bức hình bố Tinh Tinh, chỉ cảm thấy gương mặt đó có nét gì đó quen quen, bây giờ thì đã có câu trả lời. Tuy bố cô bé không có thần thái giống ngạo thực, nhưng trên khuôn mặt có nhiều đường nét khá giống! Chắc chắn Lâm Hiên đã coi bố Tinh Tinh là thế thân của Lạc Ngạo Kiệt

"Xin lỗi" anh cười khổi. "Anh đảm bảo sau này mỗi khi ra khỏi nhà, anh nhất định sẽ làm cho mình xấu nhất có thể, như vậy được chưa"

Vũ Nghê cười khổ, nước mắt tràn đầy cả hốc mắt: "Tất nhiên không được, nếu mỗi khi anh đi ra ngoài đều xấu hoắc, người bên ngoài sẽ cười nhạo em mất! Em không muốn bị người khác chê cười, em muốn tất cả mọi người phải bội phục mình, không chỉ làm việc xuất sấc, chăm sóc gia đình chu đáo, còn có một ông chồng đẹp trai tài giỏi chung tình"

"Ôi...." Lạc Ngạo Kiệt bật cười thích thú

"Nói cho anh biết, sau này mỗi khi anh ra khỏi nhà nhất định phải ngày sau đẹp trai hơn quyến rũ hơn ngày trước" Vũ Nghê ra lệnh

"Cái gì? không phải sau này em muốn hóa trang cho anh đấy chứ? Chẳng lẽ em định cắt xẻ gương mặt anh sao?" nghe những lời cô nói, khiến anh hơi nghi ngờ.

Vũ Nghê nhăn mũi một cái, đôi môi đỏ mọng mở ra, "Tất nhiên, hiện giờ trong bem đang có cục cưng, đợi sau này cục cưng chào đời sẽ rất bận rộn, làm gì còn thời gian quan tâm tới anh"

"Vậy ý em là sau này anh phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt, để người ngoài nhìn vào đều nghĩ là do công lao của em?" Lạc Ngạo Kiệt cất giọng nghi ngờ, trong giọng nói tràn đầy vẻ không dám tin

"Đúng, ý em chính là như vậy"

"Làm sao có thể như vậy? Nếu em không chăm sóc cẩn thận cho anh, sau này anh nhất định sẽ không cạo râu, không thay đồ, cả ngày sẽ nhăn mặt nhíu mày..." Lạc Ngạo Kiệt tưởng tượng ra dáng vẻ dơ dáy sau này của mình, nụ cười trên mặt càng hiện rõ hơn, thậm chí còn bật ra tiếng cười khe khẽ khoái trá.

"Anh dám... nếu như sau này anh dám làm như vậy thật, em sẽ không cho cục cưng để ý tới người bố như anh"

"Két" một tiếng, chiếc xe đột nhiên dừng lại.

Xe dừng lại khá gấp, hơn nữa còn mang theo vẻ tức giận... khiến vợ chồng ngồi ở hàng ghế sau cùng lúc đưa mắt nhìn về phía "tài xế" phía trước bằng ánh mắt khó hiểu.

Người "tài xế" quay đầu lại, tức giận ra lệnh: "Không được, tớ nói cho cậu biết Jerry, sau này cậu nên làm giảm bớt vẻ đẹp trai của mình đi. Chính vẻ đẹp trai của cậu không những liên lụy tới Vũ Nghê, tới Lâm Dương, tới rất nhiều người phụ nữ khác thậm chí là cả đàn ông? Còn có Tư Vũ nhà tớ, chỉ sợ là sẽ bị hại càng thê thảm hơn"

Câu nói này khiến Lạc Ngạo Kiệt cúi đầu tự trách. Đúng vậy, chính anh đã gián tiếp hại em gái mình.

Tâm trạng Vũ Nghê cũng bị câu nói này làm thay đổi, buồn phiền thay thế cho vui vẻ khi nãy, nhìn hai người đàn ông trước mặt khổ sở nói: "Kết hôn rồi mới biết mình gả cho một tên đồng tính, đừng nói là một cô gái trẻ chưa từng trải sự đời cho dù là một người phụ nữ trung niên chững chạc cũng không thể nào chấp nhận! Em nghĩ chắc chắn Tư Vũ rất muốn nói cho chúng ta biết chuyện này, chỉ là em ấy không biết biểu đạt như thế nào? Tạp Tư, ông xã, chúng ta mau về nhà nói cho em ấy biết chuyện này, nhất định Tư Vũ cũng rất muốn biết chuyện này" Vũ Nghê đề nghị

To all: Mọi người ơi, trong bản raw lẫn bản convert có chương 353 nhưng lại không thấy viết chữ nào. Nên sẽ không có chương 353 mà thẳng tiến luôn sang chương 354.

Chương 354: Buổi sáng ngọt ngào

Ba người nhanh chóng về tới biệt thự, không để lỡ một giây lập tức đi thẳng tới phòng của Tư Vũ nói ra chuyện tất cả mọi người đã biết Lâm Hiên là đồng tính và bây giờ hắn đã bị bắt cho Tư Vũ nghe.

Trước ánh mắt đầy chờ đợi của mọi người, Tư Vũ vẫn không có bất kỳ hành động nào, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có, càng ngày càng lạnh như băng.

Bùi Tạp Tư đứng trước mặt cô, sau khi chờ đợi ba bốn phút thất vọng nói: "Hai người ngồi với cô ấy, tớ đi tắm, hôm nay chạy đi chạy lại mấy chỗ ẩm thấp mốc meo rồi lại khói bụi trên đường khiến người tớ hôi rình đầy đất cát" tuy cố gắng thể hiện bản thân rất thản nhiên rất nhẹ nhõm nhưng Tạp Tư vẫn không che giấu được vẻ thất bại khó chịu trên gương mặt! Lấy quấn áo trên móc trong tủ ra tắm rửa, xoay người đi vào phòng tắm.

Vì phòng của Bùi Tạp Tư và Tư Vũ rất lớn, nên đã giảm bớt một phần nào sự lúng túng, Lạc Ngạo Kiệt và Vũ Nghê cũng không rời đi.

Vũ Nghê ngồi xuống bên cạnh Tư Vũ, đặt hai tay lên vai cô, một lần nữa nhẹ nhàng nói: "Tư Vũ, mọi người đã biết con người thật của Lâm Hiên, mọi người cũng biết những năm qua em đã phải chịu rất nhiều uất ức, cũng vì chuyện này em mới mắc chứng trầm cảm nặng, không muốn nói chuyện không muốn tiếp xúc với người nào, tự nhốt mình trong thế giới riêng không cho người khác bước vào đúng không?"

Những sợi tóc trên trán Tư Vũ khẽ bay bay, nhưng đôi mắt đen nhánh vẫn không chuyển động vẫn nhìn chằm chằm một điểm nào đó trước mặt.

"Tư Vũ, em nghe thấy những lời chị nói đúng không?" không biết vì nỗi ấm ức của bản thân hay vì Tư Vũ, hoặc vì cả hai đều là người bị hại. Thấy Tư Vũ nhìn chằm chằm thất thấn như vậy, những giọt nước mắt đau lòng của Vũ Nghê càng rơi xuống nhiều hơn: "Tư Vũ, em mau tỉnh lại đi. Lâm Hiên không đáng để em phải tự làm tổn thương bản thân như vậy. Em không thể bỏ mặc tương lai bỏ mặc những người quan tâm em như thế này"

Nhìn những giọt nước mắt Vũ Nghê không ngừng rơi, trái tim Lạc Ngạo Kiệt đau đớn vô cùng, vội vàng kéo cô vào lòng: "Nghê, hôm nay em đã mệt mỏi nhiều rồi, mau đi nghỉ sớm một chút...."

"Em không mệt, hãy để em khuyên em ấy, chắc chắn Tư Vũ có nghe thấy" Nếu không tóc em ấy sẽ không bay bay, "Có lẽ do chúng ta mỗi lần nói chuyện với em ấy đều thiếu kiên nhẫn như vậy, em ấy mới không thoát ra thế giới riêng của mình"

Thiếu kiên nhẫn? Trong lòng Lạc Ngạo Kiệt bật cười đau khổ. Anh đã từng nói liên tục trong nửa tiếng đồng hồ chỉ đề dụ em gái mình nói một hai câu, kết quả bản thân nói đến buồn ngủ còn em gái vẫn bất động nhìn ra bên ngoài cửa sổ! "Nhưng tối nay cũng đã khá muộn rồi, cho dù em không muốn nghỉ ngơi thì cũng phải cho con gái anh nghỉ ngơi chứ?"

"Tại sao anh có thể nói như vậy, anh không thể quan tâm tới em gái mình nhiều hơn được sao?"

"Nhưng anh cũng muốn chăm sóc con gái mình. Con gái và em gái đều quan trọng như nhau, nhưng con gái còn rất nhỏ cần anh chăm sóc nhiều hơn" Lạc Ngạo Kiệt nhỏ giọng oán thán, đồng thời kéo tay Vũ Nghê đứng lên.

Không địch lại được sức lực của anh, Vũ Nghê đành đứng dậy theo anh trở về phòng mình, đúng vậy cô cũng phải chăm sóc con gái mình. Không, phải là chăm sóc con trai chứ.

***

Những tia nắng hiếm hoi trong mùa đông xuyên qua tấm kính thủy tinh trên cửa chiếu vào căn phòng sang trọng.

Thứ đầu tiên khi Vũ Nghê nhìn thấy khi mở mắt ra chính là gương mặt anh tuấn gần sát ngay bên cạnh, gương mặt đó giống như đang mỉm cười trong giấc mộng. Rất lâu, rất lâu rồi cô không được ngắm nhìn anh trong khoảng cách gần như thế này, không kìm được cảm thán, anh thật sự rất đẹp trai.

Đuôi mắt anh rất dài hàng lông mi cũng dài cong vút, dường như còn đẹp hơn cô rất nhiều! Mũi anh cũng rất đẹp, rất thẳng, nhìn từ góc độ này cô phát hiện chóp mũi anh càng đẹp hơn, trong giấc ngủ đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên càng thêm quyến rũ!

Chiếc cằm góc cạnh hơi vuông khiến khuôn mặt anh đầy nam tính, hơn nữa còn có một cảm giác khí khái cương trực.

Vũ Nghê bất giác đưa bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết lên vuốt ve gương mặt ngủ say của anh, dọc theo vầng trán lướt xuống cánh mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mỏng mím chặt của anh. Ông xã, tại sao chuyện kia lại là sự thật? Em biết chắc chắn anh cũng vô cùng thất vọng giống em.

Có người đàn ông nào không muốn người phụ nữ của mình hoàn toàn thuộc về mình, nói không để ý đều là giả, trừ phi đó không phải là sự thật! Em sai rồi, em thật sự rất hối hận. Nếu như có thể làm lại, em nhất định sẽ không cho tên tiểu nhân hèn hạ Lâm Hiên có cơ hội hãm hại.

Ông xã, em muốn bản thân mình hoàn toàn thuộc về anh! Ông xã, tuy anh không ghét bỏ em nhưng em lại tự ghét bỏ chính mình.

"A...." Trên đầu ngón tay chợt truyền tới cảm giác đau đớn, khiến Vũ Nghê kêu lên.

Lạc Ngạo Kiệt ngậm ngón tay cô mở hai mắt ra, trong ánh mắt ánh lên tia hài hước cưng chiều, giống như đang nói: "Ha ha, em sàm sỡ quyến rũ anh, bị anh bắt quả tang rồi nhé?"

Bị bắt quả tang khiến gương mặt Vũ Nghê đỏ ửng như tôm luộc: "Anh dậy rồi à, vậy mà còn giả bộ ngủ?" cô nũng nịu một tiếng, che giấu trái tim đau khổ và hoảng loạn.

"Ha ha... anh đã tỉnh từ trước khi em bắt đầu ngắm nhìn anh rồi, nhìn em ngủ anh không dám quấy, nhưng..." bàn tay phía dưới chăn, đột nhiên luồn xuống dưới nách cô, sau đó vòng lên trên ngực...

Anh dùng sức đè lên hai chân Vũ Nghê, cô cũng không giãy giụa ngăn cản anh, nhưng... khi vật nam tính cương cứng của anh chạm vào nơi tư mật của cô đầy vẻ trêu đùa, khiến Vũ Nghê như ngừng thở, "Anh...."

"Ha ha..." anh bật cười ngông cuồng đầy ám muội sau đó dùng sức nhiều hơn: "Chỗ này của anh bây giờ rất khó chịu, khiến anh không thể không mở mắt, quấy rầy quá trình em chiêm ngưỡng dung nhan của anh"

"Đáng ghét, đừng đùa nữa" Vũ Nghê cong người, co chân dùng đầu gối ngăn hành động áp sát của anh.

Nhưng động tác của Lạc Ngạo Kiệt rất linh hoạt, lập tức tách hai chân cô ra len người vào giữa, càng áp sát chặt chẽ với cô hơn. "Bà xã, anh thật sự rất nhớ em, biết không?" giọng nói ngọt ngào nóng bỏng của anh nhẹ nhàng phả lên làn da cổ trắng tuyết của cô.

Trong nháy mắt, làn da trắng tuyết của cô được in lên một dấu hôn hồng hồng: "Đừng... đừng như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net