Nhật kí mèo hoang được nuôi - Chị Chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi chỉ là một con mèo. Không có chủ sẽ rất cô đơn."

 

1.

Những ngày lang thang.

Mèo hoang mèo hoang mèo hoang. Là loại không có người nuôi. Tất cả đều nói như vậy. Tôi đã hỏi: Chủ là như thế nào? Họ nói đơn giản rằng: Chủ là người cho mày ăn hằng ngày. Vậy thì tôi có nhiều chủ lắm. Nhiều lắm luôn.

2.

Hôm ấy là một ngày lạnh, trời rất lạnh.

Một người đàn ông tóm gọn tôi lên chỉ bằng bàn tay, đem tôi theo. Tôi không thể chống cự với sự to lớn ấy được. Hơn nữa trong áo rất ấm. Thật là hờn.

Tôi được buộc vào cổ bằng dây, đặt vào một chỗ bùng nhùng lót dưới rất nhiều vải dày. Rất êm. Hình như, ông ấy đưa tôi về nhà. Thì ra truyền thuyết mèo hoang được nhận nuôi là có thật các mèo ạ.

Được nhận nuôi là điều tốt nhất trên đời. Mèo nào cũng nói thế. Kiểu như đang mồ côi tự dưng có mẹ vậy. Vậy thì tại sao tôi lại đang chống cự? Đơn giản là mèo không con nào thích bị xích cả. Phạm vi 1 mét quanh hộp thì tôi biết làm gì? Làm gì? Ôiiiii.

3.

Tôi đã gào thét cả ngày, không ai đoái hoài. Ông ta chỉ tiến đến 2 lần khi cho tôi ăn. Cái gì đây thế này? Cũng không biết nữa. Cơ mà gào nhiều nên rất đói. Tôi đã nuốt chửng. À. Sau này tôi có hỏi, các mèo nhà kêu đó là thức ăn khô. Một người phụ nữ khác đứng bếp cũng thi thoảng lặt nhặt cho tôi ăn. Một thằng béo nữa. Tôi đã ăn cả ngày, cả ngày. Lâu rồi không được ăn no như vậy. Xong. Tôi chính thức bị bó buộc quãng đời tiếp theo của mình với họ.

Khi tôi chán chê và gật gù. Mọi người đều biến mất. Vâng. Họ lơ đi tôi như thế đấy. Thiu thiu ngủ. Ai đó chạm vào tôi. Hơi lạnh làm tôi giật bắn cả mình. Người ấy giữ tôi lại, tháo dây buộc quanh cổ. Giọng nói rất dịu dàng: "Yên nhé! Một tẹo thôi."

Tôi đã được nghe kể nhiều về những huyền thoại bất di bất dịch khi các mèo được nhận nuôi. Con người cho rằng: Mèo rất hay đi nên phải bị cầm chân vài ngày đến 1 tuần cho quen hơi chủ và chỗ ở; Mèo không thân thiết hay quyến luyến gia chủ lắm nên rất ham đi; Không phải cứ cho ăn đều thì mèo sẽ quy phục và quay về;... Vân vân và vân vân rất nhiều. Vậy mà. Thả tôi ra còn cho tôi ăn cá mới nướng, mùi than ấm ghê. Người này thật kì lạ.

4.

Chị chủ tóc rất dài. Tôi rất thích vờn với chúng. Lại còn thơm nữa. Ăn đứt mọi loại đồ chơi trên đời. Mỗi lần ôm tôi, đều cho tôi nghịch tóc. Thích quá đi!

Chị chủ rất nuông chiều, lúc nào cũng thương tôi. Tôi thích cắn chị chủ, thích bám vào người chị. Có lần tôi lơ mơ suýt ngã, giật mình quặp vội móng vào đùi chị chủ. Một sượt dài, rách da chảy cả máu. Chị chủ xót kêu lên oai oái, cuối cùng chỉ mắng tôi có một chút. Tôi phạm lỗi liền bao che tôi. Mắng thì siêu nhiều, nhưng không bao giờ đánh tôi. Ông chủ nhiều khi cầm roi, tôi liền được chị chủ cản cho, thấy thế, nói cái gì mà: "Vật nuôi là vật nuôi. Yêu quý gì cũng phải có mức độ." Vớ vẩn. Tôi cũng là thành viên gia đình mà.

Chị chủ rất hay cười. Con người gọi nhe răng với thái độ thiện cảm là 'cười'. Lúc chị chủ cười tôi có thể thấy răng nanh của chị. Nhưng nanh gì mà ngắn thế?

Chị chủ nhiều khi nói rất nhiều, thủ thỉ đủ điều với tôi. Nhiều khi còn căn dặn tôi đủ thứ. Tôi thì cứ nghệt mặt ra. Mọi người trong nhà thường không hay làm thế. Thật ra chả có ai làm thế với tôi. Tần số âm thanh nghe hiểu của chúng tôi đáng lẽ ra là khác nhau mà. Tôi chỉ lờ mờ nhận ra những lời dặn dò nhưng toàn bơ đi. Tại chị ấy cũng chiều tôi mà.

Nhiều khi chị chủ cũng thích im lặng. Chỉ ôm tôi vào lòng, để tôi ngủ. Cơ mà dù có biến hóa ra sao, ồn ào hay gì gì, ở cạnh chị chủ cảm giác rất dễ chịu.

Tôi thích ám chị chủ. Đi đâu tôi cũng lẽo đẽo rình rình bám theo. Nửa đêm đi ngủ cũng lên trước cửa phòng gào thét, cào cào đòi vào. Mọi ngóc ngách ở trong nhà và xung quanh 3 nhà hàng xóm đều thuộc lòng rồi. Có lần phát hiện, mình chỉ dài bằng bàn chân chị chủ. Nghe bảo chị chủ chân rất bé, đi giày cũng bé. Chị chủ còn bị cận mà chả bao giờ đeo kính. Thể nào mỗi lần tôi bất ngờ quấn lấy, chị chủ đều giật nảy: "Suýt nữa dẫm vào rồi cái con ngu này."

5.

Tôi bị ốm. Tôi không rõ nó như thế nào. Chỉ biết mọi người bảo tôi bị ốm.

Tôi không ăn được. Lúc nào cũng run. Ông chủ ép uống sữa, nôn hết. Tôi chỉ nằm một chỗ, nhưng ngủ không được. Lại còn thuốc, bị cách ly. Cơ mà chị chủ vẫn lén cho tôi ra ngoài. Tôi vẫn có thể chạy nhảy. Tuy chị chủ vẫn hơi lo khi nhìn tôi ốm yếu mà còn tăng động. Nhưng những lúc khi ấy, cả hai đều vui. Từ khi tôi bị ốm, hiếm khi tôi cảm thấy chị chủ vui.

Thật ra tôi cũng không nghĩ nó là vấn đề. Tôi chỉ là không muốn ăn. Không thể nuốt nổi. Cái gì cũng thật kinh khủng. Và tôi thấy ổn khi không cần ăn. Nhưng mà có một lần, tôi đã cố khi chị chủ đưa cho tôi mẩu thịt bé tí. Bởi vì tôi cảm thấy, chị ấy cần nhìn thấy tôi ăn gì đấy.

À. Chị chủ từng kể. Ngủ cũng là một cách tiết kiệm năng lượng. Gấu bắc cực ngủ đông vài tháng không cần ăn. Chắc là tôi đang thế.

6.

Cơ thể chị chủ lạnh. Lúc nào cũng lạnh. Cơ mà tôi vẫn hay tự mò lên người chị chủ nằm ăn vạ.

Đây là điểm để tôi nhận ra chị chủ. Chỉ cần chị chủ lại gần, tôi đang ngủ cũng có thể bật dậy ngay.

Tôi là mèo, lại còn đi hoang quen rồi. Tôi không chịu được sự gò bó. Ở trong nhà liên tục giết chết niềm vui của tôi. Ăn và ngủ, ăn và ngủ. Chị chủ là người duy nhất hay để ý đến tôi, hay chơi với tôi. Nhưng chị không phải luôn có thể chơi với tôi. Thật buồn chán.

Tôi rất hiếu động. Thích chui rúc lần mò. Chị chủ hay cằn nhằn lắm. Tại vì lông tôi trắng, như thế nên nhìn rõ bẩn. Trên thân lúc nào cũng có đốm xám. Mèo lọ lem.

Nhưng khó chịu rồi để đấy thôi. Chị chủ vẫn hay cho tôi tự ra đường, cho tôi hít khí trời. Chỉ ngồi một chỗ và đợi tôi quay lại. Chả ai làm thế với tôi cả. Thật ra chị chủ là người duy nhất để tôi ra khỏi cửa nhà. Bởi vì tôi là mèo hoang. Và mèo hoang không về nhà. Mỗi lần tôi chạy khỏi tầm mắt, chị chủ đều nhăn nhó lo lắng và gọi. Có lẽ đây là tâm lý chung. Cơ mà tôi luôn trở về. Tôi thích ở cạnh chị chủ. Hình như chị chủ cũng biết điều đó nên mới dám tự tin để tôi ra đường không cần dây xích mà ngồi chờ tôi.

7.

Tôi không có tên. Chị chủ chẳng gọi tôi bằng cái tên nào hết. Chị gọi tôi như cách bất cứ ai gọi một con mèo bất kì. Meow. Phiên âm tiếng người là vậy thì phải.

Mèo nào tôi từng gặp cũng bảo, một cái tên làm bất kì con người nào thân thiết hơn với con mèo họ tiếp xúc. Như kiểu một quy luật, một thế lực vậy. Nhưng chị chủ đâu có như thế. Vẫn yêu thương tôi hơn khối những anh chủ chị chủ cũng nuôi mèo các nhà bên cạnh. Nhiều khi bọn mèo nhà ấy chúng nó còn ghen tị với tôi nữa kìa. Có khi nào mấy con mèo già lụ khụ ấy cậy mình sống lâu hơn tôi, thấy tôi còn non bé nên trêu chọc không nhỉ? Thật xấu tính.

8.

Chị chủ muốn nuôi tôi thật to thật lớn, cho tôi ăn nhiều ăn ngon cho thật béo. Nhưng mà hình như, tôi không lớn được.

Hôm nay, ông chủ đem tôi ra khỏi nhà, đưa tôi đến một nơi toàn mùi thuốc. Trong hộp rất tối. Có lẽ là đi khám. Phòng khám thú y có mùi thật kinh dị.

Ông chủ thật quá quắt. Mấy ngày cách ly này không được ở cùng chị chủ. Nhớ chị chủ quá đi! Trước khi ra khỏi nhà cũng không có cơ hội tạm biệt chị chủ nữa.

9.

Chị chủ hay nằm cạnh một thứ dẹt dẹt có 2 mảnh tạo thành góc tù, rất ấm. Những lúc như thế hay chăm chú bỏ quên tôi. Tôi thì cứ loanh quanh bên cạnh, nghịch đủ thứ. Kì lạ là tôi có thể cắn, có thể cào, nhưng không thể đứng, ngồi, nằm lên nó. Sao chị chủ lại có thể thích thứ vô vị ấy hơn tôi nhỉ? Thật không thể chấp nhận được. Tôi vẫn luôn bất chấp để chà đạp lên cái thứ nhạt nhẽo ấy và ung dung mà ngủ, dù cho chị chủ hay nỗ lực gạt tôi ra... 

Bất kì con mèo nhà nào cũng có quyền làm thế. Sán vào laptop là đặc quyền của mèo nhà. Chúng mèo hàng xóm nói thế. Cũng tại vì nó ấm nữa. Bọn mèo chúng nó thích ấm. Chị chủ nhà tôi thì lúc nào cũng lạnh. Có phải tại vì nó ấm hơn tôi nên chị chủ cũng thích dành thời gian cho nó nhiều hơn tôi đúng không? Đồ thiết bị điện tử ích kỉ. Chiếm dụng chị chủ của tôi.

Thật ra tôi cũng thích nó nữa. Tại vì nó ấmmm. Nhưng mà, tôi vẫn thích nằm cạnh chị chủ nhất. Dù cho chị chủ lạnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net