Học sinh chuyển trường gương mẫu kia 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 喂我一下

Một người dịu dàng muốn ngăn cản một người mê chơi

Học sinh cấp ba (đã thành niên) tới hộp đêm, tác giả vô cùng xin lỗi

Thiết lập Bin 17 tuổi, Hạo 18 tuổi

+++

"Hạng nhất thi tháng lần này lại là học sinh chuyển trường kia." Bạn cùng bàn của Sung Hanbin huých huých khuỷu tay cậu "Trước đây cậu luôn đứng đầu, bây giờ bị người khác áp đảo cảm giác thế nào?"

"Không có cảm giác gì..." Sung Hanbin hất tay bạn cùng bàn ra, hơi nghiêng người nhìn Chương Hạo đang ngồi trên hàng ghế cuối cùng ở cửa sau.

Mọi người đều không biết Sung Hanbin yêu thầm Chương Hạo. Tình cảm này nảy nở ngay từ khi Chương Hạo lần đầu bước vào lớp. Ngoại hình, cử chỉ và thành tích xuất sắc của anh, tất cả đều thu hút sự chú ý của Sung Hanbin. Kết quả thi tháng vừa được công bố, một đám người đã vây quanh chỗ Chương Hạo, xôn xao thảo luận về bảng xếp hạng và đề thi. Từ góc nhìn của Sung Hanbin, chỉ có thể thấy được đầu anh.

Chương Hạo là một học sinh gương mẫu điển hình: điểm số xuất sắc, hiền lành lễ phép, đối với bạn học có hỏi tất ứng và làm việc rất được lòng giáo viên. Bộ đồng phục học sinh quê mùa rộng thùng thình khi mặc trên người anh trông cũng thật gọn gàng và chỉn chu.

Nhưng Sung Hanbin luôn cảm thấy quái quái, Chương Hạo dường như có chút hoàn hảo quá mức, giống như một ma nơ canh đeo mặt nạ.

Bạn cùng bàn lại ghé tới, khoác vai Sung Hanbin "Nhìn đám người đó kìa, tớ thấy cậu còn giỏi hơn cậu ta, đẹp trai hơn nữa."

Sung Hanbin cầm gương tùy thân trên bàn lên soi soi, khiêm tốn nói: "Bình thường bình thường, cũng gần như nhau thôi."

"Cậu đúng là đồ tự luyến."

"Tớ mỗi ngày đều chăm sóc da đó."

Chuông vào học vang lên, người vây quanh Chương Hạo thở dài tan đi. Giáo viên bước vào phòng học, đặt xấp bài thi "bụp" một tiếng lên bục giảng, chuẩn bị bắt đầu tiết.

Đúng lúc này, Chương Hạo đột nhiên ngẩng đầu đụng phải ánh mắt Sung Hanbin, hơi giật mình một chút, sau đó mỉm cười với đối phương.

Bị bắt quả tang nhìn trộm, tai Sung Hanbin đỏ bừng, hoảng loạn quay đi, luống cuống tay chân lục tung ngăn bàn, chộp bừa một tờ giấy run tay vẽ loạn lên đó, giả bộ đang mải mết học tập.

Qua một lúc cậu mới dám liếc mắt qua, thấy Chương Hạo đã cúi đầu xuống.

Tối nay có tiết tự học, giáo viên bộ môn gọi Chương Hạo và Sung Hanbin đến văn phòng, mong muốn bọn họ có thể giúp phê sửa bài tập đã thu được.

Sau khi giáo viên rời đi, mỗi người tìm một chiếc ghế nhựa, chen chúc ngồi vào bàn làm việc. Phê sửa đến một nửa, Chương Hạo nói muốn vào nhà vệ sinh, để điện thoại trên bàn rồi rời đi.

Qua một lúc, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên. Sung Hanbin quét mắt nhìn, là tin nhắn từ một số điện thoại không được lưu tên: "Hôm nay lại có người chỉ tên cậu, thứ sáu có đến không? Giá gấp đôi."

Sung Hanbin cau mày, "có người chỉ tên" nghĩa là sao? Chương Hạo rất thiếu tiền, đây chính là tin nhắn nhắc nhở Chương Hạo nhận việc đúng không?

Đầu óc Sung Hanbin quay cuồng. Chương Hạo là học sinh, nếu muốn làm thêm để kiếm tiền thì thông thường nên chọn làm nhân viên phục vụ trong cửa hàng hoặc làm gia sư. Công việc gia sư có vẻ phù hợp với thực tế, có thể do phụ huynh tạm thời muốn thêm thời gian học nên mới trả giá gấp đôi.

Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Sung Hanbin lại phát hiện ra điểm đáng ngờ - nếu là phụ huynh muốn dạy thêm, tại sao Chương Hạo không lưu tên người gửi? Lẽ nào Chương Hạo không có thói quen lưu danh bạ sao?

Sung Hanbin lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Chương Hạo.

Màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị "Sung Hanbin: Xin chào."

Tim Sung Hanbin nảy lên một nhịp, cậu đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác: Công việc của Chương Hạo là hầu rượu, nói không chừng còn có thể bán thân! Chương Hạo chỉ là học sinh cấp ba, trời sinh đã đẹp, loại công việc này lại kiếm tiền rất nhanh, khó mà loại trừ khả năng này.

Khi Sung Hanbin đang suy nghĩ lung tung, Chương Hạo đã trở về. Anh cầm điện thoại lên nhìn, mặt không đổi sắc, chỉ hỏi một câu: "Cậu nhắn 'Xin chào.' cho tớ làm gì?"

Sung Hanbin qua loa trả lời: "Thử xem có nhớ đúng số không."

Trong lòng cậu đầy nghi vấn, lại không tiện truy hỏi nên vô cùng ngứa ngáy.

Thời gian trôi đến thứ sáu, buổi chiều được nghỉ học, Sung Hanbin và bạn bè hẹn nhau ra ngoài ăn cơm. Nhà ăn cách trường học không xa, bọn họ ngồi bên cửa sổ thủy tinh, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên đường phố.

Ăn được một nửa, Sung Hanbin nhìn thấy Chương Hạo đứng ở bên kia đường, cúi đầu cầm điện thoại, nhanh chóng gõ chữ lên màn hình như thể đang gửi tin nhắn cho ai đó.

Một lát sau, Chương Hạo tiếp một cuộc điện thoại, cau mày tỏ vẻ không kiên nhẫn. Sau khi nói chuyện vài phút, anh cúp điện thoại rồi xoay người rời đi.

Sung Hanbin không kìm được lo lắng trong lòng, húp vài ngụm mì rồi bật dậy chạy ra ngoài: "Tớ đột nhiên nhớ ra mình có việc, lần sau tớ mời các cậu ăn cơm!"

Gần tối, trời âm u, đèn đường còn chưa bật. Sung Hanbin cẩn thận ẩn núp, nhẹ nhàng đi theo Chương Hạo.

Chương Hạo vừa đi vừa giẫm lên lá rụng, giẫm chán rồi thì đá tới đá lui một hòn đá nhỏ. Đi khoảng mười phút, anh lại cởi áo khoác đồng phục ra vắt lên khuỷu tay, để lộ áo thun bên trong. Sung Hanbin lúc này mới nhìn rõ chiếc áo đó bị cắt khoét, có vài lỗ ở eo, lộ ra mảng lớn da thịt.

Không biết Chương Hạo ôm tâm tình gì mà lại mặc loại quần áo này bên trong đồng phục, khó trách anh ấy mặc áo khoác vô cùng chỉnh tề, chưa từng cởi ra.

Sung Hanbin bất tri bất giác đi theo Chương Hạo tới một con phố đông đúc. Hai bên đường giăng đầy biển hiệu đèn đủ màu sắc viết tên các quán bar khác nhau, nam nam nữ nữ ăn mặc đẹp đẽ đi ra đi vào, còn có ma men say khướt loạng choạng trên phố, chân mềm nhũn ngã xuống lề đường.

Sung Hanbin nhìn Chương Hạo quen đường quen nẻo tiến về phía trước, nghiêng trái nghiêng phải để tránh những người đang đi tới, cứ như vậy theo đến hộp đêm trong cùng.

Chương Hạo chào người trông cửa rồi bước vào.

Dù hộp đêm này nằm ở trong cùng nhưng có rất đông người qua lại. Sung Hanbin cân nhắc một lát, bắt chước Chương Hạo cởi áo khoác đồng phục nhét vào ba lô, nhắm chuẩn một nhóm người chuẩn bị vào hộp đêm rồi trà trộn phía sau họ.

Vừa định bước vào cửa, Sung Hanbin đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn lại, có ai đó túm quần áo cậu từ phía sau.

Cậu quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao lớn tóc húi cua đang nhìn mình chằm chằm, trầm giọng nói: "Cho tôi xem chứng minh thư."

Tim Sung Hanbin nảy lên một nhịp, nuốt nuốt nước miếng, giả vờ bình tĩnh thò tay vào túi quần.

Cậu căn bản chưa thành niên, cho dù mang theo chứng minh thư thì cũng vô dụng, chỉ có thể cười ha ha: "Ôi chao, hình như rơi mất giữa đường rồi, tôi phải nhanh chóng quay lại tìm mới được..."

Tên cường tráng đó hếch mũi lên trời, hừ lạnh một tiếng rồi buông tay. Sung Hanbin lập tức quay người rời đi, chen lại vào giữa đám đông.

Sung Hanbin chuyển động một vòng bên ngoài, vẫn còn rất tò mò về hành vi của Chương Hạo, vì vậy cậu rẽ vào con ngõ hẹp phía sau hộp đêm. Cậu nhanh chóng tìm thấy một cánh cửa nhỏ có ghi "Lối đi dành cho nhân viên" và dùng tay kéo ra nhưng phát hiện cửa đã bị khóa.

Sung Hanbin quan sát hoàn cảnh xung quanh, sát cạnh cửa nhỏ có một thùng rác siêu lớn, có lẽ là nơi đổ rác của quán. Cậu quyết định đợi người xử lý rác đi ra rồi nhân cơ hội lẻn vào.

Có lẽ là do may mắn, Sung Hanbin đợi hai mươi phút thì trong cửa có động tĩnh. Cậu nhanh chóng co người trốn sang một bên.

Hai nhân viên mặc đồng phục đẩy cửa ra, mỗi người cầm hai túi rác lớn màu đen.

"... Hôm nay nhiều chai rượu quá, lại còn cả đống người chết tiệt nôn ọe... tởm chết mất..."

"Còn không phải do người đó tới sao... Người ta có thừa cách kích thích mọi người gọi rượu."

"Cũng đúng, đã nhảy dâm đãng lại phóng khoáng như thế..."

Bọn họ vừa trò chuyện vừa đi về phía thùng rác, mở toang cửa. Sung Hanbin vô tình nghe được vài lời tán gẫu nhưng không bỏ trong lòng, chỉ nhân cơ hội lẻn vào bên trong.

Âm nhạc ở hộp đêm đinh tai nhức óc. Vào từ cửa sau phải ngang qua nhà vệ sinh đầu tiên, Sung Hanbin vô ý liếc nhìn bên trong, cạnh bồn rửa có người đang ôm hôn, thậm chí còn cả những âm thanh ái muội đứt quãng vọng ra.

Sung Hanbin đỏ bừng mặt, vội vã chạy qua.

Cậu hướng về nơi ồn ào và nhanh chóng tìm được đích đến. Sau khi vừa chen vào giữa đám đông, cậu ngẩng đầu nhìn lên và đóng băng tại chỗ.

Ở chính giữa hộp đêm có một sân khấu cao, Chương Hạo đang đứng trên đó, ánh đèn xanh đỏ chiếu lên người anh. Chương Hạo vuốt ve thân thể mình theo tiết tấu nhạc, có lúc vòng chân quanh cột, có lúc lại lắc eo.

Nam nữ dưới khán đài vây quanh anh, cũng dán sát thân thể cùng nhau uốn éo, trong lúc cuồng hoan không quên ném tiền giấy lên sân khấu.

Sau khi thực hiện xong động tác vuốt ve cơ thể, Chương Hạo vô tình nhìn xuống dưới sân khấu. Giữa đám đông quần ma loạn vũ, Sung Hanbin mặc áo sơ mi trắng đứng một mình một chỗ. Lúc này, Sung Hanbin bắt gặp ánh mắt của Chương Hạo, vừa định nói gì đó thì Chương Hạo đã tự nhiên nhìn sang nơi khác như thể không thấy cậu, khép hờ mắt tiếp tục lắc lư.

Sung Hanbin tiếp tục chen lấn về phía trung tâm. Đúng vào lúc này, một người phục vụ đi tới ghé vào bên tai Chương Hạo nói nhỏ vài câu, giơ tay chỉ vào một ghế lô. Anh theo đó nhìn qua, thấy một người đàn ông cao lớn vẫy tay với mình.

Chương Hạo mỉm cười bước xuống sân khấu, nhận lấy rượu từ người phục vụ rồi đi đến ghế lô. Anh ngồi cạnh người đàn ông kia, hai thân thể gần như dán vào nhau, ghé đầu nhỏ giọng trò chuyện.

"Chương Hạo!"

Sung Hanbin sửng sốt vài giây, đầu óc nóng lên, dùng sức đẩy đám đông ra rồi lao đến túm Chương Hạo đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Còn tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net