NHẬT KÝ VỀ MỘT ĐÁM CƯỚI HOÀNH TRÁNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: 寒域阿雪

Link raw: https://hanyuaxue.lofter.com/post/1f1c8029_1c751da43

Chú ý: Fic theo góc nhìn của Atsushi.

===

04:50 sáng.

Hôm nay hiếm khi tôi và Akutagawa thức dậy cùng lúc, cả hai cùng duỗi tay tắt đồng hồ báo thức sắp sửa reo lên sau 10 phút nữa, sau đó theo lệ thường chào buổi sáng với người kia, đồng loạt ngồi dậy khỏi giường, chen vào phòng vệ sinh vệ sinh cá nhân.

--

05:20 sáng.

Tôi với Akutagawa nhanh chóng giải quyết bữa sáng, cùng thay hai bộ vest cùng kiểu nhưng khác màu, tôi là màu trắng, còn anh ấy là màu đen.

Sau đó, chúng tôi ở dưới lầu trao cho nhau nụ hôn tạm biệt rồi lái xe đi về hai hướng khác nhau.

--

05:40 sáng.

Rạng sáng, đường phố Yokohama yên tĩnh vô cùng, đương nhiên cũng không tồn tại vấn đề kẹt xe. Tôi theo giờ hẹn, đúng giờ tới Công ty Thám tử, phát hiện hóa ra mình là người tới cuối cùng.

"Giảo hoạt quá! Không ngờ mọi người ai cũng tới sớm vậy luôn!" Tôi nói thế với mọi người.

"Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Công ty Thám tử và Mafia liên hôn, mặc dù tuần trước đính hôn đã nhắc trình tự rồi, nhưng hôm nay vẫn nên tới sớm chuẩn bị thì tốt hơn!" Naomi lôi kéo tay anh trai nhà mình, lắc tới lắc lui.

"Tóm lại, cái tên Dazai kia cuối cùng không đến trễ, coi như là bất hạnh trong vạn hạnh đi!" Anh Kunikida đẩy gọng kính lên.

"Haizz! Đúng thật hiếm có!" Tôi đáp, "Khoan đã, bất hạnh là có ý gì?"

"Chuyện là thế này, 1 tiếng trước cậu ta vừa mới được công nhân vệ sinh đường phố vớt từ dưới sông lên trong lúc quét dọn bờ sông." Chị Yosano đặt tay xuống, "Mặc dù lúc ấy Kunikida đã dậy bắt đầu ăn diện, cũng không tồn tại tình huống đang ngủ thì bị đánh thức, nhưng nhận được cuộc gọi kiểu này vẫn ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng!"

"À... Anh vất vả rồi, Kunikida-san..." Tôi cười gượng hai tiếng, lập tức nói sang chuyện khác, "Cho nên giờ Dazai-san đang thay đồ ở trên lầu? Nói đi phải nói lại, cái bộ vest cưới từ ngày được đưa tới đến giờ, hình như chúng ta còn chưa thấy anh ấy mặc thử đâu!"

"Ai nha nha ~ Hình như anh nghe được có người đang gọi tên anh thì phải?"

Tôi nhìn lại theo hướng giọng nói phát ra, thấy anh Dazai trong bộ vest màu trắng từ từ đi tới...

Xin lỗi, tha thứ cho trình độ văn học của tôi không cao, không có cách nào tìm được từ ngữ chuẩn xác để mô tả sự đẹp trai ngời ngời của anh Dazai vào giây phút này. Điều tôi có thể làm là khép cái miệng há hốc vì nhìn người ta đến ngây người.

"Atsushi-kun, vẻ mặt này của cậu không tệ đâu! Nó chứng minh giờ phút này anh đây đẹp trai cỡ nào." Anh ấy cười, vỗ vỗ vai tôi.

"Được rồi! Đừng nói nhảm nữa, thời gian không có nhiều đâu." Chị Yosano không biết từ chỗ nào kéo ra một cái túi lớn, lần lượt lấy đồ bên trong ra sắp xếp, chị ấy ngẫm nghĩ, cầm lược lên hỏi, "Các cô các cậu, ai làm trước?"

--

09:00 sáng.

Vào phút cuối cùng, chị Yosano thành công hoàn thành tạo hình cho tất cả mọi người, cứ việc ai ai cũng có một chút bóng ma tâm lý vì thi thoảng chị ấy cứ cầm dao chẻ củi lăm le.

Ừ, chỉ một chút thôi.

Sau khi hoàn thành, chúng tôi đi nhờ xe tới trước nhà thờ.

Hồi trước lúc bàn nhau cách tổ chức đám cưới, có người đề xuất tổ chức kiểu Nhật truyền thống, có người lại cảm thấy kiểu Tây được hơn, thậm chí còn có người cho rằng kiểu Trung cũng đáng được tham khảo. Nhưng mà sau khi thảo luận đến vấn đề "Ai sẽ làm cô dâu được đón", mọi người nhất trí quyết định cưới kiểu Tây, sẽ tập hợp tại nhà thờ.

--

11:00 sáng.

Cảm ơn trời đất, mặc dù bị kẹt xe giữa đường, nhưng chúng tôi vẫn trăm cay ngàn đắng tới nơi trước khi hôn lễ bắt đầu.

Anh Dazai vừa xuống liền biến mất tăm mất tích, mọi người đã quen tới mức không thèm quan tâm, chỉ có mỗi anh Kunikida lo muốn phát sốt.

"An tâm đi Kunikida!" Anh Ranpo thấy phiền quá chịu không nổi, đành mở miệng trấn an, "Đám cưới này quá quan trọng, cậu ta sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu."

Lúc này anh Kunikida mới bình tĩnh lại được.

--

11:05 sáng.

Thống Đốc còn đến sớm hơn cả chúng tôi, tôi vừa vào hội trường, liếc mắt một cái đã thấy ông ấy trong đám đông. Ông ấy ôm ông Natsume, hình như đang nói gì đó, sau đó ông Mori ở cạnh lập tức nói chen vào.

Hẳn không phải chuyện không vui gì, vì Thống Đốc nghe xong còn cười nữa mà.

Tôi vất vả lắm mới chen vào chào hỏi Thống Đốc. Hôm nay sắc mặt ông hiền lành hiếm có. Ông ấy xoa xoa đầu tôi, dặn tôi đừng chạy quá nhanh, tránh đụng người.

"Dạ vâng!" Tôi trả lời.

--

11:15 sáng.

Tôi tìm khắp hội trường đông đúc hồi lâu mới tìm được Akutagawa, vội vội vàng vàng qua chỗ anh ấy. Nhưng người bên Mafia Cảng thật sự quá nhiều, chưa gì đã bị một đám người mặc vest chặn mất đường đi, đành phải ngoan ngoãn chờ đám người này đi cái đã.

Nhưng vào lúc này, eo tôi bị thứ gì đó nhẹ nhàng cuốn lấy, loáng một cái, tôi đã ở trước mặt Akutagawa.

"Tại hạ vừa quay đầu lại liền thấy em đứng như khúc gỗ ở đó." Akutagawa vừa lạnh nhạt giải thích, vừa nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn trên áo do Rashomon để lại thay tôi.

Nếu là mấy năm trước, có lẽ tôi sẽ lập tức nhảy dựng lên như mèo bị dẫm duỗi, sau đó đấu võ mồm với anh ấy, còn giờ thì...

Dù sao tôi cũng biết cái anh này giống anh Dazai, miệng khốn nạn chút thôi chứ không phải người xấu gì, cũng không có ác ý gì với tôi.

À, đương nhiên, vốn dĩ cái thứ gọi là ác ý đó không bao giờ dành cho tôi!

Để tránh lạc nhau, anh ấy vẫn luôn nắm lấy tay tôi, thậm chí cho chắc ăn hơn, ảnh còn dùng Rashomon quấn mấy vòng lên trên cổ tay.

Đồ tsundere! Muốn dắt tay thì cứ nói thẳng đi!

--

11:50 sáng.

Chúng tôi ra sau hậu trường, cuối cùng cũng gặp được anh Chuuya.

Nói thật, đã quen thấy anh Chuuya mặc vest đen nên giờ thấy ảnh mặc vest cưới màu đen thì cứ có cảm giác anh ấy còn đang làm việc nghiêm túc.

Nhưng không thể không nói, ảnh mặc đồ màu đen thật sự rất đẹp, rất rất đẹp.

Không đúng, anh Chuuya vốn dĩ đã rất đẹp rồi.

"A, hai đứa tới rồi à." Anh đang soi gương, thấy chúng tôi bước vào liền chào hỏi đơn giản.

Chị đại Kouyou đang kẻ mắt cho anh ấy, cho nên anh không thể cử động, lỡ vẽ lệch chắc chị Kouyou sẽ rút đao đuổi giết chúng tôi mất.

"Mặc dù nói với bên ngoài chỉ là liên hôn," chị Kouyou vẽ xong, thở dài, "Nhưng chúng ta đều biết cậu phải gả cho Thám tử Vũ trang hu hu hu..."

Nói xong, chị ấy còn che mặt khóc.

"... Ane-san, em kết hôn với Dazai thật nhưng em đâu có qua làm việc cho Thám tử Vũ trang đâu!" Chuuya dở khóc dở cười.

"... Hu hu hu hu hu hu nếu thằng nhóc Dazai kia không đối xử tốt với cậu, chị nhất định sẽ xông vào Công ty Thám tử chém nó hu hu hu..."

Rất rõ ràng chị đại Kouyou không hề nghe lọt lời anh ấy nói.

Nhưng tôi lại có thể hiểu cho chị ấy, nếu có một ngày tôi với Akutagawa quyết định kết hôn, tuy Thống Đốc sẽ không khóc đến mất hình tượng như chị Kouyou nhưng ông ấy cũng sẽ có chút cảm thán, nhỉ...

--

12:10 chiều.

Chúng tôi ngồi chơi với anh Chuuya một lúc, sau đó tôi dẫn Akutagawa qua phòng chuẩn bị của anh Dazai.

Tôi thừa nhận, tôi không vui, rất rất không vui khi thấy Akutagawa hai mắt tỏa sáng nhìn anh Dazai trong trang phục vest trắng.

Có điều, tôi đã tha thứ cho anh ấy sau câu tiếp theo.

"Không biết khi em mặc bộ đồ này trông sẽ thế nào nhỉ?" Anh ấy quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi suýt thẹn thùng thì lại lập tức bị dội nước lạnh.

"Thôi, dù sao em cũng không đẹp bằng Dazai-san."

...

Nếu không phải tại Rashomon đang quấn chặt cổ tay tôi, hơn nữa hôm nay là lễ cưới vô cùng quan trọng, tôi nhất định sẽ nhào lên hành hung anh ấy.

Nhất định!

--

1:00 chiều.

Bên trong nhà thờ đã không còn ồn ào như khi nãy, ai ai cũng ngồi về vị trí của mình. Khi khúc dạo đầu của đám cưới vang lên, toàn thể mọi người đứng dậy, chờ đợi một đôi chồng – chồng mới cưới bước vào lễ đường.

Bởi vì cả hai đều là nam nên quá trình bước vào lễ đường nhất định phải thay đổi đôi chút. Anh Dazai cầm tay anh Chuuya bước vào hội trường, một người cười hơi ngả ngớn, vẫy tay với người chung quanh; người còn lại vẻ mặt nghiêm túc, chào hỏi mọi người.

Bọn họ khác nhau như thế đấy, điểm duy nhất giống nhau chắc là mười ngón tay đang đan vào nhau kia.

Và lời thề ưng thuận cả đời sắp thốt ra dưới sự chứng kiến của mọi người.

Tôi đứng ở vị trí ghế dành cho phù rể, im lặng chờ bọn họ đi tới, khổ nỗi thính giác của Hổ Trắng quá tốt, hại tôi cứ nghe thấy tiếng khóc nức nở nho nhỏ. Tôi len lén nhìn thoáng qua, có mấy cô gái cầm khăn tay che mặt, khóc như muốn tan nát cõi lòng.

Tôi thở dài một hơi.

Không phải khách nào cũng nằm trong danh sách khách mời, bởi vì kiểu tiệc cưới là kiểu mở nên ai thích thì cũng có thể tham dự, hưởng sái không khí vui mừng, tức là ai cũng vào được.

Nếu nhớ không sai, hình như họ đều là đào hoa ngày xưa của anh Dazai...

Tôi không khỏi nhìn anh Chuuya đang tuyên thệ, sau đó thắp nến nửa giây cho anh Dazai.

Một giây cũng không cho, vì ảnh xứng đáng.

--

01:07 chiều.

"Chuuya, tôi đã bắt đầu thử tự sát từ khi còn rất nhỏ, đã từng thử đủ loại, chỉ cần có thể giúp tôi rời khỏi thế giới này, tôi bằng lòng thử hết mọi cách." Anh Dazai cười nói, "Nhưng từ khi tôi nhặt em về Mafia Cảng từ phố Suribachi năm 15 tuổi, tôi luôn cảm thấy đã có thứ gì đó thay đổi."

"Tôi không giỏi nói lời thật lòng, cho nên tôi chỉ nói một câu. Chuuya, nếu có một ngày tôi phải rời khỏi, không ai có thể ngăn được tôi, nhưng tôi nhất định sẽ mang em rời đi cùng tôi."

"Em có bằng lòng không?"

"... Ngày kết hôn mà anh biến tấu lời thề sang kiểu này, thật sự làm em muốn hành hung anh ngay tại hiện trường." Trên mặt anh Chuuya vẫn còn treo mỉm cười khéo léo, "Nhưng mà, em đồng ý."

"Nếu anh lại bỏ em mà đi, cho dù phải xuống A Tì Địa Ngục, em cũng sẽ đập anh một trận."

Thật là một lời thề nguyện trọn đời tươi mát, thoát tục, không theo phong cách cũ rích, mới mẻ độc đáo!

Tôi đã tự thôi miên chính mình như thế đấy.

--

01:10 chiều.

Tôi lấy thị giác 5.0 siêu nhiên của Hổ Trắng ra thề, sau khi họ chịu đeo nhẫn cho nhau, có rất nhiều người đã thở phào nhẹ nhõm.

Trong đó có cả tôi và Akutagawa.

Về sau, bọn họ có đánh nhau thì cũng là chuyện nội bộ gia đình chứ không phải tại tổ chức đối lập phải sống mái với nhau.

Thật đáng mừng.

--

01:30 chiều.

Vốn có đoạn anh Chuuya ném hoa, nhưng trong lúc diễn tập, anh Dazai cứ quấy rối không ngừng, thành ra anh Chuuya lấy hết tất cả các bó hoa, từ chính thức đến dự phòng mà công ty tổ chức hôn lễ có ra đập người.

Tóm tắt lại là vì an toàn, phân đoạn này đã bị hủy bỏ.

Tôi thấy có vài đào hoa cũ của anh Dazai vô cùng tiếc nuối, căm giận rời đi sau khi biết phân đoạn ném hoa bị xóa mất.

Ờmmm... Không lẽ anh Dazai cố ý?

Không thể trách tôi nghĩ nhiều được, tại anh Dazai luôn khiến người ta có cảm giác... Thần kỳ như vậy.

Quay trở lại chủ đề chính đi.

Sau khi kết thúc nghi thức, những người có thiệp mời được mời vào bàn dùng bữa. Đồ ăn rất phong phú, đầu bếp được mời thuộc hạng nhất. Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, tóm lại tôi ăn rất thỏa mãn!

Không hổ là Mafia Cảng, lắm tiền nhiều của.

--

05:00 chiều.

Bữa ăn này kéo dài tới 5 giờ chiều mới bắt đầu dọn dẹp.

Lúc ăn, tôi có ý có tứ một chút, bởi vì ngoài đám bạn thân bên Mafia Cảng với Thám tử Vũ trang, còn có một vài đối tác cũng tới chúc mừng, nhưng khoảng 2 giờ họ đã đi rồi, vẫn luôn ngồi chơi đến tận bây giờ chỉ có người một nhà.

Khổ nỗi năng lực tiêu hóa của Hổ Trắng quá mạnh, bụng tôi lại bắt đầu reo.

"Đi thôi, tối còn tổ chức thêm bữa nữa, chỉ mời người một nhà." Akutagawa nhẹ nhàng báo cho tôi biết.

"Em biết rồi!" Tôi gật đầu, quay lại ngó ngó khắp nơi, "Dazai-san với Chuuya-san đâu?"

"Chuuya-san lỡ uống nhiều quá."

"... À." Tôi gật gù thấu hiểu.

Ngày xưa nghe câu này, tôi sẽ hỏi thêm nữa, biết được đáp án chính xác rồi, mặt sẽ đỏ, chứ giờ thì...

A!

Từ ngày tôi được Thống Đốc mang về Công ty Thám tử tới nay, tôi đã biết quá nhiều sự thật không nên biết với độ tuổi hiện tại của tôi.

Nhưng mà cũng không sao, còn có Akutagawa hưởng cơm chó chung cùng tôi, hì hì!

--

08:06 tối.

Lúc chúng tôi về đến nhà, trời đã không còn sớm nữa, sau khi vệ sinh đơn giản xong, hai chúng tôi liền ngã lăn quay trên giường.

"Ngủ ngon, Akutagawa..."

Chúc xong câu đó, tôi dần dần mất đi ý thức, có điều, hình như có cái gì đó chạm lên trán tôi thì phải, rất nhẹ.

Tôi đoán có lẽ đó là một cái thơm dịu dàng?

=== HẾT ===


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net